Đạo Mộ Bút Ký Đồng Nhân Tô Vạn Thiên
-
Chương 1
Tô Vạn lần mò đi lại một hồi, đường hẻm ở đây chằng chịt, phức tạp, mà cậu thì chỉ nhớ được một địa chỉ đại khái, cậu cho rằng cửa hàng mắt kính của Hắc Hạt Tử sẽ là một cửa hàng rất lớn, không nghĩ tới kết quả lại là một cửa hàng nhỏ giấu trong cái hẻm nhỏ, tài xế taxi không đưa cậu vào được, đành phải tự mình cuốc bộ.
Đi được một đoạn, Tô Vạn dừng lại trước một cửa hàng rất kín đáo, cửa hàng này thậm chí không có cả biển hiệu, nhưng có một vài cặp kính được trưng bày ở tủ kính bên ngoài, cậu nghĩ hẳn là nơi này, cho nên đi đến cửa kính nhìn vào bên trong, không ngờ mặt vừa mới dán lên, cửa liền đột nhiên kéo ra, cậu thiếu chút nữa ngã vào bên trong, có một người đỡ lấy cậu, mà người này đeo kính râm, một thân áo da, chính là Hắc Hạt Tử.
"Lẽ ra cậu nên gõ cửa", Hắc Hạt Tử nói, "Nơi này chỉ có hẹn trước mới có thể tới, tùy tiện đi vào chính là muốn bị đánh."
"Tôi còn tưởng nơi này của anh sẽ là một cửa hàng kính phô trương, kết quả vẫn là hắc điếm", Tô Vạn bĩu môi, nhìn quanh phòng một vòng, chỉ thấy cửa hàng này cực kỳ tối, thủy tinh bốn phía cũng không biết là loại chất liệu gì, ánh mặt trời không thể xuyên qua được, cho nên ban ngày mà bên trong còn phải bật đèn.
"Cậu không nghĩ tới chỗ này sẽ là hắc điếm sao?", Hắc Hạt Tử giống như là chiếu cố Tô Vạn, cho nên bật một cái đèn lên, bây giờ Tô Vạn cũng có thể nhìn thấy ngôi nhà trông như thế nào, còn thật sự là một cửa hàng mắt kính, bốn phía tủ kính đều là mắt kính, thoạt nhìn cũng không khác gì mắt kính bình thường, nhưng phía trên lại đánh dấu bằng chữ Handmade.
"Cũng có nghĩ đến, không nghĩ tới là hắc điếm này thật sự theo nghĩa đen", Tô Vạn cười rộ lên, rồi từ trong túi mình lấy ra một gói Hoàng Hạc Lâu đưa cho Hắc Hạt Tử: "Anh nói xem, có khói chính là có Bồ Tát*."
*Theo bách khoa toàn thư Baidu: Dâng khói là một thuật ngữ đặc biệt trong Phật giáo Tây Tạng.
Việc dâng khói tương ứng với việc dâng lửa, tu pháp này chủ yếu là về lợi ích quỷ thần, nhiều vật tuỳ thân và thực phẩm đặc biệt sẽ được chế biến thành bột, đem đi đốt khói.
Nghi thức thường được tiến hành cùng với việc đọc kinh.
"Cậu ngược lại là nhớ rất rõ ràng", Hắc Hạt Tử cười hắc hắc hai tiếng không khách khí lấy điếu thuốc châm lên, còn đưa cho Tô Vạn một điếu: "Ranh con, cậu coi chỗ này của tôi là trường lái xe à, đến lớp còn nhét thuốc?"
"Ba tôi nói, một gói thuốc lá thắp lên một tiếng cười, hai gói thuốc lá vợ theo anh, ba gói bốn gói, cả đời này anh em đến già", Tô Vạn nhận lấy điếu thuốc đã châm nói, Hắc Hạt Tử nghe xong cười lên: "Ranh con này thật sự rất thú vị, rảnh rỗi tôi phải gặp ba mẹ cậu, để xem rốt cuộc đã dạy dỗ cậu khi còn bé như thế nào mới dạy ra như bây giờ."
"Đừng đừng", Tô Vạn Nhất nghe đầu mình lắc lắc như tiếng trống lục lạc: "Tôi nói với ba là đến gia sư ông ấy mới thả tôi đi, kết quả nếu nhìn thấy là một tên lưu manh, trở về chắc chắn sẽ lột da tôi."
"Cha con mới không có nhiều thời gian quản cậu như vậy", Hắc Hạt Tử hút thuốc nói: "Ngô Tà đã điều tra qua, ba cậu bình thường sẽ cho cậu tiền, mẹ cậu bận rộn chơi mạt chược, đâu có thời gian quản cậu, dù sao cậu thi đại học hay không, bọn họ cũng có tiền nuôi cậu."
Lần này Tô Vạn nghẹn không còn gì để nói, chỉ có thể trừng mắt nhìn Hắc Hạt Tử, cậu cũng không thích cách nói này, nhưng đáng tiếc cậu thật sự là một phú nhị đại, cha mỗi ngày bận rộn buôn bán, mẹ cũng chỉ biết chơi mạt chược, cả kỳ nghỉ hè cậu đi cùng bọn Lê Thốc họ cũng không quan tâm, đại khái cũng chính là không lo lắng về tiền đồ của cậu.
"Đừng nhìn chằm chằm tôi như vậy", Hắc Hạt Tử nói vỗ đầu Tô Vạn, mấy tên tiểu quỷ này dường như giống nhau, tâm trạng viết hết lên khuôn mặt, và hắn cũng không muốn ngày đầu tiên đi học sẽ làm cho đệ tử mới của mình sợ: "Yên tâm đi, những gì cậu học được ở đây ở đây chắc chắn hữu ích hơn nhiều so với mấy lớp học phụ đạo."
Hắc Hạt Tử cũng không lập tức bắt đầu dạy cậu, ngược lại dẫn Tô Vạn đi ra ngoài ăn một bữa cơm, lúc này chính là giờ cơm, Tô Vạn cũng không cảm thấy có gì sai, liền theo Hắc Hạt Tử vào một nhà hàng vô cùng xa xỉ, hai người lên lầu hai vào phòng riêng, Hắc Hạt Tử nhìn lướt qua thực đơn và gọi tất cả các món ở trang đầu tiên do phục vụ bàn giới thiệu, thuận tiện còn gọi thêm bốn năm món hải sản, tất cả đều tính giá tại thời điểm đó, chờ hắn gọi xong, nhân viên phục vụ mắt đều thẳng tắp, vội vàng chạy ra ngoài đặt order, còn Tô Vạn thì lén lấy thực đơn ra tính sơ sơ, nghĩ thầm bữa cơm này ít nhất phải hơn năm ngàn.
"Anh đói bụng mấy ngày chưa ăn cơm sao?", Tô Vạn hỏi, Hắc Hạt Tử nhàn nhạt nhấp một ngụm trà: "Buổi sáng vừa ăn cơm chiên ớt xanh, bây giờ còn chống đỡ được."
"Chó chết, vậy mà mẹ nó anh còn gọi một bàn thức ăn", Tô Vạn lúc này đã có dự cảm không lành, hắn mơ hồ biết Hắc Hạt Tử muốn làm gì, cho nên lấy ví của mình ra nhìn một chút, bên trong chỉ có chín trăm tiền mặt, mà trong thẻ mặc dù có hơn một vạn, nhưng cho dù cậu có là phú nhị đại, cũng không có mẹ nó ném tiền xuống nước như vậy.
Hắc Hạt Tử không nói lời nào chỉ cười, kết quả là nhân viên phục vụ đã thần tốc đưa lên ba bốn đĩa thịt nguội, Tô Vạn không biết Hắc Hạt Tử có chủ ý gì, nhưng bụng đói thật, vừa nhìn thấy thịt làm sao nhịn được, nghĩ thầm dù sao mình cũng chưa trưởng thành, lát nữa nếu Hắc Hạt Tử giở chiêu ăn cơm chùa, cậu liền nói người này là một ten buôn người, chủ nhà hàng là người làm ăn lớn, cũng sẽ không ép một đứa con nít, cảm thấy chắc chắn trong lòng, để cho an toàn cậu còn lấy điện thoại di động bấm trước 110, sau đó mới xuống đũa, ngấu nghiến ba bốn món nguội.
"Cậu nuốt luôn cả đĩa cũng được đấy", Hắc Hạt Tử cười khi thấy Tô Vạn nhét đồ ăn vào miệng, người sau cố nuốt một một miệng đầy đồ ăn, uống một ngụm nước rồi mới nói: "Trong nhà không có ai nấu cơm, tối qua tôi chơi game quên mất thời gian, cơm tối cũng không ăn, sáng nay lại không ăn sáng, bụng đói đến dán vào lưng."
"Cho nên cậu mới bị viêm dạ dày nhẹ", Hắc Hạt Tử nói, Tô Vạn vừa nghe liền kinh ngạc: "Sao anh biết?"
"Chúng tôi biết rất rõ về mấy người các cậu, ngay cả việc cậu xem phim khiêu dâm của ai, cắt bao quy đầu hay chưa", Hắc Hạt Tử cười nói: "Những thứ cậu giấu dưới gầm giường, tôi và Ngô Tà đều có nhìn qua, phẩm vị không tồi."
"Mẹ kiếp, anh từng vào nhà tôi", Tô Vạn nghe vậy vô cùng sợ hãi, Hắc Hạt Tử lại có vẻ lơ đễnh: "Cậu coi như điều tra ít, tiểu tử Lê Thốc kia Ngô Tà chỉ hận không thể lột da nó để biết đến tường tận."
"Cho nên anh mới nói vận mệnh của tôi đã thay đổi rồi?" Tô Vạn hỏi, mà Hắc Hạt Tử gật đầu, lúc này nhân viên phục vụ lại mang lên bốn năm món nóng, Tô Vạn nhìn thấy đều là hải sâm bào ngư, lập tức gắp hai miếng vào bát Hắc Hạt Tử, nói: "Anh cũng ăn đi, lát nữa đừng nói là tôi ăn, lại đè tôi ở chỗ này rửa chén."
Nghe vậy, Hắc Hạt Tử cười ha hả, thầm nghĩ đứa nhỏ này cẩn thận như vậy, quả nhiên là nhân tài có thể bồi dưỡng, hắn nói: "Trong thẻ của cậu có hơn mười hai ngàn đồng, có thể trả được bữa cơm này, hơn nữa tôi cũng không có ý định để cậu mời, cậu thật ra có thể yên tâm."
"Các người điều tra cẩn thận thật đấy", bây giờ Tô Vạn cũng không quá ngạc nhiên việc Hắc Hạt Tử biết trong thẻ của cậu có bao nhiêu tiền, cậu làm một ngụm canh vây cá mập, nghĩ thầm Hắc Hạt Tử dù sao cũng muốn chơi cậu, dứt khoát phá bình phá suất*, để xem lát nữa người này muốn làm gì, nếu thật sự không được ít ra cậu cũng trả nổi tiền.
*đại ý là đã hỏng rồi thì có thể mặc kệ không cần để ý nữa
"Theo tôi thấy, so với Lê Thốc thì cậu nhỉnh hơn một chút", Hắc Hạt Tử lại nói: "Nói vậy không được chuẩn lắm, Lê Thốc có chút tài năng người bình thường không có, cậu ta và Ngô Tà giống nhau, Ngô Tà cũng là nhìn trúng điểm này của nó."
"Vậy anh tìm tôi làm đồ đệ là vì cái gì? Tôi không biết đọc pheromone đâu." Tô Vạn hỏi, "Không phải cũng muốn tôi hoàn thành một kế hoạch kỳ quái nào đó chứ? Tôi vẫn còn một gia đình và có những mộng tưởng của một học sinh cấp 3."
"Cậu là một phần của kế hoạch của Ngô Tà, nhưng tôi thì không có kế hoạch", Hắc Hạt Tử mỉm cười: "Sau này những người đó sẽ tìm đến cậu, họ không như Ngô Tà và tôi, một số vì tiền, và một số vì những mục đích cậu không thể biết rõ được, tôi không những người này dễ dàng giết chết cậu, bởi vì cậu đã cứu tôi một mạng."
"Vậy ý anh là muốn dạy tôi kỹ năng phòng thân? Đánh nhau hay dùng súng hay gì đó?", Tô Vạn nghe đến hào hứng, Hắc Hạt Tử lại lắc đầu: "Những chuyện này vĩnh viễn có người trâu bò hơn cậu, tôi biết một người chưa từng bại dưới tay ai nhưng hắn cũng không phải là người, là thần tiên, không biết đau, chúng ta không thể so với hắn."
"Vậy anh định dạy tôi cái gì...", Tô Vạn còn chưa dứt lời, cửa phòng đột nhiên mở ra, có bốn năm nhân viên phục vụ bưng đồ ăn vào, lập tức đầy một bàn, lúc này Tô Vạn mới ý thức được Hắc Hạt Tử rốt cuộc đã gọi bao nhiêu món ăn, cậu trợn mắt há mồm nhìn bít tết và hải sản trên đĩa, chợt nghe Hắc Hạt Tử nói: "Dạy cái này."
Tô Vạn không biết Hắc Hạt Tử muốn chơi cái gì, nhưng cậu biết nhất định chạy không thoát bữa ăn bá vương này, vì thế liền nói: "Ngày đầu tiên đi học anh nên để lại ấn tượng tốt cho tôi, nếu không lát nữa tôi phải thu hồi lại bao thuốc lá."
"Haha, đừng nóng vội," Hắc Hạt Tử cười, "Đây không tính là lên lớp, chỉ có thể nói là một bài kiểm tra mầm non mà thôi, xem chỉ số IQ của cậu đủ vào lớp nào."
"Vậy anh làm hai cái đề của Vương Hậu Hùng trước đi, tôi sẽ xem nếu anh đủ khả năng để làm thầy của tôi," Tô Vạn nói, Hắc Hạt Tử lờ đi, nhìn ba lô của cậu và hỏi: "Đi đâu cậu cũng mang nhiều thứ như vậy?"
Tô Vạn nghe vậy thì nhìn ba lô của mình, đó là một túi SWISSGEAR, không gian bên trong rất lớn, có rất nhiều ngăn chồng lên nhau và nhiều túi nhỏ bên trong, vì vậy rất hợp để mang đi bất cứ đâu, Hắc Nhãn Kính nói: "Lấy tất cả mọi thứ trong túi của cậu ra, sau đó sử dụng những thứ đó để giúp chúng ta thoát khỏi cảnh này."
"Ý anh là không trả tiền cho người ta?", Tô Vạn hỏi, thứ đầu tiên cậu lấy ra là ví tiền, mà Hắc Nhãn Kính thấy vậy liền nói: "Tiền là hạ sách, hơn nữa cậu cũng đừng giả vờ hào phóng, cậu cho Lê Thốc mượn 500 tệ không phải còn muốn đòi lại?"
"Mẹ nó, đến chuyện này anh cũng biết", Tô Vạn mắng, Hắc Hạt Tử nhún vai không nói gì, hắn và Ngô Tà thực sự đã điều tra những đứa trẻ này rất cẩn thận, nhưng để hiểu hời hợt một cái gì đó cũng vô dụng, trong sa mạc, những đứa trẻ này đã chứng minh sự không thể kiểm soát của họ, và loại không thể kiểm soát này, đối với kế hoạch của Ngô Tà, không phải là một điều xấu.
"Mấy cái này", Tô Vạn nói, lấy ra những thứ trong túi của mình, từ lúc ra khỏi sa mạc, cậu ta mang theo nhiều thứ hơn nữa, vì cậu ta từng bị rắn cắn ba lần nên đã mang theo một bộ đầy đủ huyết thanh và dụng cụ khử trùng, ngoài ra còn có súng điện nhỏ, bình xịt hơi cay, dao quân đội của Thụy Sĩ, thậm chí cả lựu đạn flash, Tô Vạn nói rằng đây là từ bưu phẩm gửi cho Lê Thốc, cậu ta không dám mang theo, nhưng Tô Vạn lại cảm thấy loại công cụ để thoát thân này vẫn đáng mang theo bên người.
"Tiểu tử cậu từ khi còn bé chắc chắn đã biết dùng túi trữ đồ rồi", Hắc Hạt Tử nhìn bàn đầy đồ đạc cũng có chút kinh ngạc, hắn không biết vì sao trên người Tô Vạn còn mang theo cả bao cao su, mà Tô Vạn lập tức đỏ mặt lại nhét vào trong túi, nói: "Ở tuổi này tôi cũng không biết ngày nào đó sẽ có diễm ngộ*, lo trước khỏi hoạ."
*lúc làm chuyện cần làm trên giường
"Bây giờ nghĩ cách thoát ra ngoài, nói trước không được dùng quả đạn flash, mắt tôi không chịu nổi thứ này", Hắc Hạt Tử mỉm cười và gắp một miếng bào ngư, ngân nga một bài hát mà Tô Vạn mơ hồ nhớ trong sa mạc, còn Tô Vạn nhịn không được trợn trắng mắt: "Nếu thất bại vào đồn cảnh sát thì sao?"
"Nộp phạt", Hắc Hạt Tử nói, gấp đũa lại: "Cậu trả nổi mà."
Vậy còn bày trò cái rắm! Tô Vạn chửi bới trong lòng, lại đem sự chú ý trở lại cái bàn trước mặt, cậu suy nghĩ một lúc, sau đó chậm rãi nhét lại đồ vào túi, đầu tiên là sách giáo khoa và bài tập về nhà, sau đó là dụng cụ khử trùng và huyết thanh, những thứ không dùng cậu đều dọn vào trong túi, cuối cùng chỉ còn lại là bao thuốc lá và bật lửa.
"Cậu không định dùng lý thuyết thuốc lá của bố cậu với quản lý nhà hàng đấy chứ?", Hắc Hạt Tử thấy vậy cười nói, Tô Vạn lại lắc đầu, lại chọn mấy món hải sản trên bàn ăn hai miếng, sau đó đem năm sáu đĩa rau nhiều dầu đổ thẳng lên thảm, nói: "Mẹ nó thật lãng phí."
Nói xong, cậu hít một hơi sâu, miệng lẩm bẩm cái gì đó, sau đó liền châm hai điếu thuốc ném lên thảm, vết dầu vừa rồi còn chưa ngấm hoàn toàn, lúc này gặp phải ngọn lửa, lập tức bừng lên, nhà hàng mà Hắc Hạt Tử chọn thật ra cũng là một câu lạc bộ, nên không chỉ trang trí cao cấp mà các biện pháp phòng chống cháy nổ cũng cực kỳ đầy đủ, khi khói từ ngọn lửa bùng lên thì chuông báo động trong cả tòa nhà vang lên, ngay sau đó hệ thống phun nước từ trên đầu cũng bắt đầu hoạt động.
Từ lúc Hắc Hạt Tử nhìn thấy Tô Vạn đổ dầu xuống đất đã biết cậu định làm gì, lúc này hai người nửa câu vô nghĩa cũng không có, đẩy cửa bỏ chạy, Tô Vạn một đường vừa chạy vừa kêu có cháy, diễn xuất vô cùng chân thực, làm cho khách nhân trong phòng đều hướng ra cửa an toàn, nhưng chỉ có Hắc Hạt Tử và Tô Vạn biết chút lửa kia đại khái đã sớm bị phun nước dập tắt, bọn họ đi ngược đám người trực tiếp xuống đại sảnh tầng một, ngay cả nhân viên phục vụ cũng đã bỏ chạy, cho nên hai người nghênh ngang đi thẳng ra khỏi cửa.
Tô Vạn không dám dừng lại, đây là lần đầu tiên cậu làm loại mánh khóe này, tim đập thình thịch, kéo người chạy đi một đoạn mới dừng lại, sau đó lôi một cặp kính râm từ trong túi áo ra, nhìn không ra gì, mà Hắc Hạt Tử nhìn cậu quan sát xung quanh như đầu trộm cẩu não*, thật sự là nhịn không được, vỗ đùi cười trên đường cái không dừng lại được, cuối cùng hắn nói: "Được —— Tiểu tử này thú vị, có thể nhảy cấp lên lớp cao cấp."
*thành ngữ TQ ý nói giống như ăn trộm lén lút
"Mẹ anh, lần sau không phải là giết người phóng hỏa đi, nếu là dạy cua gái thì còn tha thứ cho anh được", Tô Vạn tức giận nói, Hắc Hạt Tử nghe vậy cười vỗ vỗ bả vai cậu: "Sẽ không sẽ không, cậu không phải cũng ăn rất sảng khoái sao, năm đó tôi mời tiểu đồng bọn của cậu ăn chỉ là cơm hộp có hạn sử dụng 10 năm, cậu tốt xấu gì cũng được ăn đồ tươi."
"Thời hạn sử dụng 10 năm, anh cho Lê Thốc ăn Formalin à? Thảo nào sau lần đầu tiên trở về từ sa mạc, đầu óc cậu ta không còn tỉnh táo nữa", Tô Vạn nói, nhưng không ngờ Hắc Hạt Tử kéo kính râm của cậu xuống rồi ném nó đi, cậu vừa định nói đó là đồ đắt tiền thì nghe Hắc Hạt Tử nói, "Một thời gian nữa tôi sẽ làm cho cậu một cặp tốt hơn, cậu có tiềm năng, dạy thêm cho cậu một cái gì đó chỉ có tôi mới có thể làm.".
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook