Đạo Mộ Chi Tế Phẩm
-
Chương 72
Động tĩnh trong thạch thất ở bên cạnh càng lúc càng lớn, Phong Hàn nhíu nhíu mày, nhìn chằm chằm người áo đen trước mặt, lạnh lùng lên tiếng: “Ngươi không còn thời gian nữa, ngươi sẽ vì lựa chọn năm đó cùng những việc ngươi đã làm mà phải trả giá thật lớn. Nếu như ngươi không hợp tác, ta sẽ tự mình tìm thứ ta muốn, như vậy ngươi sẽ thống khổ hơn.”
Người áo đen tuấn mỹ đến bất khả tư nghị phía đối diện chỉ lẳng lặng quan sát Phong Hàn, trong mắt thoáng qua cảm xúc nóng bỏng nào đó, đối mặt với sát khí mãnh liệt như có thực thể của Phong Hàn, biểu hiện của hắn cũng không mang theo quá nhiều sợ hãi, trên mặt xuất hiện nụ cười như có như không: “Trả giá ư? Muốn cái gì chung quy đều phải trả giá thật lớn, nếu như cái giá phải trả là chịu đựng thống khổ để lấy được thứ ta muốn, ta sẽ hưởng thụ nỗi thống khổ đó. Nếu như năm ấy ta không lựa chọn, thì hiện tại đã không thể đứng ở đây, đứng trước mặt ngươi. Phong Hàn, ta có năng lực này, cũng sẽ lấy được thứ ta muốn.”
Phong Hàn sắc mặt vẫn lạnh đến đáng sợ, hắn nhìn người áo đen một lúc, đặt balô sau lưng xuống đất, bên trong phân nửa là những thứ hắn căn bản không cần nhưng Trần Ngọc cực kỳ coi trọng. Hắn đã quyết định không cùng người áo đen nói nhảm, trực tiếp động thủ.
Trước lúc đó, Phong Hàn đột nhiên hỏi: “Chìa khóa của Thanh Long Hoàn ở đâu?”
Vẻ mặt của người áo đen rốt cuộc xuất hiện một tia biến hóa, cuối cùng, không nhịn được cười lớn, mang theo ý vị giễu cợt nồng đậm: “Sao vậy, ngươi cư nhiên quan tâm đến sống chết của một tế phẩm? Đây quả thực là chuyện cười thú vị nhất mà ta được nghe, thế nào, Phong Hàn có tình cảm à? Hay là nói ngươi lừa mình dối người thành quen luôn rồi?”
Trên mặt Phong Hàn không có bất cứ ba động gì, mím môi thật chặt, sau khi đợi một lát phát hiện người áo đen cũng không định trả lời câu hỏi của hắn, bóng người chợt lóe, đã ra tay.
Người áo đen ngẩn ngơ, rốt cuộc nhận ra Phong Hàn có phần xao động khó hiểu mà nôn nóng, cùng lúc đó, cách vách lại phát ra trận trận âm thanh hỗn loạn.
Người áo đen khác thường nhìn chằm chằm Phong Hàn khuôn mặt không mang theo một tia tình cảm, ánh mắt mông lung, trong đầu hiện lên cảnh tượng người trước mắt vô tình hơn thế. Nhưng y không còn thời gian để suy nghĩ thêm nữa, nếu như không dốc toàn lực, y căn bản không ứng phó nổi với Phong Hàn.
…
Phong Hàn lau đi tia máu bên khóe miệng, không thể không nói, người áo đen là người mạnh nhất hắn gặp phải, mặc dù loại cường đại biến thái này là do chính hắn tạo thành.
Người áo đen ngã xuống đất ngất lịm, trên khuôn mặt tinh sảo tái nhợt đến đáng sợ, trên người y có thứ mà Phong Hàn khẩn cấp muốn tìm về. Đúng lúc Phong Hàn chuẩn bị tìm kiếm, cách vách lại truyền đến tiếng thạch bích sụp đổ, Phong Hàn chợt dâng lên dự cảm bất tường, có gì đó kêu gọi hắn trở về. Hắn lập tức đứng dậy, đi về phía thạch bích bên kia.
Đặt tay lên thạch bích phát ra động tĩnh, rất dễ dàng phá vỡ một tầng vách đá thật mỏng này ra, bên trong là khoảng không gian chật hẹp hình tròn, đầu bên kia chính là phòng luyện đan nơi dám Trần Ngọc đang ở.
Phong Hàn không nhịn được muốn nhanh chóng đi xuyên qua, hắn nôn nóng muốn được trông thấy tế phẩm xui xẻo luôn núp phía sau mình, tựa như những gì người áo đen đã nói, chính hắn cũng không hiểu tại sao sẽ có loại tình cảm này. Giống như năm ấy, không, cơ hồ so với năm ấy còn cường liệt hơn nhiều lắm, căn bản không giống với hắn.
Có lẽ sống chung với một người quá lâu, bị ảnh hưởng là tất nhiên, Phong Hàn tự an ủi bản thân, hơn nữa, cảm giác này hình như cũng không tệ mấy.
Mùi vị trong động cực kỳ khó ngửi, tựa hồ có thứ gì đó rữa nát đã lâu. Hắn vừa ra đến cửa động bên kia thì bị một đống màu đỏ chặn lại, vật đó thoạt nhìn có hình dáng con người, trong y phục lại đầy rẫy xúc tu ngọ nguậy. Phong Hàn phán định, đây là một con quái vật bạch tuộc, nhưng cùng cái đám ngoài kia có chút bất đồng. Ưm, là quái vật bạch tuộc phiên bản thăng cấp.
Bởi vì bị nó che khuất, Phong Hàn căn bản không trông thấy tình cảnh bên trong phòng luyện đan. Nhưng hắn có thể khẳng định, quái vật này rất nguy hiểm, nói cách khác, những người ở đây đang gặp rắc rối. Chống lại loại quái vật này, Trần Ngọc đại khái không chống đỡ được quá một phút.
Phong Hàn cúi đầu liếc nhìn tay phải còn đang rướm máu, không chút do dự vươn về thứ trước mặt, mang theo sát ý nồng đậm.
Tần Nhị Thế cúi đầu nhìn Trần Ngọc trong tay, hắn đương nhiên cảm giác được động tĩnh sau lưng, nhưng hắn căn bản không quan tâm. Mấy xúc tu sau lưng đã giương lên, đối phó với một con chuột lén lút như vậy là đủ rồi. Hắn biết mình sẽ không bị thương, hơn thế, đợi hắn ăn xong liều thuốc cuối cùng này, sẽ vĩnh viễn không bị thương nữa. Hắn không thể chờ đợi thêm được nữa.
Bàn tay có móng vuốt sắc nhọn của Tần Nhị Thế giơ lên, nhắm ngay vị trí trái tim của Trần Ngọc, nhanh chóng đâm xuống.
Mã Văn Thanh và Liên tiểu ca đồng thời biến sắc, những người khác đa số đều quay mặt đi chỗ khác, không ai muốn nhìn cảnh Trần Ngọc chết thảm.
“Phốc —”
Trần Ngọc hai mắt nhắm nghiền, sau khi sợ hãi ban đầu qua đi, phát hiện mình cư nhiên vẫn bình tĩnh. Đây thực sự là một biểu hiện đáng giá, đang cười khổ tự tán dương bản thân Trần Ngọc đột ngột cảm giác được cả người và mặt bị thứ gì đó dinh dính nhớp nháp văng tung tóe lên.
Hình như không thấy đau? Cậu cẩn thận hé mắt nhìn, liền trông thấy một bàn tay đang siết chặt cái gì đó ở phía trên cách mặt mình vài centimet, thứ bị siết đen thẫm, vẫn còn nhỏ máu, mà cái tay kia, trên ngón tay thon dài đeo mấy chiếc nhẫn màu bạc.
Trần Ngọc không dám tin ngước mắt lên nhìn, trên khuôn mặt tuấn mỹ âm trầm của Tần Nhị Thế có sự nghi hoặc và khiếp sợ giống với cậu, ánh mắt mang theo thống khổ so với khi nãy giống loài người hơn một chút, đối với khát vọng nồng đậm huyết nhục phai nhạt dần.
Người tới là Phong Hàn, Trần Ngọc kéo kéo khóe miệng cười rộ lên, sống sót sau nguy hiểm khiến cậu phát run, đan xen giữa sợ sệt và mừng như điên.
Tay Phong Hàn từ trước ngực Tần Nhị Thế rụt trở về, sau đó từ sau lưng hắn đi ra. Cơ hồ tất cả mọi người đều trợn mắt há hốc mồm nhìn Phong Hàn, ánh mắt ngưỡng mộ cùng sùng bái như bắt gặp anh hùng.
Phong Hàn từ từ đi tới mới phát hiện người áo đỏ này trong tay đang nắm lấy Trần Ngọc.
Phong Hàn kinh ngạc nhìn tình cảnh trước mắt, khi trông thấy xúc tu trong tay áo người áo đỏ đang cuốn lấy tay Trần Ngọc, bàn tay đeo nhẫn khẽ dùng sức, trái tim màu đen kia lập tức biến thành một đống thịt vụn rơi xuống đất.
Trần Ngọc cảm thấy lực độ trên tay chợt nhẹ, tức khắc lật người xuống. Bây giờ cậu mới thấy sợ, sự sợ hãi này nhanh chóng lan tràn ra toàn thân, tim đập như nổi trống, thậm chí còn xụi lơ quơ quơ, sau đó được Phong Hàn đỡ dậy.
“Kháo, loại người vô tổ chức vô kỷ luật tự ý bỏ đi như ngươi có lúc sẽ hại chết người khác đó!” Trần Ngọc cảm thấy suy nghĩ của mình tựa hồ tạm thời không chịu sự khống chế của bản thân, bởi vì cậu cư nhiên lên tiếng oán trách Phong Hàn.
“Ngươi chẳng phải vẫn ổn sao.” Phong Hàn rõ ràng thở phào nhẹ nhõm, nhàn nhạt đáp.
“Ta nghĩ nếu như ta có việc gì, ở đây thảo luận cái này sẽ không còn kịp nữa —”
“Được rồi, đây là ai?” Phong Hàn nhân nhượng lên tiếng, sau đó nhân lúc Trần Ngọc lau vết máu trên mặt lập tức chuyển đề tài.
“Là mộ chủ Tần Nhị Thế.”
Sau khi sùng bái qua đi, mọi người biểu tình 囧囧,vị này tới cũng thật đúng lúc a.
La Khuynh ngơ ngác quên cả né tránh, ống sắt thanh mảnh của Liên tiểu ca đâm vào ngực La Khuynh.
La Khuynh cúi đầu liếc mắt nhìn, lại nhanh chóng ngẩng lên nhìn về phía Trần Ngọc, sau đó cười lớn: “Hắc, ha ha, hắn cư nhiên sẽ chết!” Nụ cười trên mặt nhẹ nhõm mà lại thỏa mãn.
Nói tới đây, La Khuynh chợt ho ra một búng máu, ả lấy lại tinh thần nhìn ***g ngực của mình, khẽ thở dài: “Trái tim không phải nhược điểm của ta, là ngực, không ngờ ngươi đánh bậy đánh bạ lại khiến ta bị trọng thương. Ta có thể không còn sống được bao lâu nữa rồi, nhưng đối với ta hoặc tất cả những thứ có thể động trong địa cung này mà nói, chết mới là sự giải thoát.”
Thanh âm của cô ta dần dần thấp xuống, “Ta đại khái kiên trì không được lâu, sẽ đi gặp vương, ở chỗ của hắn ta sẽ sống lại. Nếu vậy, coi như tạ lễ vì đã giết kẻ nọ, ta có thể nói cho các ngươi biết, các người có thể thoát ra ngoài bằng Nghênh Tiên Kiều, trở thành những người duy nhất sau nhiều năm qua thoát khỏi đảo.”
“Nghênh Tiên Kiều? Ở đâu?” Liên tiểu ca hỏi.
La Khuynh cũng không nói gì thêm, y phục trên người cô ả cùng khuôn mặt đang nhanh chóng phân rã, lộ ra một bộ dáng khác. Bây giờ mới có thể nhận thấy bề ngoài của cô ả chẳng qua là từ một tầng màng dinh dính biến hóa ra, bên trong mới là bộ dáng chân chính của cô ta.
Tóc dài màu đen cơ hồ đến gót chân, trên người mặc trường sam bằng gấm kim sắc cao quý hoa lệ, trên đầu đội kim sắc tam phượng quan.
Tuyệt đại khuynh thành, cao quý khiến người khác không dám nhìn thẳng, đây mới là tế tự dị tộc ngàn năm trước.
Nhị Thế trước khi chết trong mắt lần đầu tiên xuất hiện một tia thanh minh, hắn chăm chú nhìn bên này, cuối cùng chậm rãi há mồm nói: “Nữ tế ti?”
Trong khoảnh khắc Tần Nhị Thế ngã xuống, La Khuynh đột nhiên rút ống sắt trong ngực ra, chạy vào một cửa đá chẳng biết xuất hiện từ lúc nào, đảo mắt đã không thấy bóng dáng.
Không có ai đuổi theo, mọi người nhìn biến cố lớn xảy ra, cảm giác vô cùng cần thời gian để thích ứng.
Báo con cao hứng nhiệt tình kêu lớn, ánh mắt màu đen chăm chú nhìn Phong Hàn, giống như một hài tử đang vui mừng kích động.
Ngao ngao, lần đầu thấy yêu quý vị gia trưởng còn lại này, tới thật là kịp thời! =v=
Cái đầu tròn ủng của nó ở bên ngoài balô Trần Ngọc đung đa đung đưa, muốn làm nũng với Trần Ngọc, hồn nhiên không biết bộ dáng kia hiện tại rất tồn hại đến hình tượng loài báo nhất tộc anh tuấn.
Mã Văn Thanh cùng Liên tiểu ca đi đến, Mã Văn Thanh dùng sức vỗ vào bả vai Trần Ngọc, la hét: “Kháo, tiểu tử ngươi mỗi lần đều vận cứt chó đại nạn không chết. Lần sau lúc liều mạng có thể hay không đừng đeo balô, ngươi có biết tất cả thức ăn cùng pin dự phòng đều ở trong balô của ngươi hay không, hại lão tử không thể không liều mạng cứu ngươi.”
Liêu tiểu ca trên dưới quan sát Trần Ngọc mấy lần, hừ hừ: “Tai họa di ngàn năm, những lời này có lý.”
Trần Ngọc đã trấn định lại. thở phào nhẹ nhõm. Nhất thời cảm thấy trên mặt đầy đầu đều là máu cần lau, đem balô cùng báo con kéo xuống, quay lại thấy tay Phong Hàn cũng nhuốm máu, vòng qua bên kia, đưa đồ cho Liên tiểu ca cách cậu gần nhất.
Phong Hàn không khỏi mang theo ánh mắt săm soi ngẩng đầu quan sát thanh niên tươi cười cà lơ phất phơ này, Trần Ngọc ngoài mặt đối với ai cũng tươi cười thân cận, nhưng tính tình cậu thật ra thì tựa như con mèo, cậu ta thân cận ngươi thì có thể, ngươi chủ động thân cận cậu ta tuyệt đối không được.
Ban nãy sở dĩ mang theo báo con liều mạng, nhất định là bởi vì không yên lòng giao cho người khác, hiện tại cư nhiên chủ động đem báo con và balô đưa cho Liên tiểu ca.
Phong Hàn nghi hoặc nhíu mày, Trần Ngọc rất quen thuộc với Liên tiểu ca sao?
-END 72-
Người áo đen tuấn mỹ đến bất khả tư nghị phía đối diện chỉ lẳng lặng quan sát Phong Hàn, trong mắt thoáng qua cảm xúc nóng bỏng nào đó, đối mặt với sát khí mãnh liệt như có thực thể của Phong Hàn, biểu hiện của hắn cũng không mang theo quá nhiều sợ hãi, trên mặt xuất hiện nụ cười như có như không: “Trả giá ư? Muốn cái gì chung quy đều phải trả giá thật lớn, nếu như cái giá phải trả là chịu đựng thống khổ để lấy được thứ ta muốn, ta sẽ hưởng thụ nỗi thống khổ đó. Nếu như năm ấy ta không lựa chọn, thì hiện tại đã không thể đứng ở đây, đứng trước mặt ngươi. Phong Hàn, ta có năng lực này, cũng sẽ lấy được thứ ta muốn.”
Phong Hàn sắc mặt vẫn lạnh đến đáng sợ, hắn nhìn người áo đen một lúc, đặt balô sau lưng xuống đất, bên trong phân nửa là những thứ hắn căn bản không cần nhưng Trần Ngọc cực kỳ coi trọng. Hắn đã quyết định không cùng người áo đen nói nhảm, trực tiếp động thủ.
Trước lúc đó, Phong Hàn đột nhiên hỏi: “Chìa khóa của Thanh Long Hoàn ở đâu?”
Vẻ mặt của người áo đen rốt cuộc xuất hiện một tia biến hóa, cuối cùng, không nhịn được cười lớn, mang theo ý vị giễu cợt nồng đậm: “Sao vậy, ngươi cư nhiên quan tâm đến sống chết của một tế phẩm? Đây quả thực là chuyện cười thú vị nhất mà ta được nghe, thế nào, Phong Hàn có tình cảm à? Hay là nói ngươi lừa mình dối người thành quen luôn rồi?”
Trên mặt Phong Hàn không có bất cứ ba động gì, mím môi thật chặt, sau khi đợi một lát phát hiện người áo đen cũng không định trả lời câu hỏi của hắn, bóng người chợt lóe, đã ra tay.
Người áo đen ngẩn ngơ, rốt cuộc nhận ra Phong Hàn có phần xao động khó hiểu mà nôn nóng, cùng lúc đó, cách vách lại phát ra trận trận âm thanh hỗn loạn.
Người áo đen khác thường nhìn chằm chằm Phong Hàn khuôn mặt không mang theo một tia tình cảm, ánh mắt mông lung, trong đầu hiện lên cảnh tượng người trước mắt vô tình hơn thế. Nhưng y không còn thời gian để suy nghĩ thêm nữa, nếu như không dốc toàn lực, y căn bản không ứng phó nổi với Phong Hàn.
…
Phong Hàn lau đi tia máu bên khóe miệng, không thể không nói, người áo đen là người mạnh nhất hắn gặp phải, mặc dù loại cường đại biến thái này là do chính hắn tạo thành.
Người áo đen ngã xuống đất ngất lịm, trên khuôn mặt tinh sảo tái nhợt đến đáng sợ, trên người y có thứ mà Phong Hàn khẩn cấp muốn tìm về. Đúng lúc Phong Hàn chuẩn bị tìm kiếm, cách vách lại truyền đến tiếng thạch bích sụp đổ, Phong Hàn chợt dâng lên dự cảm bất tường, có gì đó kêu gọi hắn trở về. Hắn lập tức đứng dậy, đi về phía thạch bích bên kia.
Đặt tay lên thạch bích phát ra động tĩnh, rất dễ dàng phá vỡ một tầng vách đá thật mỏng này ra, bên trong là khoảng không gian chật hẹp hình tròn, đầu bên kia chính là phòng luyện đan nơi dám Trần Ngọc đang ở.
Phong Hàn không nhịn được muốn nhanh chóng đi xuyên qua, hắn nôn nóng muốn được trông thấy tế phẩm xui xẻo luôn núp phía sau mình, tựa như những gì người áo đen đã nói, chính hắn cũng không hiểu tại sao sẽ có loại tình cảm này. Giống như năm ấy, không, cơ hồ so với năm ấy còn cường liệt hơn nhiều lắm, căn bản không giống với hắn.
Có lẽ sống chung với một người quá lâu, bị ảnh hưởng là tất nhiên, Phong Hàn tự an ủi bản thân, hơn nữa, cảm giác này hình như cũng không tệ mấy.
Mùi vị trong động cực kỳ khó ngửi, tựa hồ có thứ gì đó rữa nát đã lâu. Hắn vừa ra đến cửa động bên kia thì bị một đống màu đỏ chặn lại, vật đó thoạt nhìn có hình dáng con người, trong y phục lại đầy rẫy xúc tu ngọ nguậy. Phong Hàn phán định, đây là một con quái vật bạch tuộc, nhưng cùng cái đám ngoài kia có chút bất đồng. Ưm, là quái vật bạch tuộc phiên bản thăng cấp.
Bởi vì bị nó che khuất, Phong Hàn căn bản không trông thấy tình cảnh bên trong phòng luyện đan. Nhưng hắn có thể khẳng định, quái vật này rất nguy hiểm, nói cách khác, những người ở đây đang gặp rắc rối. Chống lại loại quái vật này, Trần Ngọc đại khái không chống đỡ được quá một phút.
Phong Hàn cúi đầu liếc nhìn tay phải còn đang rướm máu, không chút do dự vươn về thứ trước mặt, mang theo sát ý nồng đậm.
Tần Nhị Thế cúi đầu nhìn Trần Ngọc trong tay, hắn đương nhiên cảm giác được động tĩnh sau lưng, nhưng hắn căn bản không quan tâm. Mấy xúc tu sau lưng đã giương lên, đối phó với một con chuột lén lút như vậy là đủ rồi. Hắn biết mình sẽ không bị thương, hơn thế, đợi hắn ăn xong liều thuốc cuối cùng này, sẽ vĩnh viễn không bị thương nữa. Hắn không thể chờ đợi thêm được nữa.
Bàn tay có móng vuốt sắc nhọn của Tần Nhị Thế giơ lên, nhắm ngay vị trí trái tim của Trần Ngọc, nhanh chóng đâm xuống.
Mã Văn Thanh và Liên tiểu ca đồng thời biến sắc, những người khác đa số đều quay mặt đi chỗ khác, không ai muốn nhìn cảnh Trần Ngọc chết thảm.
“Phốc —”
Trần Ngọc hai mắt nhắm nghiền, sau khi sợ hãi ban đầu qua đi, phát hiện mình cư nhiên vẫn bình tĩnh. Đây thực sự là một biểu hiện đáng giá, đang cười khổ tự tán dương bản thân Trần Ngọc đột ngột cảm giác được cả người và mặt bị thứ gì đó dinh dính nhớp nháp văng tung tóe lên.
Hình như không thấy đau? Cậu cẩn thận hé mắt nhìn, liền trông thấy một bàn tay đang siết chặt cái gì đó ở phía trên cách mặt mình vài centimet, thứ bị siết đen thẫm, vẫn còn nhỏ máu, mà cái tay kia, trên ngón tay thon dài đeo mấy chiếc nhẫn màu bạc.
Trần Ngọc không dám tin ngước mắt lên nhìn, trên khuôn mặt tuấn mỹ âm trầm của Tần Nhị Thế có sự nghi hoặc và khiếp sợ giống với cậu, ánh mắt mang theo thống khổ so với khi nãy giống loài người hơn một chút, đối với khát vọng nồng đậm huyết nhục phai nhạt dần.
Người tới là Phong Hàn, Trần Ngọc kéo kéo khóe miệng cười rộ lên, sống sót sau nguy hiểm khiến cậu phát run, đan xen giữa sợ sệt và mừng như điên.
Tay Phong Hàn từ trước ngực Tần Nhị Thế rụt trở về, sau đó từ sau lưng hắn đi ra. Cơ hồ tất cả mọi người đều trợn mắt há hốc mồm nhìn Phong Hàn, ánh mắt ngưỡng mộ cùng sùng bái như bắt gặp anh hùng.
Phong Hàn từ từ đi tới mới phát hiện người áo đỏ này trong tay đang nắm lấy Trần Ngọc.
Phong Hàn kinh ngạc nhìn tình cảnh trước mắt, khi trông thấy xúc tu trong tay áo người áo đỏ đang cuốn lấy tay Trần Ngọc, bàn tay đeo nhẫn khẽ dùng sức, trái tim màu đen kia lập tức biến thành một đống thịt vụn rơi xuống đất.
Trần Ngọc cảm thấy lực độ trên tay chợt nhẹ, tức khắc lật người xuống. Bây giờ cậu mới thấy sợ, sự sợ hãi này nhanh chóng lan tràn ra toàn thân, tim đập như nổi trống, thậm chí còn xụi lơ quơ quơ, sau đó được Phong Hàn đỡ dậy.
“Kháo, loại người vô tổ chức vô kỷ luật tự ý bỏ đi như ngươi có lúc sẽ hại chết người khác đó!” Trần Ngọc cảm thấy suy nghĩ của mình tựa hồ tạm thời không chịu sự khống chế của bản thân, bởi vì cậu cư nhiên lên tiếng oán trách Phong Hàn.
“Ngươi chẳng phải vẫn ổn sao.” Phong Hàn rõ ràng thở phào nhẹ nhõm, nhàn nhạt đáp.
“Ta nghĩ nếu như ta có việc gì, ở đây thảo luận cái này sẽ không còn kịp nữa —”
“Được rồi, đây là ai?” Phong Hàn nhân nhượng lên tiếng, sau đó nhân lúc Trần Ngọc lau vết máu trên mặt lập tức chuyển đề tài.
“Là mộ chủ Tần Nhị Thế.”
Sau khi sùng bái qua đi, mọi người biểu tình 囧囧,vị này tới cũng thật đúng lúc a.
La Khuynh ngơ ngác quên cả né tránh, ống sắt thanh mảnh của Liên tiểu ca đâm vào ngực La Khuynh.
La Khuynh cúi đầu liếc mắt nhìn, lại nhanh chóng ngẩng lên nhìn về phía Trần Ngọc, sau đó cười lớn: “Hắc, ha ha, hắn cư nhiên sẽ chết!” Nụ cười trên mặt nhẹ nhõm mà lại thỏa mãn.
Nói tới đây, La Khuynh chợt ho ra một búng máu, ả lấy lại tinh thần nhìn ***g ngực của mình, khẽ thở dài: “Trái tim không phải nhược điểm của ta, là ngực, không ngờ ngươi đánh bậy đánh bạ lại khiến ta bị trọng thương. Ta có thể không còn sống được bao lâu nữa rồi, nhưng đối với ta hoặc tất cả những thứ có thể động trong địa cung này mà nói, chết mới là sự giải thoát.”
Thanh âm của cô ta dần dần thấp xuống, “Ta đại khái kiên trì không được lâu, sẽ đi gặp vương, ở chỗ của hắn ta sẽ sống lại. Nếu vậy, coi như tạ lễ vì đã giết kẻ nọ, ta có thể nói cho các ngươi biết, các người có thể thoát ra ngoài bằng Nghênh Tiên Kiều, trở thành những người duy nhất sau nhiều năm qua thoát khỏi đảo.”
“Nghênh Tiên Kiều? Ở đâu?” Liên tiểu ca hỏi.
La Khuynh cũng không nói gì thêm, y phục trên người cô ả cùng khuôn mặt đang nhanh chóng phân rã, lộ ra một bộ dáng khác. Bây giờ mới có thể nhận thấy bề ngoài của cô ả chẳng qua là từ một tầng màng dinh dính biến hóa ra, bên trong mới là bộ dáng chân chính của cô ta.
Tóc dài màu đen cơ hồ đến gót chân, trên người mặc trường sam bằng gấm kim sắc cao quý hoa lệ, trên đầu đội kim sắc tam phượng quan.
Tuyệt đại khuynh thành, cao quý khiến người khác không dám nhìn thẳng, đây mới là tế tự dị tộc ngàn năm trước.
Nhị Thế trước khi chết trong mắt lần đầu tiên xuất hiện một tia thanh minh, hắn chăm chú nhìn bên này, cuối cùng chậm rãi há mồm nói: “Nữ tế ti?”
Trong khoảnh khắc Tần Nhị Thế ngã xuống, La Khuynh đột nhiên rút ống sắt trong ngực ra, chạy vào một cửa đá chẳng biết xuất hiện từ lúc nào, đảo mắt đã không thấy bóng dáng.
Không có ai đuổi theo, mọi người nhìn biến cố lớn xảy ra, cảm giác vô cùng cần thời gian để thích ứng.
Báo con cao hứng nhiệt tình kêu lớn, ánh mắt màu đen chăm chú nhìn Phong Hàn, giống như một hài tử đang vui mừng kích động.
Ngao ngao, lần đầu thấy yêu quý vị gia trưởng còn lại này, tới thật là kịp thời! =v=
Cái đầu tròn ủng của nó ở bên ngoài balô Trần Ngọc đung đa đung đưa, muốn làm nũng với Trần Ngọc, hồn nhiên không biết bộ dáng kia hiện tại rất tồn hại đến hình tượng loài báo nhất tộc anh tuấn.
Mã Văn Thanh cùng Liên tiểu ca đi đến, Mã Văn Thanh dùng sức vỗ vào bả vai Trần Ngọc, la hét: “Kháo, tiểu tử ngươi mỗi lần đều vận cứt chó đại nạn không chết. Lần sau lúc liều mạng có thể hay không đừng đeo balô, ngươi có biết tất cả thức ăn cùng pin dự phòng đều ở trong balô của ngươi hay không, hại lão tử không thể không liều mạng cứu ngươi.”
Liêu tiểu ca trên dưới quan sát Trần Ngọc mấy lần, hừ hừ: “Tai họa di ngàn năm, những lời này có lý.”
Trần Ngọc đã trấn định lại. thở phào nhẹ nhõm. Nhất thời cảm thấy trên mặt đầy đầu đều là máu cần lau, đem balô cùng báo con kéo xuống, quay lại thấy tay Phong Hàn cũng nhuốm máu, vòng qua bên kia, đưa đồ cho Liên tiểu ca cách cậu gần nhất.
Phong Hàn không khỏi mang theo ánh mắt săm soi ngẩng đầu quan sát thanh niên tươi cười cà lơ phất phơ này, Trần Ngọc ngoài mặt đối với ai cũng tươi cười thân cận, nhưng tính tình cậu thật ra thì tựa như con mèo, cậu ta thân cận ngươi thì có thể, ngươi chủ động thân cận cậu ta tuyệt đối không được.
Ban nãy sở dĩ mang theo báo con liều mạng, nhất định là bởi vì không yên lòng giao cho người khác, hiện tại cư nhiên chủ động đem báo con và balô đưa cho Liên tiểu ca.
Phong Hàn nghi hoặc nhíu mày, Trần Ngọc rất quen thuộc với Liên tiểu ca sao?
-END 72-
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook