Tần Quan Chu nhìn hắn, giọt lệ đong đầy nơi khoé mắt, chảy dọc theo đuôi mắt tới tóc mai.
Cuối cùng khi tiếng pháo hoa vang lên, nàng bật khóc.

Mũi chua xót, nàng không nhịn được nữa, chui vào bờ ngực ấm áp của Ngụy Thính Phong, khóc lóc nỉ non, vừa ủy khuất vừa thê lương.
“Sao nàng lại khóc?”
Ngụy Thính Phong nghiêng đầu hôn lên khóe mắt đầy nước mắt của nàng, mang theo dư vị mặn chát ẩm ướt, thấm vào môi hắn, đọng ở đầu lưỡi toàn mùi vị chua xót.

Hắn hỏi: “Khó chịu sao?… Vậy ta không chạm vào nàng nữa, được không?”
Hắn nín thở, chuẩn bị rút ra khỏi thân thể Tần Quan Chu, cự vật cứng rắn nghiền nát hoa huy*t từng chút một.

Tần Quan Chu khẽ rên rỉ một tiếng, vòng chân quấn quanh eo Ngụy Thính Phong, vật cứng rắn đâm sâu vào chỗ cũ.
“A…” Cả người Tần Quan Chu run lên, nàng khẽ nhíu mày.
Hắn nghe nàng rên rỉ yêu kiều, vành tai tê dại, trên lưng đổ đầy mồ hôi, không biết nên tiến hay là lui.

Ngụy Thính Phong thoáng thẹn thùng và ảo não, thừa nhận với nàng: “Ta, ta hơi thô bạo…”
Hắn không quá hiểu thế nào là thương hoa tiếc ngọc trên giường.
Lúc trước ở Giang Lăng, khi hắn và bằng hữu huynh đệ uống rượu trà, cũng nghe bọn họ nói chuyện giường chiếu, nam nữ hoan ái.
Khi ấy, hắn chỉ nghe lấy lệ, không quá hứng thú.

Nghe bọn họ nói gì mà ôn nhu triền miên, Ngụy Thính Phong cảm thấy chẳng có gì, trong mắt hắn không có gì thích thú bằng luyện đao tập võ, nhưng hiện giờ thì khác…

Tần Quan Chu vuốt ve lưng hắn, bàn tay sờ lên tấm lưng trần ướt đẫm dính nháp.

Nàng dựa vào cổ hắn mà lau đi vệt nước mắt trên mặt mình, nhẹ nhàng nói: “Không sao, ta rất vui.”
Thân dưới hắn co cứng từ từ siết chặt lấy bên trong nàng, vòng eo cùng xương cốt thoáng trở nên mềm nhũn.
Dã thú ngủ say trong cơ thể hắn như đang từ từ thanh tỉnh.

Hắn nhận thấy bản thân sắp mất trí, máu huyết kích động kêu gào, muốn hung hăng tiến vào nơi sâu nhất, muốn nghe nàng kêu rên giống khi nãy.
Ngụy Thính Phong khẽ cắn môi, đâm thật mạnh cự vật thô dài dữ tợn vào bên trong, thẳng lưng chọc vào.

Tiếng rên rỉ của Tần Quan Chu lập tức thay đổi, cổ ngửa ra sau, ánh sáng trong đôi mắt đen láy sụp đổ, không thể không cầu xin: “Nhẹ chút, nhẹ chút.”
Hắn cũng nghe lời, động tác thô bạo vừa rồi lập tức thả chậm hơn chút.
Tần Quan Chu bám lấy cánh tay săn chắc của hắn, khẽ cắn môi dưới, ánh mắt tràn đầy sắc dục nhìn hắn.

Trong ánh sáng lờ mờ, ánh mắt đen nhánh sáng như tuyết của nam nhân nổi lên tơ máu, đè nén bản tính hung ác tiềm ẩn.
Giờ phút này Tần Quan Chu mới sáng tỏ, người này quả thật là một kiếm khách giết người không thấy máu.

Hắn biết rộng rãi, biết khoan dung, hiểu được cái gì có thể tha thì tha, nhưng tuyệt đối không phải là Bồ Tát hay Phật tổ, thiện lương đến nỗi nguyện ý xả thân đi dọa ưng nuôi hổ.
Một người luôn lăn mình trên lưỡi kiếm, tại sao lại không có chút lòng dạ nào? Bản tính được nuôi dạy trở nên tàn nhẫn, lại dễ dàng bại lộ trong thời khắc làm tình khoái lạc nhất.
Có điều nhìn bộ dạng của hắn, là tên ngốc tử hồ đồ khi gặp nữ nhân.


Như thế cũng tốt, vốn dĩ thế gian này hiếm có lần được hồ đồ, hồ đồ một lần, sung sướng qua đi thì sẽ quên thôi, không giống nàng, luôn quá tỉnh táo, bản lĩnh giả bộ hồ đồ cũng không có.
Đúng là giờ phút này, nàng vô cùng tỉnh táo để nhận ra rõ nam nhân đem đến cho nàng sung sướng không phải Lương Thận Hành.

Vừa không phải là Lương Thận Hành, vừa không phải là lang quân của nàng, cũng không phải vì yêu đương mà sinh ra sự việc này nên không mấy vui mừng.
Một tay Ngụy Thính Phong giữ cằm nàng, khắp mặt giàn dụa nước mắt.

Ngón tay hắn nhẹ nhàng xoa lên môi nàng, muốn hỏi cho rõ ràng vì sao nàng lại thương tâm khổ sở như vậy.
Hắn cúi người hôn lên hàng mi đẫm lệ của nàng, hô hấp chậm lại, hỏi: “Tại sao nàng lại ở trong quân doanh?”
“Ngươi nghĩ sao?”
“Nàng là tù binh, hay là doanh kỹ?”
Tần Quan Chu nghe xong thì cười, sau một lúc lâu, trong mắt xuất hiện chút quyến rũ, như đang đùa cợt, hỏi: “Đúng, ta thật sự là doanh kỹ, ngươi không ghét bỏ ta sao?”
Yết hầu Ngụy Thính Phong nuốt vài cái, đau xót mà hôn lấy nàng, vòng tay ôm nàng vào lòng, nụ hôn trầm luân kéo dài.
Hắn lại cong mình cắm vào, bên trong tiểu huyệt nóng ấm lại trơn mềm, gắt gao nuốt trọn cự vật nam nhân, nhịp điệu càng nhanh tiếng nước ra vào càng đầy dâm mỹ, tiếng da thịt va vào nhau ‘bạch bạch’.
Mỗi khi côn vật ra vào, mật thịt phớt hồng lại chảy ra d*m thủy màu trắng, tựa như những giọt lệ tràn ra từ đóa hoa, vừa kiều mỹ vừa đáng thương.

Tần Quan Chu bật ra tiếng rên rỉ đứt quãng, má nàng ửng đỏ, trên da thịt hồng nhạt càng ngày càng quyến rũ.
Ngụy Thính Phong thở dốc nặng nề, hứa hẹn với nàng: “Ta đưa nàng đi.”
Tần Quan Chu tựa vào cổ hắn, thấp giọng “Ừ” một tiếng, buồn bã nói: “Được…”
“Ta sẽ cưới nàng làm thê.”

Hắn nhích người lên, một tay nâng mặt Tần Quan Chu, nghiêm túc nhìn nàng: “Không lừa nàng.

Ta không lừa nàng.”
Tần Quan Chu thấy hắn thận trọng lại trưởng thành, là khách nhân cô độc trầm mặc ít lời; nhưng khi nói lên những lời này, lại mang đầy chân thành nhiệt huyết, giống như chàng thiếu niên không màng thế tục.
Nàng khẽ cười: “Chờ ngươi dưỡng thương xong, quay về tìm ta cũng không muộn.”
Ngụy Thính Phong thấy nàng mỉm cười kiều mị, cũng cười theo.
Tần Quan Chu lần đầu tiên thấy hắn cười, nụ cười hắn không cứng nhắc như nàng dự đoán, đuôi lông mày anh tuấn tạo nên chút tiêu sái phong lưu, xưa nay chỉ có người tùy ý phóng túng mới có thần thái như này.
Tiếng cười trầm ngâm đắm chìm trong nụ hôn, cúi người đè lên thân thể mềm mại trắng xinh của nữ nhân, lại thêm một lần tiến công mới.
Ngụy Thính Phong nắm lấy chân Tần Quan Chu, đặt vắt lên vai trái hắn.

Chân nàng kẹp chặt hơn, ngọc huyệt nuốt cự vật sâu hơn chặt chẽ hơn.
Hắn đang cố nén chịu, nhún eo tàn sát bừa bãi trong thân thể nàng, Tần Quan Chu mềm nhũn ra như vũng nước ngày xuân, đôi chân thon mềm trắng nõn đặt lên vai hắn, ngón chân khẽ đung đưa theo nhịp điệu ra vào của nam nhân.
Hắn cầm lấy mắt cá chân trắng ngần của nàng, và nhẹ nhàng hôn lên phần xương mắt cá chân đang nhô lên.
Hắn như dã thú tàn nhẫn, thô bạo đâm sâu vào trong, sung sướng ra vào khiến nàng như hồn bay phách lạc.

Tần Quan Chu đang gần lên đỉnh, rên rỉ không nổi, khẽ khóc nức nở, tâm tình trầm bổng lên xuống.
Ngụy Thính Phong thở gấp, trong cổ họng bật ra tiếng gào thét trầm thấp.

Khoái cảm mãnh liệt xông thẳng lên đầu, Ngụy Thính Phong đâm vào sâu đầy hung bạo, bờ mông trắng nõn mềm mại của Tần Quan Chu bị đâm không ra hình dạng, khóc rên không ngừng trong sự đâm chọc đấy gấp rút của hắn.
Quy đầu côn th*t ở bụng dưới Ngụy Thính Phong mở ra, hắn sung sướng hừ nhẹ, tinh quan khó giữ nổi, bắn vào sâu trong ngọc huyệt.
Hắn buông chân nàng ra, hô hấp chậm lại, một tay ôm Tần Quan Chu vào trong ngực, hai người nằm trên giường cùng nhau.

Tần Quan Chu áp mặt vào bờ ngực nóng bỏng của hắn, khi hắn rút thứ kia ra ngoài, nàng há miệng cắn lên cánh tay hắn, khẽ rên một tiếng.

Hai người ôm nhau, làn da ướt đẫm mồ hôi.

Nàng nằm trong lồng ngực Ngụy Thính Phong, cơ thể khẽ co lại, mệt mỏi đến nỗi không nâng được mí mắt, hô hấp mỏng manh như tơ nhện, hai mắt choáng váng.
Nàng nhẹ giọng nói: “Đi mau đi, ở lại nữa thì không còn kịp đâu.”
“Đi cùng ta.”
“Ngươi còn thương tích đầy mình, mang theo ta chỉ càng làm liên lụy đến ngươi mà thôi.” Nàng cực kỳ buồn ngủ, nhưng vẫn phí tâm tư lừa hắn: “Ta ở đây sẽ không chịu khổ, chờ vết thương ngươi lành lại rồi quay lại tìm ta sau.”
Thật ra trong lòng hắn biết rõ, bị thương ngoài da không quan trọng, mà nội thương khiến hắn khó lòng tiếp tục ác chiến.

Hắn chết thì cũng thôi, nhưng nếu liên lụy đến Thành Bích, hắn có chết ngàn lần vạn lần cũng không đủ để hoàn lại.
Hắn ôm chặt nàng một lúc, nghe tiếng hô hấp nàng trầm tĩnh rồi dần dần chìm vào giấc ngủ, mới nhớ ra bản thân chưa nói tên mình cho nàng.
Hắn kề sát lỗ tai nàng, hơi thở nóng rực phả xuống, giọng nói trầm thấp: “Thính Phong.

Ta tên Thính Phong.”
Tần Quan Chu mơ mơ màng màng ưm một tiếng, giống như đang trả lời.
Tần Quan Chu không biết hắn đi khi nào, cũng không biết mình đã ngủ bao lâu, chờ đến khi bên ngoài vang lên tiếng ngựa hí thật dài nàng mới bừng tỉnh, đã nửa đêm rồi, hỉ yến ầm ĩ cũng đã biến mất, chỉ còn lại màn đêm đen như mực.
Tần Quan Chu đứng dậy bước xuống giường, cổ chân vừa chuyển động, tiếng chuông bạc đã vang lên ‘linh linh’.

Nàng cứng đờ, nhớ ra vật này là do nàng lấy từ người kia, đặt ở dưới gối, định chờ đến khi hắn đi thì sẽ trả lại.
Mà giờ phút này, chuông bạc đã buộc trên chân nàng.
Mà bảo kiếm thuộc về người kia, vỏ đao khắc kim bạc, uy nghiêm trong bóng đêm lạnh buốt, lẳng lặng dựa ngay đầu giường, cũng để lại cho nàng.
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~
~~Ối giời anh đi để lại nhớ thương thế này…..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương