Đạo Mộ Chi Tế Phẩm
-
Chương 6
Một câu nói của Mã Văn Thanh khiến Trần Ngọc đột nhiên nhớ ra, vì để thông gió cùng phòng ngừa chuyện ngoài ý muốn, cậu cố ý lấy xẻng Lạc Dương chặn tại khe cửa. Mặt cậu liền biến sắc, xoay người chạy ra bên ngoài điện, Kiều Dật và Mã Văn Thanh đuổi sát phía sau.
Tim Trần Ngọc bất giác trùng xuống, nhìn kỹ, quả nhiên phía dưới những đầu rắn đang ngẩng lên là hai cái chân, hai cái chân dị hợm kia có phần giống với chân của loài thằn lằn. Con mắt hình cầu mang theo hung quang cùng chiếc lưỡi đỏ tươi, thật sự là xà độc được nhắc tới trong thủ trát của Trần Viên Viên.
Bước chân Trần Ngọc khựng lại, cậu cố gắng khắc chế ham muốn xoay người bỏ chạy, giọng nói có chút run rẩy “Mau! Trước hết đóng cửa lại, trời có thể đã tối rồi, xà này không biết có bao nhiêu nữa!”
Trong ba người, chỉ có Trần Ngọc biết cách thức đóng cửa, cậu nhanh chóng lấy ra đôi găng tay, quay đầu nói với Mã Văn Thanh cùng Kiều Dật: “Yểm trợ cho ta, ta đi đóng cửa.” Nói xong đã lách người qua đám xà, chạy tới cạnh cửa.
Kiều Dật chăm chú nhìn theo phương hướng của Trần Ngọc, không ngừng nổ súng, chớp mắt, hai con xà gần Trần Ngọc đã bê bết máu, nằm trên đất lăn lộn. Mã Văn Thanh cũng nghiêm túc, cầm lấy trường đao chặt đứt đầu một con xà khác. Song xà này né tránh cũng cực nhanh, quả nhiên hai cái chân kia cũng không phải là đồ trang trí. Lúc chạy trốn còn không quên phun nọc độc về phía Mã Văn Thanh.
Mã Văn Thanh vội vàng dùng áo khoác che chắn, chật vật đánh tới phía trước, nhìn lại cái áo sau khi phát ra tiếng xèo xèo thì thấy hiện ra mấy lỗ thủng.
“Kháo, thật độc!” Vừa mắng vừa tháo thắt lưng xuống, hướng về phía đầu rắn vung mạnh. Con rắn kia đầu thì né kịp, nhưng thân thể bị đánh trúng, tê tê mấy tiếng giãy dụa trên mặt đất, Mã Văn Thanh đi tới dẫm lên chém đứt. Thế nhưng trong lúc Mã Văn Thanh xoay người, nửa đoạn thân thể còn lại của con xà kia dùng hai chân làm điểm tựa, hé miệng, cong lưng.
Mã Văn Thanh thấy Kiều Dật giơ súng về phía hắn, tiếp theo là cảm giác đường đạn bay sát rạt qua mặt, hắn quay đầu lại, phát hiện nửa đọan đầu của hoa xà bị bắn không ngừng ngọ nguậy.
“Phải đánh vào đầu của chúng mới có tác dụng.” Kiều Dật bình tĩnh lên tiếng.
Mã Văn Thanh vì bản thân được vị Phó hội trưởng hội sinh viên không vừa mắt ra tay cứu giúp mà méo cả mặt, xoay ngườiđi tới chỗ đám xà khác.
Trần Ngọc đã nhanh chóng đến gần cạnh cửa, cậu thậm chí có thể thấy rõ ràng cả một đám xà đang lũ lượt kéo đến ở mộ đạo phía sau, ánh mắt lạnh như băng chằm chằm nhìn vào bọn họ.
Mấy con xà đang bò vào cửa, nhanh như chớp phi tới trên mặt Trần Ngọc.
Kháo, cái giống hung hãn gì đây a! Trần Ngọc vừa mắng vừa dùng tay mang hắc thủ bộ* (găng tay đen) tóm gọn con xà đang lao đến, thân xà thô to, không ngừng giãy dụa, lại còn hung hăng cắn nửa cánh tay của Trần Ngọc. Trần Ngọc nghiến răng, nhanh chóng đi tới cạnh cửa, đưa tay vỗ mấy cái, cửa đã ầm ầm khép lại, những con xà chưa kịp tiến vào đều bị kẹp chết trong khe cửa.
Trần Ngọc đầu óc choáng váng đứng dậy, chật vật đem con xà trên tay ném về phía con dao củaMã Văn Thanh đang chạy tới, một đoạn thân rắn ứng tiếng rơi xuống.
Trần Ngọc tóm lấy cái đầu rắn còn lại lúc này vẫn còn chăm chăm cắn mu bàn tay cậu, gạt phăng đi, rồi dựa vào cửa thở dốc.
Không mất nhiều thời gian, Mã Văn Thanh cùng Kiều Dật đã giải quyết sạch sẽ toàn bộ đám xà trong điện.
“Ngươi—”Kiều Dật vẻ mặt phức tạp đến gần, khom lưng nhìn về phía Trần Ngọc, hỏi: “Có sao không? Mau để ta xem thử.”
Trần Ngọc vô lực lắc đầu, gắng nặn ra một nụ cười, “Không cần, cái găng tay này được làm từ chất liệu đặc biệt, bền chắc vô cùng, nanh xà không cắn qua được.”
Kiều Dật thở phào nhẹ nhõm, “Vậy thì tốt.”
“Hội trưởngKiều, chúng ta về trước đem tình hình nói với thầy giáo, thương lượng một chút tìm cách ra ngoài đi?”Một giọng nữ yếu ớt vang lên, ba người ngẩng đầu, Diêu Văn Văn đang đứng ở cửa, sắc mặt trắng bệch nhìn bọn họ, chắc một màn vừa rồi đã khiến cô nàng cực kìkinh sợ.
“Ân, chỗ này không biết còn thứcổ quái gì nữa, chưa tính đến lũ quái xà mang theo kịch độc có chân này, chúng ta ở đây quá lâu cũng không được, trước về bên chỗ các thầy đã.” Kiều Dật nói, kéo Trần Ngọc đi về phía chủ mộ thất.
Trần Ngọc đá đá Mã Văn Thanh, ý bảo hắn đuổi theo. Khi trở về mộ thất, hai vị giáo sư thấy Kiều Dật đầu tóc tán loạn, hai người còn lại mặt xám mày tro, vội hỏi chuyện gì đã xảy ra.
Kiều Dật kể lại toàn bộ, giáo sư Tiền liền oán giận bọn họ quá bất cẩn. Cuối cùng, giáo sư Tiền rầu rĩ vuốt vuốt chòm râu nói: “Hiện tại nếu đã có xà chân dài, vậy thì những gì Trần Viên Viên đề cập đến trong thủ trát đều là thật. Xem ra, bây giờ chúng ta không thể theo đường cũ trở về được nữa.”
Giáo sư Vương đang ngồi ở bên cạnh, vừa nghe vừa lo lắng lên tiếng: “Cha con Lật Lật tộc kia vẫn ở cửacốc chờ chúng ta, chỉ hy vọng bọn họ ngàn vạn lần đừng xông vào đây tìm người.”
Mã Văn Thanh thấy động tác bĩu môi của Trần Ngọc, lớn tiếng bảo: “Giáo sư Vương, hai cha con họ không nhất định là người tốt lành gì đâu. Bọn họ ở nơi đây đã nhiều năm, chẳng lẽ lại không biết hoàn cảnh chỗ này? Thấy chúng ta đi vào cũng không nhắc nhở, trò cảm giác bọn họ không có ý tốt—–”
Giáo sư Vương tuổi gần sáu mươi, là người ngay thẳng, nghe thấy lời của Mã Văn Thanh, sắc mặt trầm xuống, trừng mắt khiển trách: “Không có bằng chứng, đừng có nói mò! Các trò tuổi còn trẻ, không thể lúc nào cùng đặt điều vu oan cho người khác, theo những gì thầy thấy, người dân ở đây còn rất chất phác. Hơn nữa, bọn họ còn từng cứu sinh viên của chúng ta.” Nói xong, khẽ liếc về phía nữ sinh mặt quấn đầy băng gạc.
Nữ sinh kia thấy mọi người quay qua nhìn mình, liền nâng cánh tay không bị thương lên ra hiệu, bởi vì cổ họng không được tốt, cũng không tiện mở miệng nói chuyện.
Giáo sư Tiền ở bên cạnh vội vàng khuyên lơn Giáo sư Vương, nói: “Vương lão ca, điều quan trọng nhất bây giờ là tìm đường ra khỏi đây, còn phải nghĩ cách liên lạc với người bên ngoài không thể phái thêm người tới chỗ này nữa.”
Sau khi vào địa cung, mọi người liền phát hiện, điện thoại di động không hề có sóng. Cho nên, nói thì nói như vậy, cũng chỉ đành phải trước ra khỏi địa cung này, sau đó mới có thể liên lạc với đội khảo cổ của sở nghiên cứu.
Đám sinh viên chưa từng trải qua những việc tương tự, không ít người lộ ra vẻ mặt sợ hãi, lần đầu tiên dã ngoại khảo cổ, lại xảy ra nhiều chuyện như vậy, trong lòng mọi người đều không mấy dễ chịu.
Mã Văn Thanh tựa hồ nghĩ tới điều gì, lấy lại tinh thần, nói: “Giáo sư, trên nhật ký của Trần đại mỹ nữ không phải còn viết nàng ta muốn tới một nơi, ở đấy luôn luôn có đường sao. Chúng ta nếu tìm được con đường mà Trần Viên Viên đã đi qua, nói không chừng cũng có thể ra ngoài.”
Trần Ngọc biết hắn muốn nhân lúc tìm kiếm nhìn thử xem có còn vật bồi táng hay không, nhưng những gì hắn nói lại là sự thật không thể chối cãi, bọn họ nhất định sẽ tìm được đường ra ngoài.
“Giáo sư, trừ long văn quan tài này không thể động tới, chúng ta khẩn trương tìm kiếm thử xem sao.” Trần Ngọc cũng nói.
Giáo sư Tiền gật đầu một cái, lại không yên lòng mà dặn dò: “Đừng đơn độc hành động, mấy người làm thành một nhóm.”
Mã Văn Thanh kéo kéo Trần Ngọc, ý bảo cậu cùng mình một tổ, tiến vào trong nhĩ thất ở hai bên, Trần Ngọc thấp giọng mắng: “Bên kia đã đi qua sáu người rồi, nhiều chỗ như vậy, ngươi còn sợ bọn họ tìm không ra.”
Mấy người trong mộ thất trước sau đều đã đi hết, Mã Văn Thanh oán giận nói, “Saongươi cứ mè nheo mãi thế, vậy ngươi bảo chúng ta đi sang bên kia?”
Trần Ngọc gõ ngón tay, chỉ xuống dưới đất, khẳng định: “Ở đây thôi, cũng bớt đi có người không tận tâm tìm kiếm, ngươi lúc nào cũng chỉ chăm chăm lo kiếm minh khí.” Minh khí, hay đồ vàng mã, chính là chỉ những thứ được bồi táng cùng chủ mộ.
Mã Văn Thanh đỏ mặt, có phần thẹn quá thành giận, thừa dịp không ai chú ý nắm lấy cổ áo của Trần Ngọc, nhỏ giọng nói: “Tiểu Trần Ngọc, Mã Văn Thanh ta là người như thế sao? Chưa kể đến, trong mộ thất nhiều người như vậy, dưới ánh mắt của nhị vị giáo sư, có thể làm được cái khỉ gì hả! Còn nữa, ngươi kì kèo lải nhải cả nửa ngày, không phải ngươi cố ý đấy chứ!”
Trần Ngọc sớm đã đến bên cạnh phượng văn quan tài, đang cúi người xuống tra xét quan sàng, nghe thấy những lời của Mã Văn Thanh, trên mặt cậu cười cười lộ ra cái lúm đồng tiền, răng nanh trong miệng đều lộ ra: “Yo, ngài rốt cuộc cũng nhận ra?”
Mặt Mã Văn Thanh lúc trắng lúc xanh, thấp giọng mắng mấy câu, nhìn sang phía thủ trát vừa tìm được thấy trong phượng quan .
“Ta xem xem còn có đầu mối gì không.” Vừa nói vừa đi đến thò người vào trong.
Vốn nắp quan tài đã nghiêng ngả bị Mã Văn Thanh đụng vào gần như muốn rơi xuống luôn, Trần Ngọc nhanh tay lẹ mắt vội đỡ lấy.
Mã Văn Thanh thấy thế, biết Trần Ngọc lại muốn mắng chửi người, vội vàng cười trừ định biện bạch vài câu, Trần Ngọc chợt ồ lên một tiếng, dùng ngón tay gõ nắp quan tài.
Mã Văn Thanh cũng là tay lành nghề, vừa nghe cũng biết trong nắp quan tài có hai lớp, khẽ liếc nhìn xung quanh. Từ trong ***g ngực lấy ra một con dao sắc bén, trên nắp quan tài cắt một nhát, rồi lôi một tờ giấy cực mỏng ra ngoài.
Mã Văn Thanh cùng Trần Ngọc rất hiếu kỳ, trước mở ra xem, chỉ thấy mặt trên vẽ đầy các ký hiệu ngốn ngang lộn xộn. Phải mất một lúc lâu, Trần Ngọc không chắc chắn mở miệng: “Cái này hình như là bản đồ.”
Mã Văn Thanh nghe xong, hưng phấn hỏi: “Lẽ nào là đường ra bên ngoài?”
Trần Ngọc xem kỹ lần nữa, trước gật đầu một cái, ngay sau đó sắc mặt ngưng trọng, lại lắc đầu. Mặt trên vẫn là nét chữ tú lệ kia, ngoài ra còn có thêm bút tích của người khác.
“Thay vì nói là đường ra ngoài, chẳng bằng nói đây là một tờ tàng bảo đồ.” Trần Ngọc cúi đầu, bình tĩnh lên tiếng.
“Cái gì?!” Mã Văn Thanh kích động, Trần Ngọc nhìn hắn, tay khẽ chuyển đã đem tờ giấy kia giao ra cho giáo sư Tiền đang tiến đến đây.
Giáo sư Tiền xem xét một hồi, vui mừng kêu lên: “Chẳng ngờ lại có chuyện như vậy! Nếu đúng là thật, chuyến đi này coi như không tệ. May mà thứ này được đặt trong tầng kép của nắp quan tài, nếu không đã sớm bị bọn trộm mộ cướp mất. Mọi người không cần tìm nữa, mau tới đây!”
Đợi cho cả đám tụ tập đông đủ, giương mắt nhìn ông, giáo sư Tiền mới giơ tờ giấy mỏng manh đã ố vàng lên cao, kích động nói: “Tờ giấy trên tay thầy, ghi chép lại bảo tàng mà Ngô Tam Quế đã cất giấu. Lúc ông ta tu sửa lăng mộ, ở cách đây không xa đã chọn một nơi làm tàng bảo khố, đem tài bảo vơ vét cướp đoạt cả đời để vào trong đó, định sau này khi phục quốc sẽ dùng tới. Hơn nữa còn cùng địa cung này tương liên, nếu thật sự tìm thấy kho báu này, rất có thể đây sẽ là một cống hiến khổng lồ cho giới khảo cổ học. Dĩ nhiên, coi như không có bảo tàng thì chúng ta nói không chừng có thể tìm được đường ra ngoài.”
Biết được có đường ra ngoài, đám sinh viên đều thở phào nhẹ nhõm, nghe thấy kho báu, máu thám hiểm cũng nối lên, có sinh viên còn cười đùa hỏi: “Giáo sư, bảo tàng có những gì a? Lẽ nào là vàng bạc châu báu?”
“Ân, để ta xem, Ngô Tam Quế còn liệt kê ra đây, ‘Bạc trắng chín trăm vạn, hoàng kim một trăm vạn lượng, ngoài ra còn có châu ngọc, kinh Phật, tranh chữ các loại chất đầy rương’ Ngô Tam Quế lao tâm khổ tứ, cái gì cũng đều liệu đến, chỉ tiếc, ông ta ra ngoài rồi chưa có cơ hội trở về.”
Chỉ vừa nghe qua, mọi người cũng cảm thấy đây coi như bảo tàng khó gặp, giáo sư Vương thấy bảo có kinh Phật, tranh chữ tinh thần liền tỉnh táo, thúc giục giáo sư Tiền nhanh chóng tìm đường.
Giáo sư Tiền nhìn lộ tuyến đồ cả nửa ngày mới hướng phía dưới phượng quan xem xét, kinh ngạc nói: “Cửa ra ở đâu đó chỗ quan sàng này.”
Phương Kim và mấy người khác đến kiểm tra, quả nhiên sau khi ấn vào một cái gờ ám sắc, cùng với thanh âm nặng nề vang lên, phiến đá ở giữa quan sàng chuyển động, lộ ra một cửa ngầm.
Bên trong tối như bưng, những cơn gió âm lãnh không ngừng thổi ra, thẳng tắp đi xuống. Mọi người đột nhiên cảm thấy toàn thân rét run, trong mộ thất bày hai cỗ quan tài này, động đạo đen kịt kia giống như thông thẳng xuống địa ngục vậy.
“Chính là chỗ này, xem trên bản đồ, trước tiên phải đi xuống, sau đó qua một khúc ngoặt, tiếp tục đi lên phía trên”. Giáo sư Tiền gật đầu một cái, ném một thanh ánh sáng lạnh xuống, nhìn theo đốm sáng nho nhỏ đó cho đến khi không còn trông thấy được nữa.
Trong lòng mọi người lại thấp thỏm, sâu như vậy, con đường này là gì a?
“Đi nhanh đi, nếu đây là lối ra duy nhất, khẳng định Trần Viên Viên cũng từ nơi này mà ra ngoài. So với một cô gái yếu đuối, chúng ta không thể nào không vượt qua được.” Giáo sư Tiền thúc giục.
Xoay người thấy giáo sư Vương tuổi tác đã cao, giáo sư Tiền dặn dò: “Phương Kim, Kiều Dật, hai trò chiếu cố giáo sư Vương. Lần này thầy đi vào trước, tất cả mọi người theo phía sau.” Trước lúc đi xuống còn quay đầu lại nhìn Trần Ngọc nói: “Trần tiểu hầu tử, còn cả Mã Văn Thanh nữa, Tiểu Mã trông chừng trò ấy, hai trò đi sau cùng, bảo đảm tất cả mọi người an toàn rời đi.”
Trần Ngọc mang theo vẻ mặt đau khổ bị Mã Văn Thanh cười xấu xa canh chừng, không ngừng lẩm bẩm: “Thật ra thì ta cũng rất sợ nha, sợ lắm nha…”
Mọi người đều lục tục vào cửa ngầm, Trần Ngọc mò tới mò lui trong cái balô bự chảng của mình, lôi ra cái cuốc leo núi, “Đi thôi, chỉ còn dư lại hai người chúng ta.”
Mã Văn Thanh nhìn ra xung quanh, ừ một tiếng, “Đi —- Đợi đã, vẫn còn một người, bên kia là ai?”
_END 6_
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook