Đào Lý La Đường Tiền
-
Chương 5
Nhung Diệu sở dĩ muốn nhờ Tô Nhu hỗ trợ khai hoang chủ yếu chính là hiện nay đã là cuối xuân, nếu không nhanh chóng khai hoang chỉ sợ sẽ bỏ lỡ vụ cày bừa xuân cuối cùng, chỉ dựa vào sức mạnh một mình hắn chung quy là không giúp được.
Ngày thứ hai trời mới vừa tờ mờ sáng Nhung Diệu liền đến khu ruộng thí nghiệm của chính mình, dùng dị năng hút đi năng lượng của cỏ dại, đem năng lượng toàn bộ chuyển vào trên thân cây mơ già trong sân.
Vào lúc này Nhung Ngọc cùng Tô Nhu đều chưa thức dậy, vừa vặn thuận tiện cho hắn dùng dị năng, dị năng của hắn có thể trợ giúp năng lượng trong cơ thể thực vật, nếu là như lúc trước không có dị năng thời điểm làm cỏ không chỉ tốn thời gian còn mất công tốn sức.
Bây giờ có dị năng ngược lại là dễ dàng rất nhiều, dùng dị năng cỏ dại đều sẽ khô héo, thời điểm đó phóng hỏa khai hoang là được rồi.
Nhung Diệu bận cho tới khi nào xong, trời cũng sáng hẳn, Tô Nhu cùng Nhung Ngọc cũng đều lục tục thức dậy, ba người ăn xong điểm tâm cùng nhau lên ruộng, Tô Nhu đi theo sau Nhung Diệu, khi nhìn rõ tình cảnh trước mắt kinh hô: "Nhung đại ca, đất này làm sao trong một đêm cỏ gì cũng bị mất?"
Bộ dáng Tô Nhu giống như bỗng nhiên tỉnh ngộ sau đó cầm lấy cái cuốc mô phỏng theo động tác của Nhung Diệu, hắn là linh hồ bộ tộc, rất nhiều thứ chỉ cần xem một lần có thể học được không sai biệt lắm, hắn hiện tại mới vừa hóa thành hình người, vẫn không có thuật mê hoặc lòng người, chỉ có thể dựa vào cố gắng của mình chinh phục Nhung Diệu.
Tuy rằng ngày hôm qua hắn bị tính tình khó chơi của Nhung Diệu làm tức giận quá chừng nhưng hắn đối với mình vẫn rất có tự tin, nghĩ tới đây cặp mắt màu hổ phách của hắn liếc về phía Nhung Diệu bây giờ đã bắt đầu vùi đầu làm việc, trong mắt tất cả đều là chí khí, Nhung Diệu đoạn xương này là chính hắn chọn, coi như khó gặm hơn nữa hắn cũng phải gặm được, chờ ngày nào đó sau khi chinh phục được Nhung Diệu, hắn nhất định phải làm cho Nhung Diệu cả ngày vì chính mình khóc vì chính mình điên cuồng, Hừ!
**
Có Tô Nhu hỗ trợ hai khối đất Nhung Diệu chọn xong kia rất nhanh liền được chỉnh đốn hảo, Nhung Diệu xem thời gian còn sớm liền dẫn Nhung Ngọc cùng Tô Nhu đi quanh trong núi hái rau dại.
"Nhung đại ca, ngươi lần này làm sao đào nhiều rau dại như vậy, chúng ta có thể ăn xong sao?" Tô Nhu đi theo sau Nhung Diệu nghi hoặc nhìn Nhung Diệu đang nhiệt tình mười phần hái rau dại.
Nhung Diệu thì lại ở một bên không chút nghĩ ngợi đáp: "Ta xem thời gian hiện tại còn sớm, dự định một phút chốc xuống núi đi trên trấn đuổi tập bán rau dại."
"Bán rau dại?" Tô Nhu làm hồ ly mấy trăm năm trên núi, biết đến rau dại có thể ăn nhưng lại không biết rau dại cũng có thể bán lấy tiền, hắn bán biết bán giải hừ một tiếng, tâm tư lại trôi về nơi khác, thời đại này rau dại đều có thể bán lấy tiền vậy thảo dược có phải là cũng có thể bán, hắn chỉ vào một cây quyển bách* trên vách đá tự nhủ: "Rau dại có thể bán lấy tiền, kia thảo dược có phải là cũng có thể bán lấy tiền?"
"Thảo dược?" Nhung Diệu giống như bỗng nhiên tỉnh ngộ quay đầu lại nhìn về phía Tô Nhu trong tròng mắt thâm thúy lập loè ý cười, hắn đưa tay ra vỗ vỗ vai Tô Nhu, nói: "Ta làm sao không nghĩ tới điểm này, trên núi có rau dại tự nhiên cũng có thảo dược, đa tạ Tô Nhu."
Tô Nhu chẳng biết vì sao cảm thấy hai má chính mình toả nhiệt, hắn hồi tưởng lại nụ cười vừa nãy của Nhung Diệu cũng toét miệng bật cười, hắn tiến lên một bước bắt được ống tay áo Nhung Diệu, cười đến xán lạn nói: "Ta sẽ leo núi, ngươi chờ."
"Vách núi này cheo leo hiểm trở, ta đến bò..." Nhung Diệu vừa dứt lời Tô Nhu cũng đã trèo lên trên lên vách núi cheo leo, chuyện này làm Nhung Diệu lo lắng, tại bên cạnh lần thứ hai hô: "Tô Nhu, ngươi xuống đi, té xuống sẽ bị thương."
"Ngươi sợ cái gì, ta nói không có chuyện gì là không sao." Tô Nhu đối Nhung Diệu la lên mắt điếc tai ngơ, chỉ dựa vào sức lực của chính mình trèo lên trên, hắn hiện tại muốn Nhung Diệu chân tâm yêu thích chính mình, nhất định phải ra sức nỗ lực một chút, huống hồ một cục đá, ngọn núi nào trên Linh Tê sơn hắn đều vô cùng quen biết, muốn cho hắn bị thương đúng thật là có chút khó.
So với Tô Nhu tràn đầy tự tin Nhung Diệu lại thập phần lo lắng, hắn đem cái sọt phía sau thả xuống quay người giao cho Nhung Ngọc bên cạnh cũng bắt đầu sốt ruột nói: "Nhung Ngọc, chờ ở đây, ca leo lên đem Tô Nhu mang xuống."
"Ân, ca ca ngươi nhanh đi đem Tô ca ca mang xuống, hắn vì chúng ta hái thảo dược không thể bị thương a!" Nhung Ngọc nói xong dụi dụi con mắt lại tại ca ca chuẩn bị leo lên thời điểm vừa vặn nhìn thấy Tô Nhu đã đem thảo dược hái vào trong tay, không ngừng hướng về phía chính mình nháy mắt, hắn lập tức kinh hô lên: "Ca, ca ca, Tô ca ca hái được thảo dược!"
Nhung Diệu nghe tiếng ngẩng đầu lên nhìn Tô Nhu đầu đầy mồ hôi, hắn không khỏi dừng động tác đang muốn leo lên vách núi cheo leo của chính mình, ôn thanh nhắc nhở: "Ngươi muốn làm sao xuống?"
Đây là một vấn đề sâu sắc đáng giá suy nghĩ, Tô Nhu đem thảo dược trong tay ném cho Nhung Ngọc, chính mình rơi vào trầm tư, nếu là lúc trước hắn có thể không chút lo lắng nhảy xuống nhưng bây giờ hắn ở trước mặt Nhung Diệu không thương tổn nhảy xuống nhất định sẽ bị Nhung Diệu hoài nghi, tự mình xuống không bằng mượn cơ hội lần này làm cho Nhung Diệu mở mang đầu óc.
"Nói mò gì ngươi theo hòn đá kia đi xuống đến chỗ không thể động kia ngươi liền nhảy xuống." Nhung Diệu thấy Tô Nhu bị xuân gió thổi run lẩy bẩy, đầu tóc đen mềm mượt kia giờ khắc này cũng rối như tơ vò rất giống một động vật nhỏ chịu đủ dày vò, hắn dừng một chút lại nói: "Ta ở phía dưới tiếp ngươi cũng không có vấn đề."
"Thật, thật sao?" Tô Nhu mừng rỡ, không vì cái gì khác, liền vì chính mình rốt cục doạ được Nhung Diệu, mà diễn kịch liền muốn diễn nguyên bộ, Tô Nhu lấy ra kỹ năng diễn xuất giữ nhà của bản thân một bên run cầm cập, một bên di chuyển đi xuống, tại một độ cao chính mình cách mặt đất còn một đoạn ngắn thả người nhảy một cái nhào vào trong lòng ngực kiên cố của Nhung Diệu.
Nhung Diệu thân thể cường tráng vững vàng tiếp được thân thể Tô Nhu, hắn ôm eo thon tinh tráng của Tô Nhu, cùng Tô Nhu bốn mắt nhìn nhau, tròng mắt Tô Nhu là màu hổ phách phi thường đẹp đẽ, ánh dương chiếu xuống hiện ra càng thêm có ánh sáng, thêm cả người trắng nõn, lông mi vừa dài vừa cong ở trên mặt phóng ra bóng tối hảo nhìn, nốt ruồi khóe mắt triều mến giống như vòng xoáy hấp dẫn ánh mắt người khác.
Hai người ôm nhau, bốn mắt nhìn nhau khí tức quấn quýt, phảng phất lâm vào một hồi mê tình, Tô Nhu mặc cho Nhung Diệu ôm, hắn thậm chí mừng thầm đưa cánh tay ra ôm vòng eo đầy sức mạnh của Nhung Diệu, ngước đầu trong tròng mắt óng ánh tất cả đều là mơ hồ, đôi môi mềm mại mở hé phảng phất như một lời mời không hề có tiếng động.
Nhung Diệu sống nhiều năm như vậy vẫn là lần đầu tiên tỉ mỉ nhìn một người như thế, cũng là lần thứ nhất cảm thấy được chính mình có chút hoảng loạn, còn nguyên nhân chính mình hoảng loạn là cái gì hắn bây giờ còn không phải đặc biệt rõ ràng, hắn tại trong mỹ mạo của Tô Nhu phản ứng lại một phút chốc sau đó thả eo Tô Nhu ra, căn dặn Tô Nhu: "Lần sau không được lỗ mãng như thế, ta vẫn là lần đầu tiên gặp phải người có thể leo lên mà lại không dám xuống như ngươi."
"Khà khà, lần sau ta chú ý." Tô Nhu lưu luyến buông Nhung Diệu ra, ôm Nhung Ngọc đã nhào tới trong lồng ngực của mình, nụ cười trên mặt làm sao cũng che giấu không được nói: "Ta chính là nhìn thấy thảo dược liền sốt ruột, ngươi bán thảo dược khẳng định so với bán rau dại muốn kiếm được nhiều hơn."
Nhung Diệu biết đệ đệ nhà mình lại bắt đầu bán manh, cũng không ngăn, đeo sọt lên trên lưng cùng Tô Nhu đang ôm Nhung Ngọc vừa đi vừa tiếp lời nói: "Ngươi nhận thức thảo dược?"
"Hừ, đó là đương nhiên, Tô thị bộ tộc hồ...!chúng ta người nào không biết thảo dược?" Tô Nhu đối chủng tộc của mình rất là kiêu ngạo, khi nói chuyện đều ngẩng đầu ưỡn ngực.
"Ồ." Nhung Diệu nghe nữa hiểu nữa không nhưng từ trên mặt Tô Nhu đến xem hắn cũng có thể đoán được không sai biệt lắm, đó chính là Tô Nhu gia tộc là một gia tộc hiểu thảo dược, hơn nữa có vẻ như còn là một danh môn vọng tộc.
Trên đường đi Nhung Diệu dưới sự trợ giúp của Tô Nhu liền hái được rất nhiều thảo dược thông thường trong núi, tỷ như cây ích mẫu* cùng kim tiền thảo*...trên đường về nhà Tô Nhu cùng Nhung Ngọc nháo quen thuộc liền chủ động cùng Nhung Diệu nói chuyện, con ngươi trong trẻo của hắn nhìn chằm chằm gò má lạnh lùng của Nhung Diệu: "Nhung đại ca, chúng ta Tô thị bộ tộc có rất nhiều họ Tô, vậy các ngươi Nhung gia có phải là cũng có rất nhiều đại ca họ Nhung giống như ngươi?"
"Ân, đó là tự nhiên." Nhung Diệu không nói gì không khí xung quanh thật là quạnh quẽ, chỉ có đối mặt Nhung Ngọc cùng Tô Nhu mới có thể nói mấy câu.
Tô Nhu "Ồ" một tiếng thật dài, sau đó nghĩ tới chuyện gì liền tiến lên kéo ống tay áo Nhung Diệu lại, ánh mắt bình tĩnh nói: "Vậy ta sẽ không gọi ngươi Nhung đại ca."
Nhung Diệu cúi đầu nhìn móng vuốt nhỏ của Tô Nhu đang lôi ống tay áo chính mình tiếp tục đi tới, trong miệng nhàn nhạt đáp lời: "Vì sao?"
"Vạn nhất ngày nào đó ta gọi ngươi, người khác đáp lại ta sẽ không vui, ta muốn một cái tên đặc biệt." Tô Nhu nói xong tiếp tục lôi ống tay áo Nhung Diệu đi về phía trước, từ cái bóng dưới đất nhìn lên hai người giống như đang nắm tay.
"Vậy thì gọi ca ca giống như ta đi!" Vẫn luôn đảm nhiệm tiểu tuỳ tùng Nhung Ngọc tại trước khi Nhung Diệu mở miệng liền nói.
"Ta không, ta không muốn làm đệ đệ hắn." Tô Nhu phủ quyết đề nghị của Nhung Ngọc, nhìn sau gáy Nhung Diệu ngọt ngào nở nụ cười: "Ta muốn gọi ngươi A Diệu Ca, ngươi cảm thấy êm tai sao? A Diệu Ca?"
Giọng nói mềm giọng nghe tới ngoan ngoãn cực kỳ, Nhung Diệu không biết nghĩ tới điều gì gật gật đầu: "Ngươi tùy tiện, gọi sao đều thành."
Được đến đồng ý Tô Nhu hưng phấn tại bên tai Nhung Diệu hô một đường, ba chữ này như ma âm tràn ngập bên tai Nhung Diệu, liền ngay cả khi hắn xuống núi đi trên trấn bán thảo dược cùng rau dại bên tai vẫn còn vang vọng lại ba chữ này.
...!
Linh khe suối thôn chỉ có lý chính gia có xe lừa, lúc thường nhà ai đi trên trấn đều sẽ đi lý chính gia mượn, Nhung Diệu biết mình đi cũng chưa chắc có thể mượn đến, hơn nữa tới tới lui lui còn muốn trì hoãn thời gian, đơn giản tự mình cõng sọt đi tới đi trên trấn.
Đến trên trấn thời điểm đã là buổi chiều, người trên chợ lại cũng không có ít, Nhung Diệu học theo tiểu thương khác, ở trên đường bày ra quầy hàng còn thỉnh thoảng thét to hai tiếng, cũng không lâu lắm liền đưa tới một vị lão phụ.
"Tiểu huynh đệ, ngươi rau dại rất mới mẻ." Lão phụ tóc trắng khoác cái làn* đựng đồ ăn ngồi xổm người xuống nhìn rau dại bày chỉnh tề trên đất.
Đối mặt lão phụ khen Nhung Diệu không có bất kỳ khó chịu nào, hắn rau dại đến từ Linh Tê sơn, mà Linh Tê sơn quanh năm không người, rau dại mọc lên vừa to vừa xanh, hắn thấy có nhiều người lại gần xem liền tại một bên cạnh làm tuyên truyền: "Đây đều là chúng ta sáng sớm lên núi hái, còn rất tươi, mùa xuân rau củ trong đất không mọc lên, ăn chút rau dại nếm thử tươi mới cũng là không sai."
Không thể không nói Nhung Diệu chọt trúng lòng của mỗi người, nơi này mỗi người đều mới vừa sống qua mùa đông, ai cũng muốn ăn chút mới mẻ, hơn nữa rau dại của Nhung Diệu so với tất cả tiểu thương bên cạnh đều tươi ngon hơn, cũng đưa tới không ít người, lão phụ nhân đến trước lo lắng cho mình không mua được tiến lên trực tiếp hỏi giá: "Tiểu huynh đệ rau dại này ngươi dự định bán thế nào?"
Nhung Diệu trước khi bày sạp liền nghe tiểu thương phiến bên cạnh nói qua giá cả rau dại, trong lòng hắn cũng có chút nội tình, hắn đối đại gia duỗi ra ba ngón tay: "Ba đồng tiền một cân, bán xong ta liền về nhà."
"Tuy rằng so với người khác đắt hơn nửa văn nhưng rau dại này khả quan a, so với rau dại người khác xanh tươi hơn rất nhiều, ta mua!" Lão phụ chen lên bên cạnh người đang do dự, ngồi xổm xuống liền bắt đầu chọn rau dại, chọc tới người khác cũng dồn dập đi lên mua.
Không tới một canh giờ rau dại đều bị mọi người cướp hết không còn, hắn thu thập xong hành lý của chính mình xoay người đi y quán, bán thảo dược được tiền đi mua hạt giống cùng đồ ăn bản thân muốn.
Lần này xuống núi Nhung Diệu vốn muốn đi Trịnh a gia cùng Nhung tam thúc nhìn một chút nhưng sắc trời dần muộn, gió đêm đột nhiên nổi lên, Nhung Diệu sợ chính mình đi về trễ Nhung Ngọc cùng Tô Nhu lo lắng liền dự định lần sau lại đi bái phỏng, dù là ai đều không nghĩ tới Nhung Diệu ở trên đường núi về nhà gặp phải phiền toái.
...!
Tác giả có lời muốn nói:
Tô Nhu: Ta muốn thêm diễn a! Nhanh để A Diệu Ca vì ta điên cuồng, vì ta khóc.
Nhung Diệu: Lại gọi ta, ta liền làm cho ngươi điên cuồng, cho ngươi khóc.
...!
*Quyển bá hay còn gọi quyển bách, thanh tùng, chân vịt, quyển bá trường sinh, trường sinh thảo (danh pháp hai phần: Selaginella tamariscina) thuộc họ Quyển bá (Selaginellaceae).
Cây mọc ở các vùng núi đá hoặc đất sỏi sạn khô cằn trên núi cao hoặc núi đá gần biển.
Quyển bá chịu được điều kiện khô hạn, diễn biến thời tiết bất lợi chúng co cuộn cành lá vào trong để duy trì sự sống, khi thời tiết ẩm ướt thuật lợi cành lá lại vươn xòe ra ngoài phát triến.
Trên thế giới Quyển bá phân bố tại khu vực Đông Siberi (lưu vực sông Amur – sông Ussuri), Nhật Bản (bao gồm cả quần đảo Lưu Cầu (Ryukyu), quần đảo Bonin (đảo Chichi-jima), Đài Loan, Triều Tiên, Mông Cổ, Trung Quốc (bao gồm cả Nội Mông Cổ và Mãn Châu), Ấn Độ, Myanma, Philippines, bán đảo Mã Lai (Perak), bắc Thái Lan, Indonesia (Sulawesi, Java, Lombok), Việt Nam (miền bắc và miền trung).
Theo wikipedia.
...!
*Cây ích mẫu (Leonurus japonicus Houtt.), họ Bạc hà (Lamiaceae) là cây thuộc thảo sống hàng năm, cao độ 0,5-1m.
Thân đứng, hình vuông, có rãnh dọc.
Lá mọc đối có cuống dài, lá ở gốc gần như tròn, lá giữa dài, xẻ sâu thành thùy hẹp, các thùy có răng cưa nhọn.
Cụm hoa thành những vòng dày đặc ở kẽ lá.
Tràng hoa màu trắng hồng, hoặc tím hồng.
Quả nhỏ, 3 cạnh, nhẵn.
Là cây mọc hoang hoặc được trồng để lấy nguyên liệu làm thuốc ở nhiều địa phương trong cả nước; có nhiều ở Hải Dương, Hưng Yên, Thái Bình…
Bộ phận dùng làm thuốc là phần cây trên mặt đất và hạt (sung úy tử).
Tùy theo cách sử dụng, có thể tiến hành chế với rượu, giấm… Thành phần hóa học chủ yếu của ích mẫu là alcaloid: leonurin, stachydrin, ngoài ra còn có flavonoid, rutin...
...
Dân gian gọi là đồng tiền lông, còn đông y gọi là kim tiền thảo.
Tên khoa học là: Desmodium styracifolium, thuộc họ Đậu (Fabaceae).
Theo thuốc nam gọi một số tên khác như: Mắt trâu, Vảy rồng, Dây sâm lông, Bươm bướm, Cỏ đồng tiền vàng.
Trong thuốc bắc gọi là: Bạch Nhĩ Thảo, Bản Trì Liên, Biến Địa Hương, Biến Địa Kim Tiền, Cửu Lý Hương, Nhũ Hương Đằng, Phật Nhĩ Thảo, Thiên Niên Lãnh (Trung Quốc Dược Học Đại Từ Điển), Đại Kim Tiền Thảo.
...!
Cái làn ở miền Bắc là vật dụng được đan bằng tre, sợi mây, sợi guột, sợi cói.
Tùy theo địa phương, có sẵn cây gì thì đan làn bằng cây ấy.
Ở Hà Nội thì bán đầy đủ tất cả các loại làn.
Không có ý định phân chia vùng miền nhưng các tỉnh phía Nam gọi chung những thứ ấy là cái giỏ.
.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook