Đào Hoa Tới Số
7: Nghịch Tử


Đối mặt với ánh mắt lạnh lùng, cái nhìn như muốn nghiền nát, Diêu Diêu nuốt nước bọt tự chửi thầm mình ngu, đúng là miệng nhanh hơn não, giờ biết làm sao, dưới ánh mắt như mãng xà nhìn thấu vào nội tâm, cô nhắm mắt, thôi thì mặc kệ vậy, dùng hết sức hét lớn.

“Sao! nam sũng thì có sao!.

ta nói đấy, nam sủng! nam sủng, muốn lâu rồi! đêm nào cũng muốn! được chưa”.

Cố Thanh Ca bất ngờ tột độ, không ngờ mẫu hậu lại trở nên ngỗ nghịch và nói năng hàm hồ như vậy, sắc mặt đen lại, gân tay nổi lên, máu chảy sôi sục trong cơ thể, hắn nắm chặt cằm mẫu hậu bóp mạnh, giọng giận dữ rít qua từng khẽ răng ra lệnh cho thị vệ.

“Đem Thái Hậu về cung, cấm túc một tháng”.

Lời vừa dứt thì một nhóm thị vệ tiến vào dẫn ra ngoài, vì tức giận nên Hạ Diêu Diêu hét lớn.

“Đồ bất hiếu”.

“Hỗn xược”.

Cố Thanh Ca vung một chưởng, âm thanh “Ầm” vang lên đánh về phía trước, tưởng là đánh trúng nhưng một chưởng kia lại trúng cánh cữa gỗ, làm vỡ tung tóe, nhìn thị vệ dẫn Thái Hậu rời đi, hắn bất lực ngồi xuống ghế thở dài.


Không ngờ con người mẫu hậu lại ẩn chứa tính cách ngỗ nghịch như vậy, hắn xóa trán suy nghĩ dạo gần đây hình như nghĩ về mẫu hậu nhiều hơn, cảm giác dường như muốn gặp mỗi ngày, ngày nào không nghe được tin là cả người bồn chồn lo lắng, sợ mẫu hậu lại gây ra chuyện thị phi, giống như hôm nay nếu để quần thần nghe được e danh dự khó bảo toàn.

“Để mẫu hậu tự suy ngẫm một thời gian vậy”.

Hoàng cung thái giám, cung nữ ra vào trò chuyện rôm rả, kẻ này len lén nói với người kia, từ một chuyện nho nhỏ biến thành một chuyện đại sự lớn, cung nữ A chạy đến cung nữ B len lén lên tiếng.

“Người biết gì chưa, hoàng thượng giận giữ cấm túc thái hậu một tháng đấy”.

Cung nữ B nghe xong chạy ngay sang cung điện bên cạnh nói với thái giám C.

“Biết tin gì chưa, hoàng thượng và thái hậu cãi nhau, hoàng thượng đánh một chưởng làm vỡ cả cánh cửa”.

Thái giám C đang quét sân, vội vàng thả chổi kéo cung nữ B lại thì thầm.

“Thế vì chuyện gì mà nghiêm trọng vậy”.

Cung nữ B lắp bắp một hồi liền đáp.

“Hoàng thượng bỏ bê các thê thiếp trong hậu cung, khiến thái hậu tức giận”.

Tối hôm đó thái giám C ngồi trong phòng kể với toàn bộ thái giám khác.

“Hoàng thượng lạnh nhạt hậu cung, thái hậu tức giận, hai người cãi cọ đánh nhau, tình cảm sứt mẻ, còn nghe bảo thái hậu cấm túc nửa năm”
Thế là một đồn mười, mười đồn trăm, cuối cùng thì câu chuyện thật giả như thế nào không ai biết, hôm nay ở vườn Thượng Uyển các phi tần dạo chơi trong hoa viên, Uuyển Nhi tâm tình không tốt giận chó đánh mèo lên một nha hoàn đang tỉa hoa gần đó.

“Nương nương, để nô tì vả miệng nàng ta”.

Nô tì phía sau hùng hởi tiến tới vả miệng nha hoàn vì không hành lễ, đang tát hăng say thì Ngọc Nhi nương nương tiến tới.

“Chỉ một nha hoàn nhỏ bé lại có thể trừng trị như vậy!.

ai dà! Đức Phi thật là khiến ta mở rộng tầm mắt”.

Vườn Thượng Uyển là khu vườn rộng lớn, xây dựng nhiều mái đình và hồ cá, khuôn viên trăm hoa đua nở khoe sắc, chim chóc hót líu lo, cảnh đẹp ảo mộng nên thơ, nhưng trên một con đường nhỏ bóng dáng hai mỹ nhân xinh đẹp động lòng người đang nhìn nhau rực lửa, Uyển Nhi cười mỉa mai đáp lại.


“Ồ Ngọc Phi có tấm lòng bồ tát, tiếc là thái hậu chỉ chọn ta thay người đi cầu phúc”.

Sau lần gặp ấy thì Uyển Nhi ngày ngày thay Diêu Diêu đến phật đường tụng kinh, hơn nữa gần đây phát sinh thái hậu vì đức phi mà tranh chấp với hoàng thượng, kết quả cả hoàng cung này đồn ầm lên phía sau đức phi có sự hậu thuẫn của thái hậu, vì thế trong hậu cung nàng ta muốn là vương làm tướng không có ai dám chống đối, nắm chặt bàn tay Ngọc Nhi biết tiến biết lùi, liền phất tay rời đi, nô tì phía sau đi lên nói thầm vào tai.

“Nương nương để cho nàng ta hống hách như vậy sao?”.

“Tạm thời nhẫn nhịn”.

Bầu trời mấy ngày nay chuyển mùa, thỉnh thoảng có những cơn mưa phùn tầm tã, sắc trời nhợt nhạt u ám, từng áng mây đen giăng kín cả bầu trời, thỉnh thoảng có những cơn mưa phùn rả rỉnh, lúc này Hạ Diêu Diêu đã ngồi ngắm trời gần một canh giờ, thở dài một tiếng lẩm bẩm.

“Haiz! chán quán”.

Từ khi cấm túc đến nay đã gần 10 ngày, loanh quanh trong điện thật sự chán, cung nữ già Nghi Lạc tiến đến nhẹ nhàng đắp chiếc áo khoác lên người bẩm báo.

“Hoàng thượng sai thái giám đem canh nhân sâm đến cho người”.

Lời vừa dứt Hạ Diêu Diêu tức giận hét lớn.

“Đừng nhắc đến tên nghịch tử ấy nữa”.

Cung nữ già Nghi Lạc lắp bắp quý gối xuống run lấy bẩy nhắc nhở.


“Thái Hậu!.

người bình tĩnh”
Diêu Diêu càng nghĩ càng tức, với tính cách của cô xuyên đến đây là một sự nhẫn nhìn to lớn đến nhường nào, lại mang thân xác nữ nhân lớn tuổi này lại càng đau khổ hơn, giờ còn bị cấm túc thì tâm trạng giống như phong ba bão táp, chỉ cần chực trào để phát nổ.

Cung nữ già Nghi Lạc vội vàng rót chén trà đưa đến trấn an.

“Người là thái hậu! hoàng thượng chỉ là quan tâm đến người thôi”.

Nghe xong Diêu Diêu bần thần suy nghĩ, hiện giờ là thái hậu, trong cung này ngoài Cố Thanh Ca thì không ai to quyền hơn cô, hơn nữa bản thân là mẫu hậu ruột thịt của hắn, vậy!.

dù có làm điên, làm loạn gì thì chắc chắn hắn không thể xuống tay được, càng nghĩ Diêu Diêu càng thông suốt vui mừng hét lên.

“Aaaa!.

thế mà không nghĩ ra”.

---------------------.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương