Hai vị thầy giáo mang theo đám sinh viên xuống xe lửa ở Lệ Giang(2), quyết định nghỉ ngơi một đêm trong khách sạn, ngày mai ngồi ô tô lên Cống Sơn.

Buổi tối, Trần Ngọc bị Mã Văn Thanh cùng mấy người Phương Kim kéo đi ăn lẩu Nạp Tây(3), tuổi trẻ khí thịnh, đầy một bụng phấn chấn lại thêm thích náo nhiệt, cả đám vui đùa ầm ĩ đòi uống rượu trắng. Vì vừa ra đến cửa, bạn gái của Phương Kim đã tới dặn dò hắn vài câu. Xuất phát từ loại tâm lý đố kỵ nhỏ bé nào đó, đám người Mã Văn Thanh quyết định để Phương Kim làm chủ chi.

Chủ tiệm là người dân tộc Nạp Tây, nhìn bọn họ vui vẻ, liền cầm ra mấy bình rượu, mở thêm không ít bia, coi như làm tiệc chào mừng. Trần Ngọc nhìn Phương Kim cùng Mã Văn Thanh đều uống đến hoa mày chóng mặt, len lén đem hai chai rượu trắng bên cạnh giấu vào trong túi xách, chuẩn bị mang về cất trữ.

Chờ cho Mã Văn Thanh phát hiện chai rượu trong tay đã uống cạn, hướng bên này sờ đông sờ tây, Trần Ngọc mặt không đổi sắc gọi: “Ông chủ, cho thêm hai chai rượu trắng!”

Rượu được đưa lên, con ngươi Mã Văn Thanh lại bắt đầu nhìn đăm đăm về phía trước. Trần Ngọc từ ánh mắt bỉ ổi quen thuộc của hắn trông sang, quả nhiên thấy ngồi ở bàn đối diện là một thiếu nữ dân tộc thiểu số xinh đẹp, tầm mười sáu mười bảy tuổi, mặc áo màu đỏ, váy màu trắng hai bên viền hồng, ngang hông thắt lại bằng dây lưng thêu hoa, càng thêm vẻ yểu điệu. Lông mày nhỏ nhắn mắt to tròn, bím tóc đen nhánh được cột khéo léo bằng sợi tơ hồng ánh sò, điềm mỹ tiếu lệ.

Bên chân để không ít đồ, có chừng mấy bọc lớn.

“Tiểu muội tử, có cần giúp đỡ không? Các ca ca bên này có rất nhiều người, nếu là khuân đồ thì muội muội cứ việc nói.” Mã Văn Thanh đứng lên, nhiệt tâm hỏi, hình như uống hơi nhiều rượu, lắc lư mấy cái lại ngã ngồi xuống.

Nghe thấy vậy, thiếu nữ lập tức ngẩng đầu nhìn Mã Văn Thanh một cái, xì ra tiếng, mỉa mai: “Ngươi là ca ca nào ơ, ca ca ta ở bên ngoài, không cần ngươi giúp, ngươi không được ơ, ngươi say thành như vậy, tự mình đi về còn khó khăn.”

Con người Mã Văn Thanh có một đặc điểm, ở trước mặt phái nữ luôn luôn sĩ diện, vừa nghe nói không giúp được, lập tức muốn đứng lên chứng minh mình tuyệt đối có thể sánh ngang với thuỷ thủ Popeye.

Đúng lúc này, cửa tiểu *** mở ra, có hai người đi vào. Một già một trẻ, đều mặc trường sam dệt bằng sợi gai. Trên đầu lão nhân đội một cái mũ màu xanh đậm, trong tay cầm tẩu hút thuốc, khuôn mặt đen sẫm toàn là nếp nhăn. Người thanh niên còn lại phục sức không khác mấy so với lão nhân, khăn trùm đầu cũng bằng vải xanh, lỗ tai bên trái có đeo một chuỗi san hô màu đỏ.

Khi Trần Ngọc thấy thanh niên ánh mắt liền sáng lên, cậu rất thích cái nỏ trên lưng hắn, nỏ kia hình dáng bất thường, cổ hương cổ sắc. Bên eo phải thanh niên là bao tên, bên trái đeo khảm đao.

Hai người đi thẳng đến bàn của thiếu nữ kia, Trần Ngọc đạp Mã Văn Thanh một cước, thấp giọng nói: “Ngươi biết điều một chút, người nhà tiểu cô nương đều ở đây, ngươi nếu muốn phạm vào kiêng kị của nhân dân nơi biên cương, vì một dân tộc đoàn kết, ta nhất định trước tiên đem ngươi giao ra.”

Mã Văn Thanh nháy mắt mấy cái, lại quay sang khẽ liếc cô gái kia cùng thanh niên lão nhân ngồi ở bên cạnh, đảo mắt nhỏ giọng bảo Trần Ngọc: “Chẳng qua là cha và anh trai, sợ cái gì, cùng lắm thì ta để ngươi lại, ngươi có tin ca ca của tiểu cô nương kia sẵn sàng đồng ý hay không?”

Mã Văn Thanh còn chưa nghe thấy câu trả lời của Trần Ngọc, đã bị Trần Ngọc trực tiếp đá cho một cước bên dưới mặt bàn.

Tiểu cô nương cười khanh khách chỉ sang bên này nói mấy câu, nhưng toàn là tiếng dân tộc thiểu số, nghe không hiểu.

Lão nhân quay đầu liếc nhìn phía bên này, gật đầu một cái với Trần Ngọc, sau đó cùng hai người kia vác đồ lên rời khỏi quán.

Lần diễm ngộ này làm cho Mã Văn Thanh nửa đêm nằm mơ cười đến quái dị, ầm ĩ tới mức khiến Trần Ngọc vẫn phải dùng chân đạp vào mặt hắn.

Rạng sáng ngày thứ hai, giáo sưVương cùng giáo sưTiền dẫn theo đám sinh viên lên đường. Trước là ngồi bốn tiếng trên ô tô đường dài, sau đó thuê ngựa thồ hàng và người dẫn đường vượt núi băng đèo. Bởi vì đại đa số phải đi dọc xuôi theo Nộ Giang, cho nên dù ở trên lưng ngựa cũng rất vất vả. Bất quá hai bên đường cây cối xanh tốt um tùm, điểu ngữ hoa hương, phía bên kia sườn núi hiểm trở là một dòng thác đổ khiến cho hai chục con người ở đây tâm tình kích động không thôi.

Sau cùng, thậm chí ngay cả ngựa cũng không thể đi tiếp được nữa. Bất đắc dĩ, giáo sư Vương cùng giáo sư Tiền chỉ đành phải trả tiền, để ngựa thồ và người dẫn đường quay trở về. Cũng may trước khi đi người dẫn đường nọ còn chỉ vào hẻm núi ở phía đối diện mà nói: “Không xa mấy, các ngươi muốn tìm nơi đó, đến ngọn núi đối diện, ở đấy có một thôn nhỏ, cách thôn đó không xa chính là sườn núi Dã Long.”

Mặt trời đã lên đỉnh đầu, nóng bức kinh người, cũng đến buổi trưa rồi, giáo sư Tiền vừa nhìn, thấy trên mặt mọi người đều vương chút mệt mỏi. Nhất là giáo sư Vương tuổi tác đã cao, không chịu nổi phải thở hồng hộc, sắc mặt cũng không được tốt. Giáo sư Tiền bèn lên tiếng: “Trước ở chỗ này nghỉ chân chốc lát, ăn cơm trưa cho lại sức, khuya hôm nay đại khái có thể đến nơi.”

Đám sinh viên lập tức reo hò, đem hành lý quẳng sang một bên. Bốn năm người ngồi xúm lại một chỗ, đặt nồi, nước là mang theo nên có sẵn, nấu mì. Trần Ngọc cảm thấy không hợp khẩu vị, dỡ cái balô lớn trên lưng mình xuống, lấy ra chút bánh nướng chân giò hun khói(4) mua từ tối hôm trước. Hôm qua dậy sớm Trần Ngọc có bắt chuyện cùng lão bản nương, còn cố ý khen lão bản nương đây sao lại xinh đẹp như hoa, khiến lão bản nương thật cao hứng, nhiệt tình giới thiệu cho cậu món quà vặt bình dân ở Lệ Giang: bánh nướng chân giò hun khói.Dù sao cũng là Phương Kim mời khách, Trần Ngọc hết sức hào phóng ôm liền mấy cân.

Mã Văn Thanh giờ phút này một bên mắt tím bầm, giống y như chó nhà đi hoang, đáng thương nhìn miếng bánh trong tay Trần Ngọc, lại cúi đầu tiếp tục ăn mì. Trần Ngọc vốn thù dai, Mã Văn Thanh cực lực hoài nghi tối hôm qua trên đường trở về Trần Ngọc là cố ý ngáng ngã hắn vài lần, hiện tại ngay cả muốn nói chuyện cũng không dám mở miệng.

Kiều Dật là Phó hội trưởng hội sinh viên, Diêu Văn Văn lại là lớp phó, hai người giữ chức vụ cao nhất trong đám sinh viên, chuyện đương nhiên là trở thành tiểu đội dẫn đầu. Từ đầu tới cuối đi xung quanh một vòng, kiểm lại nhân số, thuận tiện nhìn xem có xảy ra tình huống khác thường gì không. Lúc đi qua Trần Ngọc, Diêu Văn Văn thấy Kiều Dật chớp chớp mắt nhìn Trần Ngọc vài lần, cũng tò mò xoay người lại.

Mã Văn Thanh hết sức bất mãn phát hiện Trần Ngọc không đợi Kiều Dật mở miệng, liền dâng mấy khối bánh lên, càng nhìn càng thấy cái tên con ông cháu cha đi đâu cũng hấp dẫn nữ sinh này không vừa mắt.

Đúng lúc ấy, Trần Ngọc chợt ngửi thấy một mùi thơm nồng ở phía sau, cậu vội đứng lên.

Diêu Văn Văn sợ hết hồn, đang chuẩn bị oán trách, Kiều Dật lại hỏi: “Sao thế?”

Trần Ngọc cau mày, đáp: “Mùi thơm này là từ nơi nào phát ra?”

Diêu Văn Văn ngửi thử một chút, bừng tỉnh, chả trách Trần Ngọc lại ngạc nhiên: “Là chúng ta ở bên kia, ta có đem theo chút thịt bò đóng hộp, mới vừa lôi ra để nấu cùng với mì, bằng không quả thực ăn chẳng nổi.” Nói xong chỉ sang nhóm người ngồi vây quanh bên cạnh rừng cây.

Kiều Dật không để ý tới lời nói của Diêu Văn Văn, nhìn trên mặt Trần Ngọc lộ vẻ ngưng trọng hiếm thấy, hỏi: “Trần Ngọc, có gì không đúngà?”

Trần Ngọc nhìn mấy người ở bên kia, đang muốn nói chuyện, một nữ sinh bên ấy chợt hét ầm lên. Ngay sau đó, những người ở bên kia liền chạy như điên sang bên này, mà nữ sinh vừa rồi thét chói tai thế nhưng ngồi nguyên tại chỗ phát run, tựa hồ bị dọa sợ đến không thể nhúc nhích được.

Biến cố bất thình lình xảy đến khiến cho đám sinh viên đang cười đùa cùng hai vị giáo sư đều đứng bật dậy, Trần Ngọc lập tức lục lọi trong cái balô của cậu. Lúc này, rừng cây bên cạnh không ngừng lay động, một con vật khổng lồ từ chỗ đó chui ra.

“Không tốt, là gấu chó!” Mã Văn Thanh cũng đã đứng bên cạnh Trần Ngọc, lo lắng nói.

Gấu chó, biệt xưng cẩu hùng, thị lực phi thường không tốt, cách trăm mét là không nhìn rõ, nhưng có thể ngửi thấy mùi thơm cách đó nửa cây số. Có lẽ là ngửi thấy mùi thơm của thức ăn nên nó mới mò tới đây, điều Trần Ngọc lo sợ đã thành sự thực.

Kiều Dật sắc mặt cũng không tốt, nhanh chóng rút súng từ trong túi ra, mở chốt bảo hiểm, chạy lên trước mấy bước, nhắm thẳng đỉnh đầu cẩu hùng.

Gấu chó đã trông thấy nữ sinh đang sợ hãi kêu la trước mặt, chạy tới, động tác cư nhiên vô cùng linh hoạt, một móng vuốt đem nữ sinh kia đè xuống đất, tiếng kêu sợ hãi của nữ sinh đã biến thành tiếng hét thảm thiết. Sau đó gấu chó từ từ tiến sát đến gần mặt của nữ sinh, nữ sinh rốt cuộc có chút phản ứng, đưa hai tay chắn trước mặt, gấu chó bèn vươn đầu lưỡi liếm liếm.

Kiều Dật hiện tại có phần sợ ném chuột vỡ đồ, lo rằng thương tổn đến nữ sinh kia, nhưng cũng không thể khoanh tay đứng nhìn cẩu hùng đem người xé thành ba mảnh.

Ngón tay của Kiều Dật chậm rãi kéo cò.

“Dừng lại!” Phía sau chợt truyền đến một tiếng rống to, giữa những tiếng kêu la sợ hãi của mọi người xung quanh vẫn nghe thấy được rất rõ ràng.

Mọi người thất kinh quay đầu lại nhìn, trên sơn đạo xuất hiện một già hai trẻ. Trần Ngọc thấp giọng nói với Mã Văn Thanh: “Lại là bọn họ”. Chính là lão nhân tối hôm qua hôm cùng thanh niên huynh muội kia.

Lão nhân bước nhanh tới, đè xuống cánh tay cầm súng của Kiều Dật, lắc đầu nói: “Tiểu tử, nếu ngươi thật sự nổ súng, người kia có thể không cứu được nữa. Một phát đạn của ngươi bắn không chết lão hùng, nó bị đau, tiểu nữ oa oa kia sẽ mất mạng.”

Giáo sư Tiền đang lúc cấp bách đổ mồ hôi đầy đầu, nhìn thấy lão nhân, ánh mắt sáng lên, vội vàng chạy tới: “Lão nhân gia, vậy bây giờ có biện pháp gì có thể cứu học trò của ta không?”

Lúc này, cô gái cùng thanh niên kia cũng chạy tới, thiếu nữ để cái bao trên vai xuống, từ bên trong cầm ra hai bắp ngô, mùi thơm non ngan ngát lập tức tỏa ra. Thiếu nữ vung tay đem bắp ngô vứt đến bên người gấu chó, thanh niên lấy nỏ đeo trên lưng, lắp sẵn vào một mũi tên đầu bịt sắt.

Con gấu chó đang hướng trên mặt nữ sinh kia ngửi ngửi chợt ngẩng đầu lên, hếch hếch cái mũi, từ từ buông móng vuốt, đi qua chỗ mấy cái bắp. Tâm trạng căng thẳng của mọi người dần thả lỏng, tiếp đó nghe được trong không khí vang lên một tiếng lanh lảnh, một mũi tên đã lao tới găm trên người con gấu chó đang mải gặm bắp.

Mặc dù không thấy máu chảy, nhưng từ tiếng rít khi tiễn rời nỏ liền biết được lực xuyên thấu của mũi thiết tiễn rất lớn, đau đớn như vậy, khiến gấu chó rống lên ***g lộn, mang theo tiễn xoay người, gào thét chạy tới đám người bên này. Trừ nữ sinh nằm trên đất kia, những người khác đều cách con gấu trăm mét trở lên, bị dọa cho hoảng sợ ngay lập tức chạy về phía sau. Chỉ có ba người lão nhân cùng hai vị giáo sư, Kiều Dật, Trần Ngọc, Mã Văn Thanh là không hề động đậy, lão nhân tán thưởng nhìn bọn họ một chút.

Gấu chó có lẽ muốn tìm người bắn nó báo thù, bổ nhào tới chỗ này. Rất nhanh khi nó đến trước mặt lão nhân, lão nhân liền phun ra một ngụm khói thuốc, thân thể khổng lồ của gấu chó đang di chuyển mau lẹ chợt lắc lư rồi ngã trên mặt đất.

Thấy gấu chó một lúc lâu cũng không động đậy gì, những người bên này đều thở phào nhẹ nhõm.

Hai vị giáo sư vội vàng đi xem nữ sinh bị thương, mọi người không thấy gấu chó có động tác cắn xé, cho là vết thương cũng sẽ không quá nặng. Kết quả bả vai hiện ra vết trảo thật sâu, đôi tay che chắn khuôn mặt đã huyết nhục mơ hồ.

“Bị cắn?!” Diêu Văn Văn sợ hãi kêu lên.

Nữ sinh kia bây giờ còn đang run run, không nói ra lời. Trần Ngọc đi tới liếc mắt một cái, bảo người bôi thuốc băng bó cho nữ sinh này, uống thuốc kháng sinh, “Đầu lưỡi của gấu chó đều là móc câu, liếm hai phát là có thể thành như vậy, nếu thật sự bị cắn, cánh tay này liền bị phế. Trước băng bó, sau đó còn phải tìm bệnh viện để người ta khám qua chút.”

Mấy nữ sinh bên cạnh sắc mặt trắng bệch, cũng may mặt không bị liếm, nếu không khuôn mặt chắc chắn sẽ bị hủy.

Thấy nữ sinh kia bôi thuốc xong, tinh thần cũng hơi trấn tĩnh lại, hai vị giáo sư mới đi qua nói lời cám ơn với lão nhân ba người, Giáo sư Tiền hỏi: “Lão bá, chẳng hay là người dân tộc Lật Túc(6)? Mũi tên của con trai ngài sao lợi hại được như vậy?”

Lão nhân lại lấy thuốc ra hút, gật gật đầu, hồi lâu mới đáp: “Cái đó là độc tiễn, lão hùng này cũng phải ngủ mất cả nửa ngày, sau đó sẽ tỉnh, các người vẫn là nhanh nhanh đi trướcđi.”

Lão hùng chưa chết, ai cũng không còn tâm tình nghỉ ngơi chi nữa, tất cả mọi người vác hành lý, tiếp tục lên đường, một bên đặc biệt để người trông chừng nữ sinh bị thương kia.

Giáo sư Tiền hơn 40 tuổi, tâm nhãn linh lợi, đã hỏi ba người kia, họ nói đi đến thôn đối diện, vội rủ họ cùng đồng hành, cũng là có thể chiếu cố lẫn nhau, lão nhân gật đầu tỏ ý sao cũng được.

Trên đường đi lão nhân nói chuyện với hai vị giáo sư: “Lão hùng thường ngày thật ra thích nhất là ăn bắp, có lúc cũng ăn côn trùng, cũng chẳng mấy khi ra khỏi rừng. Sợ là các ngươi lấy gì đó dẫn dụ nó ra ngoài.”

Giáo sư Tiền nhìn nữ sinh cùng Diêu Văn Văn bên kia một cái, thở dài nói: “Lão bá, những sinh viên này của ta không có kinh nghiệm dã ngoại sinh tồn, mới vừa rồi nấu cơm trưa chắc là đã cho thêm thứ gìđó, khiến thức ăn có mùi thơm, có thể chính cái này dẫn dụ nó tới.”

Lão nhân gật đầu một cái, nhìn nhìn trang phục của hai vị giáo sư cùng sinh viên, hỏi: “Không biết mấy vị vào núi để làm gì?”

Giáo sư Vương cười nói: “Lão nhân gia, chúng ta là mang đám sinh viên tới đây khảo cổ.”

Trong mắt lão nhân lộ vẻ sáng tỏ, chậm rãi lên tiếng: “Các ngươi a, một năm chúng quy phải đến đây vài lần, nhưng không hiểu được, trong núi này có Mễ Tư thần phù hộ, tiền nhân dù sao cũng là tiền nhân, nếu chạm vào đồ vật của họ, chắc chắn sẽ bị trừng phạt.”

Giáo sư Vương cùng Giáo sư Tiền thấy tức cười, lão nhân này hiểu lầm bọn họ là lũ trộm mộ, vì vậy đi lên phía trước giải thích, lão nhân chẳng qua chỉ lắc đầu.

Mã Văn Thanh thấy lão nhân chịu đồng hành, hí hửng đi đến trước mặt thiếu nữ Lật Túc kia lấy lòng. Thiếu nữ lần này cũng rất dễ dãi để cho Mã Văn Thanh có cơ hội thể hiện, sau khi đem hai cái bao lớn vứt qua cho hắn, liền tiến tới bên cạnh Trần Ngọc nói chuyện.

Tiểu cô nương đối với Trần Ngọc có ấn tượng rất tốt, Trần Ngọc nói chuyện hài hước, thỉnh thoảng lại chọc cho tiểu cô nương cười đến híp cả hai mắt.

Nhìn thì gần, nhưng thực ra lại rất xa, mặt trời cũng đã ngả về Tây, lão nhân tìm một nơi bằng phẳng, nói: “A Thuận, Lê Mã, dừng lại thôi, hôm nay nghỉ ngơi ở đây.” Lại quay đầu sang phía Giáo sư Tiền, “Không đi tiếp nữa, có thể gặp nguy hiểm.”

Thanh niên cùng thiếu nữ đặt hành lý xuống, bắt đầu nhặt củi ở chung quanh, chuẩn bị nổi lửa nấu bữa tối. Hai vị giáo sư biết lão nhân này tính tình mặc dù bướng bỉnh, nhưng kinh nghiệm thì không ai có thể sánh bằng, cũng đành nghe theo bảo đám sinh viên dừng chân.

Qua đêm trên núi, lần này, không người nào dám nấu thức ăn mang theo có mùi thơm, sợ dẫn dã thú tới. Lão nhân ngồi bên cạnh đống lửa, tiếp tục hút thuốc.

Thiếu nữ Lê Mã cầm thịt khô mời mọi người ăn, lại nói cho mọi người phong tục của người Lật Túc, khi Trần Ngọc xới cơm, thiếu nữ ồ lên một tiếng, kéo tay Trần Ngọc qua, nhìn Quỳ long văn ngọc quyết trên cổ tay Trần Ngọc thật lâu , hỏi: “Ngọc này nhìnrất quen, giống như đã từng nhìn thấy ở đâu đó.”

Trần Ngọc ngờ vực, đang định hỏi lại, Lê Mã đã nói là nhớ lầm, dưới sự khuyến khích của mọi người hăng hái bừng bừng xướng một bài hát.

Buổi trưa trong núi còn đổ mồ hôi như suối, buổi tối lại lạnh như trời đông giá rét, Trần Ngọc kéo túi ngủ lại gần đống lửa mới cảm thấy ấm áp hơn một chút.

Sang ngày thứ hai, lão nhân quả nhiên mang theo mọi người xuyên qua khe núi, vào trong thôn. Lão nhân này ở trong thôn rất có uy tín, không ít người cung kính chào hỏi.

Giáo sư Tiền tính toán ở trong thôn tìm một người dẫn đường đến sườn núi Dã Long. Trong thôn nghèo khó, thấy có khách nhân muốn tìm người dẫn đường đều rất vui lòng, nhưng khi nghe nói muốn đến sườn núi Dã Long đều xua tay không chịu đi, ánh mắt nhìn thầy trò Giáo sư Tiền cũng có một tia xa lánh.



_END3_

___________________________________________________________

Chú thích:

(1)Gấu chó: (nguyên văn黑瞎子:hắc hạt tử) được tìm thấy chủ yếu trong các rừng mưa nhiệt đới ở khu vực Đông Nam Á.

Gấu chó có chiều dài khoảng 1,2 m (4 ft), chiều cao khoảng 0,7 m -do đó chúng là loài nhỏ nhất của họ Gấu. Nó có đuôi ngắn, khoảng 3–7 cm (2 inch) và trung bình nặng không quá 65 kg (145 pao). Gấu chó đực nặng hơn một chút so với gấu cái.



(2) Lệ Giang: là thành phố cổ nằm ở phía Tây Bắc tỉnh Vân Nam, Trung Quốc sát với Tây Tạng, ở độ cao 2.400 mét so với mực nước biển. Lệ Giang được xây vào cuối đời Tống, đầu đời Nguyên (cuối thế kỷ thứ 3). Lệ Giang được xưng tụng là Venice của Phương Đông.( Các địa danh trong chương này đều thuộc Lệ Giang.)

(3) Lẩu Nạp Tây: loại lẩu của dân tộc Nạp Tây tỉnh Lệ Giang-TQ.

(5) Bánh nướng chân giò hun khói: nguyên văn 火腿粑粑

(6)Người Lật Túc: là một dân tộc thuộc Nhóm ngôn ngữ Tạng-Miến, dân tộc này cư trú tại các khu vực đồi núi của Myanma, Tây nam Trung Quốc, Thái Lanvà bang Arunachal Pradesh của Ấn Độ.

Khoảng 730.000 người thuộc dân tộc này sống tại các địa khu Lệ Giang, Bảo Sơn, Châu tự trị dân tộc Lật Túc Nộ Giang, Châu tự trị dân tộc Tạng Diqing và Châu tự trị dân tộc Thái và dân tộc thuộc tỉnh Vân Nam, Trung Quốc.

(Theo Wikipedia)

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương