Đào Hố Chôn Mình Ta Nhìn Ta Chết
-
C88: Nghẹn lời
Ngô Thanh Hà nói nhỏ vào tai ông Lâm, giọng nói đến bảy phần tỏ ra tủi thân:
“Khi nãy cô ấy đã dụ dỗ em tới câu lạc bộ thoát y, còn ám chỉ rằng sẽ giới thiệu cho em những anh đại gia từ nước ngoài tới. Em sợ lắm… Cô ấy là cố ý sỉ nhục em… Cô ấy đâu tin rằng em tới với anh xuất phát từ tình yêu chân thành… Chẳng lẽ em không xứng đáng được yêu sao?”
Bất kể là ai khi nghe người yêu của mình chịu tủi nhục như thế cũng không vui, sắc mặt ông Lâm đã trở nên tức giận:
“Cô Thiều… Thiều Khước không có thời gian dạy dỗ cô tử tế, cô lại đi bày trò hãm hại người khác đấy à? Tôi thấy chỗ này chẳng thích hợp với cô đâu, nếu cô còn có mặt mũi thì nên tự về đi.”
Bị người có ăn có học chửi cảm giác đúng là đau thật, dù người ta chửi chẳng đúng tí nào nhưng Thiều Vân San vẫn cứ cảm thấy bị xúc phạm nặng nề.
Cô nhất thời cứng họng không nói nên lời.
Quản lý của Proud từ xa đánh hơi được mâu thuẫn, anh ta vội vàng đi tới.
“Có chuyện gì mà mọi người tụ tập ở đây vậy? Ông Lâm và phu nhân có quen biết với cô Thiều sao?”
Ông Lâm không nể mặt mà nói ngay:
“Gần đây tôi thấy chất lượng của Proud càng ngày càng đi xuống, thể loại người nào cũng có thể vào. Chẳng phải trước kia Nam gia cam kết Proud hoàn toàn sạch sẽ chỉ dành cho dân đam mê nhạc truyền thống thôi à? Sao giờ, người có sở thích suy đồi như cô Thiều này lại ở đây?”
Quản lý khó xử lên tiếng:
“Cô Thiều cũng là một người yêu thích nghệ thuật truyền thống, ngoài ra, cô ấy cũng có quan hệ rất tốt với ông chủ của chúng tôi.”
Quản lý cố ý nói như thế để ông ta biết cô quen Nam Thái Gia mà liệu chừng, ai ngờ ông ta nghe vậy còn trào phúng ra mặt:
“Ồ… thì ra là Nam gia thích kiểu người như vậy.”
Quản lý nghe ra ý mỉa mai của ông Lâm, không biết đáp thế nào vì ông Lâm là khách hàng lâu năm. Còn Thiều Vân San cũng đặc biệt quan trọng vì cô rất có khả năng là ‘nữ chủ nhân tương lai’ của Proud. Nhưng anh ta lại không tiện nói ra điều này.
Thiều Vân San bị ánh mắt sõi đời của ông Lâm chiếu tướng, cô cảm tưởng như có áp lực vô hình đè ngang. Bên cạnh ông ta là Ngô Thanh Hà như mở cờ trong bụng.
Cánh môi cô vừa mới nâng lên muốn giải thích một chút:
“Thật ra…”
“Thôi không cần nhiều lời làm chi.”
Ông Lâm nâng bàn tay lên ra hiệu ‘ngừng’.
“Hôm nay là ngày vui của tôi, tôi không muốn bị những thứ không sạch sẽ làm ảnh hưởng.”
Ông ta nhìn sang quản lý của Proud:
“Gửi lời hỏi thăm của tôi tới Nam gia… dạo này mắt cậu ấy kém đi nhiều rồi, nên đi khám sức khoẻ tổng thể, đặc biệt là khám mắt đi. Biết đâu được, lại đang dính mấy căn bệnh truyền nhiễm mà không biết.”
“…”
Dứt lời ông ta ôm eo Ngô Thanh Hà, quay lưng rời đi:
“Chúng ta đi qua bên kia không ở đây nữa, thật mất vệ sinh.”
“Dạ…”
Ngô Thanh Hà ngọt giọng đáp, lần đầu tiên hạ bệ được Thiều Vân San khiến cô ta vui muốn chết. Ông Lâm không nhìn ra điều đó, chỉ quan tâm hỏi:
“Em đói rồi phải không… muốn ăn gì để anh gọi?”
Ngô Thanh Hà tựa đầu vào vai ông Lâm, ánh mắt nửa vời liếc cô một cái đắc ý. Giọng điệu cô ta vừa thẹn vừa kiêu, đáp:
“Em muốn ăn steak… ăn steak và uống rượu vang!”
“Được, chiều theo em.”
Thiều Vân San nhìn họ tình tứ rời đi, nắm tay cô nắm chặt, gương mặt đỏ au vì tức giận. Xung quanh người khác nhìn về phía cô đầy coi thường, cô chỉ có thể gai góc làm mặt lạnh lùng rồi quay đi.
Quản lý chạy theo sau cô, theo cô lên cầu thang hướng về phía lan can lửng tầng hai, nơi mà có chiếc bàn quen thuộc cô và Nam Thái Gia hay ngồi. Cũng là bàn dành riêng cho hai người.
Nhìn mặt cô lúc tức giận trông rất đáng sợ, quản lý vội vàng xoa dịu tâm trạng cô:
“Cô Thiều đừng để trong lòng, người đó là khách quen của Proud, cũng là bạn cũ của Nam lão gia. Cô Thiều nên nghĩ tới đại cục…”
Đại cục cái thá gì?
Thiều Vân San cảm thấy ấm ức vô cùng. Dường như khi xuyên sách, bản thân đem theo kiến thức và sự tinh ranh của mình trở thành nữ phụ phản diện xinh đẹp sắc sảo, cô chưa từng phải chịu đựng loại sỉ nhục như vậy lần nào.
Thấy cô không lên tiếng, quản lý tiếp tục nịnh nọt:
“Mỗi người một cá tính riêng, không ai giống ai. Do ông Lâm vừa mới cầu hôn được cô Ngô kia nên mới lên mặt oai oai một chút, nếu không người khác lại cười ông ấy không biết cách bảo vệ người yêu. Chúng ta trong vai chủ nhà, cô Thiều đừng trách ông ta… cũng đừng vì ông ta mà buồn bực không vui.”
Thiều Vân San hồn Phí Tiểu Uyển không thể nói là một người không biết điều, vậy nên hầu hết trong mọi tình huống nếu biết không thắng được người trước mắt cô sẽ lùi một bước nhường người đi qua. Cũng vì vậy cô rất ít khi bị đẩy vào tình huống tức tối như vừa rồi.
Thiều Vân San tức nghẹn lời khi đối phương dùng thái độ bề trên cao ngạo ‘lịch thiệp cầm băng dính vô hình’ dán vào miệng cô. Điều đó còn khó chịu hơn gấp trăm nghìn lần việc bị người ta chửi bằng câu từ thô tục.
Cô tức như thế này, không phải một hai câu của quản lý là có thể xoa dịu được. Quản lý hết nước hết cái, cuối cùng bị cô chặn lại:
“Anh đi đi, tôi muốn ở một mình.”
Không đôi co được nên quản lý bất đắc dĩ phải rời đi.
Thiều Vân San từ vị trí của mình quan sát bên dưới, khi nhìn thấy Ngô Thanh Hà tươi cười ăn uống bên ông Lâm, trong lòng cô hiện rõ địch ý.
Thù của Thiều Vân San không tính.
Nhưng của Phí Tiểu Uyển, cô nhất định sẽ trả.
Quân tử mười năm trả thù không muộn… Nhưng cô không phải quân tử, mười năm sau có khi cô hết tức rồi, sợ sẽ không còn cảm giác hưng phấn khi trả được thù nữa…
Nghĩ như thế, cô đã bắt đầu toan tính.
Nhìn thấy phía cửa ra vào được mở ra, Nam Thái Gia xuất hiện như mọi lần sẽ luôn thu hút rất nhiều ánh mắt. Nếu ai để ý anh sẽ nhận ra gu thời trang của anh đã thay đổi, tổng thể nhìn anh trông trẻ hơn mà đặc biệt tôn lên nét phản diện rất đào hoa của anh nữa.
Có không ít những phú bà dõi mắt về phía anh, chỉ tiếc anh vốn không cho bọn họ cơ hội tiếp cận. Tầm mắt anh lướt tới đâu cũng đặc biệt xa cách, khó đoán.
Nam Thái Gia vừa tới đã dừng ánh mắt ở nơi quen thuộc. Nhìn bóng dáng người con gái lấp ló phía sau lan can, anh cảm thấy hơi lạ nhưng ý cười nhàn nhạt trên môi không thể giấu.
Điều đó khiến cho mấy phú bà để ý anh cảm thấy không vui, họ rời mắt đi, nhưng miệng không kiềm chế được mà nói xấu Thiều Vân San.
“Nam gia…”
Nghe tiếng gọi, Nam Thái Gia quay lại nhìn theo hướng phát ra âm thanh. Ông Lâm không nghĩ hôm nay trùng hợp gặp anh ở đây nên chủ động rót hai ly rượu cùng Ngô Thanh Hà đi tới chào hỏi.
“Chú Lâm, lâu rồi mới gặp.”
Nam Thái Gia một tay xỏ túi quần, điệu bộ đúng kiểu dù anh có mặc rẻ rách người ta vẫn biết nơi sang trọng này là của anh. Một tay anh hướng về phía sân khấu long trọng cùng với dàn ca xướng xịn sò, giống như một vị vua chúa mà hỏi:
“Đây là tác phẩm của chú sao?”
Ông Lâm gật gật đầu, đưa ly rượu mới cho anh:
“Đúng vậy, hôm nay tôi cùng vợ tương lai có tổ chức buổi tiệc nhỏ.”
Nam Thái Gia nhận lấy ly rượu ông ta đưa, cụm nhẹ nhưng không uống. Anh theo lời giới thiệu, đưa mắt nhìn sang Ngô Thanh Hà. Ánh mắt Ngô Thanh Hà ba phần ngượng ngùng, bảy phần e thẹn khẽ cúi đầu chào anh một tiếng.
Đầu mày Nam Thái Gia giật nhẹ một cái rất khó nhìn ra, thầm nghĩ đây không phải là người đã nói xấu em San ở Lễ hội Ánh sáng sao?
Không ngờ cô ta đã leo rank được đến đây rồi!
“Khi nãy cô ấy đã dụ dỗ em tới câu lạc bộ thoát y, còn ám chỉ rằng sẽ giới thiệu cho em những anh đại gia từ nước ngoài tới. Em sợ lắm… Cô ấy là cố ý sỉ nhục em… Cô ấy đâu tin rằng em tới với anh xuất phát từ tình yêu chân thành… Chẳng lẽ em không xứng đáng được yêu sao?”
Bất kể là ai khi nghe người yêu của mình chịu tủi nhục như thế cũng không vui, sắc mặt ông Lâm đã trở nên tức giận:
“Cô Thiều… Thiều Khước không có thời gian dạy dỗ cô tử tế, cô lại đi bày trò hãm hại người khác đấy à? Tôi thấy chỗ này chẳng thích hợp với cô đâu, nếu cô còn có mặt mũi thì nên tự về đi.”
Bị người có ăn có học chửi cảm giác đúng là đau thật, dù người ta chửi chẳng đúng tí nào nhưng Thiều Vân San vẫn cứ cảm thấy bị xúc phạm nặng nề.
Cô nhất thời cứng họng không nói nên lời.
Quản lý của Proud từ xa đánh hơi được mâu thuẫn, anh ta vội vàng đi tới.
“Có chuyện gì mà mọi người tụ tập ở đây vậy? Ông Lâm và phu nhân có quen biết với cô Thiều sao?”
Ông Lâm không nể mặt mà nói ngay:
“Gần đây tôi thấy chất lượng của Proud càng ngày càng đi xuống, thể loại người nào cũng có thể vào. Chẳng phải trước kia Nam gia cam kết Proud hoàn toàn sạch sẽ chỉ dành cho dân đam mê nhạc truyền thống thôi à? Sao giờ, người có sở thích suy đồi như cô Thiều này lại ở đây?”
Quản lý khó xử lên tiếng:
“Cô Thiều cũng là một người yêu thích nghệ thuật truyền thống, ngoài ra, cô ấy cũng có quan hệ rất tốt với ông chủ của chúng tôi.”
Quản lý cố ý nói như thế để ông ta biết cô quen Nam Thái Gia mà liệu chừng, ai ngờ ông ta nghe vậy còn trào phúng ra mặt:
“Ồ… thì ra là Nam gia thích kiểu người như vậy.”
Quản lý nghe ra ý mỉa mai của ông Lâm, không biết đáp thế nào vì ông Lâm là khách hàng lâu năm. Còn Thiều Vân San cũng đặc biệt quan trọng vì cô rất có khả năng là ‘nữ chủ nhân tương lai’ của Proud. Nhưng anh ta lại không tiện nói ra điều này.
Thiều Vân San bị ánh mắt sõi đời của ông Lâm chiếu tướng, cô cảm tưởng như có áp lực vô hình đè ngang. Bên cạnh ông ta là Ngô Thanh Hà như mở cờ trong bụng.
Cánh môi cô vừa mới nâng lên muốn giải thích một chút:
“Thật ra…”
“Thôi không cần nhiều lời làm chi.”
Ông Lâm nâng bàn tay lên ra hiệu ‘ngừng’.
“Hôm nay là ngày vui của tôi, tôi không muốn bị những thứ không sạch sẽ làm ảnh hưởng.”
Ông ta nhìn sang quản lý của Proud:
“Gửi lời hỏi thăm của tôi tới Nam gia… dạo này mắt cậu ấy kém đi nhiều rồi, nên đi khám sức khoẻ tổng thể, đặc biệt là khám mắt đi. Biết đâu được, lại đang dính mấy căn bệnh truyền nhiễm mà không biết.”
“…”
Dứt lời ông ta ôm eo Ngô Thanh Hà, quay lưng rời đi:
“Chúng ta đi qua bên kia không ở đây nữa, thật mất vệ sinh.”
“Dạ…”
Ngô Thanh Hà ngọt giọng đáp, lần đầu tiên hạ bệ được Thiều Vân San khiến cô ta vui muốn chết. Ông Lâm không nhìn ra điều đó, chỉ quan tâm hỏi:
“Em đói rồi phải không… muốn ăn gì để anh gọi?”
Ngô Thanh Hà tựa đầu vào vai ông Lâm, ánh mắt nửa vời liếc cô một cái đắc ý. Giọng điệu cô ta vừa thẹn vừa kiêu, đáp:
“Em muốn ăn steak… ăn steak và uống rượu vang!”
“Được, chiều theo em.”
Thiều Vân San nhìn họ tình tứ rời đi, nắm tay cô nắm chặt, gương mặt đỏ au vì tức giận. Xung quanh người khác nhìn về phía cô đầy coi thường, cô chỉ có thể gai góc làm mặt lạnh lùng rồi quay đi.
Quản lý chạy theo sau cô, theo cô lên cầu thang hướng về phía lan can lửng tầng hai, nơi mà có chiếc bàn quen thuộc cô và Nam Thái Gia hay ngồi. Cũng là bàn dành riêng cho hai người.
Nhìn mặt cô lúc tức giận trông rất đáng sợ, quản lý vội vàng xoa dịu tâm trạng cô:
“Cô Thiều đừng để trong lòng, người đó là khách quen của Proud, cũng là bạn cũ của Nam lão gia. Cô Thiều nên nghĩ tới đại cục…”
Đại cục cái thá gì?
Thiều Vân San cảm thấy ấm ức vô cùng. Dường như khi xuyên sách, bản thân đem theo kiến thức và sự tinh ranh của mình trở thành nữ phụ phản diện xinh đẹp sắc sảo, cô chưa từng phải chịu đựng loại sỉ nhục như vậy lần nào.
Thấy cô không lên tiếng, quản lý tiếp tục nịnh nọt:
“Mỗi người một cá tính riêng, không ai giống ai. Do ông Lâm vừa mới cầu hôn được cô Ngô kia nên mới lên mặt oai oai một chút, nếu không người khác lại cười ông ấy không biết cách bảo vệ người yêu. Chúng ta trong vai chủ nhà, cô Thiều đừng trách ông ta… cũng đừng vì ông ta mà buồn bực không vui.”
Thiều Vân San hồn Phí Tiểu Uyển không thể nói là một người không biết điều, vậy nên hầu hết trong mọi tình huống nếu biết không thắng được người trước mắt cô sẽ lùi một bước nhường người đi qua. Cũng vì vậy cô rất ít khi bị đẩy vào tình huống tức tối như vừa rồi.
Thiều Vân San tức nghẹn lời khi đối phương dùng thái độ bề trên cao ngạo ‘lịch thiệp cầm băng dính vô hình’ dán vào miệng cô. Điều đó còn khó chịu hơn gấp trăm nghìn lần việc bị người ta chửi bằng câu từ thô tục.
Cô tức như thế này, không phải một hai câu của quản lý là có thể xoa dịu được. Quản lý hết nước hết cái, cuối cùng bị cô chặn lại:
“Anh đi đi, tôi muốn ở một mình.”
Không đôi co được nên quản lý bất đắc dĩ phải rời đi.
Thiều Vân San từ vị trí của mình quan sát bên dưới, khi nhìn thấy Ngô Thanh Hà tươi cười ăn uống bên ông Lâm, trong lòng cô hiện rõ địch ý.
Thù của Thiều Vân San không tính.
Nhưng của Phí Tiểu Uyển, cô nhất định sẽ trả.
Quân tử mười năm trả thù không muộn… Nhưng cô không phải quân tử, mười năm sau có khi cô hết tức rồi, sợ sẽ không còn cảm giác hưng phấn khi trả được thù nữa…
Nghĩ như thế, cô đã bắt đầu toan tính.
Nhìn thấy phía cửa ra vào được mở ra, Nam Thái Gia xuất hiện như mọi lần sẽ luôn thu hút rất nhiều ánh mắt. Nếu ai để ý anh sẽ nhận ra gu thời trang của anh đã thay đổi, tổng thể nhìn anh trông trẻ hơn mà đặc biệt tôn lên nét phản diện rất đào hoa của anh nữa.
Có không ít những phú bà dõi mắt về phía anh, chỉ tiếc anh vốn không cho bọn họ cơ hội tiếp cận. Tầm mắt anh lướt tới đâu cũng đặc biệt xa cách, khó đoán.
Nam Thái Gia vừa tới đã dừng ánh mắt ở nơi quen thuộc. Nhìn bóng dáng người con gái lấp ló phía sau lan can, anh cảm thấy hơi lạ nhưng ý cười nhàn nhạt trên môi không thể giấu.
Điều đó khiến cho mấy phú bà để ý anh cảm thấy không vui, họ rời mắt đi, nhưng miệng không kiềm chế được mà nói xấu Thiều Vân San.
“Nam gia…”
Nghe tiếng gọi, Nam Thái Gia quay lại nhìn theo hướng phát ra âm thanh. Ông Lâm không nghĩ hôm nay trùng hợp gặp anh ở đây nên chủ động rót hai ly rượu cùng Ngô Thanh Hà đi tới chào hỏi.
“Chú Lâm, lâu rồi mới gặp.”
Nam Thái Gia một tay xỏ túi quần, điệu bộ đúng kiểu dù anh có mặc rẻ rách người ta vẫn biết nơi sang trọng này là của anh. Một tay anh hướng về phía sân khấu long trọng cùng với dàn ca xướng xịn sò, giống như một vị vua chúa mà hỏi:
“Đây là tác phẩm của chú sao?”
Ông Lâm gật gật đầu, đưa ly rượu mới cho anh:
“Đúng vậy, hôm nay tôi cùng vợ tương lai có tổ chức buổi tiệc nhỏ.”
Nam Thái Gia nhận lấy ly rượu ông ta đưa, cụm nhẹ nhưng không uống. Anh theo lời giới thiệu, đưa mắt nhìn sang Ngô Thanh Hà. Ánh mắt Ngô Thanh Hà ba phần ngượng ngùng, bảy phần e thẹn khẽ cúi đầu chào anh một tiếng.
Đầu mày Nam Thái Gia giật nhẹ một cái rất khó nhìn ra, thầm nghĩ đây không phải là người đã nói xấu em San ở Lễ hội Ánh sáng sao?
Không ngờ cô ta đã leo rank được đến đây rồi!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook