Đào Hố Chôn Mình Ta Nhìn Ta Chết
-
C111: Ánh sáng cuộc đời
Người đã nóng rực lên, trong đầu Thiều Vân San nhớ tới Nam Thái Gia. Cô cố ép mình nghĩ tới anh để chống chọi lại thuốc kích thích trong người. Hai tay cô nắm chặt vào ga giường, quằn quại trong đau đớn, cô không cho phép mình cảm thấy điên loạn vì cái chạm tay của đám đàn ông kia. Nhưng cô càng tránh né, càng giãy dụa càng làm bọn chúng hưng phấn. Có tên đã không kiềm chế được, hắn không còn tỉnh táo để nhường tên cầm đầu làm trước nên bọn chúng đã mâu thuẫn với nhau. Hai tên đó chửi qua chửi lại, rồi sinh ra ẩu đả.
Mặc kệ tên cầm đầu và tên phê thuốc đánh nhau, những tên khác bắt đầu sà tới, Thiều Vân San tuyệt vọng nhắm chặt hai mắt chờ đợi những gì sẽ xảy ra sau đó. Nhưng một âm thanh ‘tít’ kéo dài báo hiệu cánh cửa mở đã thu hút đám người kia, trong giây tiếp theo cánh cửa khách sạn bị đạp mạnh ra.
Người đàn ông đem theo cơn gió lạnh ùa vào phòng, đôi mắt anh rực đỏ như ác quỷ khiến cho đám người kia nhất thời sợ hãi. Có điều bị dục vọng xâm chiếm bộ não khiến chúng mất trí, có tên còn sĩ diện muốn lao tới đánh nhau với người phá đám.
Nam Thái Gia giống như tên điên, việc đầu tiên anh làm là xông tới đạp bắn tên đàn ông đang nằm đè trên người Thiều Vân San.
Thiều Vân San hoảng hồn mở bừng hai mắt, hai mắt ướt nhòe khiến cô không nhìn rõ người đàn ông trước mắt… Nhưng trái tim cô nhận ra người ấy không ai khác chính là anh.
Anh tới rồi… anh tới giúp cô phải không?
Giữa hai người không kịp nhìn nhau quá ba giây, những tên đàn ông kia đã lao vào đánh đấm với anh. Tên cầm đầu thấy mọi chuyện bất ổn đã vội vàng lao ra ngoài cửa hòng chạy trốn, nhưng hắn cũng vừa hay đụng trúng Hàng Thương Lan và Thanh Hàn Nữ mới tới nơi. Hai bên lao vào đánh nhau, Thanh Hàn Nữ để Hàng Thương Lan xử lý tên cầm đầu còn mình chạy vào trong giúp Nam Thái Gia. Có thêm sự trợ giúp của người ông Phục phân phó cho nên đám người xấu nhanh chóng bị chế ngự.
Nam Thái Gia hạ gục một tên khiến hắn nằm liệt dưới chân anh, cũng chính hắn là tên đã nằm đè lên Thiều Vân San khi nãy. Hắn kêu oai oái cầu xin nhưng anh không cho hắn cơ hội, chân dài nâng lên tàn nhẫn đạp mạnh xuống hạ bộ của hắn. Đế dày hàng cao cấp cộng với lực đạo mạnh khiến cú va chạm như tăng thêm rất nhiều lực.
Tên đó ré lên một tiếng như lợn bị cắt tiết rồi ngất xỉu.
Thanh Hàn Nữ đứng gần Nam Thái Gia nhất nên nhìn thấy trong mắt anh khi đó chỉ có sự chết chóc. Quen anh không phải trong thời gian ngắn nhưng đây là lần mà Thanh Hàn Nữ cảm thấy sợ anh nhất.
Nam Thái Gia vẫn còn đứng yên tại chỗ, giống như là đang cố gắng bình tĩnh lại sau khi phát điên. Không gian và cảnh vật dường như bị ngừng lại, chỉ có Thiều Vân San ở trên giường không ngừng ngọ nguậy. Cô cố gắng ngồi dậy, vụng về lau hai hàng nước mắt sau đó từ từ bò xuống giường.
Đôi chân trần cùng với tà váy dài bị rách nát kéo lê tới phía sau Nam Thái Gia. Dù lý trí không còn tỉnh táo bao nhiêu nhưng cô biết Nam Thái Gia trước mặt cô đây đã không còn giống như trong Nữ Nữ Thương Lan. Anh lao tới cứu cô, phát điên lên khi cô bị người ta làm hại.
Kể cả trong mắt người khác lúc này anh rất đáng sợ, nhưng đối với cô anh giống như vị bạo chúa ngầu nhất. Vị bạo chúa ấy sẵn sàng ra tay bảo vệ người con gái của mình cho dù gặp phải bất cứ chuyện gì… Và nếu trong lòng anh cô không phải là duy nhất nhưng cô hiểu rõ cô cũng rất quan trọng với anh, quan trọng không kém gì Nữ Nữ…
So với thuốc kích dục thì anh của thực tại còn có công dụng mạnh hơn gấp nhiều lần. Hiện tại, thuốc với cô chỉ là cái cớ. Cô vòng tay ôm lấy anh từ phía sau, cảm nhận rõ ràng sự run rẩy của cơ thể người đàn ông.
“Thái Gia… anh đánh chết người rồi…”
Cô không biết vì sao câu đầu tiên nói với anh là câu ấy, cô muốn nói gì đó tình cảm hơn… muốn làm nũng gì đó nữa nhưng mồm miệng không nghe theo cô. Cô dụi dụi mặt vào lưng anh, lau hết chỗ nước mắt còn lại vào suit của anh.
Nam Thái Gia vì tiếng gọi đầy thâm tình này mà trái tim kịch liệt rung động, giây phút đó anh biết lòng mình đã hoàn toàn thuộc về cô. Thậm chí trước kia anh có tình cảm với Nữ Nữ nhưng cũng chưa bao giờ trải qua loại cảm giác tương tự như vậy. Loại khoái cảm lạ lùng dâng tràn trong tâm trí, rốt cuộc anh không còn vướng bận một chút nào về Thanh Hàn Nữ nữa mà chỉ có cô… chỉ có Thiều Vân San mà thôi.
Anh từ từ quay lại ôm lấy cô, cái ôm chặt trong lòng khiến hai chân cô run rẩy.
Thiều Vân San dùng hết sức lực muốn nhảy lên người anh nhưng chiếc váy trơn cọ vào chân anh lại làm cô tuột xuống. Vài lần như thế phải khiến Nam Thái Gia bế cô lên theo kiểu công chúa. Cô ôm chặt cổ anh, đầu rúc gọn trong hõm cổ người đàn ông.
Thanh Hàn Nữ chứng kiến cảnh này thì ngượng chín mặt, cô ấy bối rối không biết nên đi hay ở. Đúng lúc Hàng Thương Lan vừa giải quyết xong bên ngoài thì đi vào, nhìn thấy một màn trước mắt đó anh thấy lòng mình rất khó chịu. Anh muốn đi tới kéo Thiều Vân San xuống nhưng lại cảm thấy không đúng lắm.
Anh không quá rõ về mối quan hệ của Thiều Vân San và Nam Thái Gia, chỉ sợ hai người yêu nhau rồi mà anh đến ngăn cản thì có phải là quá đáng không? Dù sao anh cũng không phải anh trai ruột của cô kia mà…
Thấy sự bối rối trong mắt anh, Thanh Hàn Nữ đành chủ động tới gần Nam Thái Gia, thay Hàng Thương Lan dò hỏi:
“Vân San, để tôi đưa cô về nhé?”
Thiều Vân San ngước mắt nhìn, theo bản năng ôm chặt Nam Thái Gia còn hơn cả khi nãy. Cô không quên chỉ tay vào tên duy nhất đang nằm dưới đất mà chưa bị kéo đi, mơ màng dặn dò:
“Nữ Nữ mang hắn đi đi… nhớ chôn cất kỹ giúp tôi, đừng để người khác biết…”
Thanh Hàn Nữ khó xử nhìn Nam Thái Gia, Nam Thái Gia ôm chặt Thiều Vân San trong lòng, ánh mắt giờ đây khi nhìn Thanh Hàn Nữ cũng không còn giống như xưa, anh hờ hững cất tiếng:
“Em về trước đi, cô ấy có tôi lo rồi.”
“Tình trạng của cô ấy như thế này tốt nhất là nên đưa đi bệnh viện kiểm tra.”
Hàng Thương Lan không nhịn được mà nói.
Địch ý trong lòng Nam Thái Gia càng lớn, anh nhếch môi, ác ý dè bỉu:
“Hàng thiếu làm sao? Có Nữ Nữ rồi còn tham lam muốn giành San của tôi à?”
Câu này đụng đến lòng tự ái của Hàng Thương Lan. Sau một hồi đấu tranh tâm lý, anh ấy tức giận mặc kệ Thiều Vân San, bước tới nắm tay Nữ Nữ kéo cô ấy rời khỏi đây.
Tên đàn ông dưới đất kia sau đó đã được hai tay sai của ông Phục lôi đi. Đám người xấu này được kéo thẳng đến đồn cảnh sát từ phía cổng sau khách sạn vì ông Phục không muốn khách sạn của mình mang tai tiếng.
Căn phòng chỉ còn lại hai người, Thiều Vân San bấy giờ hoàn toàn ngấm thuốc, cô biết người bên cạnh mình đang là Nam Thái Gia nên không hề có chút gì gọi là chống cự với thuốc. Hơn nữa, khi thấy Nam Thái Gia không có động tĩnh gì tiếp theo thì cô to gan sờ mó khắp người của anh.
Cô sờ cơ vai xuống cơ ngực rồi luồn tới cơ bụng tới những nơi mà cô ước ao. Bàn tay nôn nóng muốn cởi áo khoác của anh ra, tuy nhiên anh đang bế cô khiến tư thế của cô không được thuận tiện thế là cô giãy nảy đòi xuống.
Nam Thái Gia lo cô để chân trần nên ôm cô tới bên giường, đặt cô đứng xuống cẩn thận. Thế mà việc đầu tiên khi đứng vững trên giường là cô đã trực tiếp kéo anh lại không cho anh có cơ hội cách xa. Nam Thái Gia bị cô giữ chặt… sự ma sát y như trong những giấc mơ khiến anh không thể khống chế suy nghĩ không trong sáng của mình. Anh mong cầu nhiều hơn thế…
Mặc kệ tên cầm đầu và tên phê thuốc đánh nhau, những tên khác bắt đầu sà tới, Thiều Vân San tuyệt vọng nhắm chặt hai mắt chờ đợi những gì sẽ xảy ra sau đó. Nhưng một âm thanh ‘tít’ kéo dài báo hiệu cánh cửa mở đã thu hút đám người kia, trong giây tiếp theo cánh cửa khách sạn bị đạp mạnh ra.
Người đàn ông đem theo cơn gió lạnh ùa vào phòng, đôi mắt anh rực đỏ như ác quỷ khiến cho đám người kia nhất thời sợ hãi. Có điều bị dục vọng xâm chiếm bộ não khiến chúng mất trí, có tên còn sĩ diện muốn lao tới đánh nhau với người phá đám.
Nam Thái Gia giống như tên điên, việc đầu tiên anh làm là xông tới đạp bắn tên đàn ông đang nằm đè trên người Thiều Vân San.
Thiều Vân San hoảng hồn mở bừng hai mắt, hai mắt ướt nhòe khiến cô không nhìn rõ người đàn ông trước mắt… Nhưng trái tim cô nhận ra người ấy không ai khác chính là anh.
Anh tới rồi… anh tới giúp cô phải không?
Giữa hai người không kịp nhìn nhau quá ba giây, những tên đàn ông kia đã lao vào đánh đấm với anh. Tên cầm đầu thấy mọi chuyện bất ổn đã vội vàng lao ra ngoài cửa hòng chạy trốn, nhưng hắn cũng vừa hay đụng trúng Hàng Thương Lan và Thanh Hàn Nữ mới tới nơi. Hai bên lao vào đánh nhau, Thanh Hàn Nữ để Hàng Thương Lan xử lý tên cầm đầu còn mình chạy vào trong giúp Nam Thái Gia. Có thêm sự trợ giúp của người ông Phục phân phó cho nên đám người xấu nhanh chóng bị chế ngự.
Nam Thái Gia hạ gục một tên khiến hắn nằm liệt dưới chân anh, cũng chính hắn là tên đã nằm đè lên Thiều Vân San khi nãy. Hắn kêu oai oái cầu xin nhưng anh không cho hắn cơ hội, chân dài nâng lên tàn nhẫn đạp mạnh xuống hạ bộ của hắn. Đế dày hàng cao cấp cộng với lực đạo mạnh khiến cú va chạm như tăng thêm rất nhiều lực.
Tên đó ré lên một tiếng như lợn bị cắt tiết rồi ngất xỉu.
Thanh Hàn Nữ đứng gần Nam Thái Gia nhất nên nhìn thấy trong mắt anh khi đó chỉ có sự chết chóc. Quen anh không phải trong thời gian ngắn nhưng đây là lần mà Thanh Hàn Nữ cảm thấy sợ anh nhất.
Nam Thái Gia vẫn còn đứng yên tại chỗ, giống như là đang cố gắng bình tĩnh lại sau khi phát điên. Không gian và cảnh vật dường như bị ngừng lại, chỉ có Thiều Vân San ở trên giường không ngừng ngọ nguậy. Cô cố gắng ngồi dậy, vụng về lau hai hàng nước mắt sau đó từ từ bò xuống giường.
Đôi chân trần cùng với tà váy dài bị rách nát kéo lê tới phía sau Nam Thái Gia. Dù lý trí không còn tỉnh táo bao nhiêu nhưng cô biết Nam Thái Gia trước mặt cô đây đã không còn giống như trong Nữ Nữ Thương Lan. Anh lao tới cứu cô, phát điên lên khi cô bị người ta làm hại.
Kể cả trong mắt người khác lúc này anh rất đáng sợ, nhưng đối với cô anh giống như vị bạo chúa ngầu nhất. Vị bạo chúa ấy sẵn sàng ra tay bảo vệ người con gái của mình cho dù gặp phải bất cứ chuyện gì… Và nếu trong lòng anh cô không phải là duy nhất nhưng cô hiểu rõ cô cũng rất quan trọng với anh, quan trọng không kém gì Nữ Nữ…
So với thuốc kích dục thì anh của thực tại còn có công dụng mạnh hơn gấp nhiều lần. Hiện tại, thuốc với cô chỉ là cái cớ. Cô vòng tay ôm lấy anh từ phía sau, cảm nhận rõ ràng sự run rẩy của cơ thể người đàn ông.
“Thái Gia… anh đánh chết người rồi…”
Cô không biết vì sao câu đầu tiên nói với anh là câu ấy, cô muốn nói gì đó tình cảm hơn… muốn làm nũng gì đó nữa nhưng mồm miệng không nghe theo cô. Cô dụi dụi mặt vào lưng anh, lau hết chỗ nước mắt còn lại vào suit của anh.
Nam Thái Gia vì tiếng gọi đầy thâm tình này mà trái tim kịch liệt rung động, giây phút đó anh biết lòng mình đã hoàn toàn thuộc về cô. Thậm chí trước kia anh có tình cảm với Nữ Nữ nhưng cũng chưa bao giờ trải qua loại cảm giác tương tự như vậy. Loại khoái cảm lạ lùng dâng tràn trong tâm trí, rốt cuộc anh không còn vướng bận một chút nào về Thanh Hàn Nữ nữa mà chỉ có cô… chỉ có Thiều Vân San mà thôi.
Anh từ từ quay lại ôm lấy cô, cái ôm chặt trong lòng khiến hai chân cô run rẩy.
Thiều Vân San dùng hết sức lực muốn nhảy lên người anh nhưng chiếc váy trơn cọ vào chân anh lại làm cô tuột xuống. Vài lần như thế phải khiến Nam Thái Gia bế cô lên theo kiểu công chúa. Cô ôm chặt cổ anh, đầu rúc gọn trong hõm cổ người đàn ông.
Thanh Hàn Nữ chứng kiến cảnh này thì ngượng chín mặt, cô ấy bối rối không biết nên đi hay ở. Đúng lúc Hàng Thương Lan vừa giải quyết xong bên ngoài thì đi vào, nhìn thấy một màn trước mắt đó anh thấy lòng mình rất khó chịu. Anh muốn đi tới kéo Thiều Vân San xuống nhưng lại cảm thấy không đúng lắm.
Anh không quá rõ về mối quan hệ của Thiều Vân San và Nam Thái Gia, chỉ sợ hai người yêu nhau rồi mà anh đến ngăn cản thì có phải là quá đáng không? Dù sao anh cũng không phải anh trai ruột của cô kia mà…
Thấy sự bối rối trong mắt anh, Thanh Hàn Nữ đành chủ động tới gần Nam Thái Gia, thay Hàng Thương Lan dò hỏi:
“Vân San, để tôi đưa cô về nhé?”
Thiều Vân San ngước mắt nhìn, theo bản năng ôm chặt Nam Thái Gia còn hơn cả khi nãy. Cô không quên chỉ tay vào tên duy nhất đang nằm dưới đất mà chưa bị kéo đi, mơ màng dặn dò:
“Nữ Nữ mang hắn đi đi… nhớ chôn cất kỹ giúp tôi, đừng để người khác biết…”
Thanh Hàn Nữ khó xử nhìn Nam Thái Gia, Nam Thái Gia ôm chặt Thiều Vân San trong lòng, ánh mắt giờ đây khi nhìn Thanh Hàn Nữ cũng không còn giống như xưa, anh hờ hững cất tiếng:
“Em về trước đi, cô ấy có tôi lo rồi.”
“Tình trạng của cô ấy như thế này tốt nhất là nên đưa đi bệnh viện kiểm tra.”
Hàng Thương Lan không nhịn được mà nói.
Địch ý trong lòng Nam Thái Gia càng lớn, anh nhếch môi, ác ý dè bỉu:
“Hàng thiếu làm sao? Có Nữ Nữ rồi còn tham lam muốn giành San của tôi à?”
Câu này đụng đến lòng tự ái của Hàng Thương Lan. Sau một hồi đấu tranh tâm lý, anh ấy tức giận mặc kệ Thiều Vân San, bước tới nắm tay Nữ Nữ kéo cô ấy rời khỏi đây.
Tên đàn ông dưới đất kia sau đó đã được hai tay sai của ông Phục lôi đi. Đám người xấu này được kéo thẳng đến đồn cảnh sát từ phía cổng sau khách sạn vì ông Phục không muốn khách sạn của mình mang tai tiếng.
Căn phòng chỉ còn lại hai người, Thiều Vân San bấy giờ hoàn toàn ngấm thuốc, cô biết người bên cạnh mình đang là Nam Thái Gia nên không hề có chút gì gọi là chống cự với thuốc. Hơn nữa, khi thấy Nam Thái Gia không có động tĩnh gì tiếp theo thì cô to gan sờ mó khắp người của anh.
Cô sờ cơ vai xuống cơ ngực rồi luồn tới cơ bụng tới những nơi mà cô ước ao. Bàn tay nôn nóng muốn cởi áo khoác của anh ra, tuy nhiên anh đang bế cô khiến tư thế của cô không được thuận tiện thế là cô giãy nảy đòi xuống.
Nam Thái Gia lo cô để chân trần nên ôm cô tới bên giường, đặt cô đứng xuống cẩn thận. Thế mà việc đầu tiên khi đứng vững trên giường là cô đã trực tiếp kéo anh lại không cho anh có cơ hội cách xa. Nam Thái Gia bị cô giữ chặt… sự ma sát y như trong những giấc mơ khiến anh không thể khống chế suy nghĩ không trong sáng của mình. Anh mong cầu nhiều hơn thế…
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook