Đào Hoa Sinh Tử Kiếp
-
Chương 26: Thiên đạo dị biến
Từng tia chớp lạnh lẽo phủ trên bầu trời ảm đạm trước mắt, Mặc Hiểu Lam thở dài một hơi ảo não. Nghịch thiên đều phải trả giá, xem như là số mệnh của hắn, đến cuối cùng dù làm thế nào cũng không thoát được.
Hai năm mà Sở Hy nói vẫn chưa trôi qua, nhưng Mặc Hiểu Lam không thể nghe theo lời y nói, không thể nguyện ý ở lại Nhược Lăng sơn. Bởi một sự việc vượt ngoài dự đoán của Sở Hy, kẻ có thể khiến Thiên Đạo kiếm xảy ra dị biến cư nhiên lại tự tìm đến Mặc Hiểu Lam sớm như vậy.....
..........
Ánh tịch dương cuối cùng dần lụi tàn nơi cuối chân trời, từng cánh đào hoa bay lảo đảo trong không gian, khẽ rơi vào lòng bàn tay Mặc Hiểu Lam. Hắn quay trở lại căn phòng, cẩn trọng rút một kim châm, đoạn hướng Sở Hy mà nói: "Sư phụ, người này nội thương sao lại nghiêm trọng thế chứ? Không thể nghĩ hắn đã phải trải qua loại chuyện gì a."
Sở Hy đưa mắt nhìn nam tử đang bất tỉnh trên giường, thản nhiên nói: "Bổn phận của y sư chúng ta là cứu người, những chuyện khác ngươi cũng đừng quá tò mò. Nhân thế xưa nay đều khó lường, ngươi từ nhỏ vẫn luôn ở Nhược Lăng sơn, có những chuyện lại chẳng thể hiểu thấu, nhất là nhân tâm."
Y nhìn nam tử đó một lúc, lại lẳng lặng bước ra ngoài, để hắn lại cho Mặc Hiểu Lam trông coi.
Thực ra trước đó hai ngày, có một nam tử mang thương thế nặng nề, chẳng biết từ đâu đến lại ngã gục dưới chân Nhược Lăng sơn, cũng may được Mặc Hiểu Lam nhìn thấy, liền đem hắn về cứu chữa. Nhưng nam tử này đã bất tỉnh suốt mấy ngày liền, chỉ là Mặc Hiểu Lam vừa có chút lo lắng thì hắn rốt cuộc cũng chịu tỉnh lại.
"Ngươi là ai?"
Nam tử ấy mới tỉnh lại, vừa nhìn thấy người trước mắt, liền lập tức bắt lấy thanh kiếm bên cạnh, dáng vẻ không phải cảnh giác hay uy hiếp, nhưng thanh kiếm một thân hàn khí lại tựa sẽ có thể rút ra giết người bất cứ lúc nào. Mặc Hiểu Lam cảm thấy có chút lạ lùng, rõ ràng hắn ta thoạt trông cũng chỉ chừng ngoài đôi mươi, nhưng khí thế này lại cứ tựa đã rèn qua chinh chiến vô vàn, cư nhiên lại có cảm giác áp đặt kẻ khác dưới đáy mắt mình. Vừa ngạo mạn lại thập phần âm trầm nghiêm nghị.
"Thương thế chưa khỏi, huynh đừng cử động mạnh."
Thấy nam tử ấy dường như vẫn không để tâm lời nói của hắn, tay cầm kiếm một chút cũng không buông lỏng, Mặc Hiểu Lam liền mỉm cười nói: "Ta đã cứu huynh, tất sẽ không làm hại huynh."
Nam tử ấy vẫn ánh mắt lạnh lẽo mà nhìn Mặc Hiểu Lam, trầm giọng nói: "Ngươi là ai?"
"Tại hạ Mặc Hiểu Lam, chỉ là một tán tu vô danh."
"Ngươi cứu ta?"
Mặc Hiểu Lam khẽ gật đầu, lại nói: "Thương thế huynh còn chưa khỏi, hay cứ ở lại đây một thời gian."
Nam tử ấy tay đã hạ kiếm nhưng khóe mắt đuôi mày đều không chút thả lỏng, cũng có thể là do hắn vốn dĩ đã luôn có ánh mắt uy nghi lãnh khốc ấy. Thật khiến người khác nhìn vào lại cảm thấy hắn rất ngạo mạn, cũng vô cùng lạnh lùng.
"Mặc Hiểu Lam, lần này ngươi cứu ta một mạng, xem như ta nợ ngươi, sau này nhất định đều sẽ trả cho ngươi. Nhưng hiện tại ta phải đi."
Nói vừa dứt lời, hắn ta liền bước ra phía cửa. Đột nhiên cảm nhận được cơn đau nhói, tựa như có một kim châm vào cổ, nam tử nọ lạnh giọng: "Mặc Hiểu Lam, ngươi!"
Hắn nhanh như chớp đặt tay lên chuôi kiếm, nhưng còn chưa kịp rút ra đã bị một cơn tê dại phủ khắp cơ thể đánh gục đến không còn chút khí lực. Nam tử ấy nặng nề mà ngã xuống, được Mặc Hiểu Lam đỡ lấy, cẩn thận đặt hắn lên giường.
Hắn nhíu mày, lạnh lẽo nhìn Mặc Hiểu Lam mà nói: "Mặc Hiểu Lam, ngươi đây là ý gì?"
Mặc Hiểu Lam nhạt mỉm cười, vẻ mặt lại có chút khó xử mà nói: "Thật xin lỗi, đối với thương thế như vậy, huynh còn chưa đi xa khỏi Nhược Lăng sơn thì đã sớm không trụ được rồi. Bổn phận của ta là phải cứu người, không thể để huynh như vậy mà đi. Đến khi huynh hồi phục, dù có muốn lấy kiếm đâm ta cũng không muộn. Thật xin lỗi."
Hạ tay đặt xuống một kim châm, Mặc Hiểu Lam vốn còn nghĩ nam tử ấy hẳn sẽ rất tức giận, nhưng không ngờ hắn cư nhiên lại có thể bình thản như vậy. Hắn chỉ thoáng phức tạp mà nhìn thiếu niên trước mắt, liền khẽ nhắm mắt lại.
Bước ra ngẩng nhìn vài ánh sao lóe sáng trên nền trời, Mặc Hiểu Lam khẽ thở dài. Hai năm đối với hắn cũng sẽ bình thản mà nhanh chóng trôi qua, nhưng chẳng hiểu vì sao Mặc Hiểu Lam lại cảm thấy vô cùng bất an, thật không thể an lòng....
Đêm đó, Mặc Hiểu Lam định tới phòng nam tử kia xem lại thương thế cho hắn, tiện thể cũng mang theo chút thức ăn. Dù sao nam tử đó cũng đã nhiều ngày không ăn gì, nếu còn không cho hắn ăn, chẳng phải Mặc Hiểu Lam từ cứu người thành giết người sao? Nào ngờ vừa đến nơi, lại chỉ thấy hai bóng đen như cơn gió lao khỏi gian phòng, hướng về bóng đêm xa thẳm mà biến mất.
Mặc Hiểu Lam thoáng chần chừ một lúc, cũng không có ý định đuổi theo, chỉ khẽ lắc đầu, không buồn không vui. Dù sao người ta đã không nguyện ý ở lại, hắn dù cố lưu lại thì được ích gì chứ?
Hắn mở cửa bước vào gian phòng trống rỗng không một bóng người, liền nhìn thấy một mảnh giấy trên bàn. Dòng chữ vuông vắn mà thẳng tắp, trông đến thật nghiêm chỉnh quá mức.
"Lần này ngươi cứu ta một mạng, xem như ta nợ ngươi, sau này nhất định đều sẽ trả cho ngươi. Nhưng hiện tại ta phải đi. - Lam Thần Quân."
Mặc Hiểu Lam nhìn mảnh giấy trên tay, trầm ngâm một lúc, lại ngẩng mặt nói: "Lam Thần Quân a? Ta thật không cần trả ơn trả nợ gì mà."
Đến cuối cùng thì người cũng đã đi rồi, Mặc Hiểu Lam chỉ đành thở dài rảo bước trở về phòng. Đột nhiên cảm nhận được Thiên Đạo kiếm trên tay lúc này đang run rẩy kịch liệt, Mặc Hiểu Lam ngạc nhiên nhìn thanh kiếm nói: "Là chuyện gì?"
Một đạo linh quang hư ảo như làn khói phủ lấy Thiên Đạo kiếm, thực đích xác hơn là tự chính bản thân nó tỏa ra. Thân kiếm chấn động run rẩy càng lúc càng kịch liệt, cơ hồ đang cố vùng vẫy thoát vỏ mà lao ra. Mặc Hiểu Lam nâng Thiên Đạo lên trước mắt, hắn khẽ đặt tay lên chuôi kiếm. Trầm mặc một lúc, vẫn là không muốn rút ra.
Mặc Hiểu Lam còn nhớ từ lúc được Sở Hy nhận làm đồ đệ, hắn đã luôn mang Thiên Đạo bên mình, còn luôn xem là bảo vật, cả Sở Nhạc Hiên cũng không một lần đụng tới được. Bởi vì nó có linh hồn riêng, cũng đã nhận hắn làm chủ, tuyệt không để kẻ khác động vào, cũng chưa từng có ai có thể làm Thiên Đạo xảy ra dị biến thế này. Đây là chuyện chưa từng xảy ra, càng là chuyện không nên xảy ra.
Từ trong linh hồn thoáng chốc xảy ra dao động dữ dội, Mặc Hiểu Lam siết chặt Thiên Đạo trong tay, tận lực cố gắng áp chế nó. Nhưng chung quy vẫn là không thể, hắn nắm giữ trong tay lúc này lại cơ hồ tựa một cỗ pháp lực tột cùng cường đại, với sức lực của Mặc Hiểu Lam, cư nhiên chính là không thể áp chế được. Nhưng mà, Sở Hy lại sẽ có thể.
........
Một hắc y nhân chậm rãi bước vào thư phòng, lại chỉ trầm mặc mà nhìn Sở Hy, một lời cũng không nói. Thực ra cũng không ai biết có phải là hắn đang nhìn y hay không, bởi cả gương mặt kẻ đó đều ẩn trong tầng sương đen u ám lạnh lẽo, lại tựa như là vực thẳm quỷ dị chết chóc. Nếu chỉ nhìn thoáng qua, có lẽ còn nghĩ hắn ta là một kẻ quái nhân vô diện. Nhưng bộ dạng này cư nhiên lại khiến người khác nhìn không ra thực là người hay là quỷ.
Hắc y nhân đó đã bước đến cách Sở Hy vài xích, y cũng không chút động tĩnh khác, vẫn cứ như vậy mà dõi mắt vào quyển sách trên tay, tựa như không hề nhìn thấy kẻ trước mắt. Chợt Sở Hy khẽ thở dài, nói: "Đã đến bước cuối cùng, ta vẫn nghĩ sẽ có thể thay đổi được số mệnh của hài tử đó. Chỉ là không ngờ, ngươi lại tìm tới tận nơi."
Y đặt quyển sách xuống, lại đối mặt kẻ trước mắt, điềm tĩnh nói: "Hiện tại ta nên gọi ngươi là Tử Linh Dạ Thần?"
Vũ
Hai năm mà Sở Hy nói vẫn chưa trôi qua, nhưng Mặc Hiểu Lam không thể nghe theo lời y nói, không thể nguyện ý ở lại Nhược Lăng sơn. Bởi một sự việc vượt ngoài dự đoán của Sở Hy, kẻ có thể khiến Thiên Đạo kiếm xảy ra dị biến cư nhiên lại tự tìm đến Mặc Hiểu Lam sớm như vậy.....
..........
Ánh tịch dương cuối cùng dần lụi tàn nơi cuối chân trời, từng cánh đào hoa bay lảo đảo trong không gian, khẽ rơi vào lòng bàn tay Mặc Hiểu Lam. Hắn quay trở lại căn phòng, cẩn trọng rút một kim châm, đoạn hướng Sở Hy mà nói: "Sư phụ, người này nội thương sao lại nghiêm trọng thế chứ? Không thể nghĩ hắn đã phải trải qua loại chuyện gì a."
Sở Hy đưa mắt nhìn nam tử đang bất tỉnh trên giường, thản nhiên nói: "Bổn phận của y sư chúng ta là cứu người, những chuyện khác ngươi cũng đừng quá tò mò. Nhân thế xưa nay đều khó lường, ngươi từ nhỏ vẫn luôn ở Nhược Lăng sơn, có những chuyện lại chẳng thể hiểu thấu, nhất là nhân tâm."
Y nhìn nam tử đó một lúc, lại lẳng lặng bước ra ngoài, để hắn lại cho Mặc Hiểu Lam trông coi.
Thực ra trước đó hai ngày, có một nam tử mang thương thế nặng nề, chẳng biết từ đâu đến lại ngã gục dưới chân Nhược Lăng sơn, cũng may được Mặc Hiểu Lam nhìn thấy, liền đem hắn về cứu chữa. Nhưng nam tử này đã bất tỉnh suốt mấy ngày liền, chỉ là Mặc Hiểu Lam vừa có chút lo lắng thì hắn rốt cuộc cũng chịu tỉnh lại.
"Ngươi là ai?"
Nam tử ấy mới tỉnh lại, vừa nhìn thấy người trước mắt, liền lập tức bắt lấy thanh kiếm bên cạnh, dáng vẻ không phải cảnh giác hay uy hiếp, nhưng thanh kiếm một thân hàn khí lại tựa sẽ có thể rút ra giết người bất cứ lúc nào. Mặc Hiểu Lam cảm thấy có chút lạ lùng, rõ ràng hắn ta thoạt trông cũng chỉ chừng ngoài đôi mươi, nhưng khí thế này lại cứ tựa đã rèn qua chinh chiến vô vàn, cư nhiên lại có cảm giác áp đặt kẻ khác dưới đáy mắt mình. Vừa ngạo mạn lại thập phần âm trầm nghiêm nghị.
"Thương thế chưa khỏi, huynh đừng cử động mạnh."
Thấy nam tử ấy dường như vẫn không để tâm lời nói của hắn, tay cầm kiếm một chút cũng không buông lỏng, Mặc Hiểu Lam liền mỉm cười nói: "Ta đã cứu huynh, tất sẽ không làm hại huynh."
Nam tử ấy vẫn ánh mắt lạnh lẽo mà nhìn Mặc Hiểu Lam, trầm giọng nói: "Ngươi là ai?"
"Tại hạ Mặc Hiểu Lam, chỉ là một tán tu vô danh."
"Ngươi cứu ta?"
Mặc Hiểu Lam khẽ gật đầu, lại nói: "Thương thế huynh còn chưa khỏi, hay cứ ở lại đây một thời gian."
Nam tử ấy tay đã hạ kiếm nhưng khóe mắt đuôi mày đều không chút thả lỏng, cũng có thể là do hắn vốn dĩ đã luôn có ánh mắt uy nghi lãnh khốc ấy. Thật khiến người khác nhìn vào lại cảm thấy hắn rất ngạo mạn, cũng vô cùng lạnh lùng.
"Mặc Hiểu Lam, lần này ngươi cứu ta một mạng, xem như ta nợ ngươi, sau này nhất định đều sẽ trả cho ngươi. Nhưng hiện tại ta phải đi."
Nói vừa dứt lời, hắn ta liền bước ra phía cửa. Đột nhiên cảm nhận được cơn đau nhói, tựa như có một kim châm vào cổ, nam tử nọ lạnh giọng: "Mặc Hiểu Lam, ngươi!"
Hắn nhanh như chớp đặt tay lên chuôi kiếm, nhưng còn chưa kịp rút ra đã bị một cơn tê dại phủ khắp cơ thể đánh gục đến không còn chút khí lực. Nam tử ấy nặng nề mà ngã xuống, được Mặc Hiểu Lam đỡ lấy, cẩn thận đặt hắn lên giường.
Hắn nhíu mày, lạnh lẽo nhìn Mặc Hiểu Lam mà nói: "Mặc Hiểu Lam, ngươi đây là ý gì?"
Mặc Hiểu Lam nhạt mỉm cười, vẻ mặt lại có chút khó xử mà nói: "Thật xin lỗi, đối với thương thế như vậy, huynh còn chưa đi xa khỏi Nhược Lăng sơn thì đã sớm không trụ được rồi. Bổn phận của ta là phải cứu người, không thể để huynh như vậy mà đi. Đến khi huynh hồi phục, dù có muốn lấy kiếm đâm ta cũng không muộn. Thật xin lỗi."
Hạ tay đặt xuống một kim châm, Mặc Hiểu Lam vốn còn nghĩ nam tử ấy hẳn sẽ rất tức giận, nhưng không ngờ hắn cư nhiên lại có thể bình thản như vậy. Hắn chỉ thoáng phức tạp mà nhìn thiếu niên trước mắt, liền khẽ nhắm mắt lại.
Bước ra ngẩng nhìn vài ánh sao lóe sáng trên nền trời, Mặc Hiểu Lam khẽ thở dài. Hai năm đối với hắn cũng sẽ bình thản mà nhanh chóng trôi qua, nhưng chẳng hiểu vì sao Mặc Hiểu Lam lại cảm thấy vô cùng bất an, thật không thể an lòng....
Đêm đó, Mặc Hiểu Lam định tới phòng nam tử kia xem lại thương thế cho hắn, tiện thể cũng mang theo chút thức ăn. Dù sao nam tử đó cũng đã nhiều ngày không ăn gì, nếu còn không cho hắn ăn, chẳng phải Mặc Hiểu Lam từ cứu người thành giết người sao? Nào ngờ vừa đến nơi, lại chỉ thấy hai bóng đen như cơn gió lao khỏi gian phòng, hướng về bóng đêm xa thẳm mà biến mất.
Mặc Hiểu Lam thoáng chần chừ một lúc, cũng không có ý định đuổi theo, chỉ khẽ lắc đầu, không buồn không vui. Dù sao người ta đã không nguyện ý ở lại, hắn dù cố lưu lại thì được ích gì chứ?
Hắn mở cửa bước vào gian phòng trống rỗng không một bóng người, liền nhìn thấy một mảnh giấy trên bàn. Dòng chữ vuông vắn mà thẳng tắp, trông đến thật nghiêm chỉnh quá mức.
"Lần này ngươi cứu ta một mạng, xem như ta nợ ngươi, sau này nhất định đều sẽ trả cho ngươi. Nhưng hiện tại ta phải đi. - Lam Thần Quân."
Mặc Hiểu Lam nhìn mảnh giấy trên tay, trầm ngâm một lúc, lại ngẩng mặt nói: "Lam Thần Quân a? Ta thật không cần trả ơn trả nợ gì mà."
Đến cuối cùng thì người cũng đã đi rồi, Mặc Hiểu Lam chỉ đành thở dài rảo bước trở về phòng. Đột nhiên cảm nhận được Thiên Đạo kiếm trên tay lúc này đang run rẩy kịch liệt, Mặc Hiểu Lam ngạc nhiên nhìn thanh kiếm nói: "Là chuyện gì?"
Một đạo linh quang hư ảo như làn khói phủ lấy Thiên Đạo kiếm, thực đích xác hơn là tự chính bản thân nó tỏa ra. Thân kiếm chấn động run rẩy càng lúc càng kịch liệt, cơ hồ đang cố vùng vẫy thoát vỏ mà lao ra. Mặc Hiểu Lam nâng Thiên Đạo lên trước mắt, hắn khẽ đặt tay lên chuôi kiếm. Trầm mặc một lúc, vẫn là không muốn rút ra.
Mặc Hiểu Lam còn nhớ từ lúc được Sở Hy nhận làm đồ đệ, hắn đã luôn mang Thiên Đạo bên mình, còn luôn xem là bảo vật, cả Sở Nhạc Hiên cũng không một lần đụng tới được. Bởi vì nó có linh hồn riêng, cũng đã nhận hắn làm chủ, tuyệt không để kẻ khác động vào, cũng chưa từng có ai có thể làm Thiên Đạo xảy ra dị biến thế này. Đây là chuyện chưa từng xảy ra, càng là chuyện không nên xảy ra.
Từ trong linh hồn thoáng chốc xảy ra dao động dữ dội, Mặc Hiểu Lam siết chặt Thiên Đạo trong tay, tận lực cố gắng áp chế nó. Nhưng chung quy vẫn là không thể, hắn nắm giữ trong tay lúc này lại cơ hồ tựa một cỗ pháp lực tột cùng cường đại, với sức lực của Mặc Hiểu Lam, cư nhiên chính là không thể áp chế được. Nhưng mà, Sở Hy lại sẽ có thể.
........
Một hắc y nhân chậm rãi bước vào thư phòng, lại chỉ trầm mặc mà nhìn Sở Hy, một lời cũng không nói. Thực ra cũng không ai biết có phải là hắn đang nhìn y hay không, bởi cả gương mặt kẻ đó đều ẩn trong tầng sương đen u ám lạnh lẽo, lại tựa như là vực thẳm quỷ dị chết chóc. Nếu chỉ nhìn thoáng qua, có lẽ còn nghĩ hắn ta là một kẻ quái nhân vô diện. Nhưng bộ dạng này cư nhiên lại khiến người khác nhìn không ra thực là người hay là quỷ.
Hắc y nhân đó đã bước đến cách Sở Hy vài xích, y cũng không chút động tĩnh khác, vẫn cứ như vậy mà dõi mắt vào quyển sách trên tay, tựa như không hề nhìn thấy kẻ trước mắt. Chợt Sở Hy khẽ thở dài, nói: "Đã đến bước cuối cùng, ta vẫn nghĩ sẽ có thể thay đổi được số mệnh của hài tử đó. Chỉ là không ngờ, ngươi lại tìm tới tận nơi."
Y đặt quyển sách xuống, lại đối mặt kẻ trước mắt, điềm tĩnh nói: "Hiện tại ta nên gọi ngươi là Tử Linh Dạ Thần?"
Vũ
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook