Đào Mềm
-
Chương 4
Mồ hôi lạnh, ù tai, phát run. Khuôn mặt nhỏ tái nhợt của Nguyễn Đào suy yếu dựa vào sô pha.
Trên người cậu bọc một cái áo tắm dài, cẳng chân co lại, bàn tay ôm một ly nước nóng đang tỏa nhiệt.
Hàn Mạc ngồi ở một bên, thật sự là không còn gì để nói.
Trước kia không phải là hắn chưa từng làm cho người khác ngất xỉu trên giường, nhưng tốt xấu gì cũng là sướng tới ngất. Nhưng người trước mặt này thì hoàn toàn không như vậy, cậu là bị đói đến ngất xỉu, đúng thật là mới mẻ.7
Hàn Mạc nhớ đến vừa rồi ở trong phòng tắm, hắn bắn còn chưa có bắn xong, người trong ngực đã trợn trắng mắt, kịch liệt thở dốc, run run rẩy rẩy, mồ hôi đổ như mưa.
Hàn Mạc gọi cậu vài tiếng cậu cũng không chút phản ứng, suy nghĩ đầu tiên nhảy ra trong đầu hắn là: Đệch! Chẳng lẽ lại là hàng có vấn đề?
Giống như đi chợ mua mèo nhỏ hay chó nhỏ vậy, sủng vật bị đánh thuốc kích thích mang về nhà, còn chưa nuôi đã lăn ra bệnh chết.
Mẹ nó, không phải thật sự là có bệnh tật gì chứ?
Hàn Mạc vội vàng bế người vào phòng khách, đặt cậu nằm lên ghế sô pha: "Này! Em làm sao vậy?"
Hắn ra sức véo mặt cậu.
Cuối cùng cũng được đặt nằm im, Nguyễn Đào cố gắng mở mắt, muốn nôn nóng nói với kim chủ mình không có việc gì, đừng véo nữa, đau quá.
Cánh môi cậu khẽ nhúc nhích, phun ra một chữ: "Đói..."
Hàn Mạc lập tức dán sát vào: "Cái gì?"
Nguyễn Đào gian nan lặp lại: "Đói..."
Lúc này Hàn Mạc đã nghe rõ, sau khi nghe rõ thì lập tức hóa đá, sau một lúc lâu mới chửi nhỏ một tiếng: "Tuột huyết áp sao?"1
Căn phòng này là chuyên môn dùng để hắn chơi đùa, có tình một đêm gì đó cũng sẽ mang tới nơi này, thoải mái hơn nhiều so với khác sạn.
Cho nên Hàn Mạc biết rõ ở đây sẽ không có đồ ăn chống đói, nhưng hắn vẫn lật tung phòng ngủ và phòng bếp, cuối cùng tìm được một viên kẹo sữa trên tủ đầu giường.1
Chắc là của cậu trai vô cùng biết làm nũng mà hắn mang về lần trước để lại.
Lần trước là lúc nào nhỉ?
Hàn Mạc hồi tưởng, nửa tháng trước?
Bên ngoài vỏ kẹo cũng không có hạn sử dụng, có khi nào đã hết hạn rồi không?
Nguyễn Đào nếm được một chút vị ngọt, sau đó lại bị đắp lên một cái thảm, chờ đến khi đầu cậu đã không còn choáng nữa mới biết được không phải là thảm, là một cái áo tắm dài màu trắng.
Cậu giãy giụa bò dậy, vẫn còn rất khó chịu, nhưng mà bây giờ kim chủ giống như là hổ rình mồi nhìn chằm chằm cậu, sao cậu có thể yên tâm nằm được.
Hàn Mạc nhìn đôi mắt còn mơ hồ của Nguyễn Đào, lại rót thêm một ly nước ấm cho cậu, tuy rằng trong tủ lạnh trống không nhưng máy lọc nước vẫn phải có.
"Đã đặt cơm rồi, chờ một lát sẽ có ngay."
Nguyễn Đào co bả vai "vâng" một tiếng, lại nhỏ giọng nói: "Cảm - "
"Ngoài tuyệt huyết áp, em còn có tật xấu gì khác không? Bệnh tim, bệnh tâm thần các kiểu?"
Đầu óc của Nguyễn Đào lúc này xoay chuyển rất chậm, suy nghĩ một hồi mới hiểu rõ, vội vàng đáp: "Không có, báo cáo kiểm tra sức khỏe của em luôn khỏe mạnh."
Hàn Mạc hơi yên tâm, dù sao cũng là được chọn ra trong đám bày bán, món đồ chơi không đủ tiêu chuẩn có nên tiếp tục giữ lại hay không?
Hàn Mạc hồi tưởng lại xúc cảm mềm mại của hai luồng thịt vú kia, xuống tới cái bụng, lại nhớ đến lúc cơ thể cậu bị đặt trên quầy triển lãm, bị dương v*t giả thọc đến phồng lên một khối quá gầy.
Hắn hỏi: "Đã ăn cơm chiều chưa?"
Nguyễn Đào lắc đầu, lại bị ánh mắt thúc giục của Hàn Mạc nói tiếp: "Buổi sáng đã ăn một cây chocolate, sau đó cũng không ăn gì nữa..."
"Tại sao?"
"Muốn bảo trì vẻ đẹp của cơ thể, không thể ảnh hưởng đến triển lãm buổi tối."1
Hàn Mạc dựa vào sô pha cạn lời.
Hắn mở di động, vừa định xem xem shipper đã đi đến chỗ nào rồi, liền nghe phía huyền quan truyền đến tiếng chuông di động, trong màn hình hiện ra mặt của anh giao hàng.
Cơm đã giao tới. Lúc hắn order món cũng không nhìn kĩ, bây giờ mở ra mấy cái hộp đóng gói mới phát hiện đồ ăn cũng không tệ lắm.
Bánh cuốn hành hoa thơm, rau trộn khoai tây, hai chén cháo bí đỏ, sủi cảo chiên vàng và một cái lồng bánh bao lớn.
Nguyễn Đào thèm ăn đến không còn choáng váng nữa bị mùi hương dụ dỗ chảy nước miếng.
Đang muốn bưng chén cháo bí đỏ lên ăn, lại dừng lại, Nguyễn Đào nhìn về phía kim chủ nói: "Mời ngài ăn trước."
Hàn Mạc cẩm lấy một cái bánh bao cuộn nhét vào trong miệng cậu.
Nửa năm nay trong kì dạy dỗ, Nguyễn Đào chưa có lần nào được ăn no, hôm nay một bữa cơm đơn giản này đã làm cậu thỏa mãn muốn chảy nước mắt.
Cậu ngậm bánh bao cuộn cắn một ngụm, cảm động không nói nên lời: "Cảm ơn tiên sinh."
Hàn Mạc hừ cười một tiếng: "Ăn no đi, mắc công mới có một lát đã hôn mê."
Cảm động của Nguyễn Đào tức khắc nát hơn phân nửa, cậu còn tưởng rằng ăn xong là có thể nghỉ ngơi.
Cậu câu nệ nói lắp: "Ngài, ngài không ăn một chút sao?"
Hàn Mạc nhìn đôi mắt cậu, giống như thỏa hiệp mà gắp một cái bánh bao bỏ vào trong miệng, mệnh lệnh nói: "Ăn sạch."
Nói xong liền đứng dậy rời đi.
Áo tắm dài mềm mại, mặc vào không chỉ che được mà còn thoải mái, Nguyễn Đào ăn một muỗng cháo, có một loại cảm giác đã rơi vào trong mộng.
Trước khi cậu bị bán đi rất thích xuống bếp, làm một bếp phó trong một nhà hàng Trung Quốc, tạm thời không dám hy vọng đến chuyện sẽ có nhà riêng, nhưng lại vô cùng muốn mua một chiếc xe thay vì phải đi bộ, bởi vì mùa hè quá nóng, cậu không muốn đi dưới ánh mặt trời.
Nhưng nếu cậu biết không lâu sau sinh hoạt sẽ biến đổi long trời lở đất, muốn tự do phơi nắng cũng không được, vậy cậu...
Nguyễn Đào cắn một ngụm sủi cảo, âm thầm thử nghĩ, vậy cậu cũng sẽ không hối hận vì mình đã không đi dưới nắng nhiều thêm một chút.
Trên người cậu bọc một cái áo tắm dài, cẳng chân co lại, bàn tay ôm một ly nước nóng đang tỏa nhiệt.
Hàn Mạc ngồi ở một bên, thật sự là không còn gì để nói.
Trước kia không phải là hắn chưa từng làm cho người khác ngất xỉu trên giường, nhưng tốt xấu gì cũng là sướng tới ngất. Nhưng người trước mặt này thì hoàn toàn không như vậy, cậu là bị đói đến ngất xỉu, đúng thật là mới mẻ.7
Hàn Mạc nhớ đến vừa rồi ở trong phòng tắm, hắn bắn còn chưa có bắn xong, người trong ngực đã trợn trắng mắt, kịch liệt thở dốc, run run rẩy rẩy, mồ hôi đổ như mưa.
Hàn Mạc gọi cậu vài tiếng cậu cũng không chút phản ứng, suy nghĩ đầu tiên nhảy ra trong đầu hắn là: Đệch! Chẳng lẽ lại là hàng có vấn đề?
Giống như đi chợ mua mèo nhỏ hay chó nhỏ vậy, sủng vật bị đánh thuốc kích thích mang về nhà, còn chưa nuôi đã lăn ra bệnh chết.
Mẹ nó, không phải thật sự là có bệnh tật gì chứ?
Hàn Mạc vội vàng bế người vào phòng khách, đặt cậu nằm lên ghế sô pha: "Này! Em làm sao vậy?"
Hắn ra sức véo mặt cậu.
Cuối cùng cũng được đặt nằm im, Nguyễn Đào cố gắng mở mắt, muốn nôn nóng nói với kim chủ mình không có việc gì, đừng véo nữa, đau quá.
Cánh môi cậu khẽ nhúc nhích, phun ra một chữ: "Đói..."
Hàn Mạc lập tức dán sát vào: "Cái gì?"
Nguyễn Đào gian nan lặp lại: "Đói..."
Lúc này Hàn Mạc đã nghe rõ, sau khi nghe rõ thì lập tức hóa đá, sau một lúc lâu mới chửi nhỏ một tiếng: "Tuột huyết áp sao?"1
Căn phòng này là chuyên môn dùng để hắn chơi đùa, có tình một đêm gì đó cũng sẽ mang tới nơi này, thoải mái hơn nhiều so với khác sạn.
Cho nên Hàn Mạc biết rõ ở đây sẽ không có đồ ăn chống đói, nhưng hắn vẫn lật tung phòng ngủ và phòng bếp, cuối cùng tìm được một viên kẹo sữa trên tủ đầu giường.1
Chắc là của cậu trai vô cùng biết làm nũng mà hắn mang về lần trước để lại.
Lần trước là lúc nào nhỉ?
Hàn Mạc hồi tưởng, nửa tháng trước?
Bên ngoài vỏ kẹo cũng không có hạn sử dụng, có khi nào đã hết hạn rồi không?
Nguyễn Đào nếm được một chút vị ngọt, sau đó lại bị đắp lên một cái thảm, chờ đến khi đầu cậu đã không còn choáng nữa mới biết được không phải là thảm, là một cái áo tắm dài màu trắng.
Cậu giãy giụa bò dậy, vẫn còn rất khó chịu, nhưng mà bây giờ kim chủ giống như là hổ rình mồi nhìn chằm chằm cậu, sao cậu có thể yên tâm nằm được.
Hàn Mạc nhìn đôi mắt còn mơ hồ của Nguyễn Đào, lại rót thêm một ly nước ấm cho cậu, tuy rằng trong tủ lạnh trống không nhưng máy lọc nước vẫn phải có.
"Đã đặt cơm rồi, chờ một lát sẽ có ngay."
Nguyễn Đào co bả vai "vâng" một tiếng, lại nhỏ giọng nói: "Cảm - "
"Ngoài tuyệt huyết áp, em còn có tật xấu gì khác không? Bệnh tim, bệnh tâm thần các kiểu?"
Đầu óc của Nguyễn Đào lúc này xoay chuyển rất chậm, suy nghĩ một hồi mới hiểu rõ, vội vàng đáp: "Không có, báo cáo kiểm tra sức khỏe của em luôn khỏe mạnh."
Hàn Mạc hơi yên tâm, dù sao cũng là được chọn ra trong đám bày bán, món đồ chơi không đủ tiêu chuẩn có nên tiếp tục giữ lại hay không?
Hàn Mạc hồi tưởng lại xúc cảm mềm mại của hai luồng thịt vú kia, xuống tới cái bụng, lại nhớ đến lúc cơ thể cậu bị đặt trên quầy triển lãm, bị dương v*t giả thọc đến phồng lên một khối quá gầy.
Hắn hỏi: "Đã ăn cơm chiều chưa?"
Nguyễn Đào lắc đầu, lại bị ánh mắt thúc giục của Hàn Mạc nói tiếp: "Buổi sáng đã ăn một cây chocolate, sau đó cũng không ăn gì nữa..."
"Tại sao?"
"Muốn bảo trì vẻ đẹp của cơ thể, không thể ảnh hưởng đến triển lãm buổi tối."1
Hàn Mạc dựa vào sô pha cạn lời.
Hắn mở di động, vừa định xem xem shipper đã đi đến chỗ nào rồi, liền nghe phía huyền quan truyền đến tiếng chuông di động, trong màn hình hiện ra mặt của anh giao hàng.
Cơm đã giao tới. Lúc hắn order món cũng không nhìn kĩ, bây giờ mở ra mấy cái hộp đóng gói mới phát hiện đồ ăn cũng không tệ lắm.
Bánh cuốn hành hoa thơm, rau trộn khoai tây, hai chén cháo bí đỏ, sủi cảo chiên vàng và một cái lồng bánh bao lớn.
Nguyễn Đào thèm ăn đến không còn choáng váng nữa bị mùi hương dụ dỗ chảy nước miếng.
Đang muốn bưng chén cháo bí đỏ lên ăn, lại dừng lại, Nguyễn Đào nhìn về phía kim chủ nói: "Mời ngài ăn trước."
Hàn Mạc cẩm lấy một cái bánh bao cuộn nhét vào trong miệng cậu.
Nửa năm nay trong kì dạy dỗ, Nguyễn Đào chưa có lần nào được ăn no, hôm nay một bữa cơm đơn giản này đã làm cậu thỏa mãn muốn chảy nước mắt.
Cậu ngậm bánh bao cuộn cắn một ngụm, cảm động không nói nên lời: "Cảm ơn tiên sinh."
Hàn Mạc hừ cười một tiếng: "Ăn no đi, mắc công mới có một lát đã hôn mê."
Cảm động của Nguyễn Đào tức khắc nát hơn phân nửa, cậu còn tưởng rằng ăn xong là có thể nghỉ ngơi.
Cậu câu nệ nói lắp: "Ngài, ngài không ăn một chút sao?"
Hàn Mạc nhìn đôi mắt cậu, giống như thỏa hiệp mà gắp một cái bánh bao bỏ vào trong miệng, mệnh lệnh nói: "Ăn sạch."
Nói xong liền đứng dậy rời đi.
Áo tắm dài mềm mại, mặc vào không chỉ che được mà còn thoải mái, Nguyễn Đào ăn một muỗng cháo, có một loại cảm giác đã rơi vào trong mộng.
Trước khi cậu bị bán đi rất thích xuống bếp, làm một bếp phó trong một nhà hàng Trung Quốc, tạm thời không dám hy vọng đến chuyện sẽ có nhà riêng, nhưng lại vô cùng muốn mua một chiếc xe thay vì phải đi bộ, bởi vì mùa hè quá nóng, cậu không muốn đi dưới ánh mặt trời.
Nhưng nếu cậu biết không lâu sau sinh hoạt sẽ biến đổi long trời lở đất, muốn tự do phơi nắng cũng không được, vậy cậu...
Nguyễn Đào cắn một ngụm sủi cảo, âm thầm thử nghĩ, vậy cậu cũng sẽ không hối hận vì mình đã không đi dưới nắng nhiều thêm một chút.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook