Đào Mềm
-
Chương 26
Ba giờ chiều, Nguyễn Đào tới sân bay.
Còn may kim chủ không thật sự gấp gáp đến mức phát rồ, không tới nỗi mua cho cậu vé máy bay lúc sáng sớm, Nguyễn Đào thầm thấy may mắn, ít nhất cậu còn thời gian nửa ngày để sắp xếp cho Tự Nhiên.
Tối hôm qua lúc đêm khuya tĩnh lặng, trên cái giường trong phòng khách, có hai người cầm tay nằm đối diện, mặt ủ mày chau.
Nguyễn Đào lo lắng không nỡ, còn Tự Nhiên cũng chỉ có chút lưu luyến mà thôi, y an ủi nói: "Không sao, ba tháng trước tôi còn có thể chịu được huống chi là bây giờ, sau này sẽ không còn việc gì có thể đánh đổ tôi nữa."
"Sao lại không có?" Nguyễn Đào chỉ tưởng tượng một chút đã rớt nước mắt: "Với cái thân đầy vết thương này của cậu, chỉ cần cảm lạnh một chút đã đau đớn muốn chết rồi... Hơn nữa cậu muốn đi đâu chứ, không có ai chăm sóc cho cậu, cũng không có ai bôi thuốc cho cậu... Nếu không chúng ta đến bệnh viện được không? Có y tá - -"
"Không đi." Tự Nhiên từ chối vô cùng dứt khoát, vừa dứt lời đã thấy người đối diện bẹp bẹp miệng, lập tức cười nói: "Yên tâm đi, tôi cũng không phải người nghiện chịu ngược, tôi sẽ tự yêu bản thân mình."
Ngủ đến bình minh, Nguyễn Đào bò dậy lấy dầu chiên bánh bao, nấu hai tô mì sợi trứng lòng đào thêm chút rau xanh, ăn xong, cậu vừa thoa thuốc cho Tự Nhiên vừa dong dài: "Tôi có một tấm thẻ ngân hàng, là lúc trước tôi giấu anh họ tôi gửi vào đấy, chắc là khoảng sáu bảy vạn. Tôi sẽ đến ngân hàng làm giấy tờ, sau đó mua cho cậu một cái di động. Cậu không muốn đi bệnh viện cũng được, chúng ta đến khách sạn ở có được không? Chờ lúc tôi trở về, chúng ta đi tìm người môi giới thuê nhà nhé."
Còn có một chuyện quan trọng khác, nhưng bây giờ cậu không thể nói, lỡ như không thành công thì chỉ làm cho Tự Nhiên thất vọng.
Nguyễn Đào không nghe thấy câu trả lời, cầm bình thuốc vòng đến phía trước truy hỏi: "Có được không?"
"Ừm." Hốc mắt Tự Nhiên đỏ bừng, cảm động nói: "Đào Đào, cậu quả thật là sự may mắn trong cuộc đời bất hạnh của tôi."
"Cậu cũng vậy, nếu lúc ở hội sở không có cậu cổ vũ, tôi có thể đã cắn lưỡi tự sát rồi."
"Đừng nói bậy. Còn nữa, tôi sẽ trả lại tiền cho cậu."
Nguyễn Đào không nói được cũng không nói không được, cậu dặn dò: "Không được chạy loạn, chỉ hai ngày thôi, tôi sẽ quay về ngay."
Máy bay cất cánh khoảng hai tiếng, lúc đáp xuống mặt đất, chân trời đã nhuộm ráng đỏ, không ai tới đón, Nguyễn Đào dựa theo vị trí mà kim chủ nhắn tới gọi taxi, cậu mang theo một cái túi xách nhỏ, lúc nãy bởi vì mấy cái thứ ở trong đó mà hại cậu bị bảo vệ ngăn lại, cậu xấu hổ đến mức muốn thăng thiên.
Vị trí mà Hàn Mạc gửi tới là một khách sạn, Nguyễn Đào nhìn cảnh phố xá mà thất thần, nghĩ đến đợt tra tấn ngọt ngào sắp tới, cũng nhớ lại lời mà Tự Nhiên đã nói với cậu.
"Bây giờ cậu đang được cưng chiều, vô cùng được cưng chiều, nhưng mà cậu cũng nên chuẩn bị sẵn sàng cho cái ngày mà mình bị thất sủng thì hơn. Bây giờ nên đòi vài thứ cần thiết nhiều một chút, như là trang sức, nhà cửa, xe cộ, hay là tiền bạc gì đó, có tài sản để dành thì tới một ngày nào đó được tự do cũng sẽ không nghèo túng giống như tôi."4
Nguyễn Đào chậm rãi chớp mắt, quả đào mềm nhưng hạch lại không mềm, trong lòng cậu đã tự có tính toán.
Hàn Mạc đứng trong sảnh lớn của khách sạn chờ Nguyễn Đào, hắn đang đứng nói chuyện với Dương Tư, bỗng nhiên trong tầm mắt lại xuất hiện mầm móng tai họa hại hắn mộng xuân suốt một đêm. Hàn Mạc nhanh chóng đi qua: "Rốt cuộc em cũng đến, có mệt hay không?"
Đôi mắt Hàn Mạc phát sáng hết cỡ, hoàn toàn không giống như bộ dáng thân sĩ bên ngoài của hắn, ánh mắt miêu tả từ đôi môi đến cổ, cuối cùng bay xuống trên bộ ngực xẹp lép, trước công chúng mà hắn vẫn có thể đè thấp giọng chơi lưu manh: "Buộc ngực à? Không đau sao?"
Khuôn mặt Nguyễn Đào đỏ bừng, gian nan lui về sau một bước nhỏ, liên tục lắc đầu lừa gạt hắn, nhưng thật ra ngực cậu bị buộc vừa chặt vừa trướng, lại còn ngứa ngáy, muốn được giải thoát.
Hàn Mạc cười rộ lên: "Đi thôi, dẫn em đi chơi một lát."
Nguyễn Đào kinh ngạc: "Dạ?"
Vừa vặn lại bị Dương Tư tới chậm một bước nghe thấy, anh huýt sáo: "Hàn tổng, người ta ngàn dặm tới đón, cậu không ôm vào trong ngực thì thôi, còn đòi đi đâu nữa vậy? Không thấy người ta đã chờ không kịp rồi sao?"
Nguyễn Đào rất muốn lấy cái lọ tự sướng từ trong túi xách ra nhét vào trong miệng Dương Tư, sao anh ta có thể làm cho người ta xấu hổ như vậy chứ!
Hàn Mạc cười mắng Dương Tư "cút đi", lại ôm Nguyễn Đào, bỗng nhiên nói: "Em đoán xem, ba mẹ của cậu ta đặt cái chữ độc nhất là "Tư" trong tên của cậu ta là có ý gì?"
Nguyễn Đào suy nghĩ một lát, ngẩng mặt nhỏ giọng hỏi: "Thật sự có thể đoán sao ạ?"
Hàn Mạc: "Em đoán đi."
Dương Tư chậc lưỡi: "Cậu nhìn cái bộ dạng như đang bao che cho con của cậu kìa."
Nguyễn Đào ngay lập tức đáp lời: "Vốn dĩ hai bác ấy muốn Dương tiên sinh lớn lên trở thành người văn nhã có lễ - -"
Nghe được giọng điệu chưa đã thèm này, Hàn Mạc cổ vũ: "Ừ, kết quả thì sao?"
Nguyễn Đào tiếp tục cố gắng: "Kết quả lại trở thành người văn nhã cầm thú."
Nói xong vội vàng ngậm chặt miệng, nghe được hai người đàn ông bên cạnh thoải mái cười phá lên. Dương Tư chậc lưỡi vài cái: "Dám không lớn không nhỏ như vậy mà cậu còn không quản sao?"
"Đương nhiên phải quản." Hàn Mạc giơ tay xoa xoa mặt Nguyễn Đào: "Nhớ kĩ nhé, Dương tiên sinh văn nhã có lễ, nếu lần sau cậu ta lại nói bậy, cứ như vậy mà đáp, hỏi xem rốt cuộc cậu ta họ Dương tên Tư, hay là họ Cầm tên Thú."
Dương Tư nhanh nhẹn trả lại câu "cút đi" kia cho Hàn Mạc.
Tầng hai của khách sạn là phòng hội nghị, xa hoa khí phái.
Mọi người đều mặc tây trang, Nguyễn Đào nhận ra mình quá chói mắt, cậu biệt nữu nói: "Tiên sinh, chúng ta xem biểu diễn sao ạ?"
"Ừ, bữa tiệc thịt người."
"...!!!"
Dương Tư cười to, ba người tới vị trí rồi ngồi xuống, Nguyễn Đào lại lần nữa bị kẹp ở giữa, cậu ôm túi xách nhìn xung quanh, nếu đây là một buổi diễn xuất sắc tình thì không khỏi có chút hoang đường, chỗ nào cũng hoang đường!
Còn may kim chủ không thật sự gấp gáp đến mức phát rồ, không tới nỗi mua cho cậu vé máy bay lúc sáng sớm, Nguyễn Đào thầm thấy may mắn, ít nhất cậu còn thời gian nửa ngày để sắp xếp cho Tự Nhiên.
Tối hôm qua lúc đêm khuya tĩnh lặng, trên cái giường trong phòng khách, có hai người cầm tay nằm đối diện, mặt ủ mày chau.
Nguyễn Đào lo lắng không nỡ, còn Tự Nhiên cũng chỉ có chút lưu luyến mà thôi, y an ủi nói: "Không sao, ba tháng trước tôi còn có thể chịu được huống chi là bây giờ, sau này sẽ không còn việc gì có thể đánh đổ tôi nữa."
"Sao lại không có?" Nguyễn Đào chỉ tưởng tượng một chút đã rớt nước mắt: "Với cái thân đầy vết thương này của cậu, chỉ cần cảm lạnh một chút đã đau đớn muốn chết rồi... Hơn nữa cậu muốn đi đâu chứ, không có ai chăm sóc cho cậu, cũng không có ai bôi thuốc cho cậu... Nếu không chúng ta đến bệnh viện được không? Có y tá - -"
"Không đi." Tự Nhiên từ chối vô cùng dứt khoát, vừa dứt lời đã thấy người đối diện bẹp bẹp miệng, lập tức cười nói: "Yên tâm đi, tôi cũng không phải người nghiện chịu ngược, tôi sẽ tự yêu bản thân mình."
Ngủ đến bình minh, Nguyễn Đào bò dậy lấy dầu chiên bánh bao, nấu hai tô mì sợi trứng lòng đào thêm chút rau xanh, ăn xong, cậu vừa thoa thuốc cho Tự Nhiên vừa dong dài: "Tôi có một tấm thẻ ngân hàng, là lúc trước tôi giấu anh họ tôi gửi vào đấy, chắc là khoảng sáu bảy vạn. Tôi sẽ đến ngân hàng làm giấy tờ, sau đó mua cho cậu một cái di động. Cậu không muốn đi bệnh viện cũng được, chúng ta đến khách sạn ở có được không? Chờ lúc tôi trở về, chúng ta đi tìm người môi giới thuê nhà nhé."
Còn có một chuyện quan trọng khác, nhưng bây giờ cậu không thể nói, lỡ như không thành công thì chỉ làm cho Tự Nhiên thất vọng.
Nguyễn Đào không nghe thấy câu trả lời, cầm bình thuốc vòng đến phía trước truy hỏi: "Có được không?"
"Ừm." Hốc mắt Tự Nhiên đỏ bừng, cảm động nói: "Đào Đào, cậu quả thật là sự may mắn trong cuộc đời bất hạnh của tôi."
"Cậu cũng vậy, nếu lúc ở hội sở không có cậu cổ vũ, tôi có thể đã cắn lưỡi tự sát rồi."
"Đừng nói bậy. Còn nữa, tôi sẽ trả lại tiền cho cậu."
Nguyễn Đào không nói được cũng không nói không được, cậu dặn dò: "Không được chạy loạn, chỉ hai ngày thôi, tôi sẽ quay về ngay."
Máy bay cất cánh khoảng hai tiếng, lúc đáp xuống mặt đất, chân trời đã nhuộm ráng đỏ, không ai tới đón, Nguyễn Đào dựa theo vị trí mà kim chủ nhắn tới gọi taxi, cậu mang theo một cái túi xách nhỏ, lúc nãy bởi vì mấy cái thứ ở trong đó mà hại cậu bị bảo vệ ngăn lại, cậu xấu hổ đến mức muốn thăng thiên.
Vị trí mà Hàn Mạc gửi tới là một khách sạn, Nguyễn Đào nhìn cảnh phố xá mà thất thần, nghĩ đến đợt tra tấn ngọt ngào sắp tới, cũng nhớ lại lời mà Tự Nhiên đã nói với cậu.
"Bây giờ cậu đang được cưng chiều, vô cùng được cưng chiều, nhưng mà cậu cũng nên chuẩn bị sẵn sàng cho cái ngày mà mình bị thất sủng thì hơn. Bây giờ nên đòi vài thứ cần thiết nhiều một chút, như là trang sức, nhà cửa, xe cộ, hay là tiền bạc gì đó, có tài sản để dành thì tới một ngày nào đó được tự do cũng sẽ không nghèo túng giống như tôi."4
Nguyễn Đào chậm rãi chớp mắt, quả đào mềm nhưng hạch lại không mềm, trong lòng cậu đã tự có tính toán.
Hàn Mạc đứng trong sảnh lớn của khách sạn chờ Nguyễn Đào, hắn đang đứng nói chuyện với Dương Tư, bỗng nhiên trong tầm mắt lại xuất hiện mầm móng tai họa hại hắn mộng xuân suốt một đêm. Hàn Mạc nhanh chóng đi qua: "Rốt cuộc em cũng đến, có mệt hay không?"
Đôi mắt Hàn Mạc phát sáng hết cỡ, hoàn toàn không giống như bộ dáng thân sĩ bên ngoài của hắn, ánh mắt miêu tả từ đôi môi đến cổ, cuối cùng bay xuống trên bộ ngực xẹp lép, trước công chúng mà hắn vẫn có thể đè thấp giọng chơi lưu manh: "Buộc ngực à? Không đau sao?"
Khuôn mặt Nguyễn Đào đỏ bừng, gian nan lui về sau một bước nhỏ, liên tục lắc đầu lừa gạt hắn, nhưng thật ra ngực cậu bị buộc vừa chặt vừa trướng, lại còn ngứa ngáy, muốn được giải thoát.
Hàn Mạc cười rộ lên: "Đi thôi, dẫn em đi chơi một lát."
Nguyễn Đào kinh ngạc: "Dạ?"
Vừa vặn lại bị Dương Tư tới chậm một bước nghe thấy, anh huýt sáo: "Hàn tổng, người ta ngàn dặm tới đón, cậu không ôm vào trong ngực thì thôi, còn đòi đi đâu nữa vậy? Không thấy người ta đã chờ không kịp rồi sao?"
Nguyễn Đào rất muốn lấy cái lọ tự sướng từ trong túi xách ra nhét vào trong miệng Dương Tư, sao anh ta có thể làm cho người ta xấu hổ như vậy chứ!
Hàn Mạc cười mắng Dương Tư "cút đi", lại ôm Nguyễn Đào, bỗng nhiên nói: "Em đoán xem, ba mẹ của cậu ta đặt cái chữ độc nhất là "Tư" trong tên của cậu ta là có ý gì?"
Nguyễn Đào suy nghĩ một lát, ngẩng mặt nhỏ giọng hỏi: "Thật sự có thể đoán sao ạ?"
Hàn Mạc: "Em đoán đi."
Dương Tư chậc lưỡi: "Cậu nhìn cái bộ dạng như đang bao che cho con của cậu kìa."
Nguyễn Đào ngay lập tức đáp lời: "Vốn dĩ hai bác ấy muốn Dương tiên sinh lớn lên trở thành người văn nhã có lễ - -"
Nghe được giọng điệu chưa đã thèm này, Hàn Mạc cổ vũ: "Ừ, kết quả thì sao?"
Nguyễn Đào tiếp tục cố gắng: "Kết quả lại trở thành người văn nhã cầm thú."
Nói xong vội vàng ngậm chặt miệng, nghe được hai người đàn ông bên cạnh thoải mái cười phá lên. Dương Tư chậc lưỡi vài cái: "Dám không lớn không nhỏ như vậy mà cậu còn không quản sao?"
"Đương nhiên phải quản." Hàn Mạc giơ tay xoa xoa mặt Nguyễn Đào: "Nhớ kĩ nhé, Dương tiên sinh văn nhã có lễ, nếu lần sau cậu ta lại nói bậy, cứ như vậy mà đáp, hỏi xem rốt cuộc cậu ta họ Dương tên Tư, hay là họ Cầm tên Thú."
Dương Tư nhanh nhẹn trả lại câu "cút đi" kia cho Hàn Mạc.
Tầng hai của khách sạn là phòng hội nghị, xa hoa khí phái.
Mọi người đều mặc tây trang, Nguyễn Đào nhận ra mình quá chói mắt, cậu biệt nữu nói: "Tiên sinh, chúng ta xem biểu diễn sao ạ?"
"Ừ, bữa tiệc thịt người."
"...!!!"
Dương Tư cười to, ba người tới vị trí rồi ngồi xuống, Nguyễn Đào lại lần nữa bị kẹp ở giữa, cậu ôm túi xách nhìn xung quanh, nếu đây là một buổi diễn xuất sắc tình thì không khỏi có chút hoang đường, chỗ nào cũng hoang đường!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook