Vạt áo bào bay bay trước gió, Ma chủ ma giới ngẩng đầu nhìn từng gốc từng gốc đào khẳng khiu trơ trụi trước mặt. Ở dương gian, đây chính là nhà của y.



Từng có một đoạn thời gian, từ phía Đông nhìn về núi Tản, người ta sẽ thấy một vạt đào hoa nổi bật giữa rừng cây xanh thẳm, chạy dài từ trên đỉnh mây mù xuống lưng chừng núi, đẹp đẽ mà yêu dị vô cùng.

Trọn một ngàn năm… nơi này chưa từng vắng bóng đào phai.

Cũng trọn một ngàn năm… nơi này đã làm thay đổi cái gọi là ma tính, biến nó trở thành một cõi âm u.

.

Một vạn năm trước…

Thương Quân được xưng tụng là Ma chủ, kẻ trên người dưới khắp Ma giới hướng y đều hô Tôn thượng. Nơi nơi đều nói Ma chủ ma giới đẹp nhất tứ hải bát hoang, cũng thích gây chuyện nhất tứ hải bát hoang. Y chưa bao giờ chịu ngồi yên, y đi khắp lục giới, kiếm đủ thứ chuyện để mua vui, y cho thế gian này thật nhàm chán, không quậy phá e là không được.

Người khắp lục giới đều truyền tai nhau, rằng Ma chủ ma giới cùng Minh chủ U Minh giới Không Hoa(*) năm xưa có một điểm rất giống nhau, chính là… đi tới đâu hoa bay tới đó. Chỉ là, Không Hoa mang theo bỉ ngạn hoa còn dấu chân Thương Quân lại trải đào hoa ngợp mắt.

Bỉ ngạn hoa rực rỡ mà tang thương.

Còn…

Đào phai thanh lãnh mà yêu dị đến tột cùng.

 Thương Quân không chỉ nhập ma, y còn là thiên ma tuổi thọ sánh ngang trời đất.

Thương Quân không chỉ là chủ của đào hoa, y còn là thiên hạ của Ma giới.

Thương Quân không chỉ biết yêu, y còn là kẻ nhất kiến chung tình.

Chỉ là… tình cảm của y đặt nhầm nơi phàm nhân vô tâm vô phế.

.

Đoạn thời gian ấy, Ma chủ gây họa khắp lục giới, chém chém giết giết muốn phát nghiện. Tội nghiệt dâng tận trời xanh, mùi máu tanh xộc thẳng tới miền Tây phương cực lạc. Thiên đế cũng đành bó tay, cúi mình cầu Phật Tổ mở lòng từ bi thương xót muôn dân thiên hạ, bắt kẻ tội nghiệt về quy hàng.

 Đến cùng, Ma chủ niên kỉ vừa tròn bảy vạn tuổi bị Phật tổ phong ấn, giam trên núi Tản chốn dương gian.

Ở nơi nhàm chán đó, y tạo ra một rừng đào, rừng đào tốt tươi, hoa nở quanh năm suốt tháng.
Giống như sự trừng phạt mà Phật tổ giáng xuống đầu, trong suốt một ngàn năm chỉ có duy nhất một người xuất hiện ở chốn đào hoa. Người ấy khiến y muốn dựng lên một mái nhà, càng khiến y nhớ mãi không quên.

.

“Ta rời nhà cũng đã một năm rồi, cha mẹ hẳn sẽ lo lắng lắm. Ta…” Nam tử chừng mười bảy mười tám đối Thương Quân cẩn thận ướm lời.

Gượng gạo nhoẻn miệng cười, y hỏi: “Ngươi sẽ trở lại thăm ta phải không?”

“Tất nhiên rồi, người nhất định phải chờ ta!”

Nam tử ấy rời đi đã hẹn với y một ngày mai trở lại. Cho nên, y vẫn thành thành thật thật ngồi trước hiên nhà, ngóng về phía xa xa.

Chỉ là người ấy đi rồi, đi suốt năm trăm năm. Cũng trong năm trăm năm ấy, không một ngày nào y không chờ đến ngày mai.

Thời gian như bóng câu qua cửa, khiến y có thể hiểu thấu:

Yêu cùng hận thì ra cũng chỉ cách nhau một bước ngắn ngủi.

Yêu cùng hận thì ra cũng có thể tồn tại song song.

.

Giữa rừng cây tiêu điều xơ xác, Thương Quân ngẩng đầu nhìn trời, một giọt trong suốt nơi khóe mắt lăn nhanh vào suối tóc đen.

Từng nghe nói:

Ma sẽ không khóc, trừ phi hắn động tình.

Ma khi còn sống, chỉ biết vì người trong lòng mà rơi lệ.(**)

… … …

Note: (*): Nam chính trong Diễm Quỷ

(**): Trích trong Tiệm quan tài số 7

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương