Đào Hoa Yêu Nhiêu
50: Xúc Động Là Ma Quỷ


Đào Hoa nhận được nụ cười xán lạn của hắn.

"Ông chủ à, được rồi, anh dọn đồ ăn lên đi, em đói rồi.

" Cô tự nhiên né tránh đề tài này.

Tiểu Cửu vẫn luôn nhìn Đào Hoa, ở một bên nghe nội dung của cuộc đối thoại, ánh mắt sâu hơn như đang suy tư điều gì.

Chủ tiệm trẻ tuối tràn đầy nhiệt huyết, thoáng chốc đã đem toàn bộ đồ ăn dọn lên, Đào Hoa cầm một cái muỗng bạc nhét vào trong tay Tiểu Cửu.

"Nếm thử đi, chỗ khác không có mùi vị này như ở đây đâu, ngon lắm đó!"
Đào Hoa một bên khích lệ mạnh mẽ, một bên múc muỗng bánh kem thật to đưa vào trong miệng, sau đó lộ ra vẻ mặt cảm động muốn khóc.

"Đúng là ngon thật, chính là hương vị này.

" Lại múc thêm một muỗng đầy bánh kem, hai má bị nhét đồ ăn đến phồng lên.


Tiểu Cửu nhìn dĩa bánh kem làm người này nhớ mãi không quên, cũng tò mò nếm một miếng, rất ngọt, đã lâu rồi hắn chưa ăn lại đồ ngọt.

Quay về lần sinh nhật của nhiều năm về trước, mẹ hắn đem về một cái bánh kem bơ nhỏ, đựng trong hộp giấy rất đẹp, còn quấn thêm dải lụa nhỏ, phía trên trang trí chút dâu tây.

Có phải lúc ấy trên mặt hắn cũng bộc lộ biểu tình như Đào Hoa, ngọt ngào như vậy, vẻ mặt hoàn toàn thỏa mãn.

Có lẽ là tâm trạng đang vui vẻ, cô cũng không tự giác được mình đang nói nhiều hơn hẳn, nhìn chủ tiệm đang bận rộn sau quầy, trên mặt lộ ra cảm xúc hoài niệm.

"Cậu có biết không, tôi đã từng rất muốn gả cho một ông chủ quán ăn, một phần cảm thấy bộ dáng nấu ăn của hắn sẽ rất gợi cảm, một phần là muốn ăn không cần trả tiền, còn có thể tùy tiện thêm bớt yêu cầu, ha ha ha! " Đào Hoa cười rộ lên, nhớ tới chân ái lúc đó của mình, nhớ tới vẻ mặt Tô Thập Nguyên nuông chiều, bất đắc dĩ sau khi nghe cô nói ra những mộng tưởng kia.

"Thật ra cũng không cần phải mở tiệm, chỉ cần anh ấy nấu cho tôi ăn, tôi sẽ cảm thấy cực kì vui vẻ.

" Giọng điệu lại đột nhiên dần dần đi xuống.

Đào Hoa nhận ra mình thất thố, chôn vùi cảm xúc cùng ký ức vào trong, lập tức chuyển đề tài, chỉ vào mâm bánh kem nói.

"Cậu còn muốn ăn nữa không, nếu không chị đây sẽ ăn hết cho em nha ~"
"Tôi không phải em trai của chị.

"
Giọng nói hắn lạnh băng làm cho Đào Hoa run run trong lòng, đắc ý nhất thời làm cô thiếu chút nữa quên tính cách thật sự của hắn, đang sợ hãi bỗng nhiên nhìn thấy hắn xúc một miếng bánh bỏ vào trong miệng.

"Bánh rất ngon.

" Tiểu Cửu nói.

Hic! Người bình thường được thưởng thức mỹ vị sẽ trưng ra bộ mặt như thế này sao, chính xác hơn là vẻ mặt không cảm xúc.

Nhưng mà cô cũng chưa bao giờ thấy hắn cười cho nên không thể nào bình luận được.


Thiếu niên này, giống như là chưa bao giờ cười.

Đào Hoa rất khó miêu tả cảm giác Tiểu Cửu mang đến cho mình, rốt cuộc cô cũng chỉ là một người thiếu kinh nghiệm về xã hội nghiêm trọng, nếu không phải nhờ Mộc Diệc Sinh, bây giờ cô sẽ là một sinh viên bình thường.

Chỉ là cảm thấy nhất định đứa nhỏ này đã trải qua chuyện gì đó mới có thể biến thành bộ dáng như hiện tại.

Nhưng cô không phải thánh mẫu, sẽ không có hảo cảm với người từng làm tổn thương mình, cảm giác thương tiếc kia chỉ là nhất thời ý loạn tình mê không tỉnh táo thôi.

Cô không mắc hội chứng Stockholm*, mặc kệ là Mộc Diệc Sinh, hay là Tiểu Cửu, trong lòng chỉ có sợ hãi, không có thích.

*Hội chứng Stockholm: Hội chứng Stockholm đề cập đến các triệu chứng có thể xảy ra ở một người đang trong tình trạng làm con tin hoặc tù nhân bị giam giữ.

Thông thường, những cảm giác này có thể được mô tả là sự cảm thông đối với những kẻ bắt giữ hoặc sự phát triển của mối quan hệ với những kẻ bắt giữ.

Tâm tư của cô Tiểu Cửu không thể nào biết được, mà suy nghĩ của Tiểu Cửu, cô cũng khó có thể nắm lấy.

Hai người ăn xong liền rời tiệm bánh ngọt, tiếp tục lên xe đi tiếp.

"Chúng ta đang đi đâu?" Đào Hoa lúc này mới nhớ tới.

Hắn nói sẽ giúp mình, nhưng mà là đi đến chỗ nào? Cô đã từng cảm thấy thế giới xung quanh rộng lớn như vậy lại không có chỗ dung thân.


Hiện tại con đường phía trước rất mông lung, đối với cô mà nói lần này cũng chỉ là chút xúc động muốn ra ngoài mà thôi.

"Chung cư của tôi.

" Tiểu Cửu lạnh băng nói ra vài chữ.

A? Có thể bớt kiêu ngạo chút được hay không?
Bởi vì câu trả lời của hắn Đào Hoa mới ý thức được nguy hiểm rình rập, trước mặt là một tên có đầy đủ du͙ƈ vọиɠ như một người đàn ông bình thường, đau đớn trong quá khứ đã nhắc nhở cô điều đó.

Mà mình lại vì trốn thoát khỏi giam giữ của Mộc Diệc Sinh, chạy theo một người còn nguy hiểm hơn, lúc này Đào Hoa mới nhận ra được quyết định này thật là ngu xuẩn.

Vừa ra khỏi hang hổ, liền tự chui đầu vào ổ sói.

Tên cầm thú này nói muốn giúp cô chạy trốn, rồi lại đem cô vào trong nhà hắn, sau đó làm gì thì cái gối cũng tự đoán ra được.

.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương