Đào Mềm Nướng Mật
-
12: Hờn Dỗi
Cánh cửa bật ra, Vỹ Chu Đào trợn mắt nhìn thấy cảnh Nga thân thể yếu ớt, quần áo tả tơi co rúm ngồi trên giường, cổ chân còn bị người đàn ông túm lại, còn hắn thì chòng ghẹo người ta xong đã nằm say giấc.
"B-bà chủ..
hu hu..
bà chủ giúp con lấy lại trong sạch..
hu hu bà chủ làm ơn minh oan cho con.."
"Chị Nga." Vỹ Chu Đào nghe thấy lời khẩn cầu đau đớn của người phụ nữ, không kiềm được xót thương, phụ giúp một miệng: "Bà ơi bà, chị Nga bị chạm vào cơ thể đó bà, bà ơi.."
"Con yên tâm, bà đương nhiên phải minh oan!" Kim Nhu nghiến lợi, tiến tới trìu mến nắm cổ tay Nga lôi xồng xộc xuống giường, dắt đi ra khỏi phòng trong khi bộ dạng rách rưới lộ đủ của cô nàng vẫn tráo trội ra mắt, hạ lệnh: "Con ở đây chăm sóc Quốc Trường!"
"Hả?" Vỹ Chu Đào muốn đi! Bà chủ để cô lại với người đàn ông xấu này, nhỡ đâu hắn lại áp bức cô thì cô biết phải làm sao?
"Haa.." Người trong phòng đột nhiên có động tĩnh.
Vỹ Chu Đào co rúm người, rón rén nhích nhích chân nép vào vách tường.
"Trốn đi đâu?"
Cô giật nảy, chột dạ bụm chặt miệng.
"Giỏi quá nhỉ? Vậy ra trước đến nay em là gián điệp đúng không?"
Vỹ Chu Đào nhất quyết không dám lên tiếng, mắt nhắm chặt, tay chân run lẩy bẩy.
Mọi thứ rơi vào tĩnh lặng.
Thử tưởng tượng đây là do Tần Quốc Trường nói mớ, hình ảnh ngốc nghếch như trên để cô thấy được đột nhiên muốn bật cười, nào ngờ vừa hé miệng bàn tay to lớn đã túm lấy gáy cổ của cô xách lên, vác vào trong phòng.
Vỹ Chu Đào nhắm mắt mím miệng, co chân quắp tay chụm thành cục nhỏ hầu bảo vệ chỗ cần bảo vệ.
"Hmm? Cái miệng nhỏ này sao chỉ vâng lời một người thôi vậy?" Tần Quốc Trường đột nhiên hạ giọng, khàn khàn trầm thấp, ngón tay thon dài chọc nhẹ lên cánh môi đang mím chặt, đùa bỡn: "Có cần phải đút lót vào đây không? Hay cho em cái gì mới chịu nghe lời?"
Vỹ Chu Đào ngạc nhiên mở mắt, cảm thấy Tần Quốc Trường có hơi khác lạ.
Gương mặt anh áp sát cô, đáy mắt chăm chú, dục vọng sâu thẳm lộ hết hẳn ra ngoài.
Còn gì lạ nữa? Chính là muốn áp bức cô!!!
Vỹ Chu Đào giãy dụa kịch liệt, đẩy anh ra bằng cả hai tay, cố gắng thoát khỏi sự giam cầm của anh đối với cô.
Đã một buổi sáng cô chăm chỉ làm việc, chỉ vọn vẹn nửa bát cháo ăn vội, hơn hết chút sức lực đưa đẩy yếu ớt này giống hệt loại tình thú.
Đối phương vốn không định làm cô đau, nhưng bất ngờ cô lại kháng cự, anh bắt buộc kiềm hãm, o ép cô nằm ngoan ngoãn trên giường.
Quần áo trên người Vỹ Chu Đào trông thì rơi rối, nhưng điểm mấu chốt chỉ có mảng lưng khoá kéo.
Tần Quốc Trường lật người cô đưa lưng đến trước mặt anh, cầm khoá kéo kéo một đường ngắn đến giữa lưng, "Còn quấy nữa?"
Vỹ Chu Đào lập tức cuộn người tìm cách giấu đi mảng lưng, đầu phe phẩy cọ trên ổ chăn, hai tay bị đè trên đỉnh đầu chỉ bởi một lực tay của anh.
Cô từ trước đến nay độc lai độc vãn, do ngoan ngoãn nên chủ yếu đứng ở nhà chính là nhiều, vì thế cô độc quanh năm, khi đồng nghiệp ở phía sau cùng trò chuyện đùa giỡn thì cô chỉ có nghiêm túc làm việc, có khi cũng bị bỏ lại.
Giờ phút này nằm dưới sức ép của chủ, cô lấy ai ra nói đỡ, mang tiếng dơ bẩn lẫn nhân cách.
Nghĩ tới đã thấy nhục nhã sâu sắc, mà phản kháng cũng bất lực.
Tần Quốc Trường chợt nghe thấy tiếng thút thít của cô, lật người lại mới phát hiện đã là một vũng nước mắt.
Đối với thứ nước mềm yếu của cô nhóc, Tần Quốc Trường chưa từng nghiêm túc suy nghĩ thử tại sao bản thân đặc biệt nhạy cảm đến như vậy.
Trông thấy cô khóc, tuy không hiểu được nguyên do nhưng trực giác mách bảo cho anh biết lúc nào nên trêu, lúc nào nên dỗ.
Cô mếu khóc vì suy diễn điều ngốc nghếch, anh chắc chắn buồn cười và đùa bỡn với cô; còn vế sau, đương nhiên là không kiềm được nhói đau trong lồng ngực, chỉ muốn bảo bọc cô vào lòng ôm thật chặt.
Cơ mà cơ hội dỗ dành cô hôm nay không dành cho anh.
Vỹ Chu Đào quá mệt, quá đói, kiệt sức lại đau lòng, hạt châu tuông từ tuyến lệ phủ ngập khoé mắt chưa bao lâu thì cô như thể đã say hương men trên người anh thiếp ngủ ngay tại chỗ, tuy nhiên cả hai tay vẫn nắm chặt vạt váy che khuất đầu gối.
Tần Quốc Trường phì cười, nhìn chăm chú cô một lúc sau đó gỡ đôi tay nhỏ ra khỏi vạt váy, xốc váy lên cao hơn đùi, gần như sắp lộ thứ trong điểm tam giác mù; tiếp theo anh kéo khoá váy xuống thêm một chút, gỡ một bên vai thoát ra ngoài; khung xương quai xanh nhô cao gợi cảm, làn da trắng mướt mịn màng, chỉ vô tình lướt ngang mà như thể chạm vào tơ lụa thượng hạng.
Vỹ Chu Đào không thoải mái thở phù, lật người túm chăn ôm vào bụng.
Đuôi lông mày Tần Quốc Trường nhướng lên, mắt mở to nhìn thân thể mềm nhỏ dưới giường, khoé môi kéo căng ra sâu khuyết cười mờ ám.
.
.
Khi Vỹ Chu Đào thức dậy, ngoài trời đã âm đen, đèn ngủ pha lê được điều chỉnh màu vàng ấm.
Hiếm lắm cô mới ngủ quên giờ quên giấc, cảm thấy có hơi lo lắng vì trốn việc.
Trên bàn có một phần ăn tôi sắp nguội và mảnh giấy ghi chú:
Thức dậy đi tìm tôi.
Vỹ Chu Đào hết sức nhẹ nhỏm vì nhìn thấy quần áo trên người vẫn nguyên vẹn, chỉ là do ngủ hơi nhiều nên tay chân bủn rủn, cô định đọc mảnh giấy ghi chú.
Cánh cửa phòng đột nhiên mở ra, bàn tay người đàn ông vặn công tắc điều chỉnh ánh sáng, chầm chậm vừa đủ để mắt kịp thích ứng.
Vẻ mặt cô như thể xem anh là kẻ xấu, rúc người vào chăn, phòng bị hết mức có thể.
Tần Quốc Trường đứng ở khoảng cách an toàn, thấy vậy đành ném chiếc điện thoại về phía cô, trong đó chưa một đoạn phim ngắn, xong anh hờ hững xoay lưng đi, "Xem đi."
Cạch.
Cửa phòng lần này lạnh lùng đóng chặt, giống y đúc cái thái độ của anh khi nhìn thấy cô xù lông đề phòng mình, như kiểu "em không tin tưởng tôi, tôi ghét em".
Nửa tiếng sau.
Vỹ Chu Đào ló đầu bên vách tường, thỏ thẻ gọi nhỏ: "Cậu chủ."
Tần Quốc Trường ngồi trên sofa, mắt không dao động.
"Cậu chủ.." Giọng nói yểu điệu mềm mại ngân dài, cô lon ton đến khom người đưa mặt vào mắt anh.
Tần Quốc Trường dịch người, cầm laptop ngồi sang hướng khác.
"Cậu chủ, cậu chủ ơi." Vỹ Chu Đào ngồi xổm dưới chân ôm bắp chân anh, mè nheo cọ cọ mặt lên gối làm một con mèo vô tình đánh ngã chậu hoa nên nài nỉ chủ nhân tha thứ: "Cậu ơi, cậu đừng giận con mà."
Qua một lúc mỏi mồm, Vỹ Chu Đào ngừng lại nghỉ ngơi, tay vẫn ôm chắc ống quần âu, ngân dài gọi: "Cậu chủ ơi.."
Tần Quốc Trường cuối cùng "ừ" một tiếng, hạ một nấc thang cho cô tiếp tục ồn ào bên tai.
Vỹ Chu Đào thật sự mắc bẫy, vì một nấc thang đi xuống mà vui vẻ nhảy vào giữa hai chân, ôm bắp đùi trong, má dựa bên phải cọ cọ làm nũng: "Cậu chủ đừng giận con nha, con sai rồi mà, cậu đừng bỏ con, con buồn lắm.."
Tần Quốc Trường giở laptop lên cao, ấn đầu đẩy cô ra, "Ngồi ở đâu vậy? Đứng lên."
Cô phe phẩy đầu, gục cằm lên sofa, gương mặt nằm xa vùng đen tối không là bao, mặt cô lại dựa vào đùi anh, cả hai tay ôm lấy bắp đùi, nài nỉ: "Cậu chủ cau mày, cậu chủ giận con."
"Không giận em, mau đứng dậy." Mặt mày Tần Quốc Trường căng thẳng.
"Không mà, cậu chủ giận con kia kìa!" Vỹ Chu Đào không cam tâm, gục mặt lên hạ thân anh, thêm vào đó còn dụi dụi, cọ qua cọ lại lau mặt, tủi thân ôm lấy hông anh.
Ở vị trí này, tên đàn ông như Tần Quốc Trường không nghĩ đến chuyện kì quặc thì anh không phải đàn ông.
Cánh môi đỏ au mọng nước đó không biết mềm mại bao nhiêu, ngay cả gò má còn chưa được cảm nhận thử, vậy mà cậu em bên dưới đã sùng huyết muốn trước.
Bàn tay Tần Quốc Trường túm lấy gáy áo cô, vừa chuẩn bị xách lên thì thay đổi ý định, chuyển lên đầu vuốt ve nhè nhẹ, thoải mái nâng người ra trước, tiến hạ thân đến trước mặt gần gũi với cô.
"Không cau mày, không giận em." Tần Quốc Trường cắn môi nắm tóc cô ra hiệu đứng lên.
Vỹ Chu Đào ngửa cổ, nhướng người chống tay trên cơ bụng anh, quàng tay ôm cổ anh, đặt bờ môi lên chiếc má trơn nhẵn, nũng nịu: "Cậu chủ phải cho con hôn mới chứng minh cậu chủ không giận con."
Tần Quốc Trường "hừm" một tiếng: "Lắm chuyện!"
"Hệ " Vỹ Chu Đào tức khắc đè môi lên hôn tới tấp trên gương mặt anh, hôn đến môi cũng không ngần ngại giao lưỡi cho anh nếm vị ngọt, bàn tay nhỏ nhắn lả lướt lột cúc áo anh, quậy phá đùa bỡn khắp nơi trên cơ thể.
Vậy mà anh vẫn nuông chiều vắt tay ra hai bên, mặc sức cho cô muốn làm gì.
Tỉnh mộng.
Khăn lông ấm cẩn trọng lau trên mặt di chuyển đến cổ.
Tần Quốc Trường khẽ nuốt nước bọt, mơ màng nhận ra vừa rồi chỉ là một giấc mơ, mí mắt rề rà mở ra, nhìn thấy vẻ mặt buồn buồn tủi tủi của cô nhóc mặc váy hầu, anh khẽ nâng tay vuốt nhẹ gò má.
Vỹ Chu Đào không phản ứng mạnh, đơn thuần là không quen được vuốt ve nên lập tức nâng vai cọ mặt.
Bàn tay cô di chuyển thành thục trên người anh, nhẹ nhàng kĩ lưỡng lau sạch cơ thể, xong tiếp tục lau khô, lấy quần áo ngủ có ý định cởi đồ thay cho anh.
Tần Quốc Trường thấy vậy thì nằm im, từ từ nhắm mắt, tùy ý cho cô muốn làm gì.
Vỹ Chu Đào có biết chỗ chiếc quần cuối cùng của đàn ông hay phụ nữ đều là đặc biệt không được chạm, nên khi tắm cho ai, cô không bao giờ chạm vào thứ này.
Tần Quốc Trường: "Quần lót ở ngăn dưới tủ quần áo."
Vỹ Chu Đào không bằng lòng quay đầu lấy thêm đồ lót.
Cô cởi đến đâu thì mặc vào ngay đến đó, điển hình là cởi áo xong liền mặc áo vào cho anh, tiếp đến cởi quần âu, đến quần lót; thứ dài ngoằn vừa nắm đến quần đã bật ra làm cô giật mình, ước chừng bề ngang xấp xỉ bắp tay cô; cô xanh mặt mau lẹ thay quần lót vào cho anh, mặc thêm quần ngủ, sau cùng đắp chăn lên, dọn đồ đem vào toilet xử lí.
Một đêm dài bao nhiêu thì Vỹ Chu Đào kéo dài bấy nhiêu, chờ cho đến khi anh không còn kiên nhẫn đi xem cô thì cô mới ló mặt ra.
Tần Quốc Trường hỏi: "Xong rồi?"
Cô gật gù: "Dạ." Né tránh ánh mắt của anh.
"Đã ăn tối chưa?"
"Dạ.." Vỹ Chu Đào lí nhí trong miệng không biết phát âm ra từ ngữ nào, lúc gật rồi lại lắc đầu.
Tần Quốc Trường: "Vì sao không ăn?"
"Con không ăn được gan." Nhớ đến đống lá gan xào gan hấp hay gan động vật làm thành bữa tối ở trên bàn thì cô đã muốn nôn khan; bữa tối đặc biệt đắt tiền như vậy cô thà đổ đi còn hơn nuốt vào bụng.
"Dị ứng?"
Cô lắc lắc đầu: "Không thích ăn."
Cuộc trò chuyện của hai người trong trạng thái tĩnh, một người bị giận, một người không biết nên xin lỗi thế nào, thành ra không thể nói chuyện đàng hoàng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook