Đào Mềm
-
Chương 31
Ăn uống no đủ, Nguyễn Đào thu dọn tàn cục sạch sẽ, sau đó xoa bụng đi tới đi lui ngoài ban công tiêu cơm.
"Máy đẻ trứng đâu?" Hàn Mạc đứng ở huyền quan giương giọng hỏi.
"Không mang." Nguyễn Đào nói thầm, không muốn cho kim chủ nghe thấy.
Hàn Mạc xách cái túi xách đi tới, lúc ngang qua sô pha thì tùy tay vứt lên đó, nở nụ cười xấu xa đi ra ban công tróc nã bảo bối của hắn.
Bắt được, ôm chặt vào trong ngực.
"Máy đẻ trứng đâu?"
"...Không mang."
"Cái đuôi cũng không mang theo sao?"
Nguyễn Đào cam chịu, nếu không thì sao, nếu mang đến thì ngài định cắm chỗ nào, chẳng lẽ cắm vào mặt sau của ngài?1
"Vậy mà mang theo vài cây gậy mát xa sao hả, sợ tôi không thỏa mãn được em à?"
Ngược lại, chính là bởi vì ngài quá có thể thỏa mãn em nên vừa lúc không dùng đến chúng nó, không phải sao?
Hàn Mạc nhìn bộ dạng nhắm chặt mắt trốn tránh của cậu, hừ cười nói: "Tối nay em ngậm chúng nó ngủ, mở chốt ra, chấn một đêm."
Nguyễn Đào: "...!"
Nguyễn Đào ôm lấy eo Hàn Mạc, không tiếng động làm nũng, dùng sức chôn đầu trong hõm vai Hàn Mạc, giống như chó nhỏ đang chơi xấu.
Ánh trăng lãng mạn chiếu rọi hai người đang hôn môi.
Hàn Mạc nói ăn cơm xong ôm một chút, quả thật là ôm một chút, mở máy chiếu ra, theo sở thích của Nguyễn Đào mà mở một bộ phim, hai người dựa vào bên nhau, Hàn Mạc rũ mắt là có thể thấy khuôn mặt đang tập trung tinh thần của Nguyễn Đào, hắn hỏi: "Thích xem phim sao?"
"Thích ạ." Nguyễn Đào ôm cánh tay Hàn Mạc vào trong ngực: "Trước kia em rất thích đến rạp chiếu phim, còn thích xem vào đêm khuya bởi, vì đêm khuya sẽ không có trẻ con."
Hàn Mạc liền ghi nhớ vào trong lòng, lên kế hoạch, về sau lúc tan làm sẽ đi xem phim, ăn khuya hẹn hò một chút, lúc về nhà nằm chung trong một ổ chăn.2
Sinh hoạt lý tưởng cũng chỉ như vậy mà thôi.
Hàn Mạc rất vừa lòng, cúi đầu hôn một cái lên đôi lông mi xinh đẹp kia.
Lúc phim hết cũng đã sắp 12 giờ đêm, Nguyễn Đào đắm chìm một lát mới xoay người nằm lên vai Hàn Mạc, cậu nói: "Tiên sinh, đêm nay em rất vui." Giống như uống say vậy, có lẽ người quá hạnh phúc sẽ lâng lâng như đang uống say: "Từ sau khi gặp được ngài, lúc nào em cũng vui vẻ."
Lại quyến rũ hắn!
Hàn Mạc bế người lên đi tới phòng ngủ: "Vậy lát nữa đừng có xin tha."
Nguyễn Đào biết hắn muốn đi lấy túi xách, thế là gắt gao quấn lấy nam nhân không buông tay, giống như là bạch tuột vậy: "Đừng đi, đừng đi, em chỉ cần ngài thôi - - huhu đừng đi mà!"
Hàn Mạc lạnh nhạt kiên quyết ném người xuống giường: "Giữ sức một chút đi, bảo bối."
Không giống như Nguyễn Đào đoán, Hàn Mạc không xách cái túi về, trên tay hắn chỉ cầm một cái ly tự sướng cùng với một cây kim thoa làm cậu nhìn mà khiếp sợ, còn có tiếng vang trong trẻo, là kẹp vú treo lục lạc.
Không có gậy mát xa, Nguyễn Đào trộm thở phào nhẹ nhõm, vừa rồi cậu cũng đã nghĩ đến tình huống xấu nhất, nghĩ đến kim chủ sẽ cùng với gậy mát xa chơi song long.
Cho nên, muốn hiện thực được tốt đẹp thì phải tưởng tượng đến ác mộng, đối lập rõ rệt như vậy, bảo đảm có thể cảm động đến rối tinh rối mù.
Nguyễn Đào tự giác cởi bỏ áo tắm, ngực không trướng lắm, vệt đỏ loang lổ, một bộ bị chà đạp thê thảm, Hàn Mạc nhìn một chút đã cảm thấy nóng rực, ngay cả dương v*t hắn cũng bị đốt cháy mà cứng ngắc.
"Còn sữa không?"
Nguyễn Đào phóng túng: "Ngài thao một lần sẽ có."
Ném món đồ chơi lên giường, Hàn Mạc cầm kẹp vú sung sướng nói: "Nói thêm một câu nữa."
Nguyễn Đào gối lên ngực nam nhân, ngẩng mặt cầu xin rũ lòng thương: "Tiên sinh, ngài thương thương em đi."
Tối nay ánh trăng vô cùng mê người bên ngoài cửa sổ đang rộng mở vẩy đầy ánh sáng.
Nguyễn Đào bị ôm đến bên cửa sổ, áo tắm dài nửa treo trên khuỷu tay, cậu ngẩng cổ, động tình thổ lộ rên rỉ, dưới lớp nước mắt ướt át, cậu thấy được ánh trăng mông lung, cậu không thể phân biệt được ánh trăng hay tình sự đang xâm nhập vào trong thân thể mình ôn nhu hơn.
Hàn Mạc thao vô cùng nhàn nhã, phía trên thì hôn môi xoa bóp khắp nơi, dương v*t bên dưới thì chậm rì rì ra vào nguyên căn, cẩn thận nghiền qua mỗi một tấc thịt mềm ướt dính, lúc đâm vào chỗ sâu nhất lại rút ra, cái eo sẽ bị đôi chân đang quấn quanh run rẩy cuốn lấy, vừa hô "đừng" vừa cầu xin hắn tiếp tục động.
Nguyễn Đào chưa từng được hưởng thụ trận thân thiết nhu tình mật ý nào như thế này, khoái cảm không ít hơn lúc bị thao kịch liệt chút nào, lúc hầu kết bị cắn một ngụm, khoái ý đã đạt tới cực hạn, cậu kéo dài giọng kêu thảm, kẹp chặt dương v*t nóng rực tiết ra, có lẽ là cảm xúc đêm nay quá mức tốt đẹp, khiến cho cậu cảm thấy vô cùng thỏa mãn.
Hàn Mạc đau đến phải kêu lên, sắp bị mút gãy luôn rồi.
Hắn đột nhiên rút dương v*t ra, miệng nhỏ chưa kịp khép lại co rúm phun ra một bãi nước sốt, làm cho áo tắm dài bên dưới ướt đẫm, Hàn Mạc dùng ngón tay quét một ít đưa đến bên khóe môi Nguyễn Đào: "Nếm thử xem."
Nguyễn Đào vẫn còn đang đắm chìm trong dư vị cao trào, hắn nói cái gì thì nghe cái đó, ngoan ngoãn duỗi đầu lưỡi đỏ tươi liếm liếm, lúc nếm được mùi vị không ngon, cậu "ưm" một tiếng phun ra, khép chặt miệng không chịu đưa lưỡi ra nữa.
Hàn Mạc sắp bị cậu đáng yêu chết rồi.
Hắn lại lần nữa chôn dương v*t vào, thọc cắm làm cho Nguyễn Đào phải nhíu mày. Hắn lại kéo lấy vòng eo nhỏ gọn kia, ôm chặt cậu vào trong ngực cưỡng hôn, hôn đủ rồi mới đong đưa eo tiếp tục thao làm, bây giờ không còn ôn nhu nữa dùng lực độ hung ác đâm thẳng vào chỗ sâu bên trong cửa động ướt mềm.
Lục lạc đang treo trên núm vú cũng đong đưa nhảy loạn, kẹp vú được bọc bằng lớp lông hồng nhạt khiến cho núm vú nhô lên, giống như là nhụy hoa đỏ tươi được cánh hoa vây quanh. Nguyễn Đào đang vô cùng mẫn cảm, sao có thể chịu được loại tàn phá như vậy, khoái cảm đang chảy nhỏ giọt đột nhiên biến thành sóng to gió lớn thổi quét toàn thân, ngay cả căn côn th*t đang vừa xót vừa đau kia cũng bắt đầu dựng thẳng lên, làm cho nước dâm vẩy ra khắp nơi.
"Máy đẻ trứng đâu?" Hàn Mạc đứng ở huyền quan giương giọng hỏi.
"Không mang." Nguyễn Đào nói thầm, không muốn cho kim chủ nghe thấy.
Hàn Mạc xách cái túi xách đi tới, lúc ngang qua sô pha thì tùy tay vứt lên đó, nở nụ cười xấu xa đi ra ban công tróc nã bảo bối của hắn.
Bắt được, ôm chặt vào trong ngực.
"Máy đẻ trứng đâu?"
"...Không mang."
"Cái đuôi cũng không mang theo sao?"
Nguyễn Đào cam chịu, nếu không thì sao, nếu mang đến thì ngài định cắm chỗ nào, chẳng lẽ cắm vào mặt sau của ngài?1
"Vậy mà mang theo vài cây gậy mát xa sao hả, sợ tôi không thỏa mãn được em à?"
Ngược lại, chính là bởi vì ngài quá có thể thỏa mãn em nên vừa lúc không dùng đến chúng nó, không phải sao?
Hàn Mạc nhìn bộ dạng nhắm chặt mắt trốn tránh của cậu, hừ cười nói: "Tối nay em ngậm chúng nó ngủ, mở chốt ra, chấn một đêm."
Nguyễn Đào: "...!"
Nguyễn Đào ôm lấy eo Hàn Mạc, không tiếng động làm nũng, dùng sức chôn đầu trong hõm vai Hàn Mạc, giống như chó nhỏ đang chơi xấu.
Ánh trăng lãng mạn chiếu rọi hai người đang hôn môi.
Hàn Mạc nói ăn cơm xong ôm một chút, quả thật là ôm một chút, mở máy chiếu ra, theo sở thích của Nguyễn Đào mà mở một bộ phim, hai người dựa vào bên nhau, Hàn Mạc rũ mắt là có thể thấy khuôn mặt đang tập trung tinh thần của Nguyễn Đào, hắn hỏi: "Thích xem phim sao?"
"Thích ạ." Nguyễn Đào ôm cánh tay Hàn Mạc vào trong ngực: "Trước kia em rất thích đến rạp chiếu phim, còn thích xem vào đêm khuya bởi, vì đêm khuya sẽ không có trẻ con."
Hàn Mạc liền ghi nhớ vào trong lòng, lên kế hoạch, về sau lúc tan làm sẽ đi xem phim, ăn khuya hẹn hò một chút, lúc về nhà nằm chung trong một ổ chăn.2
Sinh hoạt lý tưởng cũng chỉ như vậy mà thôi.
Hàn Mạc rất vừa lòng, cúi đầu hôn một cái lên đôi lông mi xinh đẹp kia.
Lúc phim hết cũng đã sắp 12 giờ đêm, Nguyễn Đào đắm chìm một lát mới xoay người nằm lên vai Hàn Mạc, cậu nói: "Tiên sinh, đêm nay em rất vui." Giống như uống say vậy, có lẽ người quá hạnh phúc sẽ lâng lâng như đang uống say: "Từ sau khi gặp được ngài, lúc nào em cũng vui vẻ."
Lại quyến rũ hắn!
Hàn Mạc bế người lên đi tới phòng ngủ: "Vậy lát nữa đừng có xin tha."
Nguyễn Đào biết hắn muốn đi lấy túi xách, thế là gắt gao quấn lấy nam nhân không buông tay, giống như là bạch tuột vậy: "Đừng đi, đừng đi, em chỉ cần ngài thôi - - huhu đừng đi mà!"
Hàn Mạc lạnh nhạt kiên quyết ném người xuống giường: "Giữ sức một chút đi, bảo bối."
Không giống như Nguyễn Đào đoán, Hàn Mạc không xách cái túi về, trên tay hắn chỉ cầm một cái ly tự sướng cùng với một cây kim thoa làm cậu nhìn mà khiếp sợ, còn có tiếng vang trong trẻo, là kẹp vú treo lục lạc.
Không có gậy mát xa, Nguyễn Đào trộm thở phào nhẹ nhõm, vừa rồi cậu cũng đã nghĩ đến tình huống xấu nhất, nghĩ đến kim chủ sẽ cùng với gậy mát xa chơi song long.
Cho nên, muốn hiện thực được tốt đẹp thì phải tưởng tượng đến ác mộng, đối lập rõ rệt như vậy, bảo đảm có thể cảm động đến rối tinh rối mù.
Nguyễn Đào tự giác cởi bỏ áo tắm, ngực không trướng lắm, vệt đỏ loang lổ, một bộ bị chà đạp thê thảm, Hàn Mạc nhìn một chút đã cảm thấy nóng rực, ngay cả dương v*t hắn cũng bị đốt cháy mà cứng ngắc.
"Còn sữa không?"
Nguyễn Đào phóng túng: "Ngài thao một lần sẽ có."
Ném món đồ chơi lên giường, Hàn Mạc cầm kẹp vú sung sướng nói: "Nói thêm một câu nữa."
Nguyễn Đào gối lên ngực nam nhân, ngẩng mặt cầu xin rũ lòng thương: "Tiên sinh, ngài thương thương em đi."
Tối nay ánh trăng vô cùng mê người bên ngoài cửa sổ đang rộng mở vẩy đầy ánh sáng.
Nguyễn Đào bị ôm đến bên cửa sổ, áo tắm dài nửa treo trên khuỷu tay, cậu ngẩng cổ, động tình thổ lộ rên rỉ, dưới lớp nước mắt ướt át, cậu thấy được ánh trăng mông lung, cậu không thể phân biệt được ánh trăng hay tình sự đang xâm nhập vào trong thân thể mình ôn nhu hơn.
Hàn Mạc thao vô cùng nhàn nhã, phía trên thì hôn môi xoa bóp khắp nơi, dương v*t bên dưới thì chậm rì rì ra vào nguyên căn, cẩn thận nghiền qua mỗi một tấc thịt mềm ướt dính, lúc đâm vào chỗ sâu nhất lại rút ra, cái eo sẽ bị đôi chân đang quấn quanh run rẩy cuốn lấy, vừa hô "đừng" vừa cầu xin hắn tiếp tục động.
Nguyễn Đào chưa từng được hưởng thụ trận thân thiết nhu tình mật ý nào như thế này, khoái cảm không ít hơn lúc bị thao kịch liệt chút nào, lúc hầu kết bị cắn một ngụm, khoái ý đã đạt tới cực hạn, cậu kéo dài giọng kêu thảm, kẹp chặt dương v*t nóng rực tiết ra, có lẽ là cảm xúc đêm nay quá mức tốt đẹp, khiến cho cậu cảm thấy vô cùng thỏa mãn.
Hàn Mạc đau đến phải kêu lên, sắp bị mút gãy luôn rồi.
Hắn đột nhiên rút dương v*t ra, miệng nhỏ chưa kịp khép lại co rúm phun ra một bãi nước sốt, làm cho áo tắm dài bên dưới ướt đẫm, Hàn Mạc dùng ngón tay quét một ít đưa đến bên khóe môi Nguyễn Đào: "Nếm thử xem."
Nguyễn Đào vẫn còn đang đắm chìm trong dư vị cao trào, hắn nói cái gì thì nghe cái đó, ngoan ngoãn duỗi đầu lưỡi đỏ tươi liếm liếm, lúc nếm được mùi vị không ngon, cậu "ưm" một tiếng phun ra, khép chặt miệng không chịu đưa lưỡi ra nữa.
Hàn Mạc sắp bị cậu đáng yêu chết rồi.
Hắn lại lần nữa chôn dương v*t vào, thọc cắm làm cho Nguyễn Đào phải nhíu mày. Hắn lại kéo lấy vòng eo nhỏ gọn kia, ôm chặt cậu vào trong ngực cưỡng hôn, hôn đủ rồi mới đong đưa eo tiếp tục thao làm, bây giờ không còn ôn nhu nữa dùng lực độ hung ác đâm thẳng vào chỗ sâu bên trong cửa động ướt mềm.
Lục lạc đang treo trên núm vú cũng đong đưa nhảy loạn, kẹp vú được bọc bằng lớp lông hồng nhạt khiến cho núm vú nhô lên, giống như là nhụy hoa đỏ tươi được cánh hoa vây quanh. Nguyễn Đào đang vô cùng mẫn cảm, sao có thể chịu được loại tàn phá như vậy, khoái cảm đang chảy nhỏ giọt đột nhiên biến thành sóng to gió lớn thổi quét toàn thân, ngay cả căn côn th*t đang vừa xót vừa đau kia cũng bắt đầu dựng thẳng lên, làm cho nước dâm vẩy ra khắp nơi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook