Đào Lý
-
C53: Hiến kế
Vì tiết xuân vẫn còn nên chăn rèm trong phòng Đào Hoa khá là đơn bạc, rèm mỏng manh đượm mùi đinh hương che hờ chiếc giường có Lý Ẩn đang ôm eo Đào Hoa ngủ. Từ trước tới nay Lý Ẩn ngủ không sâu, nghe tiếng người bên ngoài truyền tới đã tỉnh lại rồi, chàng nhìn khuôn mặt Đào Hoa đang say ngủ, nàng ngủ rất sâu, không có chút dấu hiệu sắp tỉnh nào. Lý Ẩn thấy mặt mày như vẽ của nàng, trong nhất thời không muốn ngồi dậy chút nào, nhưng cuối cùng chàng vẫn chỉ trì hoãn một chút rồi rời khỏi giường, kéo rèm lên, thay quần áo rồi bước ra khỏi phòng.
Vừa thấy chàng đến, vị trung lang tướng dưới trướng tên Đái Du đã bước đến. Đái Du thân thiết như huynh đệ ruột thịt của Lý Ẩn, chàng lĩnh chỉ đến Linh Châu y cũng xin theo làm phó tướng. Hồi âm chàng gửi cho Linh Châu mấy ngày trước cũng viết là phái Đái Du cầm quân đến chi viện.
Đái Du dẫn đầu đoàn người hành lễ với Lý Ẩn, Lý Ẩn miễn lễ cho bọn họ rồi cho lui hết cả, chỉ để lại mình Đái Du. Hai người còn chưa ngồi an ổn xuống ghế, Đái Du đã chỉ vết thương trên tay trái Lý Ẩn: “Bọn đệ đến chậm như vầy, đã hại huynh bị thương rồi.”
Lý Ẩn nghe thấy thế thì cũng đáp lại là không sao, không ngại, y lại hỏi chàng sao lại thương, rồi duyên cớ gì mà điều mấy người bọn họ đến đây. Diệp Cầm vốn là một trong những kẻ đứng đầu toán cướp ngựa, tuy Đái Du chưa từng gặp y nhưng cũng đã từng nghe qua tên kẻ này rồi. Sau đó, Lý Ẩn nói với Đái Du tại sao chàng lại nghi ngờ Diệp Cầm sớm đã cấu kết với trường sử Linh Châu. Nghe đến chuyện Lý Ẩn mất hổ phù, Đái Du tái cảm mặt, nói ngay: “Việc lớn không xong rồi.”
Lý Ẩn nhíu mày, “Ta cũng biết chuyện mất hổ phù là chuyện hệ trọng, từ giờ đến lúc hồi kinh ta nhất định phải lấy lại hổ phù từ chỗ tên Diệp Cầm kia.”
Thế nhưng, Đái Du nghe xong lại lắc đầu, đáp: “Hôm nay ta đến là để báo tin cho huynh. Huynh vừa rời Linh Châu không lâu, tên trường sử kia đã nhận tin từ Mộc Châu truyền đến, thánh nhân bảo Linh Châu nhiều chuyện cần chấn chỉnh, không cần huynh hồi kinh sớm làm chi, nhưng có lệnh cho một nội quan đến Linh Châu lấy phù.”
“Kinh thành cách Linh Châu cả vạn dặm đường, nội quan này là đến để —” Lý Ẩn càng nghĩ càng thấy không ổn, hỏi: “Việc này có can hệ gì đến Mộc Châu? Sao bên ấy lại truyền tin đến?”
“Chuyện này…..Thánh nhân đã tứ hôn cho Thập nhị hoàng tử và Tiết Cẩm Đường rồi. Mà Mộc Châu và Linh Châu cũng gần nhau, người bên Tiết gia biết thánh nhân có ý muốn sai nội quan đến lấy hổ phù bèn bẩm với thánh nhân rằng cứ để nội quan tuyên chỉ ở Mộc Châu đến Linh Châu một chuyến luôn cho tiện.”
Lý Ẩn nghe thấy thế, hừ lạnh một tiếng, “Hóa ra là liên hoàn kế…..Tên nội quan kia ắt là người của Tiết gia nhỉ?”
Đái Du thở dài rồi mới đáp: “Đúng thế…….”
“Thư từ Mộc Châu có nói bao giờ nội quan sẽ đến Linh Châu không?”
“Nếu tính ra……chậm thì nửa tháng, nhanh thì bảy, tám hôm.”.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Hôm Nay Tiêu Tiền Chưa?
2. Tôi Là Tổng Tài Và Gần Đầy Đây Tôi Cảm Thấy Rất Kỳ Lạ
3. Sau Khi Kết Hôn Với Luật Sư Mạnh
4. Chú! Xin Ký Đơn!
=====================================
Lý Ẩn gõ gõ mặt bàn: “Nếu bọn họ hay tin ta đã mất hổ phù, nhất định sẽ quất roi ngựa đến nhanh nhất để chụp cái tội làm mất hổ phù lên đầu ta.” Lý Ẩn nói hết câu, hạ thấp giọng: “Sau khi hôm qua xảy ra chuyện đã có người đuổi riết theo Diệp Cầm. Ta đoán sau khi Diệp Cầm lấy được hổ phù sẽ đến hai nơi, một là truyền tin đến cho nhà họ Tiết, hai là đến tìm tên trường sử kia. Thế này đi, đệ chia người ngựa thành ba đội, một đội hỗ trợ chuyện đuổi theo Diệp Cầm, một đội tiến vào Linh Châu, nghĩ cách kéo dài thời gian nội quan đến Linh Châu, đệ đứng đừng đội thứ ba, phụ trách trông chừng bảo vệ phủ đệ này. Đái Du tuân lệnh, vừa định nhấc chân đi đã bị Lý Ẩn gọi lại.
“Vẫn còn hai chuyện. Đệ truyền tin đến Linh Châu, ta muốn trong lúc này trường sử không được có cơ hội mật báo cho Tiết gia, chuyện còn lại…..” Lý Ẩn trầm ngâm mất một lúc lâu rồi mới nói nốt câu: “Phái người đi giám sát Ngọc Lâu phu nhân.”
Lý Ẩn phân phó xong xuôi cả rồi, xử lý nốt đống sự vụ Đái Du đem đến từ Linh Châu, vừa ngẩng đầu nhìn sắc trời thì đã phát hiện tối om cả rồi, chàng thấy giờ ăn tối cũng đã đến bèn trở ngược vào phòng Đào Hoa tìm nàng.
Lý Ẩn đi vào phòng ngoài, khóa cửa, trước khi thị nữ bên trong rời đi còn báo với chàng Đào Hoa hiện đang dùng bữa tối, Lý Ẩn thấy nàng đang ăn cũng tự nhiên ngồi xuống bên cạnh nàng. Nàng vốn đang bị thương ở mặt, sợ động miệng vết thương nên cũng chỉ kêu phòng bếp làm chút cháo loãn, vẫn chưa có dịp ngồi dùng bữa với phu thê Xích Thủy.
Thế mà Lý Ẩn lại thấy nàng ăn khá là ngon miệng, chàng ngoắc tay, sai người mang thêm một bộ chén đũa. Đào Hoa sợ Lý Ẩn ăn cháo không đủ no nên cũng dặn kẻ dưới mang thêm chút đồ ăn lên. Khi món ăn đã được bày ra bàn cả rồi Lý Ẩn mới cho lui toàn bộ kẻ hầu người hạ trong phòng để tiện bề trò chuyện với Đào Hoa. Đào Hoa vốn đã lo về chuyện hổ phù, nay lại thấy chàng cả ngày tất bật thì càng bất an thêm. Sau đó hay tin có người từ Linh Châu tới, không muốn làm chàng trễ nải chính sự nên cũng không đi tìm.
Giờ hai người đã có dịp ngồi cạnh nhau, Đào Hoa gác muỗng, “Chuyện Diệp Cầm đã tra đến đâu rồi?”
Lý Ẩn nghe nàng hỏi, im lặng một chút rồi mới nắm tay nàng đáp: “Đái Du mang theo người đến, ta đã sai người đuổi theo Diệp Cầm rồi.”
Đào Hoa nhìn sắc mặt của chàng, hỏi tiếp: “Tàng Phong, chàng có chuyện giấu ta ư?”
Có lẽ hai người tâm ý tương thông, chỉ cần nhìn một ánh mắt, một vẻ mặt của đối phương là cũng đủ rõ tâm sự trong lòng. Nhưng Lý Ẩn cũng không muốn Đào Hoa lo lắng quá nhiều nên vẫn im lặng không nói gì.
Đào Hoa thấy vậy, trở tay nắm lại bàn tay của chàng: “Chàng đã đồng ý là sẽ không giấu diếm ta việc gì nữa kia mà.”
Lý Ẩn thở dài, sau đó kể chi tiết chuyện nội quan đến Linh Châu lấy hổ phù.
“Nếu….trước khi bắt được Diệp Cầm, nội quan này đến thì e là….”
Thấy sắc mặt nàng không tốt, Lý Ẩn vuốt má nàng rồi bảo: “Dẫu sao ta cũng có công diệt thổ phỉ, nếu làm mất hổ phù thì cũng chỉ là chuyện công tội ngang nhau thôi, cùng lắm thì…..Mất chức đô đốc.”
Tuy hổ phù là tín vật quan trọng tượng trưng cho quyền điều binh khiển tướng nhưng nếu không có thánh dụ trong tay thì có hổ phù cũng chỉ bằng thừa. Có điều, Lý Ẩn đang là chỉ huy, nếu thật sự làm mất hổ phù, e rằng tội chết có thể miễn nhưng tội sống khó tha.
Lý Ẩn thấy Đào Hoa không ừ hử gì thì vội dỗ: “Nếu ta không còn chức đô đốc nữa thì sẽ cùng nương tử vân du tứ hải. Xích Thủy tiên sinh bên kia không ưng ta, còn phải nhờ nương tử đến lúc đó che chở ta chút đấy.”
Lý Ẩn nói đến vậy mà Đào Hoa vẫn lặng thinh, chàng ôm vai nàng: “Nàng đừng có lo nghĩ những chuyện này…….”
Nào ngờ còn chưa kịp nói hết câu, Đào Hoa đã a một tiếng, nàng hồi thần, kéo ống tay áo Lý Ẩn: “Tàng Phong, ta có một kế, nhưng không biết có ổn thỏa hay không nữa?”
Hết 53.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook