Những người khác thấy thể lực Muộn Du Bình như thế đều giơ ngón tay cái.
"Cho tới nay chỉ nghe nói Tiểu ca dũng mãnh phi thường thế nào, hôm nay tận mắt chứng kiến, quả là lợi hại." Trần Giang nói.
"Nguyên lai Trương gia lợi hại như vậy, khó trách người trong nghề đánh giá cao như thế." Đại Thành Tử ở bên cạnh Tiểu Lục nói.
"Chuyện của Trương gia, về sau ít nói một chút." Tiểu Lục nói với Đại Thành.
"Đã biết." Đại Thành Tử nói.
"Tiểu ca, trước chúng ta nghỉ ngơi một lát." Tôi mặt mang ý cười nói với Muộn Du Bình.
"Ừm." Muộn Du Bình trả lời một chữ như thế rồi đi đến bên góc ngồi, lưng dựa vào vách tường.

Nhìn lướt qua, tôi thấy rõ ràng nơi này không giống chỗ lúc trước, nơi này có dấu vết cải tạo của nhân loại.

Tôi dùng đèn mắt sói khắp nơi đánh giá, hiện tại chúng tôi đang ở một nơi rộng hơn mộ bình thường khoảng mười căn.

Phía trước mộ là một cửa đá khá lớn, hẳn là lối vào.
Mọi người đều vội vàng ăn chút gì bổ sung thể lực, chỉ có mỗi mình Muộn Du Bình vẫn ngồi trong góc nhắm mắt dưỡng thần.

Tôi đi đến bên cạnh hắn ngồi xuống, lấy từ trong bao ra cơm đã chuẩn bị từ trước đưa tới.

Tôi duỗi tay vỗ vai hắn: "Tiểu ca, ăn cơm."
Muộn Du Bình giương mắt nhìn tôi, tiếp nhận hộp cơm bắt đầu ăn.
"Tiểu ca! Anh có thể đừng không quan tâm đến việc ăn được uống không?" Tôi nói.
"Ừm."
"Đừng chỉ đáp ứng, phải nhớ kỹ!"
"Không phải còn có cậu sao?" Muộn Du Bình vừa ăn vừa đáp.
Mẹ nó đây là xem tôi như bảo mẫu sao?
"Vậy lúc không có tôi thì sao? Tôi mẹ nó cũng không phải bảo mẫu, anh không thể tự chiếu cố bản thân mình một chút hay sao?" Tôi có hơi giận dữ, nhẹ giọng nói.

"Có thể.

Cậu không ăn sao? Hay là để tôi đút cậu?" Muộn Du Bình ngẩng đầu hỏi.
Người xung quanh đều hướng ánh mắt khác thường về phía chúng tôi, tôi thật mẹ nó rất muốn bóp chết tên này!
"Hai người các cậu đừng lúc nào cũng tú ân ái không được à? Muốn lóe mù mắt 24k kim nhãn của Bàn gia hay là thế nào?" Bàn Tử nói.
Tôi giận dữ nói: "Ăn cơm của anh đi! Hộp cơm lớn như vậy cũng không lấp đầy được miệng anh!"
Cơm nước xong xuôi, chúng tôi tính toán nghỉ ngơi thêm chút rồi đi tiếp.
"Chúng ta đã nghỉ ngơi hơn một giờ, chuẩn bị xuất phát thôi."
Nói xong tôi đi đến trước cửa đá, dự định xem có thể tìm thấy cơ quan hay không.
"Tiểu Phật gia?" Đại Thành Tử đột ngột gọi.
"Làm sao vậy?"
"Một tầng này rất quỷ dị, nhiều huynh đệ chúng ta xấp vào bên trong đều xảy ra chuyện." Đại Thành Tử có chút hoảng sợ nói.
"Ừ, vậy chốc nữa mọi người phải đặc biệt cẩn thận."
Muộn Du Bình lặng lẽ đi tới trước mặt tôi: "Để tôi."
Hắn quả thật là chuyên gia trong mấy chuyện cơ quan này, vì vậy tôi lùi lại để hắn tới.

Chỉ thấy Muộn Du Bình nâng hai ngón tay đặc biệt thon dài của mình lên vói vào trong miệng Bị Hý* bên phải cửa đá, khảy một cái, sau đó chuyển sang chạm vào đế đèn bên trái.

Khi đế đèn chuyển đến vị trí 90⁰, toàn bộ mộ thất vang lên "rầm rầm", tiếp theo toàn bộ cửa đá chầm chậm nâng lên.
*Bị Hý hay Bí Hý (nghĩa là "gắng sức làm" hay còn gọi là Quy Phu) là sinh vật trong thần thoại Trung Quốc.

Bí Hý là một trong chín đứa con của rồng, và mang hình dáng của một con rùa đầu rồng, dùng để đỡ các vật nặng, nó có thể cõng được tam sơn ngũ nhạc mà không mỏi.

Ngày nay được chạm khắc bên dưới làm bệ đỡ cho các cột đá, bia mộ.
"Thiên Chân cậu có cảm thấy chỗ mộ này quái quái không?" Bàn Tử hỏi.

"Như thế nào?" Tôi nói.

"Làm gì có mộ nào cho thứ này vào." Nói rồi chỉ vào tượng Bị Hý.

"Có chỗ nào không ổn đâu? Bị Hý không phải cũng được khắc trong chùa chiềng miếu thờ sao?"
"Nhưng không phải cậu nói đây mà mộ trưởng bộ lạc à? Chẳng lẽ những dân tộc thiểu số đó là cũng có tập tục giống đồng bào người Hán chúng ta à?" Bàn Tử dùng đôi mắt dò hỏi nhìn tôi.

Tôi vốn dĩ cũng đâu có biết, nên bắt đầu nói bậy.

"Sao tôi biết được chứ, có lẽ giống nhau đi."
"Tôi vào trước, các cậu ở ngoài nghe chỉ thị của tôi." Muộn Du Bình nhìn chằm chằm mộ thất nói.

"A! Anh chờ đã." Tôi theo bản năng nói.

Muộn Du Bình lần nào cũng tự mình biến thành pháo hôi.

Muộn Du Bình quay đầu dùng đôi mắt dò hỏi tôi.

Kỳ thật tôi biết rất rõ, nơi này để Muộn Du Bình dò đường là thích hợp nhất, chỉ là trong lòng tôi vẫn không muốn.

"Không có việc gì." Muộn Du Bình vỗ vai tôi hai cái, tỏ vẻ muốn tôi cứ yên tâm.

Tôi cũng không phải một người hay ra vẻ, chỉ là trong đấu xác thật nguy hiểm, tim tôi chính là treo mãi không bỏ xuống được.

"Ừm, cẩn thận một chút." Tôi nói.


Vốn dĩ tôi muốn cùng hắn đi vào, nhưng tôi rất rõ ràng thực lực của Muộn Du Bình, nếu tôi đi vào thật sự sẽ trở thành con chồng trước.

Muộn Du Bình nhắm vào thắt lưng, tay phải nắm lấy cán đao, chậm rãi đi về phía trước.

Bên trong là một cái thông đạo thật dài, có vẻ không có cơ quan.

"Vào đi." Chỉ thấy Muộn Du Bình đứng thẳng ở cách đó không xa, đôi mắt nhìn chằm chằm về phía trước.

"Này Đại Thành huynh đệ, cậu chưa từng đi vào phía trước à? Ttong thông đạo này sẽ không có bẫy rập linh tinh gì đấy chứ?" Bàn Tử chụp vai Đại Thành Tử nhẹ giọng nói.

"Nói ra thật xấu hổ, tôi chỉ phụ trách ở ngoài tiếp ứng, chưa tiến vào bao giờ." Đại Thành Tử nói.

"Vậy sao không phái huynh đệ kia vào dẫn đường?"
"Tiến vào cửa này sau khi đi ra chỉ có một người, có điều bây giờ hắn đã tàn phế, không tới được." Đại Thành Tử nói.

"Vậy bây giờ chúng ta phải vừa đi vừa mò đường à?" Bàn Tử nói.

"Thế thì không đến nổi, huynh đệ kia có mang ra cái bảng đồ." Đại Thành Tử nói.

"Nói như vậy chúng ta được xem là ngựa quen đường cũ ha? Đường phía trước cũng không đáng sợ lắm."
"Có lẽ không dễ dàng như vậy, bản đồ không được hoàn chỉnh lắm, hơn nữa lần trước bọn họ cũng chưa tìm được chủ thất."
"Á! Vậy cái bản đồ đấy dùng được cái chim gì?" Bàn Tử nói.

"Có còn hơn không, huống chi nó là dùng mạng bao nhiêu huynh đệ đổi lấy." Bao Da nói.

"Dừng." Muộn Du Bình đi tuốt đằng trước đột ngột lên tiếng.

Trong đấu lời nói của Muộn Du Bình chính là bùa bảo mệnh, cho nên đối với lời nói của Muộn Du Bình tôi luôn mù quáng phục tùng.

"Sao vậy Tiểu ca?" Bàn Tử hỏi.

"Phía trước hình như có đồ vật rất lớn đang di chuyển lại đây, tìm chỗ nấp đi." Muộn Du Bình hơi nhíu mày nói.

"Đây là thông đạo, trốn chỗ nào được a." Bàn Tử nói.

"Chạy trở lại." Muộn Du Bình gắt gao nhìn hắc ám phía trước thông đạo.

Nghe Muộn Du Bình nói như vậy, chúng tôi nhanh chân bắt đầu chạy.

Chạy vội chạy vội, tôi đột nhiên phát hiện Muộn Du Bình không có theo kịp, tiểu tử này lại bắt đầu xuất hiện chủ nghĩa anh hùng cá nhân nữa rồi! Cho dù tôi không phải cao thủ nhất đẳng như hắn, nhưng sức chiến đấu hiện giờ của tôi cũng không thấp, ở hơn nữa trong tay tôi còn có súng và thanh hắc kim đoản đao, cho nên tôi quay đầu chạy trở về.

Chỉ nghe thấy "rầm oành" âm thanh đánh nhau ngày càng lớn, trong bóng đêm thị lực và thính giác tôi đều không so kịp Muộn Du Bình, nhưng tôi từng có huấn luyện qua thị giác và thính giác.

Giống chỗ tối đen thế này, thị lực tôi so với Hắc Nhãn Kính hay Muộn Du Bình tự nhiên là vốn sinh ra đã yếu ớt, cho nên chủ yếu tôi luyện thính lực.

Tôi cầm trong tay đèn mắt sói cố định trên đầu, trực tiếp vọt qua chỗ đánh nhau.

Chỉ thấy Muộn Du Bình đang cưỡi trên một quái thật toàn thân đầy vảy màu đen, một tay nắm lấy lỗ tai của nó, một tay cầm thấy hắc kim cổ đao chém tới, chỉ là mặc kệ chém thế nào cũng đều bị bắn trở về, hẳn là do vảy của quái vật gây ra.


Đây là một loại khủng long cổ đại, gọi là Hăc Giới, có màu đen thân dài 5m, trông giống cá sấu, chỉ là chân cẳng dài hơn, cũng to lớn có lực hơn.

"Tiểu ca!"
"Trở về!"
"Tôi không có kém như vậy!" Tôi nói xong liền thấy súng trên người ra.

Quái vật di chuyển lung tung, vùng vẫy đâm loạn, Muộn Du Bình bên trên mém chút nữa đã bị nó quăng ngã.

Tôi kéo lấy chốt an toàn, hướng trên người Hắc Giới bắn, quái vật phát hiện tôi bên này tấn công nó, vì thế liền vọt lại chỗ tôi.

Tôi nhanh chóng nghiêng người tránh được, Hắc Giới chạm vào khoảng không.

Muộn Du Bình thấy Hắc Giới đã chuyển toàn bộ lực chú ý sang tôi, hai chân hắn kẹp lấy phần cổ của nó, một tay cầm đao một tay bẻ vảy.

Quái vật phát hiện phần cổ đau, toàn bộ phần đầu vặn về phía trước.

Tiếp theo lại lăn lộn, Muộn Du Bình bị nó ảnh hưởng, ngã thật mạnh lên mặt đất.

"Tiểu ca!" Tôi hoảng lên, lặp tức cho một thoi đạn về phía bụng nó.

Vảy trên bụng không cứng như trên lưng, rất nhanh tôi đã thấy tia máu trào ra.

Xem ra cách duy nhất là dùng súng bắn vào bụng.

"Bụng! Nhược điểm nó là bụng!" Tôi hét lớn.

Muộn Du Bình cố nén cơn đau, hướng tôi cho một ánh mắt hiểu rõ.

Hai chân hắn kẹp lấy đầu quái vật, một tay nắm lỗ tai, một tay duỗi thảng chọc mắt nó.

Kỳ thật Hắc Giới có khả năng không có dùng tới mắt, bất quá vẫn có thể làm nó đau, làm nó không thể đối phó tôi.

Tôi nhân cơ hội này lại lên một thoi đạn, mặc dù đạn có thể xuyên qua lớp vảy nhưng đối với nó chẳng khác gì bị ong đốt, thiệt hại gây ra không đáng kể.

Muộn Du Bình bị Hắc Giới đè ở dưới, nhắm thẳng trên mặt đất mà đâm, có là người sắt cũng không chịu nổi.

Tôi rút ra hắc kim đoản đao nhảy ngay lên, dùng đoản đao hung hăng cắm vào bụng nó.

Hắc Giới vặn vẹo càng thêm điên cuồng.

Tôi không chú ý một chút liền bị nó hất văng va mạnh vào vách đá, Hắc Giới lặp tức xoay người đứng dậy, Muộn Du Bình thừa cơ tránh thoát nhảy đến bên cạnh tôi.


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương