Đào Hôn Chỉ Nam
Chương 1: Trọng sinh

Thượng Hải, hiện trường lễ trao giải điện ảnh lần thứ sáu mươi.

Đêm nay là đêm tụ tập của một dàn ngôi sao, ngay cả những ngọn đèn rực rỡ sắc màu xung quanh cũng lộng lẫy hơn so với bình thường. Ánh đèn loang loáng như ban ngày, những mảnh kim cương đính trêи lễ phục sáng quắc rực rỡ, tấm thảm đỏ thẫm trải trêи đất, từng nhóm ngôi sao trong giới giải trí điểm trang lỗng lẫy tham dự, tư thái tao nhã đi qua thảm đỏ, lộ ra nụ cười không chê vào đâu được trước màn ảnh.

Thế nhưng, tiếng thét chói tai ở hiện trường chỉ đạt tới đỉnh điểm khi một người bước lên sân khấu –

“Quý Nhiên! Quý Nhiên đến đó!”

Nhóm fan hâm mộ chờ đợi đã lâu kϊƈɦ động giơ tấm bảng huỳnh quang gọi tên người kia, tất cả thợ chụp ảnh ở đó cũng lập tức xoay máy ảnh về hướng người nọ đi tới.

Người con trai xuất hiện ở cuối thảm đỏ, chính là minh tinh điện ảnh nóng bỏng tay hiện nay, Quý Nhiên.

Người con trai đó mặc một thân áo dài nam màu xanh nhạt, đầu đội mũ đen, phong cách ăn mặc thời dân quốc khiến dáng người hắn càng thêm cao ngất thon dài, lại đang đứng trêи thảm đỏ, hoàn toàn là hình tượng quý công tử chỉ có ở thời kì dân quốc.

Sóng vai cùng hắn đi tới là một nữ nghệ sĩ mới ra mắt, tên là Tạ Thi Kỳ, một thân sườn xám màu xanh nhạt làm tôn thêm dáng người lả lướt quyến rũ của cô, mái tóc đen óng vấn sau đầu, bên trêи mang một cây trâm cài tinh xảo, đoan trang thanh lịch, lại không mất vị nữ nhân.

Hai người trai tài gái sắc, vô cùng xứng đôi. Một thân quần áo theo phong cách dân quốc, đúng với hình tượng nam nữ diễn viên chính trong bộ phim điện ảnh ăn khách cháy vé “Loạn thế phong yên” đoạn thời gian trước.

Tạ Thi Kỳ bước trêи thảm đỏ, phối hợp kéo lấy cánh tay Quý Nhiên, ngón tay siết chặt rõ ràng có chút khẩn trương.

Quý Nhiên cười cười, vỗ vỗ tay cô tỏ vẻ an ủi, sáp lại gần nhẹ giọng nói. “Đừng khẩn trương, cứ thong thả đi theo anh. Nhìn nhiều sang bên phải một chút, ở đó có mấy phóng viên của tòa soạn lớn, chú ý biểu tình, để bọn họ chụp em đẹp một chút.”

“Vâng.” Tạ Thi Kỳ có chút cảm động gật gật đầu. Quý Nhiên không chỉ cực kỳ nghiêm túc khi đóng phim, mà cũng rất chu đáo với phụ nữ, hơn nữa, nhiều năm qua hắn chưa từng để lộ bất cứ chuyện xấu nào, ở chốn giải trí ngư long hỗn tạp này, có thể làm được như vậy sự rất hiếm thấy.

Hai người cùng đi đến lối vào, người dẫn chương trình đang chờ ở đó lập tức đưa microphone tới: “Hoan nghênh Quý Nhiên tiên sinh và Tạ Thi Kỳ tiểu thư!”

Quý Nhiên thoải mái nhận lấy microphone, cười nói. “Chào mọi người, tôi là Quý Nhiên.”

Nụ cười của hắn vô cùng tươi sáng, trước màn ảnh có vẻ đẹp trai rạng rỡ, không ít fan hâm mộ nhìn thấy nụ cười phóng đại trêи màn hình lớn, tiếng thét chói tai lập tức cất cao đến quãng tám.

Người dẫn chương trình cũng bị nụ cười xán lạn này giật cho một chút, phục hồi lại tinh thần, mới mở miệng hỏi. “Khụ, Quý tiên sinh, nghe nói trong quá trình quay phim ‘Loạn thế phong yên’ anh chưa từng sử dụng đóng thế, điều này có thật không?”

Mọi người đều biết, trong những cảnh có yêu cầu cao về động tác tác võ thuật, rất nhiều ngôi sao đều sử dụng diễn viên đóng thế để hoàn thành, nhưng Quý Nhiên lại không dùng đến thế thân, cảnh diễn dù khó đến đâu cũng tự mình ra trận. Đối với chuyện này, trong giới cũng lưu truyền rất nhiều lời đồn đại, có người nói hắn xuất thân từ thế gia võ thuật, cũng có người nói hồi nhỏ hắn đã từng học công phu quyền cước, tóm lại một câu là: vị ngôi sao này thân thủ rất lợi hại, mỗi lần diễn cảnh đánh đấm đều cực kỳ có cảm xúc.

Người dẫn chương trình nói tiếp: “Loạn thế phong yên có rất nhiều cảnh đánh nhau, quyền đấm cước đá trêи không trung kỳ thật vô cùng nguy hiểm, tất cả đều là do anh tự mình diễn sao?”

Quý Nhiên thản nhiên trả lời. “Đúng vậy, động tác võ thuật trong bộ phim này, cũng không quá khó đối với tôi, không cần dùng đến thế thân.”

Người dẫn chương trình kinh ngạc nói. “Nói như vậy, lời đồn anh là đai đen Karate là thật sao?”

Quý Nhiên cười rộ lên. “Đúng vậy, tôi còn học qua một ít nam quyền và thái cực quyền, từ nhỏ đã thấy rất hứng thú với mấy thứ đó.”

“…” Người dẫn chương trình cảm thán. “Xem ra không thể đắc tội anh được, nếu không sẽ bị đánh rất thảm.”

Quý Nhiên nói. “Cũng may, bình thường tôi sẽ không dễ dàng ra tay đánh người.”

Người dẫn chương trình tò mò hỏi. “Vậy lúc đánh người thì sao?”

Quý Nhiên cười nói. “Tôi sẽ khiến kẻ đó hối hận vì tại sao mình lại là người.”

Mọi người. “……”

Hiện trường bộc phát tiếng thét chói lọi đinh tai nhức óc, đám fan hâm mộ thậm chí có chút kϊƈɦ động hô to “Cầu ngược” “Cầu đánh” “Diễn một lần ở hiện trường”!

Trêи trán người dẫn chương trình chảy xuống một giọt mồ hôi lạnh, quyết định không thảo luận đề tài này nữa, lập tức đưa microphone về phía Tạ Thi Kỳ. “Thi Kỳ, lần đầu tiên hợp tác với Quý Nhiên, cảm thấy như thế nào?”

Tạ Thi Kỳ nói. “Nhân khí của tiền bối Quý Nhiên cực kỳ cao, mà tôi chỉ là một người mới ra mắt chưa lâu, lúc vừa bắt đầu cảm thấy áp lực rất lớn, sợ bản thân diễn không tốt, nhưng không ngờ, mỗi lần quay phim tiền bối đều vô cùng nghiêm túc, hơn nữa còn rất quan tâm đến người mới, luôn kiên nhẫn đối diễn với tôi, còn dạy tôi không ít kỹ năng, hợp tác với anh ấy, tôi thật sự đã học được rất nhiều thứ.”

Quý Nhiên quay đầu lại nhìn cô một cái, cười cổ vũ nói. “Mặc dù Thi Kỳ là người mới, nhưng rất có thiên phú, bản thân cũng vô cùng cố gắng, hợp tác với em tôi cũng rất thoải mái.”

Hai người một tung một hứng hoàn thành phỏng vấn, bởi vì hạn chế thời gian, nên người dẫn chương trình chỉ hỏi mấy vấn đề đơn giản rồi để hai người đi vào hội trường.

Lễ trao giải nhanh chóng bắt đầu, mỗi lần công bố một giải thưởng đều khiến hội trường vỗ tay như sấm dậy, cuối cùng, giải thưởng quan trọng nhất thu hút sự chú ý của khán giả, “Nam diễn viên chính xuất sắc nhất” cũng sắp được công bố, lần trao giải điện ảnh này vừa đúng tròn sáu mươi năm tổ chức, cạnh tranh cho giải thưởng ảnh đế vô cùng kịch liệt, ngoại trừ bộ phim điện ảnh dân quốc “Loạn thế phong yên” ra, còn có một bộ phim về tình yêu trong sáng do một nam diễn viên nổi tiếng thủ vai, một bộ điện ảnh khoa học viễn tưởng tốn kém mấy trăm triệu để sản xuất, và một bộ phim về gia đình khiến người xem rơi lệ, đánh giá chuyên môn và doanh thu phòng vé của mỗi bộ phim đều rất cao, cũng có không ít khán giả trung thành.

Vị khách quý được mời lên trao giải mở phong bì đóng kín, rốt cục công bố kết quả. “Tôi xin tuyên bố, nam diễn viên chính xuất sắc nhất của lễ trao giải điện ảnh lần thứ sáu mươi chính là… Loạn thế phong yên, Quý Nhiên!”

Tiếng vỗ tay chấn động cả hội trường, tiếng hoan hô và tiếng thét chói tai gần như thổi bay cả nóc nhà, nhóm fan hâm mộ của Quý Nhiên lại kϊƈɦ động đến rơi nước mắt.

Tuy rằng cạnh tranh kịch liệt, nhưng giải ảnh đế của Quý Nhiên, vẫn hoàn toàn xứng đáng!

Sau khi Quý Nhiên ôm người bạn ngồi bên cạnh, liền chầm chậm đi lên sân khấu, nhận lấy chiếc cúp đặc chế, mỉm cười nói. “Đầu tiên xin gửi lời cảm ơn chân thành nhất đến đạo diễn Lưu đã dành cơ hội này cho tôi, cảm ơn công ty quản lý đã dốc sức hỗ trợ, cảm ơn mọi người trong tổ làm phim đã vất vả cùng cố gắng, cũng cảm ơn những người vẫn luôn cổ vũ tôi cho đến ngày hôm nay! Cảm ơn mọi người!”

Nụ cười của hắn luôn luôn chân thành và trong sáng như thế, dường như bắt đầu từ thời điểm ra mắt, nụ cười như ánh mặt trời này đã trở thành dấu hiệu của hắn. Cho dù hiện tại hắn đã là một siêu sao nổi tiếng từng hai lần đạt được giải thưởng ảnh đế, nhưng hắn vẫn cho người ta một cảm giác, dường như hắn vẫn là thiếu niên ngây ngô và ấm áp lúc trước đã từng cười nói “Tôi rất thích đóng phim” trêи màn ảnh.

Người cẩn thận tỉ mỉ có thể phát hiện ra, trong lời cảm ơn mỗi lần hắn nhận được giải thưởng, đều không có lời “Cảm ơn gia đình”.

Bởi vì hắn không có gia đình.

Đó là bí mật các phóng viên bới móc thật lâu mới tìm ra được, Quý Nhiên kỳ thật là một đứa trẻ lớn lên trong cô nhi viện, từ khi ra mắt đến nay đã trải qua nhiều gian khổ, hồi còn trẻ đã từng nhiều lần diễn vai người qua đường hi sinh trong phim truyền hình bị người ta quyền đấm cước đá, thậm chí trong một thời gian dài còn phải giãy giụa để kiếm kế sinh nhai, nhưng hắn luôn luôn lạc quan, rộng rãi, mỗi lần nhận phỏng vấn luôn thể hiện một mặt tích cực, nhắn nhủ mọi người hướng về phía trước, chưa bao giờ nói một câu vất vả, lại càng không nhắc đến bối cảnh thân thế của mình để chiếm được đồng tình.

Thành tựu hiện giờ đều là dấu chân của hắn từng bước từng bước một, kiên định, vững vàng đi tới. Cho nên, mặc dù năm trước sau khi lấy được giải thưởng nam diễn viên chính xuất sắc nhất đã phải chịu đủ lời chê bai, bị đám cư dân mạng bêu xấu các loại, hắn cũng không cảm thấy chột dạ chút nào. Hôm nay, lại một giải thưởng ảnh đế, rốt cục đã chứng minh thực lực của hắn. Quý Nhiên cầm cúp, khi bước xuống bục vẫn cười đến vô cùng xán lạn.

***

Bữa tiệc mừng công đêm đó, tất cả mọi người trong tổ làm phim đều đến mời rượu Quý Nhiên, chúc mừng hắn lấy được giải thưởng ảnh đế lần thứ hai. Quý Nhiên cũng không cự tuyệt bất kỳ ai, mỗi chén đều rất quyết đoán uống cạn, đáng tiếc tửu lượng của hắn không được tốt lắm, rất nhanh đã say ngã xuống ghế salon.

Tạ Thi Kỳ nhìn bộ dáng hắn cau mày, nhịn không được muốn đưa tay vuốt lên lông mày của hắn. Không ngờ, bàn tay vừa vươn ra, thì đã bị một bàn tay khác ngăn lại.

“Tạ tiểu thư, người giống như cậu ấy, rất dễ khiến người ta động lòng đúng không?” Bên tai đột nhiên truyền đến một âm thanh khôi hài, là người đại diện của Quý Nhiên – Du Khiêm Hòa.

Vị đại diện họ Du này cũng là một nhân vật rất lợi hại, nghe tên thì vừa khiêm tốn vừa ôn hòa, vẻ ngoài cũng phong độ nhẹ nhàng, tao nhã, cả ngày bày ra bộ dáng mỉm cười vô hại với cả người lẫn vật, nhưng người trong giới ai cũng biết, người này tâm cơ thâm trầm, bối cảnh phức tạp, ai dám đắc tội y, y tuyệt đối sẽ có thủ đoạn khiến đối phương chết không có chỗ chôn.

Tâm tư của Tạ Thi Kỳ bị nhìn thấu, lập tức bối rối rút tay lại, che giấu lỗ tai đang đỏ bừng, cười nói. “Du tiên sinh, anh suy nghĩ nhiều rồi, tôi chỉ là thấy bộ dạng anh ấy rất khó chịu, muốn cho anh ấy uống chén nước thôi.”

“Thật sao?” Du Khiêm Hòa như cười như không sáp lại gần, hạ giọng nói bên tai cô. “Quý Nhiên chưa từng có ý định tìm bạn gái, cô tốt nhất cũng đừng có ý đồ gì với cậu ấy. Nếu đã diễn xong phim rồi, thì hãy nhanh chóng thoát khỏi trạng thái diễn đi, như vậy sẽ tốt hơn, cô thấy sao?”

Dứt lời, liền nhẹ nhàng ôm người trêи ghế salon lên, nhanh chóng xoay người rời đi trong ánh mắt kinh ngạc của Tạ Thi Kỳ.

***

Khi Quý Nhiên tỉnh lại, phát hiện mình đang nằm trêи giường trong phòng ngủ. Trời vừa sáng, đồng hồ sinh học khiến hắn theo thói quen tỉnh lại vào 7 giờ sáng. Đầu có chút trướng đau vì say rượu, Quý Nhiên xoa xoa huyệt Thái Dương, nhanh chóng đánh răng rửa mặt, sau đó đi đến phòng tập thể thao bên cạnh thay quần áo, thực hiện bài tập buổi sáng mỗi ngày.

Nội dung tập luyện là động tác karate hắn quen thuộc nhất, ra quyền, đá chân, mỗi động tác đều vô cùng lưu loát và đẹp trai, quần áo màu trắng và đai đen bên hông khiến cả người hắn dường như rất có sức co giãn, giống như một dã thú ngủ đông trong rừng rậm đang vận sức chờ phát động, chỉ cần có người dám đến gần hắn, hắn tuyệt đối có thể một quyền đánh gãy mũi đối phương.

Quả thực là một con báo xinh đẹp…

Du Khiêm Hòa đứng ở cửa, vẫn mỉm cười thưởng thức động tác của hắn, cho đến khi nhìn hắn đánh xong trọn vẹn bài quyền, lúc này mới đưa cho hắn một cái khăn mặt và một cốc sữa, nói. “Hôm nay mới bắt đầu kỳ nghỉ công ty cấp cho em, em còn dậy sớm như vậy?”

Quý Nhiên nhận lấy khăn mặt lau mồ hôi, vẫy vẫy cánh tay, vừa uống sữa vừa nói. “Dậy sớm là một thói quen tốt. Đúng rồi, hôm nay có sắp xếp gì không?”

Du Khiêm Hòa thấy bên môi hắn lưu lại vài giọt sữa, không khỏi mỉm cười, đưa tay xoa xoa giúp hắn, lúc này mới mặt không đổi sắc thu tay lại, nói. “Bờ biển ở phụ cận có một làng du lịch cảnh sắc không tồi, rất yên tĩnh, còn có bể bơi lộ thiên em thích, không bằng lái xe đến đó giải sầu?”

Quý Nhiên hoàn toàn không nhận thấy vừa rồi có chỗ nào không đúng, một hơi uống sạch sữa, sảng kɧօáϊ vỗ vỗ bả vai người đại diện nói. “Ý kiến hay! Tôi cũng đang muốn đi bơi.”

Sau khi ăn xong bữa sáng, hai người cùng đi ra ngoài. Du Khiêm Hòa lái xe, Quý Nhiên ngồi bên ghế phó lái nhàn nhã nghe nhạc.

Nghe nghe, lại nhịn không được hỏi. “Đúng rồi, bộ phim tiếp theo khi nào thì khởi quay?”

Du Khiêm Hòa quay đầu lại nhìn hắn, trong mắt tràn đầy bất đắc dĩ. “Vừa mới bắt đầu nghỉ, em đã không chịu ngồi yên?”

Quý Nhiên lung tung cào cào tóc. “Nghỉ ở nhà rất nhàm chán, còn không bằng đóng phim tiếp. Anh xin một chút với công ty đi, lần sau không cần nghỉ dài như vậy đâu.”

“… Ngôi sao muốn xin công ty rút ngắn ngày nghỉ cũng chỉ có mình em.” Du Khiêm Hòa nhịn không được mỉm cười một chút, quay đầu nhìn hắn nói. “Bộ phim tiếp theo là đề tài khoa học viễn tưởng, em phải diễn một vị vương tử của đế quốc, đây là lần đầu tiên em diễn phim điện ảnh đề tài khoa học viễn tưởng, rất có tính khiêu chiến. Trước tiên cứ nghỉ ngơi dưỡng sức đi đã, chờ ba tháng nữa lại nhập tổ.”

Nhắc tới đóng phim, Quý Nhiên lập tức trở nên hưng phấn. “Thật tốt quá, tôi thích đề tài khoa học viễn tưởng, về rồi tôi sẽ xem thử kịch bản trước…”

Ngay lúc xe đi đến chỗ quẹo, một chiếc xe tải ở bên cạnh dường như phanh không nhạy, lấy tốc độ cực nhanh vọt đến bên này, tiếng loa đinh tai nhức óc.

“—— Cẩn thận!”

Du Khiêm Hòa đánh mạnh tay lái giẫm lên chân ga, mắt thấy xe tải đang lao tới, y lập tức lấy tư thế bảo vệ bổ nhào vào người Quý Nhiên.

Sau đó, bên tai truyền đến một tiếng vang thật lớn, một trận đau đớn như bị nghiền nát ập lên thân thể, những mảnh thủy tinh vỡ ồ ạt văng tới xé rách làn da, khiến trước mắt biến thành một màu đỏ.

Trước khi hoàn toàn mất đi ý thức, trong lòng Quý Nhiên chỉ còn lại một suy nghĩ, cuộc sống quả thật còn cẩu huyết hơn so với phim truyền hình, tùy tiện lái xe ra ngoài giải sầu, vậy mà cũng có thể găp tai nạn giao thông? Nếu thượng đế là biên kịch, kịch bản này quả thật là không đủ tiêu chuẩn chút nào!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương