Đào Lý
C38: Hổ phù

Xích Thuỷ tiên sinh biết Đào Hoa không yên lòng về chuyện của Đào Tây Phượng, vậy thêm dăm ba ngày sau lại tiếp tục đến Đào phủ báo tin mình nghe được từ bạn cũ ở kinh. Ông bạn cũ kia bảo Tiết gia chỉ muốn đẩy thứ sử Hoài Châu ngã ngựa, Đào Tây Phượng tạm thời chưa chịu nhiều đau khổ gì mà mới chỉ bị cách chức mà thôi. Đào Hoa nghe thế thì cũng an tâm được hơn chút.

Hôm nay Xích Thuỷ tiên sinh đến phủ Đào Hoa, chợt nhận ra quanh phủ có nhiều người canh gác hơn hẳn ngày thường thì lấy làm lạ, ông hỏi Đào Hoa.

Đào Hoa đỏ bừng cả mặt, chỉ ậm ừ cho có: “Những người đó…..những người đó là do Lý Ẩn sắp xếp đó ạ. Chàng bảo tình hình trước mắt không ổn, không yên tâm để con một mình ở đây.”

Xích Thuỷ nghe xong, nhướng mày cảm khái: “Tình lang này của con xem chừng tinh tế cẩn mật thật, con đi theo y…..”

“Đi theo chàng là sao ạ?”

“Tánh tình hai người vừa vặn bổ khuyết cho nhau, tâm tư con đơn giản, ta thật sự sợ sau này y sẽ bắt nạt con.”

Đào Hoa nghe thế thì rũ mi, chỉ cười không đáp.

Xích Thuỷ biết nàng thật sự vì chuyện Đào Tây Phượng mà mỏi mệt trong lòng, ông bèn trêu ghẹo: “Thôi đừng sợ. Nếu thật sự y đối đãi không tốt với con thì còn có ta và phụ thân con chống lưng cho con. Không được nữa thì cũng chả sao, thành hôn được thì cũng hoà li được, công chúa đương triều còn là phận gái qua ba bận gả chồng kia kìa.”

Đào Hoa bật cười: “Ân sư nói chuyện này với con làm chi? Con còn chưa gả đi mà người đã tính đến lúc hoà li luôn rồi.”


Hai người trò chuyện đùa cợt như thế một hồi, Đào Hoa đã vui vẻ lên không ít, nàng hỏi bao giờ Xích Thuỳ sẽ rời kinh, còn hỏi sau khi rời khỏi kinh thành ông muốn đến đâu du ngoạn.

Xích Thuỷ tiên sinh nghe nàng hỏi đến chuyện này, tinh thần tỉnh táo tức thì, ông bảo:

“Tính ra lần này ta sẽ rời kinh cùng lúc với con, ta quen một vị ở phương bắc, người đời thường gọi là Ngọc Lâu phu nhân. Vị phu nhân này có rất mát tay trong chuyện trồng hoa chăm cỏ. Ta rời kinh rồi sẽ đi tìm gặp nàng ấy, thưởng thức loài Nguyệt Hạ Mỹ Nhân nức tiếng nàng ấy trồng.”

Đào Hoa mê vẽ yêu hoa, đương nhiên có nghe đến Nguyệt Hạ Mỹ Nhân. Giống Nguyệt Hạ Mỹ Nhân này không dễ trồng chút nào, hoa cũng chỉ nở vào tối muộn, nở chừng hai ba canh giờ rồi sẽ tàn. Đào Hoa còn chưa có dịp trông qua giống hoa này bao giờ.

“Có thể khiến ân sư chẳng ngại đường xá xa xôi đến đấy, e rằng đây không chỉ là giống Nguyệt Hạ Mỹ Nhân thông thường.”

Xích Thuỷ tiên sinh vỗ tay rồi cười lớn: “Đúng thế! Giống Nguyệt Hạ Mỹ Nhân này là giống qua Ngọc Lâu phu nhân dốc tâm huyết ra chăm bẫm, nghe nói khi hoa nở, cánh hoa sẽ mang màu vàng nhàn nhạt, giống như trăng trong hoa.”

Đào Hoa nghe xong cũng nảy sinh lòng tò mò. Xích Thuỷ thấy vẻ mặt của nàng, bảo rằng: “Chỉ tiếc rằng con bị bệnh tim, nếu không thì lần này ta đã dẫn con đi cùng đến phương bắc ngắm hoa rồi.”

Đào Hoa chỉ cười khẽ: “Sau này con đến Linh Châu, ân sư cứ đến đấy dẫn con đi bái kiến Ngọc Lâu phu nhân là được.”


Xích Thuỷ nghe xong, luôn miệng bảo được. Hai người nói chuyện với nhau đến sau giờ ngọ, Xích Thuỷ mới rời Đào phủ.

Ông vừa rời phủ không lâu, Đào Hoa đã nghe tiếng gọi của Anh Thảo ở gian ngoài. Cô nàng báo rằng có người gửi cho nàng một vật, Đào Hoa thấy vẻ mặt Anh Thảo là lạ, bèn hỏi: “Là thứ gì đấy? Khiến em trông khó xử thế này?”

Anh Thảo thở đai, đi đến trước mặt Đào Hoa nhỏ giọng đáp: “Là đồ do Tần công tử đưa đến ạ. Ban nãy em đứng nhận đồ ở cửa phủ, Lý tướng quân cũng thấy. Nữ lang…..người có muốn nói với Lý tướng quân chuyện này không ạ?”

Phản ứng đầu tiên của Đào Hoa là nhíu mi, thế mà Lý Ẩn đoán trúng thật này.

“Y đưa cho ta gì đấy?”

Anh Thảo dâng đồ lên, vật Tần Lại Huyền đưa đến là sấp giấy vẽ nàng đánh rơi lúc ở Ấp Thuý Lâu.

Anh Thảo thấy nàng nhận, nói tiếp: “Người truyền tin còn gửi lời nhắn, y nói Tần công tử bảo rằng tranh nào nữ lang vẽ cũng rất giống thật, lần này tuy trả tranh nhưng cũng vẫn mong, vẫn mong sau này nữ lang rảnh rỗi sẽ vẽ một bức tranh chân dung cho y.”

Đào Hoa chỉ ừ khẽ một tiếng. Lòng nàng đang không ở đây, nào rảnh để tâm đến lời y nhắn, thấy sấp giấy vẽ không có gì khác lạ thì cất lại, không ngờ rằng chuyện này lại trở thành nguyên nhân sinh sự giữa nàng và Lý Ẩn.


Vì hai người phải đến Linh Châu, dạo gần đây Lý Ẩn càng bận rộn hơn. Đào Hoa còn đang bận tâm về chàng, cũng không biết chuyện phụ thân mình đã được an bài thoả đáng cả chưa, nay nhân lúc trời hãy còn sớm, nàng gọi xe ngựa đến phủ tướng quân.

Có điều, lần này Đào Hoa đến thật sự không đúng lúc, từ sáng sớm Lý Ẩn đã nhập cung nhận hổ phù rồi, đến nay vẫn chưa về. Tôi tớ trong phủ tướng quân đều là dạng người lanh lợi, biết quan hệ giữa hai người không nông, bèn dẫn Đào Hoa vào thư phòng để chờ.

Chờ hết một tuần trà, Lý Ẩn mới về. Đây là lần đầu tiên Đào Hoa có dịp trông thấy Lý Ẩn mặc quan phục cho buổi chầu, chỉ thấy cả người chàng mặc áo bào cổ tròn ôm sát người, đai lưng to thắt ngang eo, vạt áo bào dập dờn theo từng bước chân, trong còn phiêu dật anh tuấn hơn thường phục mấy phần. Đào Hoa thấy chàng về cũng mừng, bèn bước đến đón, nhưng hôm nay Lý Ẩn không có vẻ vui mừng như ngày thường gặp Đào Hoa, chàng nhíu mày hỏi: “Sao hôm nay Yêu Yêu lại đến đây?” Chàng nói, đặt hộp gấm trong tay lên án thư.

Đào Hoa nghe giọng điệu của chàng, hứng khởi đã tắt hơn phân nửa: “Ta đã lâu lắm rồi không gặp chàng, cũng muốn hỏi chàng chuyện phụ thân….”

Lý Ẩn hạ tầm mắt, đưa tay kéo nàng ngồi xuống ghế với mình. Cả hai ngồi an ổn cả rồi chàng mới hỏi tiếp:

“Ngoại trừ chuyện này ra nàng có chuyện gì muốn với ta nữa không?”

Đào Hoa không hiểu ý chàng, ngây người một chút rồi lắc đầu.

Lý Ẩn thấy vậy, tiếp tục hỏi: “Nàng có biết vì sao hôm nay ta phải tiến cung không?”

“Ta nghe người trong phủ chàng bảo rằng chàng tiến cung là để nhận hổ phù.”

“Ừ. Hổ phù kia ta đang đặt trên án thư đấy.” Lý Ẩn dứt lời còn liếc nhìn chiếc hộp gấm vừa rồi một cái.


Đào Hoa càng nghe càng thấy lạ, đang chờ Lý Ẩn giải thích. Lý Ẩn nhìn vẻ mặt của nàng hồi lâu rồi thở dài một tiếng, chàng đi đến phía sau án thư, lấy ra một vật, sau đó đi lại chỗ Đào Hoa và đưa vật mình vừa cầm đến cho nàng xem.

Đào Hoa vừa nhìn qua đã biết đấy là sấp giấy Tần Lại Huyền trả lại cho nàng dạo trước.

“Sao….cái này lại ở đây?”

Lý Ẩn không đáp, cầm lại sấp giấy ấy, cầm trang vẽ chân dung Nhan Đô Tri lên, Đào Hoa lấy làm lạ, rồi nàng kinh ngạc nhìn Lý Ẩn bóc ra một trang giấy từ chính bức tranh vẽ Nhan Đô Tri, đây là một bức tranh kép, có người đã dán một bức tranh khác vẽ trên mảnh giấy cực mỏng rồi dán vào thành một với tranh vẽ Nhan Đô Tri.

Thật ra trang giấy kép này rất dễ phát hiện, chỉ là ngày ấy Đào Hoa xem xét qua loa quá nên mới không phát hiện ra thôi.

Đào Hoa chưa nhìn tờ giấy mỏng kia đã biết nó không phải tranh vẽ thứ gì tốt lành bèn nói ngay: “Hôm ấy….ta không nhìn kỹ, chưa từng thấy trang giấy này bao giờ.”

Lý Ẩn nghe được cũng không giận dữ gì, chàng chỉ gật đầu: “Nàng xem thử đi đã.”

Đào Hoa y lời, cầm trang giấy mỏng tanh ấy lên xem cho rõ, trên giấy có lời nhắn nhưng không có con dấu, cũng không có bút ký, trông nét chữ cũng chẳng phải của Tần Lại Huyền. Lời nhắn ấy bảo rằng mấy ngày gần đây Lý Ẩn sẽ nhập cung nhận binh phù đại diện cho tư cách thống soái dẹp nạn giặc ở Linh Châu, nếu Đào Hoa có thể giúp y trộm binh phù thì y có thể đảm bảo cho Đào Tây Phượng chu toàn. Đào Hoa đọc lời nhắn trên giấy mà tay run bần bật.

Lý Ẩn thấy thế bèn đỡ tay nàng, Đào Hoa cảm nhận sự ấm áp từ lòng bàn tay Lý Ẩn, bình tĩnh hỏi: “Lý Ẩn, chàng có tin ta không?”

Hết 38.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương