Đào Hoa Sinh Tử Kiếp
Chương 17: Vong đạo

Chợt không gian như ngưng đọng, không phải vì ngừng lại, mà là cơn hắc phong cuồng nộ mà lạnh lẽo vẫn luôn xung quanh Mặc Hiểu Lam lúc này cư nhiên lại bất chợt dừng lại. Một khoảng yên lặng đáng sợ trong màn đêm tĩnh mịch....

Một bóng lưng cô tịch bước đến, băng hàn tột cùng. Không phải là lạnh lẽo ẩn chứa sát khí như Hắc Phong Vô Tướng, lại vô cùng âm hàn lạnh giá không chút sự sống. Cư nhiên lại khiến người cảm giác bị áp đặt vào cái chết không thể kháng cự.

Mặc Hiểu Lam nghĩ: "...Cùng một lúc lại có thể gặp được cả hai vị trong Ngũ Tà Họa Thế... Đây gọi là may mắn hay xui xẻo quá mức đây a?"

Ngũ Tà Họa Thế là năm nhân vật mà cả Tu Chân Giới đều phải kính sợ, trong đó, người lợi hại nhất chính là Tử Linh Dạ Thần. Y không phải thần, cũng không phải quỷ, càng không phải người. Một kẻ hành sự bí ẩn, vô hành vô tung, cư nhiên lại xuất hiện ở đây, tất không phải chuyện tốt lành gì.

Thân ảnh hắc y khẽ phất tay, tầng sương mù trong không gian liền phút chốc tan biến, trả lại một Huyền Minh Sơn yên lặng vốn có trong màn đêm.

Vầng minh nguyệt lặng lẽ trên nền trời tĩnh mịch, nhẹ nhàng trải dài trên người Mặc Hiểu Lam. Một mảng yên tĩnh trầm lặng, ba người hai tối một sáng, tột cùng yên lặng.

Mặc Hiểu Lam nói: "Vong Đạo, ở đây rốt cuộc là chuyện gì?"

Y không nói lời nào, chỉ khẽ phất tay, một luồn hắc khí lao tới. Trong chớp mắt, Hắc Phong Vô Tướng đã bị treo lơ lửng giữa không trung. Mặc Hiểu Lam nheo mắt, nhìn thấy cổ hắn đang bị vài sợi tơ mảnh siết chặt.

"Là tơ Tử Linh.... Tên này, chết chắc rồi...."

Tơ Tử Linh trông qua vô cùng mỏng manh, nhưng thật ra nó được luyện ra từ hàng vạn linh hồn oán niệm chất chồng. Kẻ nào bị tấn công, sẽ bị oán linh cắn xé đến thần hồn câu diệt, trong suốt mấy trăm năm nay chưa từng có ngoại lệ. Lần này cho dù là Hắc Phong Vô Tướng, e là cũng không chống đỡ nổi.

Sợi tơ siết càng chặt, Hắc Phong Vô Tướng lại không chút động tĩnh kháng cự, chỉ có một màu trắng bệch chết chóc bao phủ cổ hắn. Mặt nạ trắng ẩn trong bóng tối lại tựa ngừng cười, giọt lệ nơi khóe mắt cơ hồ kéo dài đến thê lương.

"Các ngươi ai cũng đều muốn giết ta. Tất cả đều như vậy. Vĩnh viễn đều như vậy."

Mặt nạ kia không còn cười, nhưng tiếng cười cuồng dại lại vang vọng khắp núi rừng. Một cơn hắc phong cuốn qua, tàn ảnh hắn lại một lần nữa vỡ vụn trong màn đêm.

Mặc Hiểu Lam trầm ngâm, thầm nghĩ: "Hắn thật sự đã chết? Đối với khả năng của tơ Tử Linh thì rất có thể, nhưng ta lại không nghĩ hắn giống như đã chết."

Thoáng do dự, cuối cùng vẫn không bước đến bóng lưng trước mắt, Mặc Hiểu Lam chỉ nói: "Vong Đạo, nói cho ta biết đi, rốt cuộc là chuyện gì?"

Lại một khoảng yên lặng...

Mặc Hiểu Lam xoa trán, khẽ cười: "Thôi thì bỏ đi, cũng chỉ là thiên mệnh. Ta cũng vĩnh viễn không thể nào hiểu được, đúng không?"

Hắn ngẩng mặt lên, trước mắt trống không, chỉ còn màn đêm u tịch.

"Ta vĩnh viễn cũng chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng của ngươi."

Trên nền trời, vài đạo linh quang lao qua rực sáng màn đêm u tối. Chính là viện binh của Tam đại môn phái. Ầy, đúng là đến hơi trễ (xong hết việc rồi, chỉ còn dọn tàn cuộc) nhưng mà dù sao thì có vẫn hơn không a.

Mặc Hiểu Lam trở lại ngôi miếu hoang trên đỉnh núi, liền thấy đã đông người đến thật náo nhiệt. Đệ tử các môn phái đều đứng chỉnh tề theo hàng ngũ bên cạnh trưởng bối, một đoàn người thẳng tắp khiêng các thi thể hướng xuống núi. Sở Nhạc Hiên đang lẫn trong dòng người, thoáng trông thấy Mặc Hiểu Lam liền chạy tới xoay hắn tới lui, lo lắng hỏi: "Tiểu bất điểm, ngươi có sao không vậy? Sao y phục đều nhuốm máu thế này a? Có bị thương chỗ nào không? Tên chết tiệt đó đã làm gì ngươi rồi?"

Mặc Hiểu Lam nhìn y phục đều nhuộm máu tẩu thi của mình. Dù sao cũng là hắc y, nào dễ nhìn thấy đến vậy, Sở Nhạc Hiên cũng thật lợi hại quá rồi a.

"Sư thúc, ta không sao. Nhưng mà, người có sao không vậy?"

Sở Nhạc Hiên đấu với Hắc Phong Vô Tướng liền nắm chắc chín phần thua, chỉ là không biết thua thảm tới bậc nào thôi.

"Tiểu bất điểm ngươi có ý gì đây? Sư thúc ngươi đánh với tên Hắc Phong Vô Tướng đương nhiên chiếm thế thượng phong. Chỉ là hắn vô sỉ đánh lén ta, nên mới trốn vào trận pháp này được thôi."

Mặc Hiểu Lam nói thầm: "Hơ hơ... Là thật a? Tiểu tử nhà ngươi tinh thông phong thuật, ngay cả đến trình độ trảm phong cũng lợi hại như vậy. Da mặt thật quá dày rồi a."

Chợt phía xa có tiếng mắng quen thuộc: "Lam Nguyệt Văn! Ngươi mau đưa tiện quỷ đó cho ta! Còn không đưa ta đánh cho ngươi cùng nó đi chuyển kiếp!"

Lam Nguyệt Văn lạnh nhạt nói: "Lệ quỷ này cần phải mang về tra khảo rõ ràng. Ngươi cứ giành lấy như vậy, chẳng lẽ đã tương tư nó rồi a?"

"Ngươi muốn chết!"

Sở Nhạc Hiên thoáng thấy kịch chiến sắp bùng nổ, liền cười nói: "Tiểu Dao à, đừng gây chuyện nữa mà."

Cơ Thiên Dao dù tức giận vẫn cố nén lại, nói: "Nghĩa phụ, hắn..."

Mặc Hiểu Lam: "Nghĩa phụ???"

Sở Nhạc Hiên dường như đã quá quen với việc đi dọn tàn cuộc cho Cơ Thiên Dao, liền bảo cậu ta đứng ra sau. Hắn bước đến nam tử lam y bên cạnh Lam Nguyệt Văn, khẽ cười: "Lam huynh, đệ không quản giáo tốt tiểu bối, đã thất lễ rồi."

Nam tử kia tướng mạo bất phàm, vô cùng anh tuấn. Mày kiếm nghiêm nghị có phần cứng nhắc, ánh mắt uy nghi mà lãnh khốc, nhìn qua là biết không phải hạng người dễ động đến. Đứng cạnh Lam Nguyệt Văn lại từa tựa giống đến 6, 7 phần, ngay đến cả khí thế này cũng hệt y đúc. Y nhìn vào huyết trận trên nền đất, lại nhìn bức họa trên bệ thờ mà nói: "Lệ quỷ này muốn triệu hồn phách của Vũ Lạc Quân?"

Vài tiếng xì xầm từ hàng đệ tử của Cung Đan Tông: "Cái gì? Vũ Lạc Quân? Chẳng lẽ là vị Vũ Lạc Quân của Tử Nguyệt Giáo sao?"

"Lẽ nào? Không phải hắn đã hồn phi phách tán từ 12 năm trước rồi sao?"

Lam Nguyệt Văn bước lại tỉ mỉ xem xét huyết trận kia, một lúc sau chợt kinh ngạc mà nói: "Là thuật hiến linh triệu tà!"


Giang

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương