Đào Mộ Đào Ra Quỷ
-
Chương 3
( Giấc mộng kinh hoàng)
Lâm Ngôn cùng Doãn Chu ngồi trong phòng chơi game cảđêm,nói cũng kì quái,con quỷ kia tựa hồ không định làm gì,chỉ dùng hơi thở lạnh lẽo nhắc nhở Lâm Ngôn nhớđến sự hiện diện của nó,một đêm bình an vô sự. Đến hừng đông,hắn cùng Doãn Chu đều đã ngáp ngắn ngáp dài,Lâm Ngôn khoát tay nói về nhà ngủ,dụi dụi mắt thay quần áo,vừa quay liền bắt gặp Doãn Chu đang chắp tay trước ngực gục mất,liễm y đỏ thẫm từ trên mép giường trượt xuống đất,chen chúc với rác rưởi trên sàn nhà,dưới ánh nắng mặt trời,thoạt nhìn không khác gì những bộ quần áo cổ trang trong phim,hoàn toàn không cảm thấy chút khí tức âm lãnh nào.
Có lẽ là trùng hợp mà thôi.
Ngày hè tươi đẹp, bầu trời quang đãng,chuyện đêm qua chỉ như một giấc mộng,Lâm Ngôn đi ngang qua hoa viên, lười biếng duỗi eo,dùng lực hít thở không khí thanh thuần của buổi sớm mai. Về phần quỷảnh kia,Lâm Ngôn nghĩ, có lẽ là do hệ quả của nghề nghiệp,Lâm Ngôn tự giễu lắc đầu, xem ra lần sau ngay cả cái mạng nhỏ cũng không còn,phải về nói với gia gia đi cầu cho mình một lá bùa bình an mới được.
Trên đường về nhàđi ngang qua chợ, Lâm Ngôn thuận tay mua một cân xương heo cùng đùi gà, thêm mấy chai bia,chỉ trong một đêm,chậu lan hồđiệp ở nhà lại có thêm hai nụ hoa,chính giữa lộ ra những cánh hoa trắng nõn non mịn,tựa như cái miệng nhỏ nhắn chúm chím đáng yêu.
Lâm Ngôn cắm ổđiện,ấn nút mở máy,”choảng” nhỏ một tiếng,dòng chữ win7 quen thuộc xuất hiện trên màn hình,nhạc khởi động máy là Lâu Thạch Phiến (?),bình thường chẳng đểý,hôm nay lại nghe có vẻđặc biệt thân thương.
Hết thảy đều như cũ,giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Ném quần áo vào máy giặt,bỏ thịt vào tủ lạnh,thuận tiện dọn dẹp phòng. Làm xong, Lâm Ngôn cầm điện thoại chỉnh chếđộ im lặng,một đống vỏ bia dưới giường đã nói lên công dụng của nó– giúp Lâm Ngôn thôi miên bản thân. Đây là phương pháp điều tiết thân thể mà hắn đã rút ra được sau nhiều lần thức đêm làm việc, ban ngày chỉ chợp mắt,dùng cồn định thần,sau đó vô thanh vô tức ngủđến hừng đông, không chỉ tiết kiệm được một ngày tiền cơm,đồng hồ sinh học cũng được bảo trì nguyên vẹn.
Bia vào miệng mang theo điểm chua xót,lại thoang thoảng chút thuần lương của ngũ cốc.
Lâm Ngôn uống không ngừng nghỉ,không lâu sau đầu óc bắt đầu mơ màng thư sướng,tứ chi mềm nhũn vô lực,một đêm không ngủđánh úp lại,Lâm Ngôn chỉ mặc một độc một chiếc quần lót ghé vào giường,nhấp thêm mấy ngụm liền gục mất,bất tri bất giác chai bia trong tay rơi xuống mặt đất,mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ say.
Tựa hồđã ngủ thật lâu, toàn thân đổ một tầng mồ hôi,ánh nắng bên ngoài từ màu trắng gay gắt chuyển dần sang màu ấm, vàng chanh sau đó tối đen,trong phòng vô cùng yên tĩnh ngay cả một tiếng động nhỏ cũng không có. Lâm Ngôn mơ một giấc mộng rất dài,trong lúc ngủ hắn có cảm giác nhiệt độ trong phòng càng ngày càng lạnh,càng ngày càng lạnh,phảng phất như có người cốý giảm nhiệt độđiều hòa,Lâm Ngôn trùm chăn, lẩm bẩm “Lão Đại, ngươi tắt máy lạnh đi.”
Dọn ra khỏi trường đã hơn một năm nhưng vẫn chưa có thói quen,cứ luôn cho rằng mình vẫn còn trong kí túc xá,mùa hè rất thích rúc vào tường cọ cọ,không phải là chiếc giường nhỏ trong kí túc xá nên không có song sắt chống đỡ,thường thường ngủ quên lăn xuống giường, xoa đầu nhìn xung quanh,ảo não nghĩ thì ra mình không còn trong kí túc xá.
Lúc ở kí túc xá rất thích dán tường ngủ,vừa mát mẻ lại có cảm giác an toàn,ở nhà chỉ có thể ôm gối,luôn cảm thấy thiếu thiếu cái gìđó.
Một người, ngẫu nhiên sẽ cảm thấy tịch mịch.
Có ai đó đang đứng bên giường nhìn mình,đầu choáng váng, Lâm Ngôn nghĩ,chắc là lão đại không tìm thấy đồđiều khiển đây mà ?
Có thứ gìđó lạnh lẽo mềm nhẵn chạm vào môi hắn,dùng sức gặm cắn,xuyên qua hàm răng liếm mút đầu lưỡi của hắn,linh hoạt uyển chuyển như một con rắn,đảo lộng xung quanh. Tư vị thật ôn hòa lại tốt đẹp,giống nhưđang thân mật với một đóa hoa,Lâm Ngôn mở chăn,há miệng đón nhận,vật mềm mại kia giống nhưđược cổ vũ,chậm rãi xâm nhập vào bên trong,càng hôn càng sâu,trên người phảng phất như có cái gìđó,một chút lại một chút áp lên.Vật mềm nhuyễn trong miệng đột nhiên trượt ra ngoài,Lâm Ngôn theo bản năng vươn đầu lưỡi giữ lấy nó, bỗng thứ kia chợt dừng lại,một thứ lạnh lẽo như xà hút lấy đầu lưỡi của hắn.
Lãnh, sao lại lạnh như thế ?
Lão Đại, đồđiều khiển ở trong ngăn tủ,mau tắt đi, lạnh muốn chết.
Tựa hồ bên tai có người thở dài một tiếng.
Hứ, không phải chỉ là máy lạnh sao,không tắt thì thôi, cần gì phải than thở như vậy a.
Ta trùm chăn là được chứ gì.
Phảng phất như có vậy gìđó mang theo hàn khí khoác lên người hắn,toàn thân dần dần ngấm rượu bắt đầu không nghe sai sử,Lâm Ngôn bị một cỗ lực lượng kéo lên, ôm vào trong lòng,tơ lụa mềm mại ma sát với làn da mang lại cảm giác thật dễ chịu,bao phủ khắp cơ thể,sau đó khép lại ở ngực.
Ai hảo tâm như vậy…
Không đúng, Lâm Ngôn bỗng nhiên giật mình,đây không phải là kí túc xá,căn bản không có người ngoài,vậy là ai ?
Vừa định giãy dụa ngồi dậy, đột nhiên lại cảm thấy choáng váng,thân thể liền ngã xuống. Rượu sau khiến người ta quên đi sợ hãi để hưởng thụ vui sướng. Lâm Ngôn không khỏi cười ha ha ra tiếng,vật giữa hai chân bị ai đó nắm lấy,vuốt ve nhu lộng,lực đạo mạnh yếu thỏa đáng,Lâm Ngôn cau mày, tâm lại chìm xuống.
Mộng xuân sao … Người trưởng thành,không có bạn gái, phải dựa vào cách này để giải quyết,thật mất mặt.
Lâm Ngôn thả lỏng quay đầu đi, vùi cả mặt vào trong gối,từ lần cuối cùng làm mộng xuân dường nhưđã thật lâu,cũng nên phát tiết một lần.
Lần này nhân vật chính lại là ai đây ?
Lâm Ngông mơ mơ màng màng há miệng,thứ mềm nhuyễn kia lại đi vào, mút lấy đầu lưỡi của hắn,cuốn vào miệng chậm rãi nhấm nháp.
Lực đạo phía dưới dần dần tăng lên, làm hắn cảm thấy có chút bức rức,trướng đau,Lâm Ngôn muốn cuộn người lại,nhưng đầu gối lại bị người nọ giữ lấy,một cỗ lực lượng đè lấy vai hắn,Lâm Ngôn đành ngoan ngoãn duỗi người ra. Bàn tay cách quần lót bắt đầu xoa nắn huynh đệ của hắn,vật dưới quần lót bắt đầu không an phận, dưới nhiệt độ lạnh lẽo mà thức tỉnh,vừa lạnh vừa khô ráp,nhưng quả thật rất kích thích. Lâm Ngôn hít sâu một hơi,không kiên nhẫn nuốt nước miếng.
Ai a,ai mà biết cách hầu hạ người khác như vậy.
Lâm Ngôn vừa lòng chậc chậc lưỡi.
Động tác càng lúc càng nhanh, biên độ cũng theo đó mà càng ngày càng lớn,một bàn tay không hề cóđộấm theo trên người cao thấp trấn an hắn,ngón cái xoa nắn đỉnh mẫn cảm,từng đợt khoái cảm ập tới khiến Lâm Ngôn không khỏi siết chặt drap giường,eo căng thẳng, cả người bất tri bất giác phối hợp theo từng động tác. Ăn ý như vậy, phảng phất như trước kia sớm đã cùng với bàn tay này làm rất nhiều lần,Lâm Ngôn cắn môi dưới, nhịn không được phe phẩy đầu.
Thực thoải mái, thật sự rất thoải mái.
Chưa từng ở trong mộng xuân được người an ủi mà hưng phấn thành cái dạng này,Lâm Ngôn không an phận uốn éo thân thể,lúc nghiêng người lại bị bàn tay kia giữ lấy eo,vuốt ve hai điểm trước ngực. Toàn thân Lâm Ngôn như chìm trong hầm băng,run rẩy lợi hại, bởi vì lãnh, cũng bởi vì ***.
Cao trào một khắc, trong đầu Lâm Ngôn hoàn toàn trống rỗng,hắn kiệt lực không để cho tiếng rên rỉ thoát ra khỏi cổ họng,nhưng hình thức lại đột nhiên thay đổi,bàn tay kia bỗng dưng chế trụ yết hầu của hắn,tiếng rên rỉ trong nháy mắt hòa lẫn với dòng khí xông thẳng ra khỏi cổ họng, hóa thành một tiếng “A!”, cằm đau lợi hại,bàn tay kia dường như muốn bóp nát xương cốt của hắn,không chút do dự mà vặn gãy cổ hắn.
Giết người cướp của ?!
Không thể hô hấp,khí quản bị bóp nghẹt,mặt trướng đỏ bừng. Lâm Ngôn cơ hồ trong nháy mắt lập tức thanh tỉnh,chuyện này không thích hợp, căn bản hoàn toàn không thích hợp!
Chung quanh tối đen như mực,Lâm Ngôn bị bóp cổúớ kêu lên,nhưng bàn tay lại rất biết dùng lực,cố tình vẫn chừa cho hắn một con đường sống,máu tràn lên não nhưng lại không mang theo dưỡng khí,ngón tay lạnh như băng ngạnh sinh sinh chen vào phía sau,một ngón, hai ngón,ba ngón,không chút do dựđưa vào rút ra, xâm nhập tuần hoàn.
Đau đớn cùng khó thở khiến cả người Lâm Ngôn đều đãướt đẫm mồ hôi,ý thức nói cho hắn biết,hắn đang bị một thứ không rõở thi giường thi bạo,không khí không thể lưu thông làm cho con mắt đột ( xông,lòi ) ra,mạch máu nơi huyệt thái dương mãnh liệt nổi lên,Lâm Ngôn muốn bài khai những ngón tay đang gắt gao siết chặt cổ mình,nhưng nó lại mạnh mẽ như một cái kìm,dòng khí len lỏi trong yết hầu nhỏ hẹp phát ra những tiếng rít bén nhọn,mệnh huyền một đường.( ta nghĩ là tình huống ngàn cân trên sợi tóc.)
_Ta đến lấy mạng ngươi.
Giọng nam âm trầm vang lên bên tai,có cái gìđóướt át lạnh lẽo liếm mút vành tai của hắn,dùng một loại biến thái màđiên cuồng chậm rãi nhấm nháp. Biểu tình Lâm Ngôn đã trở bên cực kì vặn vẹo,trái tim đập liên hồi,thoát không khỏi mà tránh cũng không xong, hắn sắp chết!
Đột nhiên,cỗ lực lượng dã man kia bỗng dưng tiêu thất,hệt như lúc nó tới, không hề báo trước.
Lâm Ngôn ôm lấy cổ cố gắng hít lấy mới mẻ không khí,***g ngực phập phồng dần dần khôi phục hô hấp, sự sợ hãi giống như một bàn tay vô hình bức hắn phát điên,điên rồi, chắc chắn làđiên rồi,hắn rốt cuộc làđãđắc tội với ai chứ ????
Kinh hồn táng đảm chưa kịp định xuống,thì thình lình “Choảng!” một tiếng,màn hình máy tính bỗng dưng sáng lên, một hàng chữđỏ tươi xuất hiện trên màn hình “Tháng mậu thân, ngày trăng tròn, tử kì buông xuống.”
Lâm Ngôn vươn tay bật đèn ngủ,nhìn cảnh tượng trước mắt cơ hồ khiến hắn muốn nôn mửa,bốn vách tường,cửa sổ,không có gì ngoài những sợi tơđỏ tươi tán loạn khắp phòng, hợp rồi lại tan tan rồi lại hợp, ngay cả cửa thủy tinh cũng không ngoại lệ,bám đầu tơđỏ giống như nguyền rủa,lại giống như một loại trận pháp, bủa vây, giam cầm hắn trong căn phòng đáng sợ này.
Lâm Ngôn cúi đầu, bạch trọc còn dính trên tính khí cùng bụng,ngay cả quần áo cũng bị dịch thể nhiễm bẩn một khối,tơ lụa đỏ thẫm dính bệch vào da,nhìn hệt như vết máu khô.
Quần áo màu đỏ ?
Lâm Ngôn run rẩy nâng cánh tay lên,thứ hắn mặt trên người,là một bộ xiêm y đỏ thẫm rộng thùng thình ,tay áo cóđường viền màu đen,giăng đầy những họa tiết thêu tay tinh tế,là liễm phục cùa người chết,bộ liễm phục đáng ra giờ phút này đang nằm dưới sàn nhà Doãn Chu, sao có thể mặc trên người hắn chứ!!!
Đã gần 29 giờ trôi qua kể từ khi sự kiện quái gở kia phát sinh,Lâm Ngôn lần đầu tiên cảm thấy khủng hoảng.
_”Linh linh linh…” Tiếng chuông điện thoại thanh thúy vang lên.
Lâm Ngôn ngây người, sau đó cơ hồ dùng hết dũng khí nhào qua,hung hăng cầm lấy di động, lớn giọng rít gào “Ta mặc kệ ngươi là ai,là người hay quỷ,có ngon thì lại đây! Chúng ta đấu tay đôi!”
Đầu dây bên kia một trận trầm mặc,rồi đột nhiên truyền đến giọng nói của Doãn Chu “Lâm Tử, ngươi…Không sao chứ ? Làm sao vậy ?”
Là tiếng gọi của dương gian,cuối cùng cũng nghe được tiếng gọi từ dương gian,trong nháy mắt Lâm Ngôn cảm thấy mình giống như một đứa con nít, mừng muốn khóc,hắn lập tức áp chế cơn xúc động đang rục rịch bùng nổ, kiệt lực điều chỉnh hô hấp,dùng loại ngữ khí bình thường nhất trả lời “Không sao, vừa mới đùa với ngươi thôi.”
Doãn Chu trong giọng nói lại có chút không được bình thường “Ta ngủ thẳng cảđêm, tỉnh dậy thì không thấy bộđồ kia đâu,sợ ngươi gặp chuyện không may.”
_Mẹ ta biết một cao nhân, sáng mai dẫn ngươi đi gặp hắn.
Lâm Ngôn ôm điện thoại do dự một hồi,trước đây hắn chưa bao giờ tin mấy chuyện vớ vẩn như thế này,nhưng hiện tại, ngay cả việc bản thân có thuận lợi sống tới sáng mai hay không cũng chưa biết.
_Đừng nói cho ba mẹ của ta.
_Yên tâm, ta không nói gì đâu.
Lâm Ngôn thở dài,đến nước này rồi thì cái gì cũng phải thử thôi “Đi, tám giờ ta đến đón ngươi,nếu ta còn mạng đến sáng mai.”
Ném điện thoại, Lâm Ngôn nhìn xung quanh phòng,ở hơn một năm,phải thảo luận cùng kiến trúc sư kết hợp với sửa chữa nhiều lần mới hoàn thành tác phẩm,bây giờ lại có cảm giác xa lạđến đáng sợ,loang lổ máu tươi,máy tính liên thông với âm phủ,một con quỷ tùy thời sẽđến lấy mạng,cảm giác vô lực khiến cả người hắn nhưđang bồng bềnh trên mặtm ước,tìm không thấy điểm tựa.
Tinh thần cùng thân thể suy nhược làm cho Lâm Ngôn cũng lười cởi bộ liễm phục trên người ra,Lâm Ngôn nằm trên gối, ngửa mặt nhìn chằm chằm trần nhà,thì thào lẩm bẩm, đến cùng thì ta làm sai cái gì,rốt cuộc là sai ở chỗ nào chứ ?
_”Linh linh lin h…” Chuông điện thoại lại vang lên.
Lâm Ngôn cầm di động, chậm rì rì kê vào tai,nhẹ nhàng nói “A Chu, ngươi nói, vì cái gì ta lại gặp phải những chuyện này ?”
Không ai trả lời.
Da đầu Lâm Ngôn bỗng dưng run lên,cảm giác âm lãnh cùng trầm mặc này vô cùng quen thuộc…
_Ta….Muốn….Ngươi….Chết.
Đầu dây bên kia lạnh lẽo trả lời.
Lâm Ngôn cười gượng hai tiếng, mặt không biến sắc buông điện thoại.
Mọi chuyện, để ngày mai rồi tính.
END 3.
Lâm Ngôn cùng Doãn Chu ngồi trong phòng chơi game cảđêm,nói cũng kì quái,con quỷ kia tựa hồ không định làm gì,chỉ dùng hơi thở lạnh lẽo nhắc nhở Lâm Ngôn nhớđến sự hiện diện của nó,một đêm bình an vô sự. Đến hừng đông,hắn cùng Doãn Chu đều đã ngáp ngắn ngáp dài,Lâm Ngôn khoát tay nói về nhà ngủ,dụi dụi mắt thay quần áo,vừa quay liền bắt gặp Doãn Chu đang chắp tay trước ngực gục mất,liễm y đỏ thẫm từ trên mép giường trượt xuống đất,chen chúc với rác rưởi trên sàn nhà,dưới ánh nắng mặt trời,thoạt nhìn không khác gì những bộ quần áo cổ trang trong phim,hoàn toàn không cảm thấy chút khí tức âm lãnh nào.
Có lẽ là trùng hợp mà thôi.
Ngày hè tươi đẹp, bầu trời quang đãng,chuyện đêm qua chỉ như một giấc mộng,Lâm Ngôn đi ngang qua hoa viên, lười biếng duỗi eo,dùng lực hít thở không khí thanh thuần của buổi sớm mai. Về phần quỷảnh kia,Lâm Ngôn nghĩ, có lẽ là do hệ quả của nghề nghiệp,Lâm Ngôn tự giễu lắc đầu, xem ra lần sau ngay cả cái mạng nhỏ cũng không còn,phải về nói với gia gia đi cầu cho mình một lá bùa bình an mới được.
Trên đường về nhàđi ngang qua chợ, Lâm Ngôn thuận tay mua một cân xương heo cùng đùi gà, thêm mấy chai bia,chỉ trong một đêm,chậu lan hồđiệp ở nhà lại có thêm hai nụ hoa,chính giữa lộ ra những cánh hoa trắng nõn non mịn,tựa như cái miệng nhỏ nhắn chúm chím đáng yêu.
Lâm Ngôn cắm ổđiện,ấn nút mở máy,”choảng” nhỏ một tiếng,dòng chữ win7 quen thuộc xuất hiện trên màn hình,nhạc khởi động máy là Lâu Thạch Phiến (?),bình thường chẳng đểý,hôm nay lại nghe có vẻđặc biệt thân thương.
Hết thảy đều như cũ,giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Ném quần áo vào máy giặt,bỏ thịt vào tủ lạnh,thuận tiện dọn dẹp phòng. Làm xong, Lâm Ngôn cầm điện thoại chỉnh chếđộ im lặng,một đống vỏ bia dưới giường đã nói lên công dụng của nó– giúp Lâm Ngôn thôi miên bản thân. Đây là phương pháp điều tiết thân thể mà hắn đã rút ra được sau nhiều lần thức đêm làm việc, ban ngày chỉ chợp mắt,dùng cồn định thần,sau đó vô thanh vô tức ngủđến hừng đông, không chỉ tiết kiệm được một ngày tiền cơm,đồng hồ sinh học cũng được bảo trì nguyên vẹn.
Bia vào miệng mang theo điểm chua xót,lại thoang thoảng chút thuần lương của ngũ cốc.
Lâm Ngôn uống không ngừng nghỉ,không lâu sau đầu óc bắt đầu mơ màng thư sướng,tứ chi mềm nhũn vô lực,một đêm không ngủđánh úp lại,Lâm Ngôn chỉ mặc một độc một chiếc quần lót ghé vào giường,nhấp thêm mấy ngụm liền gục mất,bất tri bất giác chai bia trong tay rơi xuống mặt đất,mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ say.
Tựa hồđã ngủ thật lâu, toàn thân đổ một tầng mồ hôi,ánh nắng bên ngoài từ màu trắng gay gắt chuyển dần sang màu ấm, vàng chanh sau đó tối đen,trong phòng vô cùng yên tĩnh ngay cả một tiếng động nhỏ cũng không có. Lâm Ngôn mơ một giấc mộng rất dài,trong lúc ngủ hắn có cảm giác nhiệt độ trong phòng càng ngày càng lạnh,càng ngày càng lạnh,phảng phất như có người cốý giảm nhiệt độđiều hòa,Lâm Ngôn trùm chăn, lẩm bẩm “Lão Đại, ngươi tắt máy lạnh đi.”
Dọn ra khỏi trường đã hơn một năm nhưng vẫn chưa có thói quen,cứ luôn cho rằng mình vẫn còn trong kí túc xá,mùa hè rất thích rúc vào tường cọ cọ,không phải là chiếc giường nhỏ trong kí túc xá nên không có song sắt chống đỡ,thường thường ngủ quên lăn xuống giường, xoa đầu nhìn xung quanh,ảo não nghĩ thì ra mình không còn trong kí túc xá.
Lúc ở kí túc xá rất thích dán tường ngủ,vừa mát mẻ lại có cảm giác an toàn,ở nhà chỉ có thể ôm gối,luôn cảm thấy thiếu thiếu cái gìđó.
Một người, ngẫu nhiên sẽ cảm thấy tịch mịch.
Có ai đó đang đứng bên giường nhìn mình,đầu choáng váng, Lâm Ngôn nghĩ,chắc là lão đại không tìm thấy đồđiều khiển đây mà ?
Có thứ gìđó lạnh lẽo mềm nhẵn chạm vào môi hắn,dùng sức gặm cắn,xuyên qua hàm răng liếm mút đầu lưỡi của hắn,linh hoạt uyển chuyển như một con rắn,đảo lộng xung quanh. Tư vị thật ôn hòa lại tốt đẹp,giống nhưđang thân mật với một đóa hoa,Lâm Ngôn mở chăn,há miệng đón nhận,vật mềm mại kia giống nhưđược cổ vũ,chậm rãi xâm nhập vào bên trong,càng hôn càng sâu,trên người phảng phất như có cái gìđó,một chút lại một chút áp lên.Vật mềm nhuyễn trong miệng đột nhiên trượt ra ngoài,Lâm Ngôn theo bản năng vươn đầu lưỡi giữ lấy nó, bỗng thứ kia chợt dừng lại,một thứ lạnh lẽo như xà hút lấy đầu lưỡi của hắn.
Lãnh, sao lại lạnh như thế ?
Lão Đại, đồđiều khiển ở trong ngăn tủ,mau tắt đi, lạnh muốn chết.
Tựa hồ bên tai có người thở dài một tiếng.
Hứ, không phải chỉ là máy lạnh sao,không tắt thì thôi, cần gì phải than thở như vậy a.
Ta trùm chăn là được chứ gì.
Phảng phất như có vậy gìđó mang theo hàn khí khoác lên người hắn,toàn thân dần dần ngấm rượu bắt đầu không nghe sai sử,Lâm Ngôn bị một cỗ lực lượng kéo lên, ôm vào trong lòng,tơ lụa mềm mại ma sát với làn da mang lại cảm giác thật dễ chịu,bao phủ khắp cơ thể,sau đó khép lại ở ngực.
Ai hảo tâm như vậy…
Không đúng, Lâm Ngôn bỗng nhiên giật mình,đây không phải là kí túc xá,căn bản không có người ngoài,vậy là ai ?
Vừa định giãy dụa ngồi dậy, đột nhiên lại cảm thấy choáng váng,thân thể liền ngã xuống. Rượu sau khiến người ta quên đi sợ hãi để hưởng thụ vui sướng. Lâm Ngôn không khỏi cười ha ha ra tiếng,vật giữa hai chân bị ai đó nắm lấy,vuốt ve nhu lộng,lực đạo mạnh yếu thỏa đáng,Lâm Ngôn cau mày, tâm lại chìm xuống.
Mộng xuân sao … Người trưởng thành,không có bạn gái, phải dựa vào cách này để giải quyết,thật mất mặt.
Lâm Ngôn thả lỏng quay đầu đi, vùi cả mặt vào trong gối,từ lần cuối cùng làm mộng xuân dường nhưđã thật lâu,cũng nên phát tiết một lần.
Lần này nhân vật chính lại là ai đây ?
Lâm Ngông mơ mơ màng màng há miệng,thứ mềm nhuyễn kia lại đi vào, mút lấy đầu lưỡi của hắn,cuốn vào miệng chậm rãi nhấm nháp.
Lực đạo phía dưới dần dần tăng lên, làm hắn cảm thấy có chút bức rức,trướng đau,Lâm Ngôn muốn cuộn người lại,nhưng đầu gối lại bị người nọ giữ lấy,một cỗ lực lượng đè lấy vai hắn,Lâm Ngôn đành ngoan ngoãn duỗi người ra. Bàn tay cách quần lót bắt đầu xoa nắn huynh đệ của hắn,vật dưới quần lót bắt đầu không an phận, dưới nhiệt độ lạnh lẽo mà thức tỉnh,vừa lạnh vừa khô ráp,nhưng quả thật rất kích thích. Lâm Ngôn hít sâu một hơi,không kiên nhẫn nuốt nước miếng.
Ai a,ai mà biết cách hầu hạ người khác như vậy.
Lâm Ngôn vừa lòng chậc chậc lưỡi.
Động tác càng lúc càng nhanh, biên độ cũng theo đó mà càng ngày càng lớn,một bàn tay không hề cóđộấm theo trên người cao thấp trấn an hắn,ngón cái xoa nắn đỉnh mẫn cảm,từng đợt khoái cảm ập tới khiến Lâm Ngôn không khỏi siết chặt drap giường,eo căng thẳng, cả người bất tri bất giác phối hợp theo từng động tác. Ăn ý như vậy, phảng phất như trước kia sớm đã cùng với bàn tay này làm rất nhiều lần,Lâm Ngôn cắn môi dưới, nhịn không được phe phẩy đầu.
Thực thoải mái, thật sự rất thoải mái.
Chưa từng ở trong mộng xuân được người an ủi mà hưng phấn thành cái dạng này,Lâm Ngôn không an phận uốn éo thân thể,lúc nghiêng người lại bị bàn tay kia giữ lấy eo,vuốt ve hai điểm trước ngực. Toàn thân Lâm Ngôn như chìm trong hầm băng,run rẩy lợi hại, bởi vì lãnh, cũng bởi vì ***.
Cao trào một khắc, trong đầu Lâm Ngôn hoàn toàn trống rỗng,hắn kiệt lực không để cho tiếng rên rỉ thoát ra khỏi cổ họng,nhưng hình thức lại đột nhiên thay đổi,bàn tay kia bỗng dưng chế trụ yết hầu của hắn,tiếng rên rỉ trong nháy mắt hòa lẫn với dòng khí xông thẳng ra khỏi cổ họng, hóa thành một tiếng “A!”, cằm đau lợi hại,bàn tay kia dường như muốn bóp nát xương cốt của hắn,không chút do dự mà vặn gãy cổ hắn.
Giết người cướp của ?!
Không thể hô hấp,khí quản bị bóp nghẹt,mặt trướng đỏ bừng. Lâm Ngôn cơ hồ trong nháy mắt lập tức thanh tỉnh,chuyện này không thích hợp, căn bản hoàn toàn không thích hợp!
Chung quanh tối đen như mực,Lâm Ngôn bị bóp cổúớ kêu lên,nhưng bàn tay lại rất biết dùng lực,cố tình vẫn chừa cho hắn một con đường sống,máu tràn lên não nhưng lại không mang theo dưỡng khí,ngón tay lạnh như băng ngạnh sinh sinh chen vào phía sau,một ngón, hai ngón,ba ngón,không chút do dựđưa vào rút ra, xâm nhập tuần hoàn.
Đau đớn cùng khó thở khiến cả người Lâm Ngôn đều đãướt đẫm mồ hôi,ý thức nói cho hắn biết,hắn đang bị một thứ không rõở thi giường thi bạo,không khí không thể lưu thông làm cho con mắt đột ( xông,lòi ) ra,mạch máu nơi huyệt thái dương mãnh liệt nổi lên,Lâm Ngôn muốn bài khai những ngón tay đang gắt gao siết chặt cổ mình,nhưng nó lại mạnh mẽ như một cái kìm,dòng khí len lỏi trong yết hầu nhỏ hẹp phát ra những tiếng rít bén nhọn,mệnh huyền một đường.( ta nghĩ là tình huống ngàn cân trên sợi tóc.)
_Ta đến lấy mạng ngươi.
Giọng nam âm trầm vang lên bên tai,có cái gìđóướt át lạnh lẽo liếm mút vành tai của hắn,dùng một loại biến thái màđiên cuồng chậm rãi nhấm nháp. Biểu tình Lâm Ngôn đã trở bên cực kì vặn vẹo,trái tim đập liên hồi,thoát không khỏi mà tránh cũng không xong, hắn sắp chết!
Đột nhiên,cỗ lực lượng dã man kia bỗng dưng tiêu thất,hệt như lúc nó tới, không hề báo trước.
Lâm Ngôn ôm lấy cổ cố gắng hít lấy mới mẻ không khí,***g ngực phập phồng dần dần khôi phục hô hấp, sự sợ hãi giống như một bàn tay vô hình bức hắn phát điên,điên rồi, chắc chắn làđiên rồi,hắn rốt cuộc làđãđắc tội với ai chứ ????
Kinh hồn táng đảm chưa kịp định xuống,thì thình lình “Choảng!” một tiếng,màn hình máy tính bỗng dưng sáng lên, một hàng chữđỏ tươi xuất hiện trên màn hình “Tháng mậu thân, ngày trăng tròn, tử kì buông xuống.”
Lâm Ngôn vươn tay bật đèn ngủ,nhìn cảnh tượng trước mắt cơ hồ khiến hắn muốn nôn mửa,bốn vách tường,cửa sổ,không có gì ngoài những sợi tơđỏ tươi tán loạn khắp phòng, hợp rồi lại tan tan rồi lại hợp, ngay cả cửa thủy tinh cũng không ngoại lệ,bám đầu tơđỏ giống như nguyền rủa,lại giống như một loại trận pháp, bủa vây, giam cầm hắn trong căn phòng đáng sợ này.
Lâm Ngôn cúi đầu, bạch trọc còn dính trên tính khí cùng bụng,ngay cả quần áo cũng bị dịch thể nhiễm bẩn một khối,tơ lụa đỏ thẫm dính bệch vào da,nhìn hệt như vết máu khô.
Quần áo màu đỏ ?
Lâm Ngôn run rẩy nâng cánh tay lên,thứ hắn mặt trên người,là một bộ xiêm y đỏ thẫm rộng thùng thình ,tay áo cóđường viền màu đen,giăng đầy những họa tiết thêu tay tinh tế,là liễm phục cùa người chết,bộ liễm phục đáng ra giờ phút này đang nằm dưới sàn nhà Doãn Chu, sao có thể mặc trên người hắn chứ!!!
Đã gần 29 giờ trôi qua kể từ khi sự kiện quái gở kia phát sinh,Lâm Ngôn lần đầu tiên cảm thấy khủng hoảng.
_”Linh linh linh…” Tiếng chuông điện thoại thanh thúy vang lên.
Lâm Ngôn ngây người, sau đó cơ hồ dùng hết dũng khí nhào qua,hung hăng cầm lấy di động, lớn giọng rít gào “Ta mặc kệ ngươi là ai,là người hay quỷ,có ngon thì lại đây! Chúng ta đấu tay đôi!”
Đầu dây bên kia một trận trầm mặc,rồi đột nhiên truyền đến giọng nói của Doãn Chu “Lâm Tử, ngươi…Không sao chứ ? Làm sao vậy ?”
Là tiếng gọi của dương gian,cuối cùng cũng nghe được tiếng gọi từ dương gian,trong nháy mắt Lâm Ngôn cảm thấy mình giống như một đứa con nít, mừng muốn khóc,hắn lập tức áp chế cơn xúc động đang rục rịch bùng nổ, kiệt lực điều chỉnh hô hấp,dùng loại ngữ khí bình thường nhất trả lời “Không sao, vừa mới đùa với ngươi thôi.”
Doãn Chu trong giọng nói lại có chút không được bình thường “Ta ngủ thẳng cảđêm, tỉnh dậy thì không thấy bộđồ kia đâu,sợ ngươi gặp chuyện không may.”
_Mẹ ta biết một cao nhân, sáng mai dẫn ngươi đi gặp hắn.
Lâm Ngôn ôm điện thoại do dự một hồi,trước đây hắn chưa bao giờ tin mấy chuyện vớ vẩn như thế này,nhưng hiện tại, ngay cả việc bản thân có thuận lợi sống tới sáng mai hay không cũng chưa biết.
_Đừng nói cho ba mẹ của ta.
_Yên tâm, ta không nói gì đâu.
Lâm Ngôn thở dài,đến nước này rồi thì cái gì cũng phải thử thôi “Đi, tám giờ ta đến đón ngươi,nếu ta còn mạng đến sáng mai.”
Ném điện thoại, Lâm Ngôn nhìn xung quanh phòng,ở hơn một năm,phải thảo luận cùng kiến trúc sư kết hợp với sửa chữa nhiều lần mới hoàn thành tác phẩm,bây giờ lại có cảm giác xa lạđến đáng sợ,loang lổ máu tươi,máy tính liên thông với âm phủ,một con quỷ tùy thời sẽđến lấy mạng,cảm giác vô lực khiến cả người hắn nhưđang bồng bềnh trên mặtm ước,tìm không thấy điểm tựa.
Tinh thần cùng thân thể suy nhược làm cho Lâm Ngôn cũng lười cởi bộ liễm phục trên người ra,Lâm Ngôn nằm trên gối, ngửa mặt nhìn chằm chằm trần nhà,thì thào lẩm bẩm, đến cùng thì ta làm sai cái gì,rốt cuộc là sai ở chỗ nào chứ ?
_”Linh linh lin h…” Chuông điện thoại lại vang lên.
Lâm Ngôn cầm di động, chậm rì rì kê vào tai,nhẹ nhàng nói “A Chu, ngươi nói, vì cái gì ta lại gặp phải những chuyện này ?”
Không ai trả lời.
Da đầu Lâm Ngôn bỗng dưng run lên,cảm giác âm lãnh cùng trầm mặc này vô cùng quen thuộc…
_Ta….Muốn….Ngươi….Chết.
Đầu dây bên kia lạnh lẽo trả lời.
Lâm Ngôn cười gượng hai tiếng, mặt không biến sắc buông điện thoại.
Mọi chuyện, để ngày mai rồi tính.
END 3.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook