[Đạo Mộ Bút Ký] Mười Năm Sau
-
Chương 30
Tay tôi run rẩy, quay đầu lại nhìn vào bóng tối.
Sống mũi lão Tứ đã bị bẻ gãy, kể cả hai mắt cũng không biết là mù hay sáng, nhưng hẳn là nếu còn sống lão gần như không có bất kỳ một dấu hiệu mù lòa nào cả. Điều này khiến tôi không thể giải thích nổi.
Trên người lão chắc chắn chứa rất nhiều bí mật, Trần Bì A Tứ không như những người khác, lão không có gánh nặng đạo đức, giết người chẳng buồn chớp mắt, cũng đâu cần quá tính toán tới sinh tử người khác. Gia tộc của tôi thường lấy đại cục làm trọng, làm gì cũng phải đề phòng tới 100%, tin nhắn lão để lại quả thực rất mù mịt, không có gì thông suốt, nhưng Trần Bì A Tứ sẽ không như thế. Manh mối lão để lại làm tôi dâng trào một sự tò mò mà lâu rồi tôi không có được.
Nhưng tôi thực sự không biết làm thế nào mà dưới hình thế hiện tại có thể gỡ được sống mũi của lão xuống. Tôi nghĩ lão còn chưa bẻ sống mũi tôi là may lắm rồi.
Tôi hít một hơi thật sâu, từ từ bước vào trong bóng tối, tới phía sau Trần Bì A Tứ, tôi ngửi thấy một mùi nhàn nhạt, tôi biết đây là mùi của Cấm Bà.
Vội bịt mũi, dần tiến tới gần lão, thử làm ra chút tiếng động.
Không biết vì sao, lão không phải ứng lại, tôi kéo quần đùi của mình, tiếp tục tiến tới gần từng chút một.
Bóng người trước mặt dưới ánh sáng mờ tối, từ từ hiện lên hình dáng, cả người toát mồ hôi lạnh, tiến tới nhìn mặt lão.
Tôi thấy được khuôn mặt gầy guộc da bọc lấy xương, tất cả đều là những vết nhăn và đồi mồi bị ngâm nước. Hai hốc mắt không có con ngươi, tất cả đều là một màu trắng dã. Móng tay trên hai bàn tay quấy lấy chùy xích của tôi.
Chỗ sống mũi trên thi thể, có một vết chém kinh người, cắt xuyên qua hai mắt và mũi. Cái thứ đó hẳn là ngay bên dưới vết thương.
Lấy thế quái nào bây giờ?
Tôi ngừng thở, thầm nói chẳng lẽ muốn cho hai ngón tay cắm vào trong lỗ mũi móc ra. Con mẹ nó thế thì trâu bò quá.
Tôi từng nghe tới rất nhiều ca giải phẫu mũi, còn phải nhìn tới cả môi trên, vết cắt tiếp giáp giữa lợi và môi, nhấc cả da mặt lên, có thể thấy được toàn bộ sống mũi. Những cách khác thì khó khăn hơn vì phải chạm vào chính xác trên mũi. Đương nhiên là thẳng tay đập vỡ mặt cũng là một biện pháp.
Nghĩ một lúc, tôi lui lại ngồi xổm xuống, quyết định cờ bí dí tốt, liều ăn nhiều dùng một cách tương đối ngu xuẩn.
Trong bóng tối không có cảm giác về thời gian, cũng không biết đã qua bao lâu, nhưng tôi biết là cũng được một lúc rồi, cả người đang đau nhức, bên cạnh là xác của lão Tứ, tôi cố gắng đắp đất đá lên thành một đống, lão bị nhồi chặt ở bên trong.
Điều này quả thực là rất mất dạy, một đứa nít ranh đi đè một ông cụ ra, ông nội và chú Ba tôi biết được, không tức chết mới lạ. Nhưng tôi không còn cách nào khác, chỉ có thể sử dụng những đất đá này.
Tôi biết rằng thứ trước mặt mình khí lực rất lớn, phải chồng lên vài tầng đá to bằng thân mình, học kiến trúc, trong việc hình thành kết cấu cơ học, đá đè lên nhau, chồng càng cao thì trọng lượng càng tăng, vậy mới khiến cái tháp càng thêm chắc chắn, giống như ăn não khỉ vậy, dùng đá chất đống lên người lão Tứ xong đâu đấy, chỉ chừa lại một cái đầu thò ra ngoài.
Sau đó tôi bò đến bên cạnh đống đá, nhặt một cục đá sắc nhọn nhất, nhắm vào giữa mặt lão Tứ mà đập xuống.
Mới một nhát, lão Tứ liền giãy lên, đá chất trên người lập tức lung lay, cả khối đá cao ngất trở lên lỏng lẻo, nhưng vì tôi có sắp xếp trước, nên đá đổ xuống lại ập hết lên người lão, trong giây lát thi thể lại bị đè chặt.
Một đập vừa rồi của tôi khiến cả khuôn mặt lão bị lõm xuống, tảng đá lay động, lão định bò ra ngoài, tôi hô to một tiếng:
Đắc tội!
Dùng hết sức bình sinh mà giáng thêm nhát nữa, mặt lão lập tức gãy toác ra.
Đầu vẫn còn chưa hết ngúc ngoắc, con ngươi bị đập tới mức lòi sang hai bên.
Tôi không dám cho thẳng tay vào, bên người lại không có gì, chẳng còn cách nào khác đành cởi quần trong, bọc lấy tay, luồn vào trong mũi rồi tách xương mặt ra.
Tôi mò thấy một cái vòng, dường như có một sợi đồng, thông vào trong khoang mũi.
(Đùa chứ, đập thế có ghê tay không????????????????)
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook