Đào Hố Chôn Mình Ta Nhìn Ta Chết
-
C105: Hẹn tiệc
Nam Thái Gia không coi đó là một lời khen mà là điều hiển nhiên, anh nói đùa:
“Nhà xây cho hội giúp việc ở nên vậy đấy!”
Thiều Vân San bật cười thành tiếng.
Hai người càng quen lâu càng có những cuộc gọi dài trên ba mươi phút, nhưng cuộc gọi mà kéo dài tới năm sáu tiếng thì đây là lần đầu tiên. Nam Thái Gia đã sạc điện thoại lúc cô ngủ nhưng cô thì không nghĩ anh cứ giữ liên hệ cho tới tận giờ nên không cắm sạc dự phòng. Mắt thấy chỉ còn lại vạch đỏ mờ thì nói:
“Điện thoại tôi hết pin rồi, tôi phải sạc máy đã.”
“Không vừa sạc vừa giữ được à?”
Nam Thái Gia không muốn tắt máy.
Thiều Vân San nhìn anh đã cầm quần áo trong tay, cô ngứa miệng nói:
“Vậy anh thay đồ đi, tôi sẽ giữ máy đến khi anh thay xong.”
“???”
Viện Viện bên cạnh vì câu nói đó mà tỉnh, con bé e ngại nhìn cô xong lại vờ vịt nhắm mắt ngủ tiếp. Con bé quen rồi.
“Biến thái à?”
Nam Thái Gia nhịn không được mà mắng một câu.
“Em càng ngày càng không biết giữ chừng mực rồi đấy! Tôi là đàn ông tôi cũng chưa dê xồm như em… đâu…”
Anh chưa nói hết câu, Thiều Vân San đã tắt bụp điện thoại. Cô bĩu môi, nghĩ bụng đã không cho xem thì thôi anh lại còn già mồm.
Nam Thái Gia đầu bên kia bị cô chọc điên.
Thế nhưng, anh vẫn nhớ mà nhắn cho cô một tin rằng chút nữa anh tới đón cô đi ăn tiệc. Cô vừa cắm sạc dự phòng vừa đọc tin nhắn, định bụng từ chối vì cô muốn nghỉ ngơi, tuy nhiên sau khi nghĩ tới gương mặt đẹp trai của anh cùng với thân hình cuồn cuộn săn chắc đó… Cô đành ‘miễn cưỡng’ đồng ý vậy.
Vừa nãy ở trong màn hình điện thoại, cô thấy anh đã để kiểu tóc mới, kiểu tóc dài hơn bình thường được tạo kiểu chuyên nghiệp từ ‘thợ riêng’ của anh, trông lãng tử đúng kiểu cô thích. Nên đi ăn với anh mà không sờ mó được gì thì ngắm anh cũng thấy đã mắt rồi.
Bị suy nghĩ của mình dọa sợ…
Chẳng biết từ lúc nào, cô đã có những suy nghĩ rất không đứng đắn với anh. Cảm giác anh luôn phải cảnh giác, nếu không sơ hở là bị cô ‘lợi dụng’. Nhưng mà cô tự biện minh cho mình rằng cô còn chưa được chút lợi lộc gì, cũng không thể trách cô dê xồm được.
Đang nghĩ ngợi tính kế thì Thanh Hàn Nữ gửi tin nhắn hỏi cô đã về tới thành phố chưa, cô nhanh chóng trả lời đã về tới thành phố, cũng sắp về tới nhà rồi. Cô ấy gửi đến mấy icon cười mỉm, nhìn thôi cũng thấy dễ thương như người.
[Mọi người trong đoàn từ thiện đang rủ nhau tối nay đi ăn liên hoan, cô đi cùng với mọi người nhé?]
Nữ Nữ ngỏ lời mời cô.
Cô tiếc nuối nhắn:
[Tiếc quá, tối nay tôi lại có hẹn mất rồi.]
Không ngờ Nữ Nữ lại gửi tới:
[Ôi, tối nay cả hai chúng ta cùng không đi, mọi người lại trách cho coi.] Kèm theo icon tội lỗi.
Trong giây phút đó, cảm xúc tiếc nuối bay biến sạch. Thiều Vân San nghĩ cô muốn đi cũng chỉ vì nơi đó có con gái cưng, con gái cưng không đi thì cô đi làm gì? Tuy nhiên bản thân lại đánh hơi được ‘vấn đề’ nên cô thử dò hỏi cả Nữ Nữ và Nam Thái Gia. Quả nhiên, mấy người đều được mời đến chung một bữa tiệc của một vị chính trị gia có tiếng trong thành phố.
Cô cảm thấy yếu tố này có chút quen quen trong Nữ Nữ Thương Lan, nhưng nhất thời chưa nhớ ra. Chỉ mơ hồ có một loại bất an không rõ trong lòng.
Sau khi về tới Thiều gia, Thiều Vân San lên trên phòng tắm rửa rồi sửa soạn. Cô mặc kệ tiệc đó là tiệc gì, miễn là cô phải đẹp, nữ phụ phản diện chỉ được thua kém nữ chính chứ tuyệt đối không để người khác có cơ hội chê cười.
Nam Thái Gia đến đón cô sớm hơn cô nghĩ, lúc anh đến Viện Viện vừa dòm ngoài ban công xong vội vàng chạy vào nói với cô đang ngồi ở bàn trang điểm được hai người thợ tóc và thợ trang điểm hỗ trợ:
“Tiểu thư, Nam gia đến rồi.”
Cô nhìn đồng hồ, tùy tiện hỏi:
“Anh ta đến sớm vậy?”
Bảy rưỡi bữa tiệc mới bắt đầu, xông xênh tới tám giờ đến nơi là vừa. Bây giờ mới có bảy giờ kém thôi, hay tên Nam Thái Gia này lại định ‘thủ thỉ’ gì với cha cô dưới nhà đấy?
Bên dưới nhà, Nam Thái Gia đã quen thuộc với bước chân của mình khi tới nhà họ Thiều. Nhìn thấy Thiều Khước đang ngồi đọc báo trên ghế sô pha, ông quay lưng về phía anh cho nên anh xấu bụng lặng lẽ đi tới. Ấu trĩ hù ông một tiếng ‘Bác ạ’ khiến ông giật nảy mình.
Nhìn thấy gương mặt đẹp mà không đứng đắn của anh, ông ngứa miệng mắng:
“Mẹ nhà anh.”
Nam Thái Gia đã chỉn chu trong bộ lễ phục do Thiều Vân San chuẩn bị hàng loạt trước đó.
Bởi vì tốc độ làm việc của cô quá nhanh chóng khi hai người thường xuyên gặp nhau nên khối lượng đồ đã nhiều hơn rất nhiều. Khi quen việc rồi, cô không còn để ý đến lịch trình của anh mà cứ chuẩn bị trước đủ các loại đồ. Đôi lúc cũng không cần sắm liên tục mà dựa vào trí nhớ của cô, cô đã gửi mẫu phối từ các bộ sưu tập quần áo trước đó trong tủ đồ của anh.
Nam Thái Gia bị Thiều Khước mắng, không những không cảm thấy có lỗi mà còn hả hê cười:
“Sao vừa gặp bác đã nhắc mẹ cháu vậy?”
Thiều Khước hừ lạnh, ông không thèm trả lời mà quay sang chất vấn:
“Cậu ăn mặc bóng lộn lên như thế rồi đến đây làm gì? Cậu định đón con tôi đi đâu?”
Nam Thái Gia nhìn bộ suit đen tuyền có đính đá quý trên người mình, dù có ‘hơi nhiều đá’ thật nhưng trông không hề phô trương hay bóng lộn lên như ông nói. Ngược lại, nó tôn lên phong cách ‘chất chơi’ của anh.
Thiều Vân San nói y sì như thế khi bị anh hỏi về việc cô lựa chọn thiết kế này đấy!
Anh không biết đâu, anh chỉ cảm thấy mặc lên trông cũng thuận mắt.
“Cháu đi tiệc nhà chú Phục, chú ấy không mời bác sao?”
“Ấy chết!!!”
Thiều Khước như sực nhớ ra, ông gọi một người giúp việc vào hỏi:
“Thiệp mời hôm trước nhà lão Phục gửi tới đâu rồi?”
“Dạ đây ạ.”
Người giúp việc đi tới hộc tủ bàn, lấy ra một loạt các tấm thiệp rồi tìm đúng tấm thiệp nhà ông Phục đưa cho Thiều Khước. Bởi vì khối lượng mời tiệc rất nhiều, có người quan trọng cũng có người không quan trọng. Trong lúc bất cẩn ông lại lỡ quên béng mất nhà lão Phục kia.
Ông cầm tấm thiệp giúp việc đưa tới, dở ra nhìn một chút rồi lại ném lên bàn:
“Thôi đằng nào con bé cũng đi.”
Nam Thái Gia ngồi cách ông hai ghế, anh cầm lấy tấm thiệp nhà họ Thiều lên. Sau đó đầy ý đồ mà nói:
“Bác hay quên như thế chi bằng sớm thu nhận cháu làm con rể, sau này nhà chúng ta chỉ cần cháu và cô ấy phụ trách giao lưu là được rồi.”
“Hừ!”
Thiều Khước nghe vậy thì lườm anh một cái:
“Phước phần đó nhà họ Thiều tôi không dám nhận. Tôi lỡ quên một hai lần cũng chả phải mất trí mà cần nhờ người cao quý như cậu đại diện hộ.”
Thấy bóng dáng Thiều Phong Vân trên hành lang, ông đã chuyển hướng gọi cậu xuống ăn cơm vì không muốn nói tiếp vào chủ đề này. Dù rằng Nam Thái Gia có đề nghị việc ở rể nhà ông nhưng người như cậu ta lươn lẹo, ông sợ sau khi có được con ông rồi cậu ta lật lọng. Đến lúc đó, gạo đã nấu thành cơm, ông hối hận cũng không kịp nữa rồi.
“Nhà xây cho hội giúp việc ở nên vậy đấy!”
Thiều Vân San bật cười thành tiếng.
Hai người càng quen lâu càng có những cuộc gọi dài trên ba mươi phút, nhưng cuộc gọi mà kéo dài tới năm sáu tiếng thì đây là lần đầu tiên. Nam Thái Gia đã sạc điện thoại lúc cô ngủ nhưng cô thì không nghĩ anh cứ giữ liên hệ cho tới tận giờ nên không cắm sạc dự phòng. Mắt thấy chỉ còn lại vạch đỏ mờ thì nói:
“Điện thoại tôi hết pin rồi, tôi phải sạc máy đã.”
“Không vừa sạc vừa giữ được à?”
Nam Thái Gia không muốn tắt máy.
Thiều Vân San nhìn anh đã cầm quần áo trong tay, cô ngứa miệng nói:
“Vậy anh thay đồ đi, tôi sẽ giữ máy đến khi anh thay xong.”
“???”
Viện Viện bên cạnh vì câu nói đó mà tỉnh, con bé e ngại nhìn cô xong lại vờ vịt nhắm mắt ngủ tiếp. Con bé quen rồi.
“Biến thái à?”
Nam Thái Gia nhịn không được mà mắng một câu.
“Em càng ngày càng không biết giữ chừng mực rồi đấy! Tôi là đàn ông tôi cũng chưa dê xồm như em… đâu…”
Anh chưa nói hết câu, Thiều Vân San đã tắt bụp điện thoại. Cô bĩu môi, nghĩ bụng đã không cho xem thì thôi anh lại còn già mồm.
Nam Thái Gia đầu bên kia bị cô chọc điên.
Thế nhưng, anh vẫn nhớ mà nhắn cho cô một tin rằng chút nữa anh tới đón cô đi ăn tiệc. Cô vừa cắm sạc dự phòng vừa đọc tin nhắn, định bụng từ chối vì cô muốn nghỉ ngơi, tuy nhiên sau khi nghĩ tới gương mặt đẹp trai của anh cùng với thân hình cuồn cuộn săn chắc đó… Cô đành ‘miễn cưỡng’ đồng ý vậy.
Vừa nãy ở trong màn hình điện thoại, cô thấy anh đã để kiểu tóc mới, kiểu tóc dài hơn bình thường được tạo kiểu chuyên nghiệp từ ‘thợ riêng’ của anh, trông lãng tử đúng kiểu cô thích. Nên đi ăn với anh mà không sờ mó được gì thì ngắm anh cũng thấy đã mắt rồi.
Bị suy nghĩ của mình dọa sợ…
Chẳng biết từ lúc nào, cô đã có những suy nghĩ rất không đứng đắn với anh. Cảm giác anh luôn phải cảnh giác, nếu không sơ hở là bị cô ‘lợi dụng’. Nhưng mà cô tự biện minh cho mình rằng cô còn chưa được chút lợi lộc gì, cũng không thể trách cô dê xồm được.
Đang nghĩ ngợi tính kế thì Thanh Hàn Nữ gửi tin nhắn hỏi cô đã về tới thành phố chưa, cô nhanh chóng trả lời đã về tới thành phố, cũng sắp về tới nhà rồi. Cô ấy gửi đến mấy icon cười mỉm, nhìn thôi cũng thấy dễ thương như người.
[Mọi người trong đoàn từ thiện đang rủ nhau tối nay đi ăn liên hoan, cô đi cùng với mọi người nhé?]
Nữ Nữ ngỏ lời mời cô.
Cô tiếc nuối nhắn:
[Tiếc quá, tối nay tôi lại có hẹn mất rồi.]
Không ngờ Nữ Nữ lại gửi tới:
[Ôi, tối nay cả hai chúng ta cùng không đi, mọi người lại trách cho coi.] Kèm theo icon tội lỗi.
Trong giây phút đó, cảm xúc tiếc nuối bay biến sạch. Thiều Vân San nghĩ cô muốn đi cũng chỉ vì nơi đó có con gái cưng, con gái cưng không đi thì cô đi làm gì? Tuy nhiên bản thân lại đánh hơi được ‘vấn đề’ nên cô thử dò hỏi cả Nữ Nữ và Nam Thái Gia. Quả nhiên, mấy người đều được mời đến chung một bữa tiệc của một vị chính trị gia có tiếng trong thành phố.
Cô cảm thấy yếu tố này có chút quen quen trong Nữ Nữ Thương Lan, nhưng nhất thời chưa nhớ ra. Chỉ mơ hồ có một loại bất an không rõ trong lòng.
Sau khi về tới Thiều gia, Thiều Vân San lên trên phòng tắm rửa rồi sửa soạn. Cô mặc kệ tiệc đó là tiệc gì, miễn là cô phải đẹp, nữ phụ phản diện chỉ được thua kém nữ chính chứ tuyệt đối không để người khác có cơ hội chê cười.
Nam Thái Gia đến đón cô sớm hơn cô nghĩ, lúc anh đến Viện Viện vừa dòm ngoài ban công xong vội vàng chạy vào nói với cô đang ngồi ở bàn trang điểm được hai người thợ tóc và thợ trang điểm hỗ trợ:
“Tiểu thư, Nam gia đến rồi.”
Cô nhìn đồng hồ, tùy tiện hỏi:
“Anh ta đến sớm vậy?”
Bảy rưỡi bữa tiệc mới bắt đầu, xông xênh tới tám giờ đến nơi là vừa. Bây giờ mới có bảy giờ kém thôi, hay tên Nam Thái Gia này lại định ‘thủ thỉ’ gì với cha cô dưới nhà đấy?
Bên dưới nhà, Nam Thái Gia đã quen thuộc với bước chân của mình khi tới nhà họ Thiều. Nhìn thấy Thiều Khước đang ngồi đọc báo trên ghế sô pha, ông quay lưng về phía anh cho nên anh xấu bụng lặng lẽ đi tới. Ấu trĩ hù ông một tiếng ‘Bác ạ’ khiến ông giật nảy mình.
Nhìn thấy gương mặt đẹp mà không đứng đắn của anh, ông ngứa miệng mắng:
“Mẹ nhà anh.”
Nam Thái Gia đã chỉn chu trong bộ lễ phục do Thiều Vân San chuẩn bị hàng loạt trước đó.
Bởi vì tốc độ làm việc của cô quá nhanh chóng khi hai người thường xuyên gặp nhau nên khối lượng đồ đã nhiều hơn rất nhiều. Khi quen việc rồi, cô không còn để ý đến lịch trình của anh mà cứ chuẩn bị trước đủ các loại đồ. Đôi lúc cũng không cần sắm liên tục mà dựa vào trí nhớ của cô, cô đã gửi mẫu phối từ các bộ sưu tập quần áo trước đó trong tủ đồ của anh.
Nam Thái Gia bị Thiều Khước mắng, không những không cảm thấy có lỗi mà còn hả hê cười:
“Sao vừa gặp bác đã nhắc mẹ cháu vậy?”
Thiều Khước hừ lạnh, ông không thèm trả lời mà quay sang chất vấn:
“Cậu ăn mặc bóng lộn lên như thế rồi đến đây làm gì? Cậu định đón con tôi đi đâu?”
Nam Thái Gia nhìn bộ suit đen tuyền có đính đá quý trên người mình, dù có ‘hơi nhiều đá’ thật nhưng trông không hề phô trương hay bóng lộn lên như ông nói. Ngược lại, nó tôn lên phong cách ‘chất chơi’ của anh.
Thiều Vân San nói y sì như thế khi bị anh hỏi về việc cô lựa chọn thiết kế này đấy!
Anh không biết đâu, anh chỉ cảm thấy mặc lên trông cũng thuận mắt.
“Cháu đi tiệc nhà chú Phục, chú ấy không mời bác sao?”
“Ấy chết!!!”
Thiều Khước như sực nhớ ra, ông gọi một người giúp việc vào hỏi:
“Thiệp mời hôm trước nhà lão Phục gửi tới đâu rồi?”
“Dạ đây ạ.”
Người giúp việc đi tới hộc tủ bàn, lấy ra một loạt các tấm thiệp rồi tìm đúng tấm thiệp nhà ông Phục đưa cho Thiều Khước. Bởi vì khối lượng mời tiệc rất nhiều, có người quan trọng cũng có người không quan trọng. Trong lúc bất cẩn ông lại lỡ quên béng mất nhà lão Phục kia.
Ông cầm tấm thiệp giúp việc đưa tới, dở ra nhìn một chút rồi lại ném lên bàn:
“Thôi đằng nào con bé cũng đi.”
Nam Thái Gia ngồi cách ông hai ghế, anh cầm lấy tấm thiệp nhà họ Thiều lên. Sau đó đầy ý đồ mà nói:
“Bác hay quên như thế chi bằng sớm thu nhận cháu làm con rể, sau này nhà chúng ta chỉ cần cháu và cô ấy phụ trách giao lưu là được rồi.”
“Hừ!”
Thiều Khước nghe vậy thì lườm anh một cái:
“Phước phần đó nhà họ Thiều tôi không dám nhận. Tôi lỡ quên một hai lần cũng chả phải mất trí mà cần nhờ người cao quý như cậu đại diện hộ.”
Thấy bóng dáng Thiều Phong Vân trên hành lang, ông đã chuyển hướng gọi cậu xuống ăn cơm vì không muốn nói tiếp vào chủ đề này. Dù rằng Nam Thái Gia có đề nghị việc ở rể nhà ông nhưng người như cậu ta lươn lẹo, ông sợ sau khi có được con ông rồi cậu ta lật lọng. Đến lúc đó, gạo đã nấu thành cơm, ông hối hận cũng không kịp nữa rồi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook