Đồng Quan chọn cách làm ngơ, mỉm cười đẩy Vân Hồng ra thang máy, nói với bạch thú và hồng hồ ly đang nằm co quắp ở góc tường: " Mọi người đến tìm hiểu nhau, chúng ta về sau sẽ là thành viên một tổ.

"
Anh ta chỉ vào bạch thú, nói với Vân Hồng: " Đến, người giám hộ ngươi tâm tâm niệm niệm, An Cách.

"
Hồ ly nghe vậy lại ngã nhào xuống đất, dùng sức ứa ra vài giọt nước mắt ghen tị.

Ô ô ô ô, đồng nam của ta!
Hít~ hít~
Ah, giám hộ quan!
Một lát sau, Vân Hồng sửng sốt, người giám hộ của tôi không phải con người sao?
Loài khác thật có thể sao?
Đồng quan giải thích: " Ngươi vừa giết chết một đầu giao long thú, tuy đã xử lý qua, nhưng máu yêu thú cùng linh lực vẫn bám lấy chỗ ở của ngươi mà không tán đi trong thời gian ngắn, rất dễ dàng thu hút yêu thú, nếu có đại yêu tọa trấn, có thể giúp ngươi ngăn chặn những thứ đấy.

"
Dù là yêu thú hay dã thú bình thường, phần lớn đều có ý thức lãnh thổ, có mùi của An Cách, yêu ma quỷ quái bình thường cũng không dám đến gần quấy nhiễu.

An Cách liếc nhìn Vân Hồng, tựa hồ thấy bất mãn với phản ứng của hắn, lúc này lắc đầu, lông trắng phiêu dật run run như thác nước chảy.

Giống một đoàn ánh trăng, thật lung linh.

Vân Hồng đột nhiên thấy có chút ngứa tay.

Một cái nhúm lông đã mượt mà trơn trượt như vậy, nếu mà được xoa cả đầu, mới sướng làm sao.

A, còn có tai!
Lông mềm mượt ở đôi tai!
Là một con bạch cẩu ư?
Xoa một con chó cũng không được?
Nhưng mà người dám hộ sẽ để ngươi xoa lông?

Thấy về sau nên để người làm dám hộ.

An Cách cùng Đồng Quan đi phía trước, Vân Hồng điều khiển xe lăn cách nửa bước mà chầm chậm đi theo, rồi sao....!Hả!?
Người dám hộ mới, có cái đuôi lông tơ lớn cùng với cặp mông to đầy lông, trông thực ấm áp và mềm mại.

Đó không phải vấn đề, vấn đề nằm ở chỗ đuôi của nó ngắn mà dày hơn những con chó khác, rủ xuống giữa hai chân sau.

Vân Hồng càng nhìn, miệng càng mở to: Cái này, cái này cũng không quá giống như một con chó!
Là sói?!
Điều gì sẽ xảy ra khi tôi nói người giám hộ của tôi là động vật bảo hộ cấp hai quốc gia? Rồi nguy hiểm thì ai sẽ bảo vệ ai đây chứ?
Online chờ đợi, khẩn cấp.
________
Một con xà có thể tu luyện thành giao long, một con hồ ly miệng có thể phun được tiếng người, dường như một con bạch lang làm người giám hộ cũng không có gì là thái quá.

Hơn nữa còn có bộ lông mềm mượt, lẫn với nhau về sau, không chừng còn có thể xoa lông một chút.

Người bình thường có thể được xoa lông sói sao?
Tất nhiên là không thể!
Vân hồng tự an ủi mình, sau đó quan sát cái nơi bí ẩn chưa từng nghe thấy này.

Thoạt nhìn, nó cùng cao ốc hiện đại thông thường cũng không khác nhau mấy, chủ yếu là ba sắc màu, bạch, xám và vàng hoang dã.

Chỉ là không biết dùng công nghệ gì, tầng 17 có cây cối tốt mọc lên, linh khí đặc biệt sôi động.
Hắn hít sâu một hơi, tựa hồ có thể nghe được tiếng thở dài thỏa mãn thoát ra từ tận sâu trong cơ thể.

Đan điền khô cạn hôm qua, đang dần đầy lại với tốc độ kinh người, hình thành một cơn xoáy ở đan điền Vân Hồng.

An Cách phía trước dường như cảm giác được cái gì, quay đầu lại nhìn hắn.

Đồng Quan sửng sốt một lúc, sau đó kinh hãi quay đầu lại.


Tu hành giả cùng yêu thú có thể cảm giác được linh khí, linh khí trước nay vốn bình tĩnh đột nhiên xao động lên.

Thành vòng xoáy điên cuồng hướng về phía thiếu niên ngồi xe lăn đằng sau.

Tốc độ như vậy....!Sợ rằng không phải là mấy lão đầu thành tinh đi chứ.

Sau đó, họ lại phát hiện ra sự tình càng đáng sợ hơn:
Sau khi linh khí tiến vào cơ thể Vân Hồng, cũng không có thoát ra.

Không có.....!
Không có?!
Bị hấp thu?!
Cái này không khoa học a!
Người tu hành không phải là hấp thu linh lực vào trong người rồi lại rò rỉ ra sao?
Ngươi không thấy mình có vấn đề khi trực tiếp ăn hết?
**************
Cục Biệt Động được chia làm hai cục lớn là Cục Tác Chiến và Cục Kĩ Thuật, thông thường đều phân tán khắp nơi, tổng bộ lưu lại chủ yếu là nhân viên kĩ thuật.

Khi xem xét thủ tục, Vân Hồng cảm thấy những người kia đều là một bộ:
" A, thì ra là ngươi a! " Dùng ánh mắt như nhìn nhân vật truyền kì để đánh giá hắn.

Cũng có vài người đến vỗ vai hắn nói với vẻ mặt ngưỡng mộ:
" Hậu sinh thật đáng sợ.

"
" Thấy cậu nhóc hiền lành như vậy, ai ngờ ra tay rất hung tàn a.

"
Cũng có người kinh ngạc bái phục: " Đánh rắn đánh dập đầu, bảy tấc của con giao long kia cũng suýt chú nữa....!"

Gia nhập cũng được vài năm rồi, lần đầu thấy được yêu thú chết thảm như vậy.

Hôm qua, thi thể được đưa về, mọi người đều chấn kinh.

Lại bất giác nhìn về phía xe lăn của Vân Hồng.

Chậc chậc, đôi chân tàn tật cũng ngưu bức như này, nếu tứ chi kiện toàn, một đôi giao long cũng không đủ cho hắn đánh?
Lại nói, tu luyện có thể chữa khỏi chân tàn tật mà?
Vân Hồng hiểu được bọn họ hiểu nhầm cái gì, sốt ruột đứng lên, " Không phải, ta.....!"
Này này, tôi nãy không có đủ khí lực để đứng lên thôi!
Sau đó, ánh mắt mọi người thay đổi, ngay tại chỗ xì xào bàn tán, mặt mũi biểu hiện " ngươi tùy tiện nói, chúng ta tùy tiện nghe".

Một truyền mười, mười truyền trăm, khi Vân Hồng hoàn thành xong thủ tục rời đi, một tin đồn nóng hổi truyền khắp bộ phận nhân sự của Cục hành động đặc biệt, và có xu hướng lan sang các bộ phận khác:
Vân Hồng đạo trưởng mới được chiêu mộ là người hướng nội, ra tay vô cũng tàn bạo, hơn nữa còn thích copplay thành người tàn tật, đơn giản thái quá khiến người tức lộn ruột!
Ngay cả An Cách hất mặt đầy long bóng mượt lên, biểu hiện nhân tính hóa, " Các ngươi thật biết cách chơi "
Vân Hồng: ".....!"
Tôi không phải, tôi không có, hãy nghe tôi giải thích!
Bạch lang cười nhạo, rồi uể oải quay đi.

Không nghe.

Đồng Quan cười rộ lên, không hề có giác ngộ làm đàn anh, làm trưởng nhóm.

Vân Hồng quyết định tìm thêm một chút từ điển, tư liệu.

Đồng Quan đối với người vủa mình rất hào phóng, thẳng thừng đưa hắn đến thư viện.

Người thủ thư bên trong là một lão đầu lưng còng, miệng hơi lồi, tóc lưa thưa trông giống như quả trứng muối.

Lão đầu có đeo một cặp kính nhỏ trên sống mũi, tay cầm một tờ báo, cả người bất động như một tác phẩm điêu khắc.

Bản năng kính già yêu trẻ khiến Vân Hồng cúi đầu chào: " chào ông "
Lão đầu vẫn không nhúc nhích.

Thính lực không tốt?
Vân Hồng còn đang thắc mắc, An Cách cùng Đồng Quan đã tiến vào, thấy hắn còn không đuổi kịp, liền nói: " Ngươi làm gì vậy? "

Vân Hồng nhìn lão đầu một lát rồi mới đi theo vào, hầu hết các sách trong thư viện đều là điển tịch nhân loại, An Cách rõ ràng lộ ra vẻ không hứng thú với những quyển sách này, nó đi theo chỉ vì tinh thần trách nhiệm của người giám hộ.

Thấy bộ dạng buồn chán của nó, Vân Hồng hơi xấu hổ, " Phiền toái ngươi rồi.

"
Đôi mắt hắc bạch phân minh của nhân loại này chân thành, ướt át, không giấu được tâm tư bên trong.

Bạch lang rũ tai, quay mặt đi chỗ khác, " Nếu biết rõ phiền phức, liền nhanh lên chút.

"
Vân Hồng sửng sốt: " Ngươi có thể nói chuyện.

"
Đúng vậy, hồ ly có thể nói chuyện, bạch lang làm người giám hộ đương nhiên có thể nói, nếu không trao đổi lúc đầu đã không thể thông qua.

Vân Hồng sờ sờ mũi: " Đây là lần đầu tiên ta nghe được ngươi nói...!"
Dừng lại chút rồi hắn đột nhiên tiếp: " Rất êm tai.

"
Lạnh lạnh mát mát, tựa như tuyết tan chảy xuống từ đỉnh núi.

Bạch lang liếc hắn một cái, rồi phiêu phiêu đi nơi khác.

Nơi đây đại bộ phận là sách giấy cổ, mùi long não nồng nặng, đối với mũi sói, không quá dễ chịu.

Vân Hồng nhìn theo bóng lưng của nó, không quá xác thực nghĩ:
Cảm giác....!Còn rất cao hứng?
Thích nghe những lời rốt đẹp?
Có vẻ như hắn bắt được một chút tiểu kĩ xảo đặc biệt.

Là một vị tiền bối, Đồng Quan đã đưa ra lời khuyên hữu ích và giới thiệu mấy quyển tác phẩm kinh điển.

Vân Hồng tận dụng tình huống này để đặt ra những câu hỏi, tựa như miếng giấy chọc thủng cửa sổ, mọi thứ cũng có thể hình dung rõ ràng.

Đồng Quan ngay từ đầu còn giúp giải đáp được nhanh chóng, khi câu hỏi ngày càng xâm nhập sâu, tốc độ trả lời của anh ta cũng dần chậm lại, cần thời gian suy nghĩ rõ ràng..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương