Tin tức Hàng Trình Vũ nằm viện đã truyền tới tai của hai người đàn ông là Vương Lục và Nam Thái Gia.

Vương Lục đang ở trường quay với Thanh Hàn Nữ thì nghe kể lại, bụng dạ nghĩ rằng Hàng Trình Vũ hẳn là có cớ ăn vạ Thiều Vân San rồi! Nhưng anh ta vẫn lựa chọn tin vào suy đoán của mình, bình tĩnh chờ đợi tới ngày tình tan.

Phía Nam Thái Gia, anh cài tai mắt gần khu nhà của Thiều Vân San, mới đêm trước nghe tin cô và Hàng Trình Vũ cãi nhau vì Vương Lục, anh đã mừng ra mặt vì có thể mượn tay tên đàn ông khác loại bỏ trẻ ranh Hàng Trình Vũ. Ai ngờ, hôm sau đã nghe thằng nhóc này nhập viện khiến cô mủi lòng không chia tay nữa.

Chẳng lẽ mọi chuyện lại trùng hợp như thế sao?

Mà kể cả có trùng hợp thật thì Nam Thái Gia cũng nghĩ đấy là mấy trò tinh ma của Hàng Trình Vũ. Cho nên, anh đã cho người điều tra về chuyện này, còn không quên mở điện thoại đăng nhập vào tài khoản ngân hàng của mình để giở trò.

Thích chơi chiêu thì anh đây chiều.

Đầu giờ chiều trong bệnh viện, Thiều Vân San đang ngồi gọt hoa quả cho Hàng Trình Vũ, điện thoại đặt trên bàn đã nảy lên mấy thông báo được cộng tiền. Vừa cầm dao cô vừa dùng ngón út kéo xuống thông báo để nhìn nội dung xem ai chuyển khoản cho mình. Mà Hàng Trình Vũ ở bên cạnh luôn dõi theo cô, lúc thông báo tới cậu tiện mắt nhìn theo.

Số tiền đầu tiên thông báo tài khoản được nạp thêm trực tiếp từ phía ngân hàng, giao dịch khoản lớn là tiền lương tháng vừa rồi do bên kế toán Nam Thị xử lý. Tiếp đến là hai lần thanh toán từ tài khoản cá nhân của Nam Thái Gia, cô nhận ra là vì cô thấy số tiền khớp với con số cô đòi anh bồi thường.

Trong đầu thoang thoảng nhớ lại nụ hôn ngày hôm đó… nhưng Thiều Vân San chưa kịp nghĩ nhiều thì đã thấy nội dung từ hai lần chuyển khoản của anh:

[Chieu qua em tuyet lam]

[Nho uong thuoc tranh thai di nhe yeu em]

What the fuck?


Ánh mắt cô ngay tức khắc nhìn lên Hàng Trình Vũ, y như rằng sắc mặt chàng trai trẻ đã méo mó không thể tả.

Thiều Vân San cười gượng, vụng về giải thích:

“Đây… đây là bạn chị, bạn vay tiền xong trả lại nên nó nói đùa đấy, em đừng nghĩ là thật!”

Hàng Trình Vũ sao có thể tin lời cô, trong đầu cậu đã hiện lên đủ các thể loại hình ảnh nhạy cảm của cô và người đàn ông khác vì nội dung chuyển khoản kia:

“Đùa sao? Bạn chị là ai mà lại đùa vô duyên như thế?”

Cô cố gắng bịa chuyện để cậu ấy không hiểu nhầm nữa:

“Bạn thật mà, bình thường bọn chị cũng hay đùa nhau như thế…”

“Nếu đúng là đùa thì chị cho em xem điện thoại của chị đi!”

Hàng Trình Vũ biết tối hôm trước vừa cãi nhau cho nên không thể dùng chiêu mặt lạnh cùng thái độ ghen tuông quá mức để nói chuyện. Lúc này, cậu thể hiện ra mình đang rất kiềm chế cơn ghen do không muốn cô bị căng thẳng ‘mất vui’.

Thiều Vân San rơi vào thế khó xử, sau khi suy nghĩ một hồi, cô đáp:

“Lời chị nói là thật, em nên tin tưởng chị. Còn điện thoại cá nhân của chị trong đó có rất nhiều công việc quan trọng chị không muốn để lộ ra ngoài. Chị không đòi hỏi xem điện thoại của em, chị mong em cũng vậy.”

Công việc với Nam Thái Gia là bí mật, còn cả việc cô âm thầm bao nuôi Thanh Hàn Nữ có lưu hình ảnh thông tin với phía ngân hàng, cô không muốn người khác biết.

Hàng Trình Vũ như bị tổn thương, chất giọng hơi nũng nịu nói:

“Chị, chúng ta yêu nhau… có gì phải giấu nhau sao? Chị giấu như vậy khiến em cảm thấy chúng mình chưa từng thật sự dành cả trái tim cho nhau.”

Thiều Vân San nhìn vào đôi mắt cậu… đôi mắt đẹp như phủ tầng sương mù khiến cô luôn cảm thấy không nỡ làm tổn thương khi nhìn vào. Bao nhiêu lời phũ phàng vạch rõ ranh giới giữa yêu và kiểm soát định nói đều nuốt ngược vào trong, cô trả lời:

“Em đừng suy nghĩ linh tinh. Công việc ở Thiều Thị là bảo mật, cho dù có là vợ chồng cũng không thể để lộ.”

Nghe cô nói về Thiều Thị, Hàng Trình Vũ như yên tâm hơn một chút. Nhưng cậu vẫn nói:

“Sau này em vào Hàng Thị, nếu chị muốn biết chuyện gì em vẫn sẽ nói cho chị biết.”

Hoa quả đã gọt xong, Thiều Vân San đặt đĩa trái cây lên tay cậu ấy, không đáp lại câu nói kia mà chỉ dặn dò:

“Chiều nay chị có cuộc họp bên Thiều Thị nên phải về, em ăn xong thì nghỉ ngơi đi. Chú ý giữ gìn sức khỏe, chị về đây!”


Nói dứt lời cô đã đứng dậy thu dọn đồ rồi chuẩn bị rời đi.

Hàng Trình Vũ vội nắm lấy tay cô:

“Chị đừng đi mà… em bị như này rồi chị còn có tâm trạng nghĩ tới công việc hay sao? Hay chẳng lẽ vì chị không muốn cho em xem điện thoại, không muốn nói với em nên mới bỏ về ư?”

Cô đè nén một tiếng thở dài, gỡ tay cậu ấy ra:

“Bình thường chị làm việc tại nhà không hay tới công ty, một tháng chỉ đến vài lần nên đó đều là những buổi họp quan trọng để trao đổi công việc chứ không phải vì nguyên nhân khác.”

Cô lạnh lùng quay lưng đi, Hàng Trình Vũ không níu kéo được nên trong lòng tức tối không vui. Từ ngày yêu đương, cậu nhận ra cảm xúc của mình luôn rối hết cả lên, lúc nào cũng cau có khó chịu từ trong ra ngoài.

Lúc đặt đĩa hoa quả xuống bên cạnh giường, Hàng Trình Vũ vô tình trượt tay làm đĩa hoa quả rơi xuống đất. Chiếc đĩa quý giá cứ vậy vỡ tan tành, nhưng điều khiến cậu hoảng sợ chính là Thiều Vân San đã rời đi lúc này đột nhiên quay lại. Cô đứng ở cửa ra vào, mắt nhìn chăm chăm vào đĩa hoa quả mình cất công gọt vỏ, cắt miếng chỉn chu vương vãi đầy dưới đất.

Trước kia lúc chưa xuyên sách, cô cũng không mấy khi làm việc này do luôn có mẹ chăm lo còn mình chỉ tập trung vào đi làm và viết tiểu thuyết. Tới khi xuyên sách đã có giúp việc của Thiều gia làm từ a tới z. Nên tại lúc thấy những thứ mình cất công bị đổ sông đổ bể dù Hàng Trình Vũ không cố ý thì cũng khiến cô chạnh lòng. Cô cảm nhận ngoài những việc ghen tuông vô cớ thì cậu chẳng biết cách trân trọng cô.

“Em… em lỡ tay… để em nhặt lên…”

Hàng Trình Vũ cuống quýt nói.

Thiều Vân San nặn ra một nụ cười an ủi, nụ cười không lan tới ánh mắt:

“Bỏ đi, em đang bệnh, để chị giúp em.”

Cô đi tới nhặt mấy mảnh thủy tinh và trái cây vương vãi rồi vứt thẳng vào trong thùng rác. Hàng Trình Vũ nhìn thôi cũng biết cô giận, chỉ là cậu không biết phải nói gì nữa.

“Sao chị lại quay lại?”


Cậu hỏi một câu.

Thật ra, ra tới thang máy vừa hay trợ lý Dương Lệ đã gửi tin nhắn báo cuộc họp hôm nay được hủy bỏ do phía Lã Thư bị Chủ tịch chỉ đạo đi công tác đột xuất ngay đêm nay. Cô vốn định quay lại với Hàng Trình Vũ, nhưng cảm xúc trốn tránh ngày càng mãnh liệt, câu nói phát ra khỏi miệng lại là:

“Chị quên không dặn em rằng mấy ngày tới chị không đến được, em bảo giúp việc Hàng gia tới chăm sóc nhé!”

Nghe vậy, tâm trạng Hàng Trình Vũ như xuống dốc không phanh:

“Chị có việc gì mà sao lại không tới? Em muốn gặp chị lắm…”

Cô nói dối không chớp mắt, đáp ngay:

“Ba bảo chị đi công tác.”

Hàng Trình Vũ kêu than:

“Có phải bác ấy đã ghét em tới mức này rồi không?”

“Không đâu, em đừng nghĩ như thế.”

Thiều Vân San phải an ủi Hàng Trình Vũ thêm mấy câu, vừa có cớ đi họp nên cô mới dễ dàng rời đi. Kỳ lạ là khi nghĩ tới vài ngày tiếp theo cô không cần gặp cậu người yêu của mình, trong lòng cô thấy nhẹ nhõm đến lạ…

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương