Nghĩa trang

_”Ong…Ong…”

Động đất ? Lâm Ngôn vội vàng bật dậy,mờ mịt quan sát bốn phía,tầm mắt dừng lại trên bàn trà.

Chỉ là di động rung mà thôi,Lâm Ngôn xoa xoa mặt,cầm di động ấn nút nghe,lập tức vang lên giọng Doãn Chu rít gào qua điện thoại,chấn động đến mức khiến Lâm Ngôn thiếu chút nữa đã ngã xuống sôpha.

_Lâm Ngôn cuối cùng ngươi cũng bắt máy rồi!!!

Lâm Ngôn dời di động ra xa lỗ tai,lẩm bẩm nói “Rạng sáng hôm qua ta mới vềđến nhà ,vừa tỉnh.” Thuận tiện liếc mắt nhìn đồng hồ treo tường,mười giờ hai mươi phút sáng,chuyện này không quá khoa học, dựa theo quy luật nghỉ ngơi bình thường của Doãn Chu thì lúc này Doãn Chu hẳn phải đang ngủ như lợn chết,nằm trên giường đi hẹn hò với chu công mới đúng.

_”Mau mau đến bệnh viện! Ta gọi cho ngươi hai mươi cuộc rồi mà ngươi không tiếp!”Sau đó Doãn Chu nhỏ giọng nói “Tình huống phát triển không quá thích hợp.”

_”…A? Tiểu Dương làm sao ?” Lâm Ngôn có điểm sốt ruột.

Đầu dây bên kia, Doãn Chu do dự một lát, mới nói “Không phải…Ngươi, ngươi tự mình đến đây xem đi,chuyện này không thể nói rõđược.”

Cúp điện thoại, Lâm Ngôn vội vàng rửa mặt đánh răng xong liền chạy như bay đến bệnh viện,trước khi đi còn cốý mở tất cả các cửa phòng trong nhà kiểm tra qua một lần, không có người, cũng không có quỷ,đêm qua Tiêu Úc không về.

Thời điểm tới bệnh viện, Lâm Ngôn mới hiểu được Doãn Chu nói kì quái là cóý tứ gì,chỉ thấy phòng bệnh hỗn độn ngày hôm qua đã trở lại dáng vẻ sáng sủa như lúc ban đầu của nó, phù chú bằng chu sa trên vách tường đã biến mất,cửa sổ cũng được lau sạch sẽ,chiếc bàn nơi đầu giường cắm đầy hoa tươi cùng những sản phẩm dinh dưỡng, một cô bé lẳng lặng cuộn tròn trong chăn,mở to cặp mắt trắng dã nhìn chằm chằm trần nhà ngẩn người.

Mẹ của Tiểu Dương không ở,Lâm Ngôn khinh thủ khinh cước đi vào bên trong, phòng bệnh đột nhiên “ca đát” một tiếng,tập trung nhìn mới thấy,tên trung niên mà tối hôm qua Lâm Ngôn năn nỉ mãi không được,còn đuổi hắn ra khỏi cửa đang đẩy ghế với vợ của mình,đầu trùm tờ báo,cầm khăn dùng sức chà lau,vừa nhìn thấy Lâm Ngôn vào cửa,tên kia liền như gặp được ân nhân cứu mạng mà bổ nhào tới,nắm lấy tay hắn,than thở khóc lóc “Đại sư,ta biết ta là kẻ vô lương tâm,bây giờ ngươi nói gì ta đều nghe,đều làm theo hết,xin ngài thương xót mà tha cho chúng ta đi!”

Cảnh tượng này hệt như trong phim,Lâm Ngôn thiếu chút nữa đã tưởng mình đi nhầm phòng,đang tính toán có nên lui vềđi lại một lần nữa hay không, Chu Mặc thấy Lâm Ngôn muốn đi,vội vàng vươn tay chụp hắn lại “ Ta có mang đến những thức ăn, cùng đồ chơi mà lúc còn sống Cẩm Thiên rất thích,phòng bệnh cũng đã quét dọn ba lần,ngài nói ngài muốn ta làm gì ta đều làm hết,cầu ngài đừng để thứ kia đi theo ta nữa, hiện tại trong nhà không ai dám ở nữa a!”

_”Được, được rồi, ngươi trước buông tay ra đi…” Lâm Ngôn liều mạng rút tay về.

_”Tiểu Lâm Tử, cuối cùng ngươi cũng đến rồi!” Thanh âm của Doãn Chu đột nhiên vang lên từ phía sau. Lâm Ngôn quay đầu nhìn lại chỉ thấy Doãn Chu cùng A Nhan đang ôm một đống đồđi vào,dùng ánh mắt thấy nhưng không thể trách mà liếc liếc Chu Mặc,thuận tay nhét cái bao vào trong lòng hắn.

_Ta, ta đã kiểm tra qua,tất cảđều có thể sử dụng nhưng như vậy là quá nhiều,chỉ cần tùy tiện mang theo hai loại,mua thêm nhan đèn cùng giấy tiền vàng bạc,là,đủ rồi!

_”Đều được, đều được!” Chu Mặc cái bao, đau khổ trả lời.

Doãn Chu rút một tờ giấy từ trong túi tiền, kiểm tra xong lại nhét vào,chỉ chỉ Chu Mặc bĩu môi,nhìn Lâm Ngôn nói “Người này nhìn qua có vẻ rất phong độ,nhưng đầu óc lại không được bình thường,đến thăm con thì cứ thăm con,cần gì lại giống như người mất hồn,mới sáng sớm đãáo vest giày da tới đây,chẳng nói chẳng rành cầm chổi bắt đầu quét dọn,ai kêu cũng không chịu ngưng, cũng may có lao công vào đuổi ra ngoài,nếu không thì ngay cả trần nhà cũng lau rồi.” Doãn Chu thoàng buông tay “Cũng trúng tà sao ?”

_”Ân, không làm chuyện ác không sợ quỷ gõ cửa,người này làm nhiều chuyện xấu,đến hôm nay gặp báo ứng.”Lâm Ngôn thoải mái nói “Đáng đời.”

Đứng bên cạnh,tiểu đạo sĩ bật cười,Doãn Chu cũng không hiểu ra sao,khó hiểu lắc đầu.

_”Thôi không nói nữa.” Lâm Ngôn bĩu môi “A Nhan, người ta đã mang tới,bây giờ chúng phải ta làm gì ?”

Chu Mặc thấy không có người đểýđến mình,cầm khăn lau sầu mi khổ kiểm nói “Cậu em,ngươi giúp ta với,cả nhà ta đều đang ở bên ngoài,người giúp việc thì bị dọa chạy mất,con trai thìđang ở nhà bà nội…”

Lâm Ngôn ghét bỏ nhìn hắn “Ta làđến gạt tiền ngài,là kẻ lừa đảo,mời ngài tìm cao nhân khác đi.”

Hai hàng lông mày của Chu Mặc đều nhanh kéo xuống dưới,muốn tiếp tục năn nỉ lại sợ mất mặt,cổ họng giống nhưăn phải ruồi bọ. Lâm Ngôn chỉ tay về phía Tiểu Dương đang nằm trên giường nhìn Chu Mặc nói “Ngươi hỏi hắn, con trai ngươi nếu tha thứ cho ngươi thì ta sẽ bỏqua.”

Chu Mặc nhìn cô bé,triệt để hết đường chối cãi,sau một lúc lâu mới gật đầu.

_”Hắn, hắn đến đây là tốt rồi,đợi lát nữa chúng ta đứng trước mộ, đốt một vật tùy thân của hắn đưa cho Cẩm Thiên,sau đó bày hoa quả thắp hương cúng làđược.” A Nhan nói.

_”Vậy bây giờđi ngay sao ?” Doãn Chu tuy rằng không rõ lắm chuyện gìđã xảy ra,nhưng nhìn cô vợ trẻ tuổi bên cạnh Chu Mặc cũng đoán được tám phần,dùng ánh mắt đồng tình nhìn Tiểu Dương “Mong đứa bé kia sớm đầu thai vào một nhà tốt.”

Lâm Ngôn vừa định gật đầu, đột nhiên phát hiện Tiêu Úc không biết đãđứng đó từ bao giờ,đang dựa vào khung cửa quan sát hắn. Theo vị trí này nhìn qua, cả thân hình cao to của Tiêu Úc đều được tắm trong ánh mặt trời,xinh đẹp giống như người mẫu trong tạp chí,Lâm Ngôn có chút bối rối,nhìn Doãn Chu cười cười, nhỏ giọng nói “Chờ ta, ta có chút việc cần giải quyết.” Nói xong liền đi đến trước mặt Tiêu Úc,ánh mắt con quỷ lập tức biến đổi,vừa định ôm lấy Lâm Ngôn thì Lâm Ngôn lại lắc lắc đầu,kéo hắn đi đến nhà vệ sinh cuối hành lang.

Toàn bộ tầng này đều là phòng bệnh dành cho một người, nên nhà vệ sinh công cộng rất ít có kẻ lui tới,sau khi xác nhận bên trong không có ai, Lâm Ngôn mới “ca đát” một tiếng khóa trái cửa lại.

_”Tổ chức tỏ vẻ thực vừa lòng về nhiệm vụ lần này của ngươi,nói đi, dùng thủđoạn nào thế ?” Lâm Ngôn chống tay lên bồn rửa mặt , quay đầu nói.

Tiêu Úc lắc lắc đầu.

_”Tổ chức cảm thấy rất ngạc nhiên.” Lâm Ngôn nhướng nhướng mày “Ngươi nọ thoạt nhìn không bị thương,sao làm được vậy?”

_Muốn biết thật sao ?

_”Ân.” Lâm Ngôn gật đầu.

Tiêu Úc dùng một ngón tay nâng cằm Lâm Ngôn,nghĩ nghĩ nói “Chuẩn bị sẵn sàng.”

Lâm Ngôn gặp Tiêu Úc xoay lưng về phía mình,trong lòng bỗng dâng lên dự cảm không tốt,vội vàng thốt lên “Đừng, đừng,ta không nhìn, a!!!”

Ai ngờ không đợi Lâm Ngôn kịp nhắm mắt lại,một gương mặt dữ tợn liền xuất hiện trước mắt hắn, hai mắt là hai cái lỗđen ngòm sâu hoắc,một bên mặt hư thối,da thịt tróc ra hòa lẫn mới máu tươi,từng luồng dính bệt lên mái tóc tán loạn,nứu răng lộ ra cả bên ngoài,nổi cộm những đốm xanh đen giống như một khối đậu hũ bị mốc. Một đôi tay chỉ còn lại xương trắng chống lên người Lâm Ngôn,thanh âm giống như từđịa ngục vọng về,Lâm Ngôn thực sự còn có thể ngửi được mùi hôi thối bốc ra từ trong miệng nó“Con…trai…của…ngươi…ở…chỗ…ta…”

_”A!” Lâm Ngôn hung hăng đẩy thứđáng sợ kia ra,không hề chuẩn bị tâm lýđã phải đối mặt khiến da đầu hắn tê rần,theo bản năng quay đầu đi gắt gao bịt mắt lại. Hai tay lập tức bị một cỗ lạnh lẽo cứng rắn kéo ra,trước mắt vẫn là gương mặt anh tuấn quen thuộc,Lâm Ngôn bị dọa sợ,nóng nảy giữ lấy Tiêu Úc một bên vừa lắc mạnh vừa hét to,trong giọng nói còn mang theo tiếng khóc nức nở“Ngươi…ngươi muốn hù chết ta, muốn hù ta chết sao!”

_”Lâm Ngôn…” Thấy mình đùa quá trớn,Tiêu Úc vội vàng ôm Lâm Ngôn đến bồn rửa tay,nhẹ nhàng vỗ về lưng hắn,đợi một lúc lâu Lâm Ngôn mới có thể trấn tĩnh lại,đẩy Tiêu Úc ra, ủy khuất trừng mắt nhìn hắn,hai người mặt đối mắt , mắt to trừng mắt nhỏ,cuối cùng nhịn không được xì cười một tiếng.

Tiêu Úc chống tay hai bên Lâm Ngôn,hai người, một ngồi trên bồn rửa tay,một đứng trước mặt khom người nhìn,cách gần đến mức chóp mũi đều đụng vào nhau.

Lâm Ngôn bỗng dưng cảm thấy tim mình đập nhanh hơn.

Hình như chuyện này đang phát triển theo chiều hướng xấu,Lâm Ngôn mơ mơ màng màng nghĩ,vừa rồi còn là phim kinh dị,như thế nào lại quay sang phim tươi mát,hắn dùng sức đẩy bả vai con quỷ,muốn thoát khỏi sự giam cầm giữ hai tay Tiêu Úc,nhưng con quỷ giống nhưđược làm bằng sắt thép,Lâm Ngôn chỉ có thể dùng đầu gối chống cự, không cho Tiêu Úc xáp lại gần,liếc liếc về phía cửa,bi phẫn nghĩ thầm, sao hắn có thể chủ quan như vậy chứ,nhốt con quỷ còn nhốt cả mình vào…Thật là tự làm bậy không thể sống mà!

Tiểu Úc nhẹ nhàng mở hai chân Lâm Ngôn ra,chen vào chính giữa, áp sát vào ngực hắn,không đợi Lâm Ngôn kịp phản ứng, con quỷ liền không khách khí hôn lên môi hắn. Đầu tiên là mềm nhẹ cọ xát,sau đó không ngừng cắn mút,xúc cảm mềm mại mang theo chút lành lạnh làm cho Lâm Ngôn cảm thấy mình đang tiếp xúc với một đóa hoa, vô lực há miệng,tùy ýđầu lưỡi xâm nhập.

Lâm Ngôn dùng sức lắc đầu muốn trốn thoát ,nhưng Tiêu Úc lại mạnh mẽ ghì chặt hắn,đầu lưỡi thô bạo đâm sâu vào yết hầu,một tay sờ soạng đùi Lâm Ngôn,dọc theo mặt đá cẩm thạch đè hắn xuống.

Một đám ngựa hoang chạy nhưđiên mà qua,làm cho thảo nguyên trở nên loạn thất bát tao, loang lỗđầy dấu chân.

Hình như…có phản ứng…

Hình như…phản ứng còn có chút mãnh liệt…

Lâm Ngôn bi phẫn trừng mắt,nhìn chằm chằm hàng lông mi như cánh chuồn chuồn kia,bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve từ eo đến đùi,Lâm Ngôn ôm cổ Tiêu Úc,dùng đầu lưỡi mềm mềm đáp lại hắn,một bên trong lòng âm thầm thề xong chuyện này nhất định phải trở về xử lý cậu nhỏ không nghe lời nhà mình.

Tiêu Úc bắt đầu mở nút quần Lâm Ngôn,bởi vì không quá thuần thục, mò mẫm nửa ngày cũng không thể giải khai,Lâm Ngôn bị hắn trêu chọc có nút nóng nảy,một tay chống lên thành bồn, một tay giúp hắn mở.

_”Ai dừng lại dừng lại…Dừng!” Lâm Ngôn bỗng dưng trừu một hơi khí lạnh,cả người cứng ngắt đổ về trước,đè Tiêu Úc nửa ngày mới chịu đứng dậy,ngượng ngùng nói “Eo…eo ta đau.”

_”Hôm qua ngủ trên sôpha,cái eo đau đến mức sắp chặt đứt rồi.” Lâm Ngôn xấu hổ giải thích.

Thật xấu hổ,Lâm Ngôn được Tiêu Úc đỡ về phòng bệnh trong một tư thế khá là quái dị, Doãn Chu nhìn nửa ngày,trước mặt mọi người hùng hổ hét lớn “Tiểu Lâm Tử, ngươi đây là miệt mài quáđộ sao!!!”

Lâm Ngôn đầy mặt hắc tuyến,hận không thể ném hắn xuống từ tầng mười bảy,nghĩ lại mới thấy bản thân mình hiện tại không còn sức chiến đấu,hảo hán không chịu thiệt trước mắt,đành phải hung hăng nuốt một ngụm nước miếng,đen mặt nói “Ngủ trên sôpha…Thừa dịp bạn ngươi còn có thể nhúc nhích,mau mau tiễn bước tiểu quỷ này đi.” Nói xong liền móc chìa khóa xe ra ném cho Doãn Chu “Ngươi lái xe.”

Làm xong thủ tục xuất viện cho Tiểu Dương,dựa theo tiểu đạo sĩ phân phó chạy loanh quanh tìm một cửa hàng nhỏ vô danh mua những vật dụng cần thiết,lúc chạy đến nghĩa trang ở vùng ngoại ôđã là sáu giờ chiều,mặt trời ngã về phía tây, dư quang trải một tầng nhẵn nhụi óng vàng lên thảm cỏ.

Đoàn người trầm mặc men theo con đường nhỏ màđi,dừng lại trước một ngôi một nằm ở giữa trung tâm,trên bia một được khắc hàng chữ con trai Chu Cẩm Thiên,trong tấm ảnh đen trắng là một câu bé với đôi mắt to, hai hàng mi cong cong,cười đến thiên chân sáng lạng. Lâm Ngôn thoáng nhìn qua Tiểu Dương đang đứng bên cạnh mình,nói với A Nhan “Thằng nhóc chịu đi sao ?”

_”Không thành vấn đề.” Tiểu đạo sĩ gật đầu khẳng định,bày trái cây cùng nhan đèn ra cúng, sau đó cung kính hành lễ.

Khói hương lượn lờ bốc lên,một món đồ chơi cùng bộ quần áo bằng giấy ngập trong lửa,tất tất bác bác cắn nuốt,tiền giấy quyện vào ngọn lửa bị gió thổi bay phất phơ rồi rơi xuống,rất nhanh trước nấm mồ chỉ còn lại một đống tro tàn.

Lâm Ngôn không muốn đến gần,một người lẳng lặng ngồi cách đó không xa,nhìn đoàn người bận rộn bỗng nhiên có chút chua xót,tất cả tội lỗi đều có thểđược tha thứ sao ? Hắn nghĩ, bị người thân phản bội,vứt bỏ,côđộc chìm trong bóng tối lạnh lẽo,thật sựđều có thể xóa bỏ sao ?

A Nhan bắt đầu cúi đầu niệm kinh,tiếng tụng bình thản xuôi tai trong nghĩa trang xanh ươm này nghe có vẻ phá lệ trầm tĩnh,tiếp đến xảy ra một chuyện khiến Lâm Ngôn không khỏi kinh ngạc,chỉ thấy Tiểu Dương vốn vô tri vô giác bỗng quay đầu lại,hai mắt trắng dã nhìn chằm chằm Chu Mặc,ngay lúc Lâm Ngôn nghĩ sẽ xảy ra chuyện không may thì,Tiểu Dương đã chậm rì rìđi qua,mở ra hai tay ôm lấy đùi Chu Mặc,vùi đầu vào lưng hắn.

Giống như một đứa trẻ bình thường chờđợi cha đến rước mình về,ôm eo cha,hân hoan nhảy nhót như mà chúng ta thường hay bắt gặp trước cửa trường học.

Đáng tiếc đứa trẻ này đã không còn tương lai,không còn trường học,Lâm Ngôn nghĩ,đứa bé sắp phải một mình đi trên con đường dài đằng đẵng,vẫn tiếp tục côđộc đi như thế, mặc kệ nơi cuối con đường có phải trải đầy hoa hồng hay không. Có lẽ nó sẽ luân hồi,có lẽ nó sẽđược đến cái nơi mà người ta vẫn hay gọi là thiên đường như trong những câu truyện cổ tích,tưởng tượng về một thế giới tươi đẹp khác sau khi chết có lẽ chỉ là sự tưởng niệm cuối cùng của người sống đối với những người đã khuất mà thôi,nhưng cái này thì có gì quan trọng đâu,một đứa bé ngoan như vậy,chắc chắn ông trời sẽ không đành lòng bạc đãi nó.

Dù cho thế giới này vì cuộc sống vật chất mà trở nên lạnh lùng ích kỉ,nhưng cũng có chút tình cảm không cần hồi báo,trải qua thương tổn, phản bội cùng lãng quên,vẫn giữđược một tấm lòng trọn vẹn,cố gắng dang đôi tay ra ôm lấy những người họ yêu thương.

Cô bé mềm nhũn ngã xuống,mẹ Tiểu Dương rốt cuộc không thể kìm nén mà chạy đến ôm con gái vào lòng,lần này tiểu đạo sĩ không còn ngăn cản nàng, mà chỉ ngẩng đầu nhìn bầu trời rộng lớn, không biết đang thì thào cái gì.

Ánh nắng chiều màu vàng óng bao trùm tất cả mọi vật, Lâm Ngôn đột nhiên mở to hai mắt,chỉ thấy Tiêu Úc đang nắm tay một cậu bé thanh túđứng dưới táng cây tùng cách đó không xa, đứa trẻ có chút ngượng ngùng cắn ngón tay,nhìn thoáng qua Lâm Ngôn sau đó xoay người đi.

Tiêu Úc ngồi xổm xuống,ôn nhu sờ sờđầu cậu bé,tựa hồđang tha thiết căn dặn điều gìđó. Tịch dương khiến cả hai người như chìm trong một màu da cam,thậm chí lóe lên ánh sáng chói lọi,Tiêu Úc nhẹ nhàng cười cười,cậu bé khẽ gật đầu,sau một lúc lâu đứa bé mới đi về phía phần mộ,cuối cùng còn lưu luyến quay đầu nhìn xung quanh một chút,sau đó từ chân chậm rãi hóa thành một làn khói màu lam nhạt tán đi,dưới ánh chiều tà biến mất vô tung.

Tiêu Úc đứng bất động thật lâu,mãi đến khi bàn tay bị người giữ lấy,một thanh niên thanh tú sạch sẽ khoát trên người chiếc sơmi trắng đang cầm tay hắn, thật sâu thở dài.

_”Chúng ta làm hòa đi.” Lâm Ngôn quay sang nhẹ nhàng nói “Không cãi nhau nữa.”

Tiêu Úc gật gật đầu.

_Đi thôi, về nhà.

Trước bia mộđoàn người vẫn đang bận rộn dọn dẹp mọi thứ, hai người đã lẳng lặng nắm tay nhau đi rất xa,những ngôi mộ nằm san sát nhau yên lặng không nói gì,Lâm Ngôn đi rất nhẹ tận lực không quấy rầy bọn họ,khi chạm đến một khối thân thể lạnh lẽo, Lâm Ngôn nghĩ,cuối cùng hôm nay cũng có thể ngủ một giấc ngon lành.

END 25

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương