Đạo Mộ Chi Tế Phẩm
-
Chương 8
Phải mất một lúc lâu sau, Trần Ngọc mới từ sự sợ hãi đối với mộ đạo huy hoàng tráng lệ này lấy lại tinh thần, nghi ngờ nhìn về phía Mã Văn Thanh nói: “Ngươi chưa từng đi qua đây, làm sao biết nơi này không phải?”
Trên lưng Trần Ngọc đeo balo nặng hơn mười kilôgam, lại leo trèo lâu ở đường núi, sớm đã không còn khí lực gì. Mã Văn Thanh vì tới được cổ mộ, dưới sự hưng phấn lực tay không khống chế nổi, Trần Ngọc bị đập đến bang một tiếng ngã ngồi va vào tảng đá trên đất. Mã Văn Thanh sợ hết hồn, vội vàng chạy đến đỡ cậu, vừa liếc mắt nhìn thử, thấy mặt Trần Ngọc đỏ phừng phừng, đang cắn răng nghiến lợi trừng hắn.
“Khụ, không việc gì, ta thấy ngươi không sao cả! Tiểu Trần Ngọc ngươi tuyệt đối chưa bị hủy dung! Ngươi vẫn còn…mạo tựa thiên tiên như xưa, hơn xa Phan An, tuyệt đại giai nhân! Ân, phải rồi, Tiểu Trần Ngọc, ngươi thật ra chắc là thân thích với mỹ nhân Trần Viên Viên kia, các người đều mang họ Trần a ha ha, còn có, bộ dáng của ngươi, chậc chậc, sẽ không kém gì so với nàng ta cả!” Mã Văn Thanh sợ Trần Ngọc phát hỏa, vội vàng lấy lòng nhận sai, thái độ cung kính, còn chịu khó ra sức phủi sạch bụi đất bám trên người Trần Ngọc. Thế nhưng càng nói càng cường điệu, sắc mặt Trần Ngọc cũng càng ngày càng đen.
“Ân, xét thấy ngươi có lòng tốt giúp ta nhận người thân, ta quyết định hiện tại cử ngươi đi thăm hỏi Trần Viên Viên.” Trần Ngọc đỏ mắt giơ chân lên, lại để xuống, xọc thẳng tay vào túi sờ soạng, trong chớp mắt đã lôi khẩu súng ra ngoài, đồng thời giật chốt bảo hiểm.
“Ây! Tiểu Trần Ngọc, hai chúng ta dù sao cũng có giao tình từ lúc để mông trần cho đến nay, người ngàn vạn lần chớ nên xúc động a!” Mã Văn Thanh khóc lóc kể lể, hai tay ôm ngực nhảy sang bên cạnh.
Cùng lúc đó, trong ống tay áo của Mã Văn Thanh cũng trượt ra thanh đao dài mảnh, hai người ngay lập tức cùng xoay chuyển cơ thể. Động tác lưu loát rõ ràng, cơ hồ không cần phải suy nghĩ, đã thấy một người cầm súng một người cầm đao chỉ vào khe núi đá phía sau. Cho dù hai người là bạn xấu, cũng là bạn xấu cùng nhau lớn lên, Mã Văn Thanh biết Trần Ngọc nhất định sẽ không cầm súng chỉ vào hắn, tựa như hắn tuyệt đối sẽ không rút đao khiêu chiến với Trần Ngọc.
Trần Ngọc cảm thấy da đầu tê dại, nhích mấy bước tới gần Mã Văn Thanh, nghiêng đầu nhẹ giọng hỏi: “Cái gì vậy?” Mã Văn Thanh lắc đầu.
Hai người đều chú mục chăm chăm nhìn khe đá, đèn pin mắt sói của Mã Văn Thanh cũng rọi vào trong đó, nhưng bên trong vừa tối vừa sâu, lại là từ dưới hướng lên trên, càng nhìn càng không biết vật gì đang tiến tới đây.
Bất quá, đích thực là có cái gì đó, mơ hồ phát ra thanh âm cực nhỏ, từ từ đến gần. Qua một lúc, dần dần có thể nghe ra là tiếng bước chân, rất có quy luật, lại hết sức nặng nề.
Trần Ngọc cùng Mã Văn Thanh liếc nhìn nhau một cái, đều từ trong ánh mắt đối phương thấy được tia nghi ngờ, hai người bọn họ là hai người đi cuối cùng, sau lưng không hề có ai khác. Cho dù ban đầu có thêm Vương Miêu bị thương, nhưng cô nàng cũng đã đi trước rồi.
Vậy người bây giờ đang tới là ai? Trần Ngọc cảm thấy có thứ gì xẹt qua trong đầu, có gì đó không đúng, nhưng cậu không còn thời gian để cẩn thận suy nghĩ thêm nữa.
Bởi vì Trần Ngọc thấy trong khe đá tối như bưng có một bóng đen chợt lóe, lông mao cậu dựng đứng, lập tức lôi Mã Văn Thanh chạy một đoạn vào bên trong mộ đạo.
Khi cách bên ngoài tầm 50m, hai người dừng lại, tiếp tục nhìn chằm chằm khe đá kia.
Ngay sau đó, trong khe đá lộ ra một thân ảnh, kèm theo mùi hôi thối dữ dội, khuôn mặt là lớp da tím đen khô quắt, mắt cùng lỗ mũi là ba cái động đen thùi lùi, hàm răng và tay thế nhưng sắc nhọn vô cùng, y phục trên người rõ ràng là áo bào thêu ngũ trảo kim long, trên móng vuốt còn vương lại mấy đoạn thân thể của hoa xà.
“Ta kháo, là bánh tông! Đây hẳn là cái tên phó tướng chó má trong mộ Ngô Tam Quế đi, đã thối rữa như vậy hắn rốt cuộc làm cách nào để ra ngoài?” Mã Văn Thanh mắng, nhìn qua mấy móng tay dài ngoằng máu chảy đầm đìa của bánh tông nọ, móng lừa đen hắn vừa lôi ra lại cất vào. E rằng không đợi hắn nhét nó vào trong miệng cái bánh tông này, hắn đã đi bán trứng muối rồi.
Nó sẽ giết mình cùng Mã Văn Thanh, Trần Ngọc nghĩ như vậy.
Đây là lần đầu tiên Trần Ngọc thấy bánh tông, cảm giác sợ hãi cùng với vẻ mặt khao khát và động tác như thấy con mồi của bánh tông kia khiến cậu phải bóp cò.
Trong mộ đạo trống trải, sau khi ba tiếng súng vang lên, tay Trần Ngọc bị lực phản chấn của khẩu súng lục 92 làm cho tê rần, nhưng cái bánh tông nọ nửa điểm cũng không bị ảnh hưởng, trực tiếp lao tới chỗ bọn họ.
“Chạy mau, để chốc nữa nghĩ biện pháp, chúng ta bây giờ không đối phó được nóđâu!” Mã Văn Thanh hô to một tiếng, xoay người bỏ chạy.
Trần Ngọc cùng Mã Văn Thanh đồng thời quay mình, vừa chạy vừa hỏi: “Ngươi không phải đã từng xuống mộ với người nhà sao? Phương pháp đối phó với bánh tông cũng không biết, làm thế nào đây?”
Mã Văn Thanh vừa xoay lại nhìn vừa chột dạ đáp: “Có biết một chút, quan trọng hơn, đây là lần đầu tiên ta gặp phải bánh tông, cái thứ này ngay cả súng cũng không sợ, chúng ta trước cứ rút lui cái đã. Hiện tại không còn biện pháp nào khác, chỉ còn một cách duy nhất.”
“Cách gì?” Trần Ngọc vội vàng hỏi.
“Trở lại liều mạng, hai đấu một, chúng ta thật ra thì có chút phần thắng.” Mã Văn Thanh buồn bực trả lời.
Trần Ngọc trở mặt khinh bỉ, cái tên này xem ra không thể trông cậy được vào.
Hai người vừa chạy vừa phải cẩn thận né tránh những tượng đá ngã xuống chắn trên mộ đạo, còn có đống trang bị trên người, chật vật vất vả vô cùng. Cũng may trong mộ đạo còn có đèn, nếu không chạy trối chết ở nơi tối tăm sẽ chẳng mấy dễ dàng gì. Loại ánh sáng này cũng không gây ảnh hưởng tới bánh tông, mắt của nó thực chất sớm đã mất tác dụng, ngược lại thanh âm cùng hơi thở của người sống mới dễ dàng để bánh tông phát hiện lần theo.
Đang khi hai người thở không ra hơi, phía trước xuất hiện một ngã ba. Trần Ngọc nhíu nhíu mày, cậu nhìn qua địa hình, lên tiếng: “Bên phải!”
Mã Văn Thanh cũng đồng thời hô lên: “Hướng Đông!”
Kết quả chính là, Trần Ngọc đâm đầu vào mộ đạo phía bên phải, còn Mã Văn Thanh thì guồng chân chạy theo phương hướng ngược lại.
“Thật con mẹ nó không có ăn ý!” Trong lòng hai người đều khẽ nguyền rủa, Trần Ngọc tức mắng: “Ngươi nha Mã Văn Thanh, trong mộ đạo ngươi thật sự phân ra phương hướng?!”
Cái bánh tông kia đã đứng ở đầu đường, hai người cũng ngừng lại, cùng bánh tông trố mắt nhìn nhau. Hai tân thủ hạ mộ, tốt nhất là không nên tách ra.
Đúng lúc ấy, bánh tông giơ chân hướng về phía Trần Ngọc, tiếp theo chân của nó giẫm xuống tảng đá trên đất, dễ dàng đem tảng đá giẫm cho nất bấy. Sau đó chỉ nghe một tiếng ầm vang, một bức tường chợt từ phía trên rơi xuống, ngăn cách Trần Ngọc cùng Mã Văn Thanh. Không may hơn nữa, bánh tông và Trần Ngọc cùng bị nhốt một chỗ với nhau.
“Tiểu Trần Ngọc ngươi nhất định phải còn sống, chờ ta đi cứu ngươi!” Mã Văn Thanh ở bên kia hô lên.
Trần Ngọc chửi thầm một tiếng, nhìn bánh tông cứng ngắc nhưng không hề chần chừ bổ nhào tới chỗ cậu, xoay người bỏ chạy.
Chạy trên nền đất ghập ghềnh đại khái được hơn 10 phút, Trần Ngọc đã mệt mỏi kiệt sức. Cậu cắn răng, không phải vạn bất đắc dĩ, balô trên lưng tuyệt đối không thể ném đi. Cậu cố gắng khống chế nỗi sợ hãi của mình, mùi hôi sộc tới sau lưng buộc cậu phải nhấc chân.
Cho dù như vậy, cước bộ của Trần Ngọc cũng dần dần chậm lại, lúc cậu nghĩ rằng mình cùng bánh tông nhất định sẽ có một cuộc tiếp xúc thân mật, phía trước đột nhiên xuất hiện một cửa đá có khắc ký hiệu kỳ quái, ký hiệu đó vừa giống chữ viết thời cổ đại vừa na ná bức tranh vẽ động vật. Trần Ngọc đối với chữ viết cổ đại đã từng nghiên cứu qua, miễn cưỡng có thể nhận ra đây tựa hồ là lời nguyền rủa.
Nhưng bây giờ không quản được nhiều thêm nữa, liếc nhìn cái bánh tông cánh đó chừng mấy thước, Trần Ngọc hít một hơi thật sâu, nhanh chóng đeo găng tay màu đen vào, ở trên khuyên cửa sờ loạn một trận. Khi trán cậu thấm ướt mồ hôi lạnh, cửa cuối cùng cũng mở ra, Trần Ngọc không dám quay đầu lại, trực tiếp lách mình qua khe cửa, cửa đá ứng tiếng khép kín. Trong giây phút khi cửa đóng lại, Trần Ngọc nhìn thấy móng vuốt sắc nhọn đang nhỏ từng giọt máu cũng vừa vươn tới chạm vào cánh cửa.
Trần Ngọc dựa vào cửa đá ngã ngồi trên đất, cậu cảm thấy mình thật may mắn, nếu người ở bên này là Mã Văn Thanh mà không phải cậu, hoặc cậu chưa từng cùng ông nội học thủ nghệ mở khóa, e rằng bây giờ cậu đã bị cái bánh tông kia rỉa sạch.
Bên ngoài, bánh tông cũng không chịu buông tha, quấy nhiễu liên tục, móng tay sắc nhọn cào cào ở phía trên cửa đá, thanh âm khó chịu đó khiến cho Trần Ngọc phải cau mày.
Trần Ngọc giơ tay lên vừa định lau mồ hôi, bỗng nhiên dừng lại. Mới vừa sợ hãi đến cực hạn, không kịp nghĩ đến những thứ khác, hiện tại chân tay mềm nhũn cả ra, toàn thân mệt mỏi, ổn định lại cảm xúc, năng lực tư duy cũng theo đó mà khôi phục.
Lúc này, chỉ có một mình cậu đơn độc đợi trong mộ thất, mà vừa khéo mộ thất lại tối om. Khi nãy để tiết kiệm pin, mộ đạo lại có trường minh đăng nên Trần Ngọc đã tắt đèn mỏ trên đầu đi.
Trần Ngọc không dám lau mồ hôi, cậu một tay nắm chặt khẩu súng, tay còn lại lần sờ đến chốt bật đèn mỏ trên đầu. Trong cả tòa cổ mộ này sợ là chỉ có cậu và Mã Văn Thanh, mà bọn họ bây giờ lại lạc nhau, chẳng biết khi nào mới có thể hội họp. Số lượng bánh tông có trong mộ còn không biết chính xác là bao nhiêu, cái con ở bên ngoài kia vào được đây cũng là chuyện sớm hay muộn.
Trong chỗ này có thể có bánh tông hay không?
Cậu cảm thấy tế bào toàn thân lại bắt đầu khẩn trương sợ hãi, hiểu được nếu như không có ánh sáng, cứ chỉ nghĩ ngợi lung tung, cũng có thể hù chết mình.
Tay khẽ run rẩy, bật đèn mỏ lên, toàn thân Trần Ngọc lại càng run rẩy đến lợi hại.
Trong thạch thất trống trải rộng rãi, trên chiếc giường ở giữa bày một cỗ quan tài trong suốt bằng thủy tinh, bốn phía quan tài để mấy đại đỉnh bằng đồng xanh. Bởi vì có ánh đèn của Trần Ngọc chiếu sáng, trong thủy tinh quan kia có thể mơ hồ nhìn thấy một bóng đen.
Trần Ngọc lại vươn tay vào balô trên lưng, mượn ánh sáng của đèn mỏ, lôi đèn pin ra ngoài, bật lên, trong mộ thất nhất thời sáng lên không ít. Trước hết nhìn chung quanh một chút, trừ sau lưng cậu ra, ở bên kia còn có một cửa đá khác, đều đóng kín như nhau.
Dường như không có động tĩnh nào khác, Trần Ngọc chỉ có thể nghe thấy tiếng tim mình đập thình thịch, đèn pin trong tay cậu hướng lên trên nóc mộ, thiếu chút nữa không thể cầm chắc. Ngôi mộ này rất có thể được xây dựng trong núi, nếu trên nóc mộ là đá tảng cũng không lấy làm kỳ lạ, kỳ quái chính là trên nóc mộ lại có thứ gì đó rủ xuống nhè nhẹ như là tóc trắng.
Đây rốt cuộc là nơi quái quỷ nào, tóc dài trên đá, lại còn vây quanh trên đỉnh mộ người ta?
Đặc biệt hơn nữa, thứ tóc trắng này mặc dù trải rộng chằng chịt rậm rạp ở đỉnh mộ, nhưng lại tránh xa khỏi thủy tinh quan đơn độc ở chính giữa.
Phía trên thủy tinh quan từ nóc mộ rủ xuống rất nhiều băng nhũ lạnh lẽo cứng nhắc, băng nhũ khổng lồ dưới ánh đèn pin phản xạ ánh sáng lấp lánh, có băng nhũ gần như đã đụng tới được quan tài bằng thủy tinh kia. Chẳng lẽ thủy tinh quan còn có công năng như tủ lạnh? Chả trách cậu run rẩy lợi hại đến như vậy!
Trần Ngọc liếc nhìn thủy tinh quan, cậu tò mò chết đi được, muốn đi xem bên trong có cái gì, muốn đi xem có vật bồi táng hay không. Nhưng nghĩ đến cái bánh tông đang kiên nhẫn cào cửa ở bên ngoài, cậu nhấc chân hướng tới cánh cửa đá đằng kia.
Thế nhưng khi chuẩn bị mở cửa đá ra, cậu lại ngừng tay, nhẹ nhàng áp sát lỗ tai vào cửa.
Bên kia cánh cửa, cũng có tiếng động, Trần Ngọc thật muốn khóc. Thế này là không muốn người khác sống đây mà, xung quanh chẳng còn lối thoát nào nữa.
Trần Ngọc tức giận bất đắc dĩ, đứng lên, đi về phía thủy tinh quan ở giữa. Dù sao mệnh cũng chẳng còn dài lâu, hơn nữa khắp nơi đều là bánh tông, không bằng thỏa mãn lòng hiếu kỳ, thành công trộm mộ một lần.
Trần Ngọc cẩn cẩn dực dực giơ đèn pin đi tới thủy tinh quan trước mặt, cậu cảm thấy càng đến gần nhiệt độ càng thấp, cái loại rét lạnh này tựa hồ trực tiếp chui vào xương tủy, Trần Ngọc lạnh run cả người, ít còn hơn không cậu quấn quấn lại quần áo, sau đó nương theo ánh sáng của đèn pin, nhìn vào trong thủy tinh quan, Trần Ngọc ngây dại, bên trong là người.
Là một người trông rất sống động, thân thể trần truồng, mái tóc đen nhánh phủ lên bả vai, người kia vóc dáng thon dài gầy gò, tỷ lệ thân thể vô cùng hoàn mỹ, đây căn bản không giống một xác chết. Mặt Trần Ngọc ửng đỏ, trong lòng mắng, nếu đã ***, sao không giống trong mấy bộ phim hay tiểu thuyết, để cho lão tử nhìn một mỹ nữ cơ chứ.
Ánh mắt Trần Ngọc tập trung vào khuôn mặt người nọ, có thể nói, Trần Ngọc chưa từng nhìn thấy người nào tuấn mỹ như vậy, mặt như được điêu khắc mà thành, đôi mắt đen láy phản chiếu tia sáng, như châu như ngọc, cặp mắt ấy thẳng tắp nhìn về phía Trần Ngọc, Trần Ngọc cảm thấy trái tim như bị bóp nghẹt. Trong cặp mắt xinh đẹp kia, là sát khí nồng đậm.
_END 8_
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook