Bởi vì trong lúc cô nhóc rối rắm vừa nói vừa mếu, Tần Quốc Trường nghe loáng thoáng không quá rõ, nhưng chủ đích thì vẫn nắm bắt được vấn đề lạ, anh chau mày, đột nhiên lạnh giọng: "Nói lại?"
Lời này cô có cảm giác như một quả bom nổ chậm, đồng hồ từng chút lặng lẽ tích tắc, khiến cô rơi vào vực lo sợ, luống cuống khó nói nên lời: "Dạ..

dạ cậu Khiêm.."
"Cậu Khiêm làm sao?" Chưa kịp dứt lời, Tần Quốc Trường giáng cho cô một cú đánh úp, khiến cô nơm nớp không thể nói dối: "Cậu Khiêm dạy con chơi đánh bóng, chơi đánh vợt với quả bóng mà..

mà cậu Khiêm ưm.."
"Cậu Khiêm làm gì em?" Tần Quốc Trường cất giọng lạnh lùng pha lẫn nộ khí làm Vỹ Chu Đào lạnh toát sống lưng.
Cô vội phó thác số phận cho trời, túng quẫn la lên: "Cậu Khiêm sờ mông con!"
"..."
Gian phòng tạm thời ngộp trong mùi thuốc súng, vẻ mặt Tần Quốc Trường hiện giờ không lộ ra biểu cảm gì, không phải dịu dàng cũng không phải giận dữ mà toát ra mùi nguy hiểm, tàn nhẫn túm lấy tay cô đè úp mặt xuống gối.
Vỹ Chu Đào chưa kịp hiểu chuyện gì đang diễn ra, chỉ vừa "a" một tiếng, cái quần rộng phùng phình bị tụt xuống tới đùi, một tiếng "chát" thô bạo vẳng lên.
"Áaaa.." Cô hét toáng lên, giãy nãy túm quần bỏ chạy, cơn đau nhói kéo dài lâu hơn những gì cô nghĩ, nước mắt ở trong khoé như không tuông ào ạt ra, ấm ức trong cuống họng: "Sao cậu chủ đánh con ô ô.."
Tần Quốc Trường xuống giường, cứ tưởng sẽ tới đánh mông cô một cái nữa thì anh lại đi ngang qua, cài cúc áo trên ngực, ánh mắt sắc bén muốn xuyên thủng người cô: "Ở yên đó, đánh đòn em bấy nhiêu chưa đủ đâu."
"Ô ô lỡ em bé của con chết queo rồi sao?" Vỹ Chu Đào vẫn bụm chặt cặp mông, bô bô khóc oà, vẫn rất lo lắng anh vì cô hư hỏng nên sẽ đánh đòn đến khi em bé trong bụng chết đi.
Cạch.


Đáp trả cô là thanh âm lạnh lẽo của ổ khoá khoá ngoài.

Tần Quốc Trường đã ra khỏi phòng.
Từng nghe Vỹ Chu Đào nhắc đến cậu Khiêm là bạn trai của em gái anh - Miao, cũng từng xem qua lai lịch của hắn - một tên ăn chơi có tiếng từ thời còn là học sinh, song cũng vì ngoại hình xuất chúng mà không biết có bao nhiêu cô nàng vì hắn nhảy lầu tự vẫn.
Tần Quốc Trường như phát nổ khi nghe đến việc Vỹ Chu Đào bị động chạm, cô nhóc ngây thơ như vậy anh chỉ dám dỗ ngọt, chỉ dám chòng ghẹo một chút.

Vậy mà tên cặn bã Cao Khiêm lại dùng chính bàn tay dơ bẩn đó chạm vào người cô bé, khác nào một bông hoa hồng trắng bị nhúng vào một bãi bùn nhơ.
Thái dương anh có chấn âm đập liên tục, gân xanh nổi lên, tức giận muốn ngay tức khắc bẻ gãy cánh tay tên cặn bã kia.
Đi một vòng Vũ Viên, cuối cùng anh cũng tìm được người cần tìm.
Chính là muốn giúp Vỹ Chu Đào tẩy oan, song nhìn bắt gặp trên khung cửa sổ ẩn ẩn hiện hiện hai thân ảnh quấn quýt lấy nhau làm trò mờ ám.
Tưởng tượng cảnh em gái mình lại bước chân vào những cánh cửa mà người khác đã từng đi vào, Tần Quốc Trường đang sôi máu lần này càng điên tiết.
Tần Quốc Trường cố thở nhẹ ra, lại vì nóng mắt với cảnh trên lầu nên răng nghiến càng chặt.

Lý trí lúc bình thường ngay lúc này bị lửa giận đốt rụi, đáy mắt thâm trầm, cố nén cảm xúc muốn giết người, sải bước chân dài đi vào biệt thự.
Không phải Miao, mà là một cô nàng nào đó chưa từng biết mặt.

Tần Quốc Trường không nói nhưng đã như núi lửa đang hoạt động mạnh mẽ.
Cái tên Cao Khiêm lại vẫn chỉ chìm trong trụy lạc.


Tiếng rên rỉ kích tình như muốn cho cả thế giới lắng nghe, càng nhìn anh càng đỏ mắt.
Chuẩn bị đến nút thắt quan trọng, Cao Khiêm lôi vật nam tính trong quần ra ngoài, chạm nó vào mông cô nàng bị đè thân trước vào kính trong suốt.

Nhưng chưa kịp hành động thì bên cạnh hắn thình lình xuất hiện một dáng hình cao lớn.
Nhanh như cắt, khi hắn chưa kịp định hình thì một cú đá thẳng vào bụng hắn một cước, khiến hắn ôm thân loã lồ kêu đau một tiếng lăn ra sàn.
Sau đó, Tần Quốc Trường xoay đầu về phía cô gái, nhanh chóng rời mắt đi, vì bắt gặp bộ dáng say mèm *** **** của cô, giọng nói anh rơi xuống độ lạnh cực điểm: "Cậu Khiêm, cậu đây là ngoại tình bao nhiêu lần rồi?"
Cao Khiêm nổi nóng, giơ chân đá Tần Quốc Trường: "Mẹ nó đồ điên!"
Đoán được động tác yếu thế của hắn, anh thô bạo giẫm lên chân hắn, tàn nhẫn nhấn bẹp xuống sàn, đuôi mắt cong lên, thích thú nhìn hắn thống khổ: "Sao hả? Không điên được như tôi, cậu tức lắm đúng không?"
"Ư ưm.." Cô nàng kia không ngoan ngoãn ưỡn ngực ôm lấy chân Tần Quốc Trường, để thân thể trần chuồng cọ vào chân anh, mềm yếu nũng nịu: "Cho em..

ưm cho em thêm đi mà.."
Vỹ Chu Đào như con sóc con leo trèo trên khung cửa sổ, nhận ra là tầng ba, so với việc gieo mình xuống dòng sông lớn không khác mấy; hai chân cô run lẩy bẩy, từ từ tụt xuống bám vách tường.

Miao từ bên ngoài đi vào, thấy bóng dáng con ma đu lơ lưng trên tường không khỏi hoảng hồn.

Nhưng rất nhanh đã ổn định thần trí, quả quyết đấy là một đứa con gái mặc váy sơ mi rộng có ý định trèo xuống từ cửa sổ.


Cô nàng cao giọng hét lớn: "Con nhỏ kia! Mày ăn trộm cái gì trong nhà tao?"
"Cô! Cô! Cô Miao! Cô Miao đỡ con! Cô ơi đỡ con mau lên!" Giờ phút này Vỹ Chu Đào không phân biệt ai chủ ai tớ, cũng không xem Miao là bề trên mà nhờ vả.

Cái mạng này hơi tinh nghịch nên cần cứu giúp, cô đàm phán: "Cô đỡ con, con đưa cô đi tìm cậu Khiêm với cậu Trường, nha cô, cô đỡ con với mà, con chết queo mất cô chủ ơi."
Cũng vừa lúc đang cần tìm Tần Quốc Trường, Miao thấy thái độ của cô như vậy cũng có nghĩa là anh hiện không có ở đây, và cả cách cư xử khác lạ đặc biệt gấp gáp đó chuẩn xác là có chuyện không hay.

Vì thế, Miao đành đưa tay ra, miễn cưỡng đón lấy cô từ trên cao: "Mau lên."
Vỹ Chu Đào không chần chừ bất kì giây phút nào, nhận được sự tin tưởng, cô ngay tức khắc buông tay rơi tự do xuống đất.
Trong khoảng không vô định rồi được vớt lên bởi một cái ôm chặt chẽ cũng an toàn, Vỹ Chu Đào vô thức ôm cứng lấy cổ Miao, mắt nhắm tịt, hoàn toàn giao phó mạng sống cho cô nàng..
Trong đáy mắt kia thoáng qua tia khác thường, ôm thân thể nhỏ bé trong tay đột nhiên có cảm giác bé bỏng, muốn nâng niu, muốn sờ nựng thật lâu, đặc biệt là đôi má phúng phính vì quên thở mà đỏ lựng.
Hoàn hồn, Miao vội vứt cục bông mềm trên tay xuống, quen thói cũ, quát: "Đưa tao đi tìm cậu Trường mau lên!"
Vỹ Chu Đào bị vứt, thiếu chút nữa phải đền cái áo mới cho Tần Quốc Trường, cộng với cái áo trên tay nữa là đền hai cái; ba chân bốn cẳng nghe tiếng chửi không dám chậm trễ, tựa hồ một con thú nhỏ tháo chạy tìm nơi an toàn.
Vỹ Chu Đào không cần suy đoán cũng biết được Tần Quốc Trường đi tìm Cao Khiêm hỏi chuyện, mục đích của anh thì cô chẳng dám mơ mộng, có thể là vì bạn trai của em gái ngoại tình, cô là kẻ vướng vào nên bị tát vào mông một cái đau điếng..

nói cách khác, anh đang đi trả thù cho Miao, hơn hết là cô đang bị giận, nếu mà ngồi yên thì thể nào cô cũng là kẻ chết thứ hai.
Đến nơi, mọi thứ tựa như không còn gì để bàn cãi.

Theo đúng với kịch bản Vỹ Chu Đào vừa nghĩ ra, Cao Khiêm đã bị đánh bầm dập; khác mỗi chỗ là có thêm một cô gái trần như nhộng ngồi co ro trong góc phòng chỉ kịp trùm mảnh vải mỏng, Cao Khiêm thì quỳ gập dưới chân Tần Quốc Trường, anh lại bình thản cầm chai rượu vang đọc thành phần của nó.
Trong khi Miao còn đang sững sờ choáng váng, Vỹ Chu Đào mau lẹ gọi "cậu chủ", chạy lạch bạch tới trùm áo khoác lên cho anh, cất giọng ngọt lịm: "Không mặc áo khoác, lạnh!"
"..." Tần Quốc Trường hờ hững buông tầm mắt khỏi chai rượu, cũng vì đã nhốt cô trong phòng mà thình lình cô xuất hiện ở nơi này, lại còn sợ anh lạnh nên đặc biệt mang áo đến, sốt nóng trong ngực anh tản đi phần nào.


Anh xoa đầu cô, cầm áo khoác mặc vào, ánh mắt thoáng nhìn qua cặp đùi thon nhỏ trắng muốt rồi dừng hẳn ở đó.
Hầu kết nam tính trượt nhẹ, giọng nói thấp trầm chỉ đủ hai người nghe: "Em dám..!?" Như thể bất lực chẳng biết làm gì, anh cởi bỏ chiếc áo khoác đang mặc dở trùm lên người cô, cài hẳn khoá kéo lại.
Vỹ Chu Đào có chết cũng không dám ngồi yên cho anh tùy ý mặc áo cho cô: "Cậu chủ lạnh!"
"Ngồi yên, về nhà tôi xử em sau!" Tần Quốc Trường dùng mũi giày nhấc cằm Cao Khiêm lên, phần vì hả được cơn giận sau khi đánh người, còn lại nhờ vào mèo con chạy tới lo lắng cho anh, lửa nóng trên mặt anh thay bằng nụ cười ôn hoà, nhã nhặn tuấn tú nhưng hành vi thì đi ngược lại: "Đến lượt cậu, đã chơi đủ chưa?"
Vỹ Chu Đào biết mình sắp chết, nhưng người đau khổ nhất chắc vẫn là Miao; cô vô thức ngoái đầu, chỉ thấy một gương mặt xám xịt chán ghét tột cùng, dường như còn rất ghê tởm.

Cô nàng không đến làm loạn, chỉ đứng yên ở đó nhìn.
Chợt, cánh tay Tần Quốc Trường vắt lên vai cô, thân mật lấy tay còn lại xoa xoa mông cô, nhìn cô, cười khiêu khích Cao Khiêm: "Sờ mông con gái mới lớn thế này? Quang minh chính đại chưa? Hay chỉ biết lén lút, qua mặt?"
Bị đánh bầm khắp nơi nhưng Cao Khiêm đủ lý trí hiểu được vấn đề nằm ở đây là Vỹ Chu Đào, vì cô mà hắn bị ăn đòn đến tả tơi; bề ngoài ngoan ngoãn vâng lời, bên trong không ngờ là có mới nới cũ, hắn nghĩ bụng, trừng mắt nhìn cô, không ngại phun ra lời chửi tục: "Đồ thần kinh!"
"Được, chiều ý cậu." Đồ thần kinh vừa cười nhã nhặn vừa cầm chai rượu vang đắt đỏ đổ xuống sàn nhà ngay trước mặt Cao Khiêm, khoé môi nhếch lên thâm sâu, ánh mắt nham hiểm khó đoán.
Bất giác, Vỹ Chu Đào nhìn không dám thừa nhận, ghét bỏ nhưng thể hiện không ra mặt, hơi hơi đẩy ngực anh ra.
Tần Quốc Trường càng siết chặt lấy cô, bấu vào eo nhỏ hâm doạ.
"Sao cậu chủ đổ rượu? Đâu phải rượu của mình đâu?" Cô không thích nhìn cách anh đổ bỏ món thức uống đắt tiền, cho dù chút nữa anh sẽ chi trả nhưng mang vứt thế này chẳng phải xem tiền là rơm rác? Đôi lông mày chau chau lại, môi bĩu nhẹ cố ý nhắc nhở: "Chút nữa cậu nhớ mang rượu mới trả cho cậu Khiêm nha."
Tần Quốc Trường nhếch môi cười nhạt, ý ghen tuông lộ hẳn ra mặt: "Uống cho sạch, cậu uống bao nhiêu tôi đền cậu bấy nhiêu."
Vỹ Chu Đào lại chen miệng vào, giãy nảy qua cửa miệng: "Cậu chủ đổ ra hết rồi sao mà cậu Khiêm uống!"
"Em ngậm miệng lại cho tôi." Vừa nói, bàn tay to của anh vỗ bôm bốp vào mông cô, không cho cô một nụ cười để chứng tỏ đang đùa giỡn.

Vỹ Chu Đào lập tức không dám phản bát thêm một lời, đáng thương mím chặt môi, cay xé đầu mũi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương