Đào Hố Chôn Mình Ta Nhìn Ta Chết
-
C117: Mẫu tình cố mặc
Thiều Vân San cười khẽ, sau đó cô đã lắc đầu từ chối:
“Tôi chợt nhớ ra sếp tôi không muốn phong cách của anh ấy mang hơi thở của người đàn ông khác. Nếu anh cần, hãy đợi hết năm tới nhé!”
Đợi khi cô hết hợp đồng với anh, có lẽ cô sẽ làm cho Cố Mặc nếu anh ta thực sự muốn.
Cảm nhận Thiều Vân San đã thoải mái hơn, Cố Mặc bắt đầu dò hỏi:
“Gần đây hai người cãi nhau à? Tôi thấy cả hai đều không lui tới đây?”
Thiều Vân San mới phấn chấn được một chút đã bị câu hỏi này làm cho buồn bã trở lại. Sau khi nghĩ ngợi, cũng vì tin tưởng vào ánh mắt nhìn người của mình, cô lựa chọn tâm sự với Cố Mặc để giải tỏa cảm xúc trong lòng mình.
Cô hỏi anh rằng:
“Anh đã từng yêu đương chưa?”
“Đã từng yêu hai người.”
Cố Mặc thắc mắc:
“Sao cô lại hỏi cái này?”
Thiều Vân San rầu rĩ đáp:
“Gần đây tôi đang gặp vấn đề trong chuyện này, chúng tôi gần như là yêu nhưng lại không phải yêu…”
“Khó hiểu thế?”
Cố Mặc cảm thán, xong lại nói:
“Tôi thấy hai người trông cũng đẹp đôi, tính ra người nhiều mưu kế như Nam gia đúng là phải gặp lão làng tình trường như cô mới trị được.”
Anh ấy nghiêng người nói nhỏ:
“Cô biết không, mấy cô mấy chị ở đây hay nói tôi là đừng như Nam gia. Anh ấy xui xẻo gặp phải cô, bị cô hành cho lên bờ xuống ruộng. Họ khuyên tôi nên yêu một người hiền lành chất phát giống như tôi… nhưng họ đâu biết con người bên trong tôi thế nào đâu?”
Thiều Vân San ngại ngùng giải thích:
“Tôi làm gì có trị được anh ấy… mọi người cứ nói quá!”
“Thì đó, mọi người xung quanh nói gì nghĩ gì cũng chỉ là một phần nhỏ thôi. Quan trọng là bản thân cô thực sự muốn điều gì…?”
Thật ra Cố Mặc vừa hiểu cho suy nghĩ của cô, cũng vừa có những suy nghĩ riêng của mình. Có thể Thiều Vân San không nhìn ra chứ thực chất ít nhiều gì cô cũng đã thay đổi bản tính của Nam Thái Gia. Nam gia của hiện tại, mọi người nhìn thấy anh khác xưa nhiều, đặc biệt nhất là sự kiên nhẫn đối với một người.
Vì có chút ngại ngùng nên Thiều Vân San liền hỏi sang chuyện tình yêu của Cố Mặc. Cố Mặc thoải mái kể cho cô nghe:
“Ngày xưa lúc yêu mối tình đầu tôi cho rằng cô ấy là tất cả của mình, yêu đến mức không màng học hành rồi bị ông nội đánh cho một trận. Sau này chia tay vì áp lực khiến tôi day dứt lắm. Về sau, tôi gặp người yêu thứ hai trong khi du học, tôi cũng cho rằng người yêu này là định mệnh cuộc đời tôi… Đến cuối cùng, chúng tôi vẫn chia tay, người yêu thứ hai còn khuyến mại thêm cho tôi cặp sừng trên đầu.”
Cô khẽ bật cười:
“Có khi là do anh hiền quá bị người ta lừa tình đấy!”
“Cô cũng thấy tôi hiền à? Nhưng nói thật cho cô biết nha… tôi không hiền đâu. Lúc biết cô người yêu thứ hai có người khác, tôi đã tìm tới tận nhà tên đó đánh nhau với hắn một trận rồi thẳng thừng chia tay.”
Cô không tin lắm, nhưng vẫn ra vẻ thấu hiểu mà hỏi:
“Anh có ghét cô người yêu thứ hai đấy không?”
“Ghét hả?”
Cố Mặc hỏi lại như rất bất ngờ:
“Tôi yêu cô ấy mà, tại sao tôi lại ghét cô ấy? Cùng lắm khi bị cắm sừng tôi cảm thấy giận vì nghĩ mình tốt như này mà cô ấy không cần tôi thôi. Đến bây giờ sau khi trải qua nhiều năm rồi, tôi lại cho rằng có thể do lúc đó tôi không biết cách làm cô ấy vui, cô ấy chán tôi là đúng.”
“Hờ hờ.”
Thế này mà Cố Mặc còn nói mình ‘hiền giả’ à?
Cố Mặc không nhận ra ý đồ ‘cười cợt’ của Thiều Vân San, vẫn tiếp tục nói:
“À, kể cho cô nghe, đợt đầu năm ngoái tôi gặp lại mối tình đầu của mình. Bây giờ cô ấy đã có hai đứa con, mới ly hôn tên chồng tệ bạc. Nếu không phải cô ấy kiên quyết muốn sang nước ngoài thì tôi đã theo đuổi lại cô ấy rồi… Đúng là mối tình đầu của tôi, có con rồi mà vẫn xinh đẹp như thế.”
Nhìn biểu hiện si mê của Cố Mặc, Thiều Vân San có chút ba chấm, cô hỏi:
“Có ảnh không?”
Cố Mặc được đà mở điện thoại khoe ra bức ảnh chụp chung nhóm lớp của anh ta khi đi họp lớp năm ngoái. Khi phóng to lên, cô thấy người phụ nữ theo lời anh nói đã có hai con gương mặt dù trang điểm cũng không giấu được một vài nếp nhăn. Thân hình đối phương hơi mũm mĩm, tổng thể được nhất chính là tướng tá phúc hậu.
Cố Mặc lại khoe những bức ảnh từ chục năm trước của người con gái ấy… khi nhìn lại, quả thực so với người mẹ hai con hiện tại thì khác một trời một vực. Thiếu nữ mười tám xinh đẹp đầy sắc xuân và người mẹ hai con này có liên kết với nhau à?
“Tại sao vậy?”
Cô không kiềm lòng được mà hỏi.
“Khác lắm đúng không?”
Nhìn thấy ánh mắt khó tin của Thiều Vân San, Cố Mặc giải thích:
“Tôi biết cô ấy so với lúc trước không xinh đẹp bằng, cô ấy bây giờ cũng đã có hai con và một đời chồng nhưng quả thực khi gặp lại vẫn khiến tôi rung động. Có thể là duyên cũng có thể là nợ. Tóm lại, tôi vẫn luôn cảm thấy tiếc nuối bởi năm mười tám tuổi bị ông nội bắt chia tay đó!”
Nhìn Cố Mặc hiền hiền, cô vừa hiểu anh vì sao lại thế, mà cũng vừa không hiểu. Cảm giác rất khó nói.
Nhưng sau khi nghe anh kể về chuyện tình của mình, cô bỗng nhận ra một điều là xã hội này hoàn toàn khác xa với xã hội trong tiểu thuyết Nữ Nữ Thương Lan mà cô đã viết. Và, xã hội này lại giống hoàn toàn như xã hội thực tại trước khi cô xuyên sách.
Trên thế giới hàng tỉ người, tìm được nhau giữa biển người đã khó… Giữ được nhau còn khó hơn gấp nghìn lần.
Nếu lỡ có rồi lại để vụt mất, cả đời sẽ mang theo tiếc nuối không thể xóa nhòa. Cũng giống như Cố Mặc, khi tình yêu chân thành vụt mất, đến tận chục năm sau người con gái đó đã xấu xí, đã có con nhưng anh ấy vẫn vô thức rung động.
Cô nhớ tới mối tình đầu chóng vánh với Hàng Trình Vũ, khi đó cả hai bắt đầu vội vàng, không liên kết chặt chẽ dẫn tới chia tay. Đôi khi ngẫm lại cô vẫn cảm thấy mình có lỗi với cậu ấy…
Vậy thì cho cô lựa chọn, cô muốn Nam Thái Gia giống như mối tình đầu khó quên hay là người đã từng yêu rồi chia tay như Cố Mặc?
Chỉ cần nhớ tới mỗi đêm cô đều nằm mơ cùng anh… thì chỉ e năm mười năm sau cô vẫn sẽ bị thứ cảm giác đã từng có được đó hành hạ đến chết mất. Cô tuyệt đối không để vụt mất… Cô quyết tâm rồi, nếu cái kết cuối cùng là chia tay hoặc thậm chí là cái chết thì cô cũng phải đi cho hết cái kết đó…
“Có những cuốn sách nói về tình yêu thủy chung bên nhau tới cuối đời… tôi thật ngưỡng mộ. Giá như cuộc đời này ai cũng nghĩ thông, nghĩ đúng, nghĩ nhân văn như trong sách thì có khi các mối tơ tình đã không rắc rối như vậy.”
Cố Mặc vô tình nói nhưng lời nào lời ấy lại đụng chạm tới sâu thẳm trong tim cô.
Anh nói đúng… Nếu được như trong sách, thế thì sẽ không có ngoại tình, không có yêu đương mù quáng, không có sự phản bội và đau khổ.
Nhưng đấy chỉ là trong sách, còn ở thế giới thực tại, cô và những người xung quanh cô vốn dĩ không thể nào cả đời chỉ yêu duy nhất một người.
Có thể trước đó Thiều Vân San nguyên tác không chỉ ngủ với Trần Viễn mà còn có ai khác nữa, nhưng quan trọng là thực tế Nam Thái Gia chỉ ngủ với Phí Tiểu Uyển cô… Ngủ với anh rồi, chưa chắc gì cả đời sau này cô không ngủ thêm với người khác nữa?
Nếu như Nam Thái Gia hiện tại mà không chấp nhận cô, cô cảm thấy anh còn không bằng Cố Mặc. Ít nhất Cố Mặc đã dành tình yêu chân thành cho mối tình đầu của mình và dành sự tôn trọng cho người yêu thứ hai bất kể xảy ra chuyện gì…
“Tôi chợt nhớ ra sếp tôi không muốn phong cách của anh ấy mang hơi thở của người đàn ông khác. Nếu anh cần, hãy đợi hết năm tới nhé!”
Đợi khi cô hết hợp đồng với anh, có lẽ cô sẽ làm cho Cố Mặc nếu anh ta thực sự muốn.
Cảm nhận Thiều Vân San đã thoải mái hơn, Cố Mặc bắt đầu dò hỏi:
“Gần đây hai người cãi nhau à? Tôi thấy cả hai đều không lui tới đây?”
Thiều Vân San mới phấn chấn được một chút đã bị câu hỏi này làm cho buồn bã trở lại. Sau khi nghĩ ngợi, cũng vì tin tưởng vào ánh mắt nhìn người của mình, cô lựa chọn tâm sự với Cố Mặc để giải tỏa cảm xúc trong lòng mình.
Cô hỏi anh rằng:
“Anh đã từng yêu đương chưa?”
“Đã từng yêu hai người.”
Cố Mặc thắc mắc:
“Sao cô lại hỏi cái này?”
Thiều Vân San rầu rĩ đáp:
“Gần đây tôi đang gặp vấn đề trong chuyện này, chúng tôi gần như là yêu nhưng lại không phải yêu…”
“Khó hiểu thế?”
Cố Mặc cảm thán, xong lại nói:
“Tôi thấy hai người trông cũng đẹp đôi, tính ra người nhiều mưu kế như Nam gia đúng là phải gặp lão làng tình trường như cô mới trị được.”
Anh ấy nghiêng người nói nhỏ:
“Cô biết không, mấy cô mấy chị ở đây hay nói tôi là đừng như Nam gia. Anh ấy xui xẻo gặp phải cô, bị cô hành cho lên bờ xuống ruộng. Họ khuyên tôi nên yêu một người hiền lành chất phát giống như tôi… nhưng họ đâu biết con người bên trong tôi thế nào đâu?”
Thiều Vân San ngại ngùng giải thích:
“Tôi làm gì có trị được anh ấy… mọi người cứ nói quá!”
“Thì đó, mọi người xung quanh nói gì nghĩ gì cũng chỉ là một phần nhỏ thôi. Quan trọng là bản thân cô thực sự muốn điều gì…?”
Thật ra Cố Mặc vừa hiểu cho suy nghĩ của cô, cũng vừa có những suy nghĩ riêng của mình. Có thể Thiều Vân San không nhìn ra chứ thực chất ít nhiều gì cô cũng đã thay đổi bản tính của Nam Thái Gia. Nam gia của hiện tại, mọi người nhìn thấy anh khác xưa nhiều, đặc biệt nhất là sự kiên nhẫn đối với một người.
Vì có chút ngại ngùng nên Thiều Vân San liền hỏi sang chuyện tình yêu của Cố Mặc. Cố Mặc thoải mái kể cho cô nghe:
“Ngày xưa lúc yêu mối tình đầu tôi cho rằng cô ấy là tất cả của mình, yêu đến mức không màng học hành rồi bị ông nội đánh cho một trận. Sau này chia tay vì áp lực khiến tôi day dứt lắm. Về sau, tôi gặp người yêu thứ hai trong khi du học, tôi cũng cho rằng người yêu này là định mệnh cuộc đời tôi… Đến cuối cùng, chúng tôi vẫn chia tay, người yêu thứ hai còn khuyến mại thêm cho tôi cặp sừng trên đầu.”
Cô khẽ bật cười:
“Có khi là do anh hiền quá bị người ta lừa tình đấy!”
“Cô cũng thấy tôi hiền à? Nhưng nói thật cho cô biết nha… tôi không hiền đâu. Lúc biết cô người yêu thứ hai có người khác, tôi đã tìm tới tận nhà tên đó đánh nhau với hắn một trận rồi thẳng thừng chia tay.”
Cô không tin lắm, nhưng vẫn ra vẻ thấu hiểu mà hỏi:
“Anh có ghét cô người yêu thứ hai đấy không?”
“Ghét hả?”
Cố Mặc hỏi lại như rất bất ngờ:
“Tôi yêu cô ấy mà, tại sao tôi lại ghét cô ấy? Cùng lắm khi bị cắm sừng tôi cảm thấy giận vì nghĩ mình tốt như này mà cô ấy không cần tôi thôi. Đến bây giờ sau khi trải qua nhiều năm rồi, tôi lại cho rằng có thể do lúc đó tôi không biết cách làm cô ấy vui, cô ấy chán tôi là đúng.”
“Hờ hờ.”
Thế này mà Cố Mặc còn nói mình ‘hiền giả’ à?
Cố Mặc không nhận ra ý đồ ‘cười cợt’ của Thiều Vân San, vẫn tiếp tục nói:
“À, kể cho cô nghe, đợt đầu năm ngoái tôi gặp lại mối tình đầu của mình. Bây giờ cô ấy đã có hai đứa con, mới ly hôn tên chồng tệ bạc. Nếu không phải cô ấy kiên quyết muốn sang nước ngoài thì tôi đã theo đuổi lại cô ấy rồi… Đúng là mối tình đầu của tôi, có con rồi mà vẫn xinh đẹp như thế.”
Nhìn biểu hiện si mê của Cố Mặc, Thiều Vân San có chút ba chấm, cô hỏi:
“Có ảnh không?”
Cố Mặc được đà mở điện thoại khoe ra bức ảnh chụp chung nhóm lớp của anh ta khi đi họp lớp năm ngoái. Khi phóng to lên, cô thấy người phụ nữ theo lời anh nói đã có hai con gương mặt dù trang điểm cũng không giấu được một vài nếp nhăn. Thân hình đối phương hơi mũm mĩm, tổng thể được nhất chính là tướng tá phúc hậu.
Cố Mặc lại khoe những bức ảnh từ chục năm trước của người con gái ấy… khi nhìn lại, quả thực so với người mẹ hai con hiện tại thì khác một trời một vực. Thiếu nữ mười tám xinh đẹp đầy sắc xuân và người mẹ hai con này có liên kết với nhau à?
“Tại sao vậy?”
Cô không kiềm lòng được mà hỏi.
“Khác lắm đúng không?”
Nhìn thấy ánh mắt khó tin của Thiều Vân San, Cố Mặc giải thích:
“Tôi biết cô ấy so với lúc trước không xinh đẹp bằng, cô ấy bây giờ cũng đã có hai con và một đời chồng nhưng quả thực khi gặp lại vẫn khiến tôi rung động. Có thể là duyên cũng có thể là nợ. Tóm lại, tôi vẫn luôn cảm thấy tiếc nuối bởi năm mười tám tuổi bị ông nội bắt chia tay đó!”
Nhìn Cố Mặc hiền hiền, cô vừa hiểu anh vì sao lại thế, mà cũng vừa không hiểu. Cảm giác rất khó nói.
Nhưng sau khi nghe anh kể về chuyện tình của mình, cô bỗng nhận ra một điều là xã hội này hoàn toàn khác xa với xã hội trong tiểu thuyết Nữ Nữ Thương Lan mà cô đã viết. Và, xã hội này lại giống hoàn toàn như xã hội thực tại trước khi cô xuyên sách.
Trên thế giới hàng tỉ người, tìm được nhau giữa biển người đã khó… Giữ được nhau còn khó hơn gấp nghìn lần.
Nếu lỡ có rồi lại để vụt mất, cả đời sẽ mang theo tiếc nuối không thể xóa nhòa. Cũng giống như Cố Mặc, khi tình yêu chân thành vụt mất, đến tận chục năm sau người con gái đó đã xấu xí, đã có con nhưng anh ấy vẫn vô thức rung động.
Cô nhớ tới mối tình đầu chóng vánh với Hàng Trình Vũ, khi đó cả hai bắt đầu vội vàng, không liên kết chặt chẽ dẫn tới chia tay. Đôi khi ngẫm lại cô vẫn cảm thấy mình có lỗi với cậu ấy…
Vậy thì cho cô lựa chọn, cô muốn Nam Thái Gia giống như mối tình đầu khó quên hay là người đã từng yêu rồi chia tay như Cố Mặc?
Chỉ cần nhớ tới mỗi đêm cô đều nằm mơ cùng anh… thì chỉ e năm mười năm sau cô vẫn sẽ bị thứ cảm giác đã từng có được đó hành hạ đến chết mất. Cô tuyệt đối không để vụt mất… Cô quyết tâm rồi, nếu cái kết cuối cùng là chia tay hoặc thậm chí là cái chết thì cô cũng phải đi cho hết cái kết đó…
“Có những cuốn sách nói về tình yêu thủy chung bên nhau tới cuối đời… tôi thật ngưỡng mộ. Giá như cuộc đời này ai cũng nghĩ thông, nghĩ đúng, nghĩ nhân văn như trong sách thì có khi các mối tơ tình đã không rắc rối như vậy.”
Cố Mặc vô tình nói nhưng lời nào lời ấy lại đụng chạm tới sâu thẳm trong tim cô.
Anh nói đúng… Nếu được như trong sách, thế thì sẽ không có ngoại tình, không có yêu đương mù quáng, không có sự phản bội và đau khổ.
Nhưng đấy chỉ là trong sách, còn ở thế giới thực tại, cô và những người xung quanh cô vốn dĩ không thể nào cả đời chỉ yêu duy nhất một người.
Có thể trước đó Thiều Vân San nguyên tác không chỉ ngủ với Trần Viễn mà còn có ai khác nữa, nhưng quan trọng là thực tế Nam Thái Gia chỉ ngủ với Phí Tiểu Uyển cô… Ngủ với anh rồi, chưa chắc gì cả đời sau này cô không ngủ thêm với người khác nữa?
Nếu như Nam Thái Gia hiện tại mà không chấp nhận cô, cô cảm thấy anh còn không bằng Cố Mặc. Ít nhất Cố Mặc đã dành tình yêu chân thành cho mối tình đầu của mình và dành sự tôn trọng cho người yêu thứ hai bất kể xảy ra chuyện gì…
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook