Đào Mộ Đào Ra Quỷ
-
Chương 47
Ba người cầm điện thoại di động lục soát xung quanh khách sạn đến rạng sáng,A Nhan vẫn chưa từ bỏ ý định,bị Doãn Chu kéo cánh tay tha trở về,vì an toàn, tiểu đạo sĩ dán một lá bùa lên cửa sổ,Lâm Ngôn sợ Tiêu Úc bị bùa trấn quỷảnh hưởng mà nhất quyết không chịu,ngồi trên mép giường mang dép lê nhìn ngó xung quanh,như thế nào cũng nghĩ không thông.
_”Từ giờ trởđi, đừng đi đâu một mình cả,cho dù là trong mộng.” Tiêu Úc có chút đăm chiêu nói “Nhớ kĩ lời ngươi đã nói.”
_Lời ta đã nói.
Tiêu Úc đứng bên cửa sổ nhìn dãy núi nhấp nhô bên ngoài,nhẹ nhàng nói “Đừng cách ta quá xa, vô luận như thế nào, hãy tin tưởng ta.”
Gương mặt hư thối lập tức hiện ra trước mắt, Lâm Ngôn nhịn không được rùng mình một cái, vội vàng liếc nhìn Tiêu Úc, gật gật đầu.
Dông tố càng ngày càng dữ dội,Lâm Ngôn nằm trên giường nhớ lại giấc mơ của mình,một chi tiết đột ngột toát ra khiến toàn thân hắn rét run, hắn thật sự không đi ra ngoài sao ? Bồn chồn nhích người lại gần Tiêu Úc,Tiêu Úc thuận tay ôm lấy eo hắn,thản nhiên nói “Ngủđi,ngày mai đi ra ngoài một chuyến sẽ biết.”
Một đêm không nói chuyện, tâm sự tầng tầng.
Ngày hôm sau, thời tiết rất đẹp,bầu trời trong xanh sâu thẳm,mây thực trắng,hàng cây Bạch Dương bên đường bị gió thổi rào rào lắc lư.
Gian nhà hàng của khách sạn đã mở cửa buôn bán từ rất sớm, động tác của cô nhân viên khá nhanh nhẹn,đang gắp bánh quẩy từ trong chảo ra,Lâm Ngôn nhìn nàng hỏi thăm tình trạng giao thông xung quanh,toàn trấn chỉ có một chiếc xe bus nhưng cũng không chạy qua cổ mộ,đường núi khóđi,ăn xong ba người liền mướn một chiếc xe bòở ven đường,ngồi trên xe đi đến cổ mộ.
Sáng sớm, sương trắng còn chưa khô,rừng núi vắng vẻ, chỉ nghe thấy tiếng chim đỗ quyên hót,sương mù bị mặt trời chiếu rọi,lơ lơ lửng lửng,giống như một tấm lụa trắng trong suốt mềm rũ,cây cối ẩn hiện trong lớp vải, không khí có chút se lạnh.
_”Chỗ tốt.” Doãn Chu khen “Có thểởđây vài ngày cũng không đến nỗi nào.”
Chủ xe mặc một chiếc áo khoác ngắn màu trắng,một bên đánh xe một bên cao giọng nói “Mấy thanh niên các ngươi cũng biết thưởng thức thật, phong cảnh nơi này nổi tiếng lắm, đáng tiếc là nằm không đúng chỗ thôi.”
_”Đường khá xốc nảy,ngồi yên.” Vừa dứt lời,xe bò liền băng qua một cái hố to,ba người chưa kịp chuẩn bị,bị lắc dữ dội thiếu chút nữa đã ngã xuống,Doãn Chu che mông, chủ xe sảng khoái cười to.
A Nhan vẫn nhìn xa xa ngẩn người,lúc này cũng khó có được cười,Lâm Ngôn lấy bình nước khoáng đưa cho hắn,an ủi nói “Đừng quá lo lắng, nếu sư phụ ngươi chịu lộ diện,thìít nhất có thể chứng minh chuyện hắn đang làm có liên quan đến chúng ta,sớm muộn gì cũng sẽ chạm mặt thôi.”
Tiểu đạo sĩ gắt gao ôm balô nói “Ta, ta sợ sư phụ xảy ra chuyện…”
Lâm Ngôn lắc đầu “Ngươi đừng nghe Doãn Chu nói nhảm,tối hôm qua chúng ta tuy rằng ngủở lầu hai,nhưng cũng không quá cao,bốn phiáđều có những tòa nhà trệt xấp xỉ,muốn trèo lên cũng thật dễ dàng.”
_Chúng ta vẫn là lo lắng cho bản thân mình trước.
A Nhan nghe ra sựđề phòng trong lời của hắn, cũng không nói nữa.
Xe bò chạm chạp lướt đi,con đường lổm chổm đá,hẹp mà gập ghềnh,hàng cây hai bên rậm rạp, cành lá xà xà xuống mặt,thường phải lách người né tránh,cầu đá cùng bảng chỉ dẫn cũng không thấy bóng dáng,chung quanh đều là cây cối chằng chịt,dãy núi chạy quanh,hình thành một cái trũng thiên nhiên,tiếng chim hót phá lệ thanh thúy.
Chủ xe đội nón rơm, thỉnh thoảng hừ hừ một khúc nhạc không biết tên,thanh âm cao vút mà thê lương.
Cổ mộ dễ tìm hơn rất nhiều so với tưởng tượng,xe bòđi qua một hồ nước,một bãi đỗ xe tạm thời xuất hiện trước mắt,đa sốđều là những chiếc ba gác chuyên chởđất đá.
Lại đi thêm một đoạn,xe bò dừng lại trước cổng một quảng trường đãđược thi công xong, cổng được dựng bằng đá cẩm thạch, ngang qua đền thờđi đến mộ thất,hai bên đều được điêu khắc rất tinh tế,những người thợđang đinh đinh đang đang tạc đá,dưới đất là mấy chậu Nguyệt Qúy nở rộ, cắt tỉa vô cùng bắt mắt.
Chung quanh có núi bao quanh,hai bên thềm đá là cổ thụ sâm sâm,làm cho ngôi mộ lọt thỏm vào trong,trông có vẻ phá lệ sâu thẳm đen tối,tựa hồ quanh năm không thấy ánh mặt trời.
_”Nơi này không có xe đưa về trấn, mấy người các ngươi định chơi tới khi nào ? Ta ở tại cửa chờ các ngươi.” Chủ xe thực chất phác.
_”Không cần, không cần, cũng không biết phải chờ tới bao giờ,lúc về chúng ta sẽ nghĩ biện pháp khác.”Lâm Ngôn một bên trả tiền một bên nhu nhu cái mông nở hoa của mình.
Chủ xe có vẻ thực bài xích đội khai phá du lịch,nhìn xuống đất mắng câu làm bậy “Nhớ phải về trước khi trời tối, nơi này rất nguy hiểm.” Nói xong liền lắc lắc đầu “Kiếm tiền không thể trái với lương tâm,chuyện này không thểđùa đâu!”
Mấy người xuống xe,đồng loạt đi vào đền thờ.
A Nhan sờ sờ cột đá, lẩm bẩm “Vừa mới xây được hai tháng, rêu đã mọc dày như vậy.”
_”Xây lên ngược lại rất có khí thế…Sao ta không có cảm giác như mấy lần đi tham quan lăng mộ trước nhỉ ?” Doãn Chu ôm cánh tay nổi da gà của mình “Các ngươi không cảm thấy nhiệt độ nơi này quá thấp sao ? Chỗ này đặc biệt rất lạnh, lại âm trầm nữa.”
_”Còn nhớ rõ Minh Thập Tam Lăng* sao ?” Lâm Ngôn nhẹ giọng nói “Ngươi xưa cực kì chúý tới phong thủy, nhất là xây mộ, thường không tiếc tiêu tiền để tìm kiếm những nơi trạch thủ cát nhưỡng,lấy ví dụ như Thập Tam Lăng,ba mặt Đông Tây Bắc của núi Vĩnh Thọ vòng quanh một mảnh bồn địa,lăng tẩm dựng ở chân núi,đầu Bắc chân Nam,phía trước có sông ngòi, sau lưng có dãy núi,đứng ở trên cao quan sát thì phía Nam là một mảnh bình nguyên,tầm nhìn trống trải.”
_Ngươi xem xem, chỗ này có gì khác biệt ?
Doãn Chu lấy áo khoác mặc vào, một tia khí lạnh quất thẳng vào mặt,oán giận nói “Chỗ này không có tầm nhìn trống trải,còn hận không thể chui rúc vào trong khe núi,phỏng chừng tám trăm năm cũng không thấy thái dương,lạnh chết người.”
_A,hướng núi không đúng,sao lại nó lại đưa lưng về phía Nam ? Còn có, vừa rồi hình như chúng ta đi qua một cái hồ…
Lâm Ngôn lạnh lùng nói “Toàn bộđều tương phản,núi hướng về phía Nam, nước lại chảy về phía Bắc,hồ lại có hình bán nguyệt,giống như một cây cung ôm trọn ngôi mộ,thật khó cho người dựng mộ tìm được một nơi hung hiểm như vậy.”
Doãn Chu ngạc nhiên nói “Chính xác, nhưng mà làm vậy thì có lợi ích gì ?”
_”Nhà cửa cùng vị trí của các đồ dùng sinh hoạt hằng ngày cũng rất cần được chúý,tỷ như nhà bếp thuộc tính hỏa vậy,nam chủ thiên về Tây Nam, nếu nhà bếp được xây ở hướng Tây Nam sẽ rất bất lợi cho nam chủ,dịch sinh ám bệnh. Hay hướng Đông Nam có lợi cho nữ chủ nhưng nếu nam chủở nhà hướng Đông Nam,trên quẻ thượng gọi là Thiên Phong Cấu,gia chủ ngoại tình bất trung,đây đều là những điều cần phải lưu ý.” Lâm Ngôn nhíu mày nói.
_Lăng mộ dành cho người chết cũng cần phải chúý tới phong thủy,mộđịa không tốt,người chết khó có thể yên giấc,thậm chí không thểđầu thai.
Tiểu đạo sĩ gật đầu “Đúng vậy,vào triều Minh có quan viên đắc tội với hoàng đế,hoàng đế phủ kín xích tiêu thuần dương cùng chu sa trong mộ của hắn,quan tài là hạ táng lúc chính ngọ,hình thành cái gọi là“Biển lửa địa ngục”, hồn phách của người chết phải chịu đựng thống khổ,nghe nói sau này con cháu vị quan kia đào xác hắn lên,thi cốt đã bị cháy đen khô quắp,cực kì thảm thiết.”
_”Lăng tẩm phải chúý cân bằng âm dương,vị quan kia lại bị hạ táng ở nơi chí dương,nhưng cũng là chíâm,tụ oán dưỡng thi,người chết như bị kim đâm lửa đốt,đừng nói làđầu thai,nếu hạ táng lầm canh giờ,nhất định sẽ hóa thành cương thi.” Tiểu đạo sĩ lấy tay che nắng,nheo mắt nhìn dãy núi cao ngất nói “Người chết không thể phản kháng,này căn bản là có người cốý,thủđoạn cực kì ngoan độc.”
_”Không biết tên kia làm sao sống được.” Lâm Ngôn cắn môi “Oán khí tích tụ không tiêu tán,khó trách sẽ xuất hiện lệ quỷ quấy phá.”
Ba người cùng nhau đi vào đền thờ. Doãn Chu cùng tiểu đạo sĩđi trước,Lâm Ngôn theo ở phía sau,nơi này so với bộ dáng rậm rạp hoang phế trong trí nhớ của hắn đã hoàn toàn thay đổi,nơi nơi đều vang vọng tiếng máy cắt đá,qua một thời gian nữa, càng sẽ có nhiều người đặt chân đến nơi này,nghỉ phép, du lịch,trẻ con nắm tay cha mẹ,vây quanh sờ soạng chiếc quan tài, trước cửa bảo vệ sẽ bán những cuốn sổ tay, bên trong đều là những văn vật đãđược khai quật, những thứ mà lúc còn sống hắn từng dùng hay yêu thích, đều bịđặt trong hộp kính mặc người chỉ trỏ,không còn thuộc về hắn nữa.
Hắn không biết nhà Tiêu Úc ởđâu,có lẽđối với quỷ mà nói,phần mộ chính là ngôi nhà duy nhất để hắn có thể ngủ yên.
_”Xin lỗi, lại biến thành như vậy.” Lâm Ngôn nhỏ giọng nói với Tiêu Úc.
Con quỷ không trả lời,chỉ thật sâu nhìn hắn một cái,phủi phủi vạt áo, đi nhanh về phía trước.
Đường vào mộ thất sâu thăm thẳm,giống như hắn sớm đã không nhớ nổi chuyện lúc trước.
Lâm Ngôn nhìn theo bóng Tiêu Úc,nhớ lại lần khai quật mộ lần đó, trong lòng có chút ấm áp,đây là nơi bắt đầu câu chuyện của bọn họ,đèn mỏ sáng tỏ,khu mộ thất trống trải chỉ có một mình hắn,một vị bạch y công tửđứng ở cách đó không xa lẳng lặng nhìn hắn,ánh mắt côđơn, đi theo hắn nhìn lại ánh trăng của năm trăm năm sau,thế giới này đã hoàn toàn thay đổi,chỉ còn một người có thể dựa vào.
Bất cứ thời điểm nào cũng đều muốn sóng vai bên cạnh hắn,nói câu hạnh ngộ,nói câu yêu thích,Lâm Ngôn bước nhanh hai bước,con quỷ lại trở nên cổ quái,quanh thân tản ra khí tức quỷ dị lạnh lẽo,ánh mắt phá lệâm lãnh,tay hắn giống như quả bóng cao su siết chặt,năm ngón tay cuộn vào nhau phát ra tiếng xương răng rắc,phảng phất như một bộ xương khô biết đi.
Lâm Ngôn muốn đuổi theo hắn,nhưng lại bị tiểu đạo sĩ giữ chặt,lắc lắc đầu.
_”Đây là địa bàn của hắn, chúng ta phải cẩn thận.” A Nhan hạ thấp giọng “Ngươi, đừng quên hắn là một con quỷ.”
_Với ta mà nói thìđều giống nhau thôi.
A Nhan khinh miệt hừ lạnh một tiếng “Vị trí ngôi mộ này rất kì quái,vạn nhất hắn muốn trả thù,ma quỷ chết oan là cái dạng gì,đừng trách ta không nhắc nhở ngươi.”
Thềm đá càng ngày càng dâng cao, thẳng hướng đến một nắp hầm tối đen,cửa bằng gỗ dán ba lớp như những ngôi nhà trệt,cửa mở ra,xuất hiện một người đàn ông trung niên đen đúa,thật xa liền nhìn thấy ba người. Lâm Ngôn tiến lên hàn huyên,nghe nói là học sinh do giáo sư Trần gửi tới liền lộ ra nụ cười nhiệt tình,lập tức về phòng lấy chìa khóa,nhanh chóng dẫn ba người vào mộ thất.
Vừa tiến vào, chung quanh liền trở nên tối đen,chỉ còn lại hai ngọn đèn nhỏảm đạm.
Mộđạo dẫn thẳng đến chính thất,tường đá hai bên đều được mài giũa nhẵn nhụi, cực kì chắc chắn, cổ mộ rất sâu,càng đi vào càng cảm thấy rét lạnh đến tận xương tủy,thạch đạo không tốt thông gió,mùi ẩm mốc xông xồng xộc vào mũi,cũng may ở sâu trong hành lang có trang bị thang máy,vượt qua một đoạn thông đạo,liền trực tiếp đi đến tầng dưới chót của lăng mộ.
Người phụ trách dẫn ba người vào bên trong,liên tục giảng giải về tiến độ thi công cùng cách thức bảo quản văn vật,Lâm Ngôn cũng không chú tâm nghe lắm,chỉ cảm thấy tiếng vang xung quanh rất lớn,mỗi một câu đều ong ong vọng lại.
Thang máy nối thẳng đến sảnh chính,quang cảnh bên trong đã thay đổi rất nhiều so với lúc trước,chiếc thùng gỗ mục nát cùng ngọc toái liêu đều đãđược thanh lý sạch sẽ,đèn đuốc sáng trưng,một vòng thủy tinh xây dọc theo bức thường,đồ sứ,ngọc khí cùng những vật bồi táng bịđặt trong tủ kính,có ngọn đèn nhỏ màu vàng chanh chiếu vào,giữa sảnh có bảy tám nhân viên mang bao tay đang làm công việc tu bổ văn vật, động tác cực kì cẩn thận.
Người phụ trách tiến lên chào hỏi,cầm chuỗi chìa khóa dài trên tay nói “Đến đây, trước mắt chỉ có một gian này,các ngươi muốn xem cái gì ?”
Lâm Ngôn nhìn thoáng qua vị trí của mộ chủ,đãđược gắn thêm cửa chống trộm,cánh cửa khép chặt.
_Không thể xem quan tài sao ?
Người phụ trách ôn hòa cười cười “Hiện tại không được,lúc ngươi tới cũng thấy,mộ huyệt không giống như bình thường,khóđược nhiều năm như vậy mà quan tài cùng xác chết không bị mộ tặc tàn phá,sợ xác chết tiếp xúc nhiều với không khí sẽ bịôxi hóa,chúng đã phải tiến hành quy trình bảo quản, chờ chuyên gia đến làm kiểm tra thể chất, xác định giới tính cùng tuổi tác, nguyên nhân cái chết sau mới dám mở cửa tham quan.” Nói xong liền chỉ chỉ những cổ vật “Những thứ này cực kì có giá trịđối với việc nghiên cứu đời sống ở cổđại,trách không được giáo sư lại cho các ngươi đến đây tìm hiểu.”
_Qua một đoạn thời gian có thể sẽ cho lấy mẫu về nghiên cứu,ngươi nếu muốn xem thì chịu khó chờ vài ngày đi.
Sau khi dạo quanh một vòng, Lâm Ngôn cùng Doãn Chu nhỏ giọng thảo luận đối sách,hắn cóđiểm nóng vội,với tính tình của con quỷ ,nếu thấy có kẻđộng vào quan tài của hắn chỉ sợ sẽ xảy ra tai nạn chết người,nhưng khi hai người thương lượng với người phụ trách hồi lâu, người kia chỉ xua tay, tỏ vẻđây là chủý của cấp trên, hắn không chìa khóa vào khu vực của mộ chủ,càng không có khả năng cho Lâm Ngôn tiếp cận hài cốt. Ngược lại tiểu đạo sĩ luôn cẩn thận quan sát cửa chống trộm,thừa dịp người phụ trách không ở,lặng lẽđến gần Lâm Ngôn,thấp giọng nói “Ta biết cách mở cánh cửa này.”
_”Trừ bỏđuổi quỷ ra,sư phụ còn dạy ta những thứ khác.” A Nhan đắc ý nhếch miệng “Không nghĩ tới sẽ có ngày hữu dụng.”
_”Ngươi biết mở khóa ?” Lâm Ngôn kinh ngạc nói
_Tất nhiên, đạo thuật đòi hỏi phải biết bố cục phong thủy,mở các loại khóa là nghề gia truyền.
Lâm Ngôn tính toán một lát, sau đó khều khều Doãn Chu,quan sát kĩ tình huống xung quanh nói “Đồng chí kĩ thuật,cơ hội thể hiện của ngươi đãđến,hệ thống chống trộm của nơi này,ngươi bẻđược không ?”
Doãn Chu híp mắt đánh giá ngọn đèn báo động trên tường,đập tay “Không thành vấn đề,hủy đi làđược….”
Tiếng của hắn quá lớn,liền bị Lâm Ngôn hung hăng đạp một cước,đau đến kêu cha gọi mẹ.
Người phụ trách quay đầu lại, ba người đứng thành hàng,cười đến vô hạn thuần lương.
Sự thật là Lâm Ngôn đang nghiến răng nghiến lợi nói “Y phục dạ hành của các ngươi đâu ?”
_”Ởđây, ta đã sớm lường trước hậu hoạn.” Doãn Chu dùng sức nháy mắt mấy cái.
END 47
_”Từ giờ trởđi, đừng đi đâu một mình cả,cho dù là trong mộng.” Tiêu Úc có chút đăm chiêu nói “Nhớ kĩ lời ngươi đã nói.”
_Lời ta đã nói.
Tiêu Úc đứng bên cửa sổ nhìn dãy núi nhấp nhô bên ngoài,nhẹ nhàng nói “Đừng cách ta quá xa, vô luận như thế nào, hãy tin tưởng ta.”
Gương mặt hư thối lập tức hiện ra trước mắt, Lâm Ngôn nhịn không được rùng mình một cái, vội vàng liếc nhìn Tiêu Úc, gật gật đầu.
Dông tố càng ngày càng dữ dội,Lâm Ngôn nằm trên giường nhớ lại giấc mơ của mình,một chi tiết đột ngột toát ra khiến toàn thân hắn rét run, hắn thật sự không đi ra ngoài sao ? Bồn chồn nhích người lại gần Tiêu Úc,Tiêu Úc thuận tay ôm lấy eo hắn,thản nhiên nói “Ngủđi,ngày mai đi ra ngoài một chuyến sẽ biết.”
Một đêm không nói chuyện, tâm sự tầng tầng.
Ngày hôm sau, thời tiết rất đẹp,bầu trời trong xanh sâu thẳm,mây thực trắng,hàng cây Bạch Dương bên đường bị gió thổi rào rào lắc lư.
Gian nhà hàng của khách sạn đã mở cửa buôn bán từ rất sớm, động tác của cô nhân viên khá nhanh nhẹn,đang gắp bánh quẩy từ trong chảo ra,Lâm Ngôn nhìn nàng hỏi thăm tình trạng giao thông xung quanh,toàn trấn chỉ có một chiếc xe bus nhưng cũng không chạy qua cổ mộ,đường núi khóđi,ăn xong ba người liền mướn một chiếc xe bòở ven đường,ngồi trên xe đi đến cổ mộ.
Sáng sớm, sương trắng còn chưa khô,rừng núi vắng vẻ, chỉ nghe thấy tiếng chim đỗ quyên hót,sương mù bị mặt trời chiếu rọi,lơ lơ lửng lửng,giống như một tấm lụa trắng trong suốt mềm rũ,cây cối ẩn hiện trong lớp vải, không khí có chút se lạnh.
_”Chỗ tốt.” Doãn Chu khen “Có thểởđây vài ngày cũng không đến nỗi nào.”
Chủ xe mặc một chiếc áo khoác ngắn màu trắng,một bên đánh xe một bên cao giọng nói “Mấy thanh niên các ngươi cũng biết thưởng thức thật, phong cảnh nơi này nổi tiếng lắm, đáng tiếc là nằm không đúng chỗ thôi.”
_”Đường khá xốc nảy,ngồi yên.” Vừa dứt lời,xe bò liền băng qua một cái hố to,ba người chưa kịp chuẩn bị,bị lắc dữ dội thiếu chút nữa đã ngã xuống,Doãn Chu che mông, chủ xe sảng khoái cười to.
A Nhan vẫn nhìn xa xa ngẩn người,lúc này cũng khó có được cười,Lâm Ngôn lấy bình nước khoáng đưa cho hắn,an ủi nói “Đừng quá lo lắng, nếu sư phụ ngươi chịu lộ diện,thìít nhất có thể chứng minh chuyện hắn đang làm có liên quan đến chúng ta,sớm muộn gì cũng sẽ chạm mặt thôi.”
Tiểu đạo sĩ gắt gao ôm balô nói “Ta, ta sợ sư phụ xảy ra chuyện…”
Lâm Ngôn lắc đầu “Ngươi đừng nghe Doãn Chu nói nhảm,tối hôm qua chúng ta tuy rằng ngủở lầu hai,nhưng cũng không quá cao,bốn phiáđều có những tòa nhà trệt xấp xỉ,muốn trèo lên cũng thật dễ dàng.”
_Chúng ta vẫn là lo lắng cho bản thân mình trước.
A Nhan nghe ra sựđề phòng trong lời của hắn, cũng không nói nữa.
Xe bò chạm chạp lướt đi,con đường lổm chổm đá,hẹp mà gập ghềnh,hàng cây hai bên rậm rạp, cành lá xà xà xuống mặt,thường phải lách người né tránh,cầu đá cùng bảng chỉ dẫn cũng không thấy bóng dáng,chung quanh đều là cây cối chằng chịt,dãy núi chạy quanh,hình thành một cái trũng thiên nhiên,tiếng chim hót phá lệ thanh thúy.
Chủ xe đội nón rơm, thỉnh thoảng hừ hừ một khúc nhạc không biết tên,thanh âm cao vút mà thê lương.
Cổ mộ dễ tìm hơn rất nhiều so với tưởng tượng,xe bòđi qua một hồ nước,một bãi đỗ xe tạm thời xuất hiện trước mắt,đa sốđều là những chiếc ba gác chuyên chởđất đá.
Lại đi thêm một đoạn,xe bò dừng lại trước cổng một quảng trường đãđược thi công xong, cổng được dựng bằng đá cẩm thạch, ngang qua đền thờđi đến mộ thất,hai bên đều được điêu khắc rất tinh tế,những người thợđang đinh đinh đang đang tạc đá,dưới đất là mấy chậu Nguyệt Qúy nở rộ, cắt tỉa vô cùng bắt mắt.
Chung quanh có núi bao quanh,hai bên thềm đá là cổ thụ sâm sâm,làm cho ngôi mộ lọt thỏm vào trong,trông có vẻ phá lệ sâu thẳm đen tối,tựa hồ quanh năm không thấy ánh mặt trời.
_”Nơi này không có xe đưa về trấn, mấy người các ngươi định chơi tới khi nào ? Ta ở tại cửa chờ các ngươi.” Chủ xe thực chất phác.
_”Không cần, không cần, cũng không biết phải chờ tới bao giờ,lúc về chúng ta sẽ nghĩ biện pháp khác.”Lâm Ngôn một bên trả tiền một bên nhu nhu cái mông nở hoa của mình.
Chủ xe có vẻ thực bài xích đội khai phá du lịch,nhìn xuống đất mắng câu làm bậy “Nhớ phải về trước khi trời tối, nơi này rất nguy hiểm.” Nói xong liền lắc lắc đầu “Kiếm tiền không thể trái với lương tâm,chuyện này không thểđùa đâu!”
Mấy người xuống xe,đồng loạt đi vào đền thờ.
A Nhan sờ sờ cột đá, lẩm bẩm “Vừa mới xây được hai tháng, rêu đã mọc dày như vậy.”
_”Xây lên ngược lại rất có khí thế…Sao ta không có cảm giác như mấy lần đi tham quan lăng mộ trước nhỉ ?” Doãn Chu ôm cánh tay nổi da gà của mình “Các ngươi không cảm thấy nhiệt độ nơi này quá thấp sao ? Chỗ này đặc biệt rất lạnh, lại âm trầm nữa.”
_”Còn nhớ rõ Minh Thập Tam Lăng* sao ?” Lâm Ngôn nhẹ giọng nói “Ngươi xưa cực kì chúý tới phong thủy, nhất là xây mộ, thường không tiếc tiêu tiền để tìm kiếm những nơi trạch thủ cát nhưỡng,lấy ví dụ như Thập Tam Lăng,ba mặt Đông Tây Bắc của núi Vĩnh Thọ vòng quanh một mảnh bồn địa,lăng tẩm dựng ở chân núi,đầu Bắc chân Nam,phía trước có sông ngòi, sau lưng có dãy núi,đứng ở trên cao quan sát thì phía Nam là một mảnh bình nguyên,tầm nhìn trống trải.”
_Ngươi xem xem, chỗ này có gì khác biệt ?
Doãn Chu lấy áo khoác mặc vào, một tia khí lạnh quất thẳng vào mặt,oán giận nói “Chỗ này không có tầm nhìn trống trải,còn hận không thể chui rúc vào trong khe núi,phỏng chừng tám trăm năm cũng không thấy thái dương,lạnh chết người.”
_A,hướng núi không đúng,sao lại nó lại đưa lưng về phía Nam ? Còn có, vừa rồi hình như chúng ta đi qua một cái hồ…
Lâm Ngôn lạnh lùng nói “Toàn bộđều tương phản,núi hướng về phía Nam, nước lại chảy về phía Bắc,hồ lại có hình bán nguyệt,giống như một cây cung ôm trọn ngôi mộ,thật khó cho người dựng mộ tìm được một nơi hung hiểm như vậy.”
Doãn Chu ngạc nhiên nói “Chính xác, nhưng mà làm vậy thì có lợi ích gì ?”
_”Nhà cửa cùng vị trí của các đồ dùng sinh hoạt hằng ngày cũng rất cần được chúý,tỷ như nhà bếp thuộc tính hỏa vậy,nam chủ thiên về Tây Nam, nếu nhà bếp được xây ở hướng Tây Nam sẽ rất bất lợi cho nam chủ,dịch sinh ám bệnh. Hay hướng Đông Nam có lợi cho nữ chủ nhưng nếu nam chủở nhà hướng Đông Nam,trên quẻ thượng gọi là Thiên Phong Cấu,gia chủ ngoại tình bất trung,đây đều là những điều cần phải lưu ý.” Lâm Ngôn nhíu mày nói.
_Lăng mộ dành cho người chết cũng cần phải chúý tới phong thủy,mộđịa không tốt,người chết khó có thể yên giấc,thậm chí không thểđầu thai.
Tiểu đạo sĩ gật đầu “Đúng vậy,vào triều Minh có quan viên đắc tội với hoàng đế,hoàng đế phủ kín xích tiêu thuần dương cùng chu sa trong mộ của hắn,quan tài là hạ táng lúc chính ngọ,hình thành cái gọi là“Biển lửa địa ngục”, hồn phách của người chết phải chịu đựng thống khổ,nghe nói sau này con cháu vị quan kia đào xác hắn lên,thi cốt đã bị cháy đen khô quắp,cực kì thảm thiết.”
_”Lăng tẩm phải chúý cân bằng âm dương,vị quan kia lại bị hạ táng ở nơi chí dương,nhưng cũng là chíâm,tụ oán dưỡng thi,người chết như bị kim đâm lửa đốt,đừng nói làđầu thai,nếu hạ táng lầm canh giờ,nhất định sẽ hóa thành cương thi.” Tiểu đạo sĩ lấy tay che nắng,nheo mắt nhìn dãy núi cao ngất nói “Người chết không thể phản kháng,này căn bản là có người cốý,thủđoạn cực kì ngoan độc.”
_”Không biết tên kia làm sao sống được.” Lâm Ngôn cắn môi “Oán khí tích tụ không tiêu tán,khó trách sẽ xuất hiện lệ quỷ quấy phá.”
Ba người cùng nhau đi vào đền thờ. Doãn Chu cùng tiểu đạo sĩđi trước,Lâm Ngôn theo ở phía sau,nơi này so với bộ dáng rậm rạp hoang phế trong trí nhớ của hắn đã hoàn toàn thay đổi,nơi nơi đều vang vọng tiếng máy cắt đá,qua một thời gian nữa, càng sẽ có nhiều người đặt chân đến nơi này,nghỉ phép, du lịch,trẻ con nắm tay cha mẹ,vây quanh sờ soạng chiếc quan tài, trước cửa bảo vệ sẽ bán những cuốn sổ tay, bên trong đều là những văn vật đãđược khai quật, những thứ mà lúc còn sống hắn từng dùng hay yêu thích, đều bịđặt trong hộp kính mặc người chỉ trỏ,không còn thuộc về hắn nữa.
Hắn không biết nhà Tiêu Úc ởđâu,có lẽđối với quỷ mà nói,phần mộ chính là ngôi nhà duy nhất để hắn có thể ngủ yên.
_”Xin lỗi, lại biến thành như vậy.” Lâm Ngôn nhỏ giọng nói với Tiêu Úc.
Con quỷ không trả lời,chỉ thật sâu nhìn hắn một cái,phủi phủi vạt áo, đi nhanh về phía trước.
Đường vào mộ thất sâu thăm thẳm,giống như hắn sớm đã không nhớ nổi chuyện lúc trước.
Lâm Ngôn nhìn theo bóng Tiêu Úc,nhớ lại lần khai quật mộ lần đó, trong lòng có chút ấm áp,đây là nơi bắt đầu câu chuyện của bọn họ,đèn mỏ sáng tỏ,khu mộ thất trống trải chỉ có một mình hắn,một vị bạch y công tửđứng ở cách đó không xa lẳng lặng nhìn hắn,ánh mắt côđơn, đi theo hắn nhìn lại ánh trăng của năm trăm năm sau,thế giới này đã hoàn toàn thay đổi,chỉ còn một người có thể dựa vào.
Bất cứ thời điểm nào cũng đều muốn sóng vai bên cạnh hắn,nói câu hạnh ngộ,nói câu yêu thích,Lâm Ngôn bước nhanh hai bước,con quỷ lại trở nên cổ quái,quanh thân tản ra khí tức quỷ dị lạnh lẽo,ánh mắt phá lệâm lãnh,tay hắn giống như quả bóng cao su siết chặt,năm ngón tay cuộn vào nhau phát ra tiếng xương răng rắc,phảng phất như một bộ xương khô biết đi.
Lâm Ngôn muốn đuổi theo hắn,nhưng lại bị tiểu đạo sĩ giữ chặt,lắc lắc đầu.
_”Đây là địa bàn của hắn, chúng ta phải cẩn thận.” A Nhan hạ thấp giọng “Ngươi, đừng quên hắn là một con quỷ.”
_Với ta mà nói thìđều giống nhau thôi.
A Nhan khinh miệt hừ lạnh một tiếng “Vị trí ngôi mộ này rất kì quái,vạn nhất hắn muốn trả thù,ma quỷ chết oan là cái dạng gì,đừng trách ta không nhắc nhở ngươi.”
Thềm đá càng ngày càng dâng cao, thẳng hướng đến một nắp hầm tối đen,cửa bằng gỗ dán ba lớp như những ngôi nhà trệt,cửa mở ra,xuất hiện một người đàn ông trung niên đen đúa,thật xa liền nhìn thấy ba người. Lâm Ngôn tiến lên hàn huyên,nghe nói là học sinh do giáo sư Trần gửi tới liền lộ ra nụ cười nhiệt tình,lập tức về phòng lấy chìa khóa,nhanh chóng dẫn ba người vào mộ thất.
Vừa tiến vào, chung quanh liền trở nên tối đen,chỉ còn lại hai ngọn đèn nhỏảm đạm.
Mộđạo dẫn thẳng đến chính thất,tường đá hai bên đều được mài giũa nhẵn nhụi, cực kì chắc chắn, cổ mộ rất sâu,càng đi vào càng cảm thấy rét lạnh đến tận xương tủy,thạch đạo không tốt thông gió,mùi ẩm mốc xông xồng xộc vào mũi,cũng may ở sâu trong hành lang có trang bị thang máy,vượt qua một đoạn thông đạo,liền trực tiếp đi đến tầng dưới chót của lăng mộ.
Người phụ trách dẫn ba người vào bên trong,liên tục giảng giải về tiến độ thi công cùng cách thức bảo quản văn vật,Lâm Ngôn cũng không chú tâm nghe lắm,chỉ cảm thấy tiếng vang xung quanh rất lớn,mỗi một câu đều ong ong vọng lại.
Thang máy nối thẳng đến sảnh chính,quang cảnh bên trong đã thay đổi rất nhiều so với lúc trước,chiếc thùng gỗ mục nát cùng ngọc toái liêu đều đãđược thanh lý sạch sẽ,đèn đuốc sáng trưng,một vòng thủy tinh xây dọc theo bức thường,đồ sứ,ngọc khí cùng những vật bồi táng bịđặt trong tủ kính,có ngọn đèn nhỏ màu vàng chanh chiếu vào,giữa sảnh có bảy tám nhân viên mang bao tay đang làm công việc tu bổ văn vật, động tác cực kì cẩn thận.
Người phụ trách tiến lên chào hỏi,cầm chuỗi chìa khóa dài trên tay nói “Đến đây, trước mắt chỉ có một gian này,các ngươi muốn xem cái gì ?”
Lâm Ngôn nhìn thoáng qua vị trí của mộ chủ,đãđược gắn thêm cửa chống trộm,cánh cửa khép chặt.
_Không thể xem quan tài sao ?
Người phụ trách ôn hòa cười cười “Hiện tại không được,lúc ngươi tới cũng thấy,mộ huyệt không giống như bình thường,khóđược nhiều năm như vậy mà quan tài cùng xác chết không bị mộ tặc tàn phá,sợ xác chết tiếp xúc nhiều với không khí sẽ bịôxi hóa,chúng đã phải tiến hành quy trình bảo quản, chờ chuyên gia đến làm kiểm tra thể chất, xác định giới tính cùng tuổi tác, nguyên nhân cái chết sau mới dám mở cửa tham quan.” Nói xong liền chỉ chỉ những cổ vật “Những thứ này cực kì có giá trịđối với việc nghiên cứu đời sống ở cổđại,trách không được giáo sư lại cho các ngươi đến đây tìm hiểu.”
_Qua một đoạn thời gian có thể sẽ cho lấy mẫu về nghiên cứu,ngươi nếu muốn xem thì chịu khó chờ vài ngày đi.
Sau khi dạo quanh một vòng, Lâm Ngôn cùng Doãn Chu nhỏ giọng thảo luận đối sách,hắn cóđiểm nóng vội,với tính tình của con quỷ ,nếu thấy có kẻđộng vào quan tài của hắn chỉ sợ sẽ xảy ra tai nạn chết người,nhưng khi hai người thương lượng với người phụ trách hồi lâu, người kia chỉ xua tay, tỏ vẻđây là chủý của cấp trên, hắn không chìa khóa vào khu vực của mộ chủ,càng không có khả năng cho Lâm Ngôn tiếp cận hài cốt. Ngược lại tiểu đạo sĩ luôn cẩn thận quan sát cửa chống trộm,thừa dịp người phụ trách không ở,lặng lẽđến gần Lâm Ngôn,thấp giọng nói “Ta biết cách mở cánh cửa này.”
_”Trừ bỏđuổi quỷ ra,sư phụ còn dạy ta những thứ khác.” A Nhan đắc ý nhếch miệng “Không nghĩ tới sẽ có ngày hữu dụng.”
_”Ngươi biết mở khóa ?” Lâm Ngôn kinh ngạc nói
_Tất nhiên, đạo thuật đòi hỏi phải biết bố cục phong thủy,mở các loại khóa là nghề gia truyền.
Lâm Ngôn tính toán một lát, sau đó khều khều Doãn Chu,quan sát kĩ tình huống xung quanh nói “Đồng chí kĩ thuật,cơ hội thể hiện của ngươi đãđến,hệ thống chống trộm của nơi này,ngươi bẻđược không ?”
Doãn Chu híp mắt đánh giá ngọn đèn báo động trên tường,đập tay “Không thành vấn đề,hủy đi làđược….”
Tiếng của hắn quá lớn,liền bị Lâm Ngôn hung hăng đạp một cước,đau đến kêu cha gọi mẹ.
Người phụ trách quay đầu lại, ba người đứng thành hàng,cười đến vô hạn thuần lương.
Sự thật là Lâm Ngôn đang nghiến răng nghiến lợi nói “Y phục dạ hành của các ngươi đâu ?”
_”Ởđây, ta đã sớm lường trước hậu hoạn.” Doãn Chu dùng sức nháy mắt mấy cái.
END 47
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook