Gần đây Tống Diễn vô cùng thư thả thoải mái.

Y từ chối tất cả những lời mời ra ngoài, cắt đứt liên lạc với đám bạn bè cũ từng chơi bời cùng mình.

Ngày trước khi còn đi làm, có những nơi y buộc phải đến. Nhưng giờ đã xuyên sách, lại có gia đình, Tống Diễn có cớ chính đáng để từ chối mọi cuộc chơi.

Mọi người chỉ nghĩ y đang tận hưởng cuộc sống tân hôn hạnh phúc, đã bỏ mọi thói hư tật xấu. Cha mẹ cũng không còn phải lo y ra ngoài gây chuyện nữa.

Còn y thì khỏi phải đi xã giao, cũng không phải nghe cha mẹ cằn nhằn.

Đúng là đôi bên cùng vui.

Nhìn lại thì Cố Duy đúng là một "người vợ công cụ" hợp lý, đã giúp y tránh được không ít phiền phức. Hai người cũng xem như mỗi bên đều có được điều mình cần.

Thời gian dễ chịu trôi qua nhanh, chớp mắt đã hơn một tháng.

Hôm nay, thời tiết đẹp.

Tống Diễn dựng một chiếc bàn nhỏ trong sân, đánh bài với mấy nha hoàn.

Y từng mời Cố Duy chơi chung, nhưng cậu chỉ lạnh lùng liếc y nên Tống Diễn không cố nài ép, mình đã thể hiện thiện chí rồi mà.

Tống Diễn nhìn bài trên tay, thả bài một cách lơ đễnh.

Thải Thường vui vẻ reo lên: "Thiếu gia lại thua rồi! Chung tiền, chung tiền, chung tiền đi nào!"

Hai nha hoàn khác cũng rạng rỡ hẳn, hôm nay vận may của họ tốt ghê, đã thắng thiếu gia nhiều ván lắm rồi! Về nhà có tiền mua quần áo, trang sức mới rồi.

Tống Diễn thở dài, đẩy chỗ bạc vụn trước mặt ra, miệng nở nụ cười lười biếng: "Các ngươi tính vắt kiệt thiếu gia nhà mình luôn à?"

Thải Thường cười ngọt ngào: "Thiếu gia đừng có giả nghèo nữa, số tiền này còn chưa đủ để ngài ra ngoài chơi một lần đâu. Huống chi dù thua ở đây thì vẫn là của nhà mình mà, không chảy ra ngoài được!"

Tống Diễn xoa mũi, trước đây nguyên chủ nghiện cờ bạc, thường ném cả núi tiền vào sòng bạc nên lời này của Thải Thường cũng có lý.

Vả lại mấy nha hoàn này chỉ chơi với y cho vui, được xem như đang làm thêm giờ, chẳng lẽ lại bắt họ vừa bỏ sức vừa mất tiền à?

Tống Diễn xắn tay áo lên, nhướn mày nói: "Tiếp nào, thiếu gia ta không tin không thắng nổi các ngươi!"

Đám nha hoàn lại cười khúc khích.

Cố Duy liếc nhìn một cái từ xa, vẻ mặt vẫn lạnh nhạt. Từ góc độ này, cậu có thể thấy rõ bài của Tống Diễn. Rõ ràng y cố tình thua, nhưng lại thua rất khéo, tự nhiên đến mức mấy nha hoàn chẳng hề nhận ra.

Đúng là một kẻ đa tình, thương hoa tiếc ngọc quá cơ.

Hừ.

Trong khi Thải Thường đang xào bài, nàng chợt nhớ ra gì đó, bèn nói với Tống Diễn: "Thiếu gia, mấy hôm trước nô tì có nghe một chuyện kỳ lạ, nghe nói dạo này trong thành có mấy cô nương mất tích, toàn là biến mất bí ẩn trong nhà mình!"

Một nha hoàn khác cũng tiếp lời: "Đúng đúng, nô tì cũng nghe chuyện đó, dạo này sợ không dám ra ngoài nữa luôn."

"Ôi, mọi người nghĩ có khi nào là Ma tộc không? Nghe nói Ma tộc thích ăn thịt thiếu nữ nhất, còn chế biến thành các món nữa. Ta nghe mà đêm đến không dám ngủ luôn ấy."

"Sao Ma tộc dám đến thành Túc Minh? Ở đây có Tiên nhân trấn giữ mà, chắc chắn không phải Ma tộc đâu. Đừng tự dọa mình nữa!"

"Đúng đó, ta còn chưa từng gặp Ma tộc bao giờ."

"Nhưng nếu không phải Ma tộc thì là gì?"

"Nghe nói Phủ Tiên sư đã cử tu sĩ điều tra rồi, nhưng chẳng tìm ra được gì, chỉ bảo mọi người nên đề phòng cẩn thận."

"Mong sớm bắt được hung thủ."

Động tác của Tống Diễn khựng lại, mắt thoáng hiện vẻ đăm chiêu. Nếu y đoán không nhầm, tình tiết trong truyện sắp xảy ra rồi.

Lúc này Tông Diệu hẳn đã có mặt ở thành Túc Minh.

Và hơn nữa...

Tống Diễn liếc nhìn nhóm nha hoàn vô tư, nếu các cô biết trong thành không chỉ có Ma tộc, mà Đại Ma đầu còn sắp xuất quan tấn công, có lẽ sẽ chẳng còn tâm trạng mà chơi bài nữa đâu.

Thôi vậy, không nên dọa họ. Vui được ngày nào hay ngày đó.

Tống Diễn thoáng lộ vẻ thương cảm.

Y chơi bài cả buổi sáng, số bạc mang theo cũng thua hết. Đúng lúc này đại phu đến để thay thuốc cho Cố Duy, Tống Diễn kiếm cớ kết thúc ván bài rồi đích thân đi cùng đại phu vào xem bệnh.

Tháng này Tịch đại phu cách vài ngày lại đến, vừa thay thuốc vừa điều chỉnh đơn thuốc cho Cố Duy. Lần nào Tống Diễn cũng tỏ ra rất lễ độ, mà tình trạng của Cố Duy cũng phục hồi tốt, nên Tịch đại phu không còn cái nhìn khinh miệt với Tống Diễn nữa, thái độ trở nên hoà nhã hơn nhiều.

Tịch đại phu tháo lớp băng ở chân Cố Duy, quan sát một hồi, vuốt râu cười nói: "Xương cốt của thiếu phu nhân đã lành lặn, giờ chỉ cần bồi bổ thêm. Thi thoảng cậu hãy đứng lên đi lại một chút, vận động nhiều sẽ sớm hồi phục hoàn toàn."

Gương mặt bình thản của Cố Duy cuối cùng cũng có chút thay đổi, nhưng không rõ ràng lắm. Cậu chỉ khẽ gật đầu.

Tống Diễn thì không giấu được niềm vui, bao nhiêu linh dược y đổ vào đó cũng xứng đáng, hiệu quả quá rõ rệt, phục hồi nhanh hơn mong đợi. Y hào hứng nói với Cố Duy: "Ta đỡ ngươi dậy đi vài bước nhé?"

Bắt gặp ánh mắt đầy ý cười của Tống Diễn, Cố Duy chần chừ một chặp.

Người này thật lòng mừng cho cậu, ánh mắt đó không thể lừa được người khác. Tràn đầy mong chờ và hạnh phúc. Nhưng tại sao y lại vui hơn cả chính bản thân cậu?

Tống Diễn nói xong thấy Cố Duy vẫn giữ khuôn mặt vô cảm, thì hiểu mình lại không biết điều rồi. Dạo này vì quan hệ giữa hai người đã hòa hoãn hơn, nên y suýt quên mất ranh giới giữa họ. Thực tế vẫn "tương kính như tân" mà thôi. Đang định tìm cách rút lui trong danh dự...

Thì nghe Cố Duy khẽ "ừ" một tiếng.

Tống Diễn suýt không tin vào tai mình, nhưng y nhanh chóng nở nụ cười, bước đến đỡ Cố Duy đứng dậy.

Khi Cố Duy đứng lên, Tống Diễn mới nhận ra cậu cao hơn mình nửa cái đầu.

Tống Diễn thu lại suy nghĩ vẩn vơ, đỡ lấy tay Cố Duy, chầm chậm bước đi.

Tống Diễn khẽ dìu Cố Duy, dù cách mấy lớp áo mà vẫn cảm nhận được cánh tay gầy guộc của cậu, lòng y không khỏi bức xúc.

Nhà họ Cố thật quá đáng, không biết trước đây Cố Duy đã sống những ngày tháng thế nào. Sau này phải dặn nhà bếp hầm mấy món dinh dưỡng để tẩm bổ cho cậu mới được.

Tịch đại phu nhìn cảnh tượng đó thì vô cùng hài lòng, ông đứng dậy cáo từ.

Tống Diễn cũng biết điểm dừng, đi một lúc rồi đỡ Cố Duy ngồi lại xe lăn, mỉm cười nói: "Ta sẽ cho người tìm cho ngươi cây gậy, để khi rảnh rỗi thì ngươi cũng tự đứng dậy đi lại được."

Cố Duy không phản đối, chờ đến khi Tống Diễn rời khỏi cậu mới cúi đầu, nhẹ nhàng vuốt lên tay vịn của xe lăn, ánh mắt trở nên sâu thẳm khó đoán.

Tay vịn của chiếc xe lăn này làm rất thô sơ, nhưng các góc cạnh lại được mài nhẵn nhụi, không hề gây đau tay.

Đây là thứ mà Tống Diễn đã tự tay chạm khắc từng dao một. Cậu vẫn nhớ rõ vì làm chiếc xe lăn này mà Tống Diễn thức trắng hai ngày liền.

Nhưng chẳng bao lâu nữa, cậu sẽ không cần đến chiếc xe lăn này nữa rồi.

Tống Diễn bước ra khỏi phòng, dặn người đi tìm cho Cố Duy cây gậy. Y vui lắm, cuối cùng chân của Cố Duy cũng lành rồi.

Vậy thì đến khi Ma quân xuất quan cũng tiện chạy thoát thân hơn!

Bây giờ chỉ còn chờ xem Tông Diệu thế nào.

Buổi chiều.

Cố Duy đang vịn tường, chầm chậm tập đi thì thấy Tống Diễn mang theo một cây gậy quay về. Bên cạnh y còn có một người đàn ông trung niên, theo sau là một đoàn người rầm rộ, trên tay họ bưng các loại lụa là gấm vóc đủ màu sắc.

Cố Duy nhíu mày nhìn Tống Diễn, với cảnh tượng này, lại là chuyện gì nữa đây?

Tống Diễn cười: "Một bất ngờ nho nhỏ."

Y quay sang dặn dò người đàn ông trung niên bên cạnh: "Triệu quản sự, ông đi đo cho thiếu phu nhân đi, làm thêm vài bộ quần áo cho cả bốn mùa."

Khi Cố Duy đến nhà Tống Diễn, của hồi môn chẳng có gì ngoài đá, thân cô thế cô không mang theo gì. Quần áo cũng chỉ là đồ tạm bợ, không hợp với vóc dáng, cũng chẳng xứng với vẻ đẹp của cậu.

Bởi thế nên Tống Diễn mới cho người đến may đồ cho cậu.

Triệu quản sự kính cẩn nói: "Vâng, thiếu gia."

Nói xong Tống Diễn thảnh thơi ngồi xuống ghế thái sư bên cạnh, nhấc chén trà lên nhấm nháp với vẻ nhàn nhã. Cảm giác có tiền thật tuyệt.

Triệu quản sự đến trước mặt Cố Duy, cúi người lễ phép: "Xin thiếu phu nhân giơ tay lên để ta đo cho ngài."

Cố Duy lạnh lùng, môi mím chặt, mắt đầy sự xa cách lạnh nhạt.

Cậu không quen được người khác hầu hạ.

Cũng không thích bị người ta đến gần.

Triệu quản sự muốn lấy lòng Tống Diễn, nhưng không ngờ thái độ của Cố Duy lại như vậy, lập tức nhìn về phía Tống Diễn cầu cứu.

Tống Diễn thầm nghĩ, cậu ấy vẫn chưa thoải mái với điều này. Có gì mà phải ngại chứ? Y thở dài đứng dậy: "Để ta làm cho."

Triệu quản sự như được đại xá, vội đưa thước dây cho Tống Diễn.

Thấy vậy ánh mắt Cố Duy trở nên lạnh lẽo hơn, cậu hờ hững nói: "Không cần, ta..."

Nhưng chưa kịp nói hết câu Tống Diễn đã bước đến, khoảng cách giữa hai người gần như sát nhau. Hơi thở của người đàn ông nhẹ nhàng thanh mát, vì ở quá gần nên Cố Duy cứ như cảm nhận được nhiệt độ trên người đối phương. Làn hơi ấm nhẹ nhàng lan tỏa sang cậu. Cố Duy chưa từng gần ai đến vậy, đồng tử cậu co lại, nhìn Tống Diễn với ánh mắt lạnh lùng.

Đôi mắt đào hoa của Tống Diễn khẽ nhướn lên, ánh cười tỏa ra rực rỡ, y khẽ thì thầm bên tai Cố Duy: "Nhưng ta muốn giúp ngươi mà..."

Khoảnh khắc đó, không hiểu vì sao cậu lại quên hành động.

Dường như cả nhịp tim cũng đã ngừng đập giây lát.

Đến khi cậu tỉnh táo lại, Tống Diễn đã rút tay ra khỏi vòng eo của cậu và báo số đo cho Triệu quản sự.

Cố Duy hít thật sâu, rồi cũng không nói thêm gì.

Bàn tay đang nắm chặt của cậu từ từ thả lỏng.

Cậu nghĩ, muốn đo thì cứ đo đi.

Tống Diễn giúp Cố Duy đo xong số đo lại hỏi: "Ngươi thích loại vải nào? Màu gì?"

Cố Duy liếc nhìn những người đang bưng lụa là gấm vóc bên ngoài, ánh mắt thờ ơ. Quần áo chỉ cần mặc được là đủ, cần gì phải cầu kỳ màu mè?

Tống Diễn quay đầu cười: "Vậy thì mỗi loại làm ba bộ đi."

Đúng là người có tiền thì làm gì cũng tùy hứng.

Triệu quản sự mừng rỡ đáp: "Vâng ạ."

Đám người trong sân lại rút lui như nước chảy.

Từ đầu đến cuối Cố Duy không hề quan tâm, thậm chí còn nhắm mắt lại.

Tống Diễn đối xử với cậu quá tốt.

Nhưng Tống Diễn cũng đối xử tốt với tất cả mọi người. Y tốt với đám nha hoàn trong viện, tốt với người hầu trong nhà, ngay cả với chó mèo cũng dịu dàng.

Đúng là kẻ đa tình.

Y tốt với cậu chẳng qua cũng vì khuôn mặt này mà thôi. Tình cảm này thật rẻ rúng và nực cười, chẳng đáng để nhắc đến.

Nhưng điều đáng cười hơn cả, là chính cậu...

Lại có chút xao động vì một người như vậy.

‧₊˚ ☁️⋅♡🪐༘⋆

Tống Diễn rất vui khi làm điều gì đó cho Cố Duy, dù sao cũng chỉ là chuyện nhỏ nhặt, chẳng tốn bao nhiêu công sức. Hơn nữa con người sống cả một đời dài đằng đẵng, không thể nào mãi cô độc, không giao tiếp với ai được, đúng không?

Y hy vọng Cố Duy có thể mở lòng, chấp nhận sự giúp đỡ của người khác thay vì lúc nào cũng cảnh giác với mọi thứ. Sống vậy mệt lắm.

Y cũng đâu thể ở cạnh Cố Duy mãi. Sau này khi hoà ly, mỗi người đi một ngả, nếu Cố Duy vẫn cứ như thế thì sao y có thể yên tâm được đây?

Tống Diễn thấy mình cứ như một ông bố già đang lo lắng đủ thứ.

Mấy ngày này, Tống Diễn không có việc gì làm nên ở nhà tập đi lại với Cố Duy.

Chẳng qua bao lâu, người quản lý tiệm may đã mang quần áo đến, đầy đủ cho cả bốn mùa xuân hạ thu đông. Chất liệu và đường may đều tinh xảo. Tống Diễn rất hài lòng với những bộ quần áo này. Y lén liếc nhìn Cố Duy.

Với khuôn mặt này, dáng người này, cậu đúng là một cái "móc treo quần áo" hoàn hảo, mặc gì cũng đẹp. Tống Diễn hiếm khi thấy mình mong chờ điều gì đó.

Tống Diễn cười hỏi: "Ngươi muốn thử không?"

Khóe môi Cố Duy nhếch lên lạnh lùng, ánh mắt lướt qua Tống Diễn một cách chẳng mấy mặn mà.

Cậu ghét nhất là khi người khác có ý đồ gì với khuôn mặt mình. Mặc dù Tống Diễn không còn khó chịu như trước, nhưng cậu sao có thể thử đồ trước mặt y?

Không giết y ngay đã là lòng khoan dung của cậu rồi.

Tống Diễn định trêu Cố Duy thêm một lúc, nhưng chưa kịp mở lời thì Thải Thường bước vào: "Thiếu gia, Lan Ỷ Các gửi thiệp mời đến, có cần nô tì từ chối giúp ngài không ạ?"

Dạo gần đây thiếu gia không nhận bất kỳ lời mời nào, còn không buồn liếc nhìn nên Thải Thường cũng đã quen, nàng chỉ đến để báo lại.

Tống Diễn đáp: "Không cần, đưa ta xem."

Thải Thường nói: "Vâng, nô tì sẽ từ chối ngay... Ơ, thiếu gia định nhận lời ạ?"

Tống Diễn cười: "Không được à?"

Thải Thường: "..."

Tống Diễn cầm tấm thiệp từ tay Thải Thường, khẽ hạ mắt, ngón tay vuốt nhẹ qua hoa văn hình hoa lan trên tấm thiệp. Y đã luôn chờ ngày này.

Theo như y biết, trong buổi đấu giá tối nay của Lan Ỷ Các sẽ có một tấm thiệp mời dự Tiệc Đông tại Hạc Hoài Sơn Trang được đưa ra bán đấu giá. Chỉ khi có được tấm thiệp này, y mới có thể tham dự buổi tiệc. Và khi đó, nam chính Tông Diệu cũng sẽ xuất hiện.

Đây là cơ hội duy nhất để y tiếp cận Tông Diệu.

Chuyện này liên quan đến sinh mạng của hàng vạn người dân thành Túc Minh, Tống Diễn không dám sơ suất. Y cũng chẳng còn tâm trạng đùa giỡn với Cố Duy nữa, lập tức đứng dậy, trầm giọng nói: "Chuẩn bị xe cho ta."

Cố Duy cũng ngẩng đầu lên với ánh nhìn suy ngẫm.

Cả tháng nay người này ăn không ngồi rồi, dường như chẳng quan tâm đến điều gì. Đây là lần đầu tiên Cố Duy thấy Tống Diễn có ánh mắt như vậy.

Tấm thiệp này rất quan trọng với Tống Diễn.

Ít nhất là quan trọng hơn cả mình.

Rốt cuộc y định đi làm gì, hoặc gặp ai?

Cố Duy chợt sững lại với suy nghĩ đó. Cậu tự hỏi tại sao mình lại quan tâm đến việc Tống Diễn làm gì?

Tống Diễn vốn dĩ đã là kẻ ăn chơi khét tiếng ở thành Túc Minh, y đi làm gì đó thì có gì lạ chứ. Cậu đã sớm biết con người y thế nào, vốn không cần để ý.

Cậu nảy sinh ý nghĩ ngớ ngẩn như vậy, có lẽ là bị những hành động của Tống Diễn trong khoảng thời gian qua làm cho rối bời mà thôi.

Một canh giờ sau.

Xe ngựa Tống phủ dừng lại trước Lan Ỷ Các. Tống Diễn vén rèm xuống xe, ngẩng đầu nhìn tòa kiến trúc cổ kính trước mặt.

Lan Ỷ Các.

Dựa theo ký ức của nguyên chủ, mỗi thành trong thế giới này đều có một Lan Ỷ Các. Nơi đây vô cùng phức tạp, người phàm và tu sĩ đều có thể ra vào. Chỉ cần bạn trả đủ tiền, bạn có thể mua được bất cứ thứ gì. Tu sĩ có thể mua tài nguyên, còn người phàm có thể mua được những vật phẩm quý hiếm.

Nguyên chủ là con trai của nhà giàu số một thành Túc Minh, lại là một kẻ ăn chơi, ngoài kỹ viện và sòng bạc thì hắn còn là khách quen của các buổi đấu giá ở Lan Ỷ Các, vậy nên họ mới gửi thiệp mời đến.

Tống Diễn nhìn tòa nhà đông đúc trước mặt. Có thể mở chuỗi cửa hàng ở mọi thành phố trong một thế giới đầy Tiên nhân và Ma tộc thế này, chắc chắn ông chủ phía sau không phải người tầm thường. Nhưng trong sách không miêu tả gì về người đó, xem ra thế giới này vẫn còn rất nhiều điều mà y chưa hiểu rõ.

Tống Diễn do dự một lát rồi bước vào.

Tầng một là tửu lầu.

Bên trong vô cùng náo nhiệt, tiểu nhị bưng rượu qua lại giữa các bàn, khách thì có cả tu sĩ lẫn người phàm, nhưng hai bên tách biệt rõ ràng, thường thì không ngồi chung bàn.

Nhiều người vừa uống rượu vừa trò chuyện, có người thì thầm to nhỏ.

Nơi này là chỗ tụ tập của những người tu hành bản địa lẫn từ nơi khác, họ đến trao đổi tin tức. Người ta đồn rằng ở đây, bạn có thể biết được bất kỳ điều gì bạn muốn.

Tống Diễn thu mắt, ngẩng đầu nhìn về phía trước.

Trên sân khấu đang diễn vở Phù Châu đại chiến: Tiên chủ Tông Triều Sơn đại chiến Ma quân Tịch Vô Quy.

Người đầu tiên xuất hiện là một gã đàn ông cao lớn đeo mặt nạ ác quỷ. Gã cầm trong tay một thanh kiếm dài đen tuyền, phủ đầy ma khí, tóc dài xõa sau lưng, khí thế ngút trời. Hễ gặp thần giết thần, gặp Phật giết Phật, thanh Ma kiếm quét tới đâu cũng không ai cản nổi. Các Tiên nhân tới ứng chiến đều ngã xuống trong vũng máu, cả sân khấu chìm trong khói đỏ tựa chốn luyện ngục.

Cảnh diễn khá thú vị, Tống Diễn đến sớm nên cũng không vội, nán lại xem một lúc.

Phía sau Ma quân là một tướng quân cao tám thước, mặt mũi dữ tợn. Gã không mặc áo, để lộ thân hình cơ bắp cuồn cuộn, làn da màu đồng đầy những vết sẹo. Một vết sẹo lớn kéo dài từ trước ngực đến tận cằm, đôi mắt đỏ ngầu tỏa ra sát khí, đáng sợ đến mức khiến người ta run rẩy. Gã chỉ cần một tay là đã nhấc bổng một Tiên nhân lên như nhấc một con gà con.

Tống Diễn nghĩ, đây chắc hẳn là Phục Diễm, đại tướng dưới trướng Ma quân Tịch Vô Quy.

Trong truyện, Phục Diễm luôn là cánh tay đắc lực của Tịch Vô Quy, trung thành tuyệt đối, sau bị Tông Diệu giết chết.

Trên sân khấu, Ma quân dẫn quân giết chóc khắp nhân gian, máu chảy thành sông, xác người chất đống. Trong lúc người phàm tuyệt vọng nhất, một nhóm Tiên nhân oai phong xuất hiện.

Hoàn toàn khác biệt với đám Tiên nhân trước đó.

Tiên nhân dẫn đầu là một người đàn ông trung niên, vẻ mặt uy nghiêm chính trực, khoác trên mình bộ giáp vàng, bên cạnh là mười hai Tiên nhân với trang phục khác nhau, đó chính là Tiên chủ Tông Triều Sơn.

Khi Tông Triều Sơn tham gia, cục diện trận chiến lập tức đảo ngược. Mười hai trưởng lão hợp lực vây đánh Ma quân, pháp khí và phép thuật giao thoa, trận chiến diễn ra ác liệt, kịch liệt đến mức kinh thiên động địa.

Tống Diễn xem rất chăm chú.

Những tu sĩ cấp thấp trên sân khấu tuy thực lực không cao, nhưng kỹ năng biểu diễn thì khỏi phải bàn, hiệu ứng sân khấu tuyệt đỉnh! Đúng là 3D ngoài đời thực, chẳng công nghệ nào sánh bằng.

Ma quân bị Tiên chủ và mười hai trưởng lão vây hãm, chẳng mấy chốc đã không chống đỡ nổi, quỳ một gối xuống, bị Tiên chủ đâm xuyên ngực mà ngã xuống chết.

Ma tướng thấy chủ tử của mình cũng không địch nổi Tiên môn, bèn dẫn theo số Ma tộc còn lại tháo chạy. Tiên chủ bày ra một tư thế oai hùng, tiếng vỗ tay từ khán giả bên dưới vang lên như sấm.

Tống Diễn nghĩ, đây chỉ là biểu diễn nghệ thuật mà thôi. Trận chiến đó Tiên chủ không thắng dễ dàng như thế. Không những mười hai trưởng lão đều tử trận, mà Tông Triều Sơn cũng đã sức cùng lực kiệt, cùng lắm chỉ có thể coi là lưỡng bại câu thương (hai bên cùng thiệt).

Một nhát đâm xuyên tim như vậy chỉ là sự tưởng tượng hão huyền.

Nếu Tịch Vô Quy chết dễ dàng thế thì có lẽ người đời đã yên ổn, lịch sử sẽ được ghi mới. Nhưng vấn đề là Tịch Vô Quy sắp trở lại, và lần này tai họa mà hắn mang đến còn lớn hơn cả lần trước.

Tống Diễn thở dài, chuẩn bị đi lên lầu thì bỗng nghe thấy bên cạnh có tiếng nói ngạc nhiên.

"Đây chẳng phải là Tống thiếu gia đó à? Sao hôm nay không ở nhà với phu nhân mà chịu ra ngoài rồi?"

Tống Diễn quay đầu lại.

Người vừa lên tiếng là một công tử nhà giàu mặc áo hoa lòe loẹt, tên Quách Tuấn Luân.

Bên cạnh Quách Tuấn Luân là một thư sinh trẻ tuổi, ăn mặc nho nhã tên Trình Nhạc.

Nhà họ Quách và nhà họ Trình đều là thương nhân giàu có ở thành Túc Minh, có làm ăn qua lại với nhà họ Tống, vì vậy hai người này rất thân với nguyên chủ, thường tụ tập ăn chơi cùng nhau.

Y nhớ mang máng trong thời gian mình ở nhà, hai người này đã gửi cho mình không ít bái thiếp, nhưng y đều từ chối.

Quách Tuấn Luân cười tươi bước đến, khoác vai Tống Diễn: "Đi nào, lâu rồi không gặp, hôm nay lão đệ mời huynh uống rượu!"

Trình Nhạc cũng cười: "Cùng đi đi."

Tống Diễn không có thời gian đi uống rượu với họ, mỉm cười từ chối: "Xin lỗi, hôm nay ta có việc, để khi khác nhé."

Quách Tuấn Luân trợn tròn mắt, giọng điệu đầy kinh ngạc: "Để khi khác, khi khác còn hẹn được nữa không?"

Tống Diễn chỉ cười không nói gì.

Trình Nhạc nhìn Tống Diễn đầy suy tư, có vẻ Cố Duy rất đặc biệt với Tống Diễn. Tống Diễn cứ như trở thành một con người khác, kẻ ăn chơi này đã hoàn lương thật rồi?

Tống Diễn không định phí thêm thời gian ở đây, buổi đấu giá có lẽ sắp bắt đầu rồi. Y đang định rời đi thì bất chợt liếc thấy Cố Tư Tề bước vào từ cửa chính. Hàng lông mày của y khẽ nhíu lại.

Quách Tuấn Luân và Trình Nhạc cũng phát hiện ra Cố Tư Tề.

Tính cách Quách Tuấn Luân vô tư, hồn nhiên nói: "Cố nhị thiếu gia cũng đến rồi, đúng lúc lắm, hôm nay cùng đi Tích Hoa Lâu thôi, ta mời!"

Nhưng Cố Tư Tề chẳng thèm liếc nhìn Quách Tuấn Luân, ánh mắt lạnh lùng quét qua Tống Diễn, hừ lạnh một tiếng rồi đi thẳng qua y.

Quách Tuấn Luân đứng đó ngơ ngác không hiểu gì: "Cố nhị thiếu gia sao vậy? Tâm trạng không tốt à? Không đi thì thôi. Tống Diễn, huynh đi với bọn ta đi..."

Trình Nhạc vội kéo Quách Tuấn Luân lại, cười bất đắc dĩ: "Tống Diễn đã nói là có việc rồi, ngươi thôi đi!"

Quách Tuấn Luân còn định tiếp tục thuyết phục, nhưng Trình Nhạc cấu mạnh một cái, kéo gã ta ra khỏi đó. Trịnh Nhạc thấy Quách Tuấn Luân quá thiếu tinh ý, rõ là Cố Tư Tề và Tống Diễn đang có mâu thuẫn.

Nhưng tại sao?

Trình Nhạc chợt nhớ đến lời đồn về Đại thiếu gia nhà họ Cố và những câu chuyện xoay quanh gia đình họ... Không lẽ có liên quan đến Cố đại thiếu gia?

Tống Diễn không để tâm đến chuyện này, y được người hầu dẫn lên tầng bảy.

Tầng bảy là một phòng đấu giá rộng rãi, cao đến hai tầng. Ở tầng dưới là những dãy ghế ngồi, còn tầng trên là các phòng riêng bao quanh.

Những phòng riêng ở tầng trên được dành cho các tu sĩ, để vào đó cần phải trả một lượng linh thạch nhất định.

Với những người phàm như Tống Diễn, dù có giàu đến đâu cũng chỉ có thể ngồi ở tầng dưới. Trùng hợp sao vừa bước vào, Tống Diễn đã thấy Cố Tư Tề.

Cố Tư Tề cũng nhìn thấy Tống Diễn, nhưng nhanh chóng thu lại ánh mắt lạnh lùng, coi như không thấy gì.

Tống Diễn thản nhiên tìm một chỗ ngồi xuống, chẳng mấy để tâm đến Cố Tư Tề. Trong mắt y, cậu ta chỉ là một đứa trẻ hư hỏng, khó chịu mà thôi.

Lan Ỷ Các tổ chức đấu giá mỗi tháng. Với các loại vật phẩm như linh khí, pháp bảo cho tu sĩ hay linh đan diệu dược, thức ăn quý hiếm và linh thú dành cho người phàm. Việc gặp được gì thì còn tùy vào vận may, nhưng tháng này có một món đấu giá cố định: thiệp mời dự Tiệc Đông của Hạc Hoài Sơn Trang.

Hạc Hoài Sơn Trang tổ chức Tiệc Đông vào mỗi năm, mời các tu sĩ trong thành đến tham dự. Người từng đến đều tán thưởng hết lời, nói rằng ngoài mỹ nhân, mỹ tửu và cảnh sắc độc đáo, trang chủ còn có một pháp khí mạnh, có thể giúp người tham gia thấy được ảo ảnh tuyệt đẹp. Trong ảo cảnh đó, linh khí vô cùng dồi dào. Đồn rằng tu sĩ có thể tăng cường tu vi, còn người phàm thì kéo dài tuổi thọ.

Nhưng Tống Diễn nghĩ những lời này có phần thổi phồng. Ảo cảnh đó cùng lắm chỉ như một kiểu danh lam thắng cảnh, chứ nếu thực sự kỳ diệu đến vậy thì chắc chắn đã bị cướp đi từ lâu rồi.

Dù vậy, với người phàm đây vẫn là một trải nghiệm hiếm có. Chỉ cần được tham dự Tiệc Đông, không những có thể kết giao với các tu sĩ mà còn được tắm mình trong linh khí, điều này mang lại nhiều lợi ích. Vì thế giới thượng lưu trong thành đều mong muốn sở hữu tấm thiệp mời này.

Trang chủ Hạc Hoài Sơn Trang đến thành này hơn mười năm trước, thân thế bí ẩn, ít khi tiếp khách. Tuy không thuộc Tiên môn, cũng không leo lên Tiên giai, nhưng tu vi không tầm thường, nhân mạch rộng rãi, được nhiều tu sĩ trong thành kính trọng và sẵn sàng tham dự tiệc của ông. Không chỉ vì được hưởng thụ, mà đây còn là cơ hội giao lưu quan trọng.

Thiệp mời Tiệc Đông thường được trang chủ gửi đến các tu sĩ, không bán ra ngoài. Nhưng mỗi lần Tiệc Đông diễn ra, Lan Ỷ Các sẽ bán đấu giá một tấm thiệp. Người phàm muốn tham dự thì chỉ còn cách mua thiệp qua đây.

Tống Diễn thầm nghĩ, trang chủ này quả thật biết cách làm ăn. Ông ta gửi thiệp miễn phí cho tu sĩ, tạo dựng danh tiếng rồi lại để người phàm bỏ tiền ra mua thiệp. Vừa tổ chức tiệc vừa kiếm được danh, lại không tốn một xu mà thu về một khoản lớn.

Hôm nay, Tống Diễn có mặt ở đây để làm "nhà tài trợ" cho buổi tiệc này.

Đúng là phàm nhân chẳng khác gì kiến cỏ.

Tống Diễn xoa cằm, nghĩ bụng mình sắp phải tiêu tốn không ít tiền chỉ để gặp nam chính một lần. May mà nhà họ Tống có tiền, đủ để y làm thế.

Nếu không dù có biết trước cốt truyện, y cũng chẳng thể làm gì được.

Mục tiêu hôm nay của Tống Diễn rất rõ ràng, những món đấu giá trước y chỉ xem cho vui.

Chẳng mấy chốc món mà Tống Diễn chờ đợi đã xuất hiện: thiệp mời Tiệc Đông. Y tập trung lại.

Giá khởi điểm là một ngàn lượng, vừa nghe dứt lời, Tống Diễn đã giơ tay lên: "Năm ngàn lượng!"

Cố Tư Tề còn chưa kịp mở miệng đã nghe thấy Tống Diễn hét giá năm ngàn lượng, suýt nữa thì nghẹn. Tên phế vật này cũng muốn chen chân vào cuộc vui? Cho dù hắn có lấy được thiệp mời thì có tác dụng gì chứ, hắn tu luyện được chắc, hay có thể kết giao với ai? Trong số tu sĩ trong thành, ai thèm để mắt tới hắn? Không lẽ hắn chỉ định đến đó để ngắm mỹ nhân và uống rượu ngon thôi hả!?

Cố Tư Tề nghiến răng giận dữ, cắn môi rồi thét lớn: "Sáu ngàn lượng!"

Tống Diễn không ngờ Cố Tư Tề cũng nhắm vào thiệp mời, y chỉ hơi bất ngờ nhưng nhanh chóng hiểu ra. Dù nhà họ Cố từng có tu sĩ, nhưng sau khi chạy nạn gia tộc suy sụp không ít, nên có lẽ họ không nhận được thiệp mời. Với cả Cố Tư Tề cũng chỉ là người phàm không có linh căn, nên giống như y, muốn đi thì chỉ có thể bỏ tiền mua thiệp.

Tống Diễn mỉm cười, lại tiếp tục ra giá: "Mười ngàn lượng."

Cố Tư Tề tối sầm mặt.

Những người khác trong phòng đấu giá vốn định tham gia, nhưng thấy Tống Diễn và Cố Tư Tề tranh nhau, lại thêm việc Tống Diễn liên tục nâng giá nên đều lặng lẽ rút lui, chỉ ngồi xem cuộc vui.

Cố Tư Tề hít một hơi thật sâu, ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào Tống Diễn: "Ngươi đến Tiệc Đông làm gì? Ta khuyên ngươi đừng gây chuyện vô ích."

Trước kia Tống Diễn vốn không chen vào những việc thế này, người nên tự biết lượng sức mình. Nhà họ Cố tuy không giàu bằng nhà họ Tống, nhưng cậu ta có cậu ruột là Tần Chương, một Tiên nhân!

Tốt nhất ngươi nên biết điều một chút!

Tống Diễn nhìn Cố Tư Tề, thấy cậu ta thật ngây thơ, đến cả việc đe dọa cũng không biết che giấu. Nhưng y chẳng quan tâm đến nhà họ Cố hay nhà họ Tần. Nhà họ Cố không đáng nhắc đến, còn Tần Chương dù là Tiên nhân, có thể được xem là một nhân vật lớn ở thành Túc Minh, nhưng thì đã sao? Nhân vật này trong truyện thậm chí còn chẳng có tên.

Cũng chỉ là một người qua đường, dù có mạnh hơn chút nhưng trước các nhân vật chính cũng chẳng đáng là gì.

Mà quy tắc của Không Huyền Cảnh rất nghiêm ngặt, việc Tần Chương gia nhập Tiên môn không có nghĩa là hắn ta có thể tự do lộng hành. Nếu dám ức hiếp người phàm, bị phế bỏ tu vi và trục xuất khỏi Tiên Cảnh cũng đã là nhẹ.

Tống Diễn không hề sợ hãi chút nào.

Tống Diễn nhếch môi, giọng điệu đùa cợt: "Bản thiếu gia có tiền, chỉ muốn đi xem cho vui, không được à?"

Cố Tư Tề tức đến đỏ mặt tía tai, nhìn vào khuôn mặt đầy thách thức của Tống Diễn, cậu ta nhịn mãi rồi quay lại hét lên: "Mười hai ngàn lượng!"

Tống Diễn không thèm chớp mắt: "Mười lăm ngàn lượng."

Rầm một tiếng.

Cố Tư Tề bật dậy, đẩy ngã ghế đi thẳng đến trước mặt Tống Diễn, siết chặt nắm đấm.

Tống Diễn vẫn bình thản, chẳng mảy may sợ hãi. Cho cậu ta mười lá gan cậu ta cũng không dám gây chuyện ở Lan Ỷ Các. Y khẽ nâng mắt, cười nhạt: "Đi thong thả."

Cố Tư Tề giận đến nỗi ngực phập phồng, cậu ta đứng bên cạnh Tống Diễn nghiến răng nói từng chữ một: "Ngươi cứ chờ đấy."

Nói xong phất tay áo bỏ đi.

Tống Diễn thành công giành được thiệp mời. Y mỉm cười xin lỗi những người xung quanh đang nhìn mình. Hôm nay có rất nhiều vật phẩm quý hiếm hơn thiệp mời, những người tranh giành thứ này chủ yếu là người phàm. Nếu không vì Cố Tư Tề quá thiếu kiên nhẫn, y vốn không cần phải thu hút sự chú ý như vậy.

Trong một căn phòng trên tầng hai, có hai người đàn ông đang ngồi.

Một người mặc áo gấm màu xanh dương, diện mạo tuấn tú, phong thái anh dũng, trông vô cùng khí phách.

Người kia thì khoác bộ áo dài màu xanh nhạt, vẻ ngoài bình thường, nhưng nếu nhìn kỹ sẽ thấy đôi mắt anh ta sâu thẳm, tựa như vầng trăng cao treo giữa đêm thâu, hoặc như ánh bình minh nhè nhẹ buông xuống. Sau lưng anh ta là một thanh kiếm dài, được bọc trong lớp vải xám, chỉ để lộ chuôi kiếm màu đen không hề bắt mắt.

Người áo xanh nhạt giơ tay vén tấm rèm, những ngón tay thon dài, xương khớp rõ ràng. Anh ta nhìn xuống phía dưới, ánh mắt đăm chiêu.

Người mặc áo xanh dương không hiểu tại sao anh lại chú ý đến đó, liền cúi đầu cung kính nói: "Thiếu chủ, chẳng qua chỉ là một người phàm, không đáng bận tâm. Thiệp mời dự Tiệc Đông ta đã lấy được rồi."

Tông Diệu không nói gì, bình thản thu mắt về.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương