Đạo Gia Muốn Phi Thăng <Bản Dịch>
-
Chapter 23 - Đãi ngộ của Nội viện
Chương 23: Đãi ngộ của Nội viện.
“Ngoại tam hợp đã hoàn thành, nhưng Nội tam hợp vẫn chưa chạm đến cửa, có lẽ, một ngày nào đó, một ngày nào đó Hô Hấp pháp không cần cố ý duy trì, võ công này mới được coi như thành công tiến đến Nhập Môn?”
Trong một căn phòng nhỏ Tôn Mập nhảy ra, Lê Uyên vẫn đang đứng tấn, Viên Lục Hô Hấp Pháp càng ngày càng thành thạo, thậm chí khi đứng tấn có thể bị phân tâm một chút.
Lê Uyên tính toán trong lòng.
Võ công hiện tại của cậu được chia làm ba phần, Bạch Viên Phi Phong Chuỳ vẫn thiếu Phương pháp chiến đấu, Binh Đạo Đấu Sát Chuỳ chỉ có Phương pháp chiến đấu và Sát pháp, Đao Liêm Thuật thiếu Phương pháp Hô Hấp.
Tính ra, Bạch Viên Phi Phong Chuỳ vẫn là thứ hoàn chỉnh và quen thuộc nhất.
“Học võ không dễ!”
Lê Uyên từ từ thu lại tư thế.
Ngày nay, thành thạo một nghề chính là nền tảng của sự nghiệp, các ngành các nghề đều quen che giấu nó, võ công cũng không ngoại lệ.
Một môn võ công thường được chia thành nhiều phần, người ngoài có được một phần thì dễ dàng, nhưng muốn có được toàn bộ thì cực kỳ khó khăn.
“Lê Uyên, ra ngoài ăn cơm đi, hôm này là lần đầu tiên ngươi đi nội viện, không nên đến muộn!”
Bên ngoài phòng, giọng nói của Tôn Mập truyền đến.
Lê Uyên đẩy cửa ra, nhìn thấy trên bàn nhỏ có màn thầu, dưa muối, còn có ba quả trứng muối:
“Đa tạ, Đầu bếp!”
“Mới là đầu năm mới, không có thức ăn gì mấy, nên chịu khó một chút, đợi khi chợ thực phẩm mở cửa, ta sẽ thể hiện tài năng cho ngươi thấy!”
Tôn Mập cười chào hỏi.
Hôm nay Tôn Mập khách khí hơn mấy ngày trước rất nhiều, không những chủ động mời cậu ăn cơm, còn hỏi Lê Uyên có cần bạc hay không.
Đương nhiên là Lê Uyên không từ chối nhận bất cứ ai, cậu đã nợ nần chồng chất lên đến hai mươi lượng.
“Nội viện.”
Tôn Mập bóc một quả trứng ra ăn, có chút ngưỡng mộ:
“Kỳ thực, căn cốt của ngươi không tệ, trong số trăm người ngoài kia thì cũng chỉ có vài người có thể tốt hơn ngươi, ít nhất căn cốt của ta không tốt bằng ngươi.”
“Đầu bếp không cần an ủi ta.”
Lê Uyên ăn cơm rất nhanh, đối với thái độ của Tôn Mập thay đổi nhanh như vậy, cậu có chút bội phục.
Nếu kiếp trước cậu có thể nhanh nhẹn như vậy, thì cũng không đến mức về nhà mở quầy bán đồ ăn vặt được.
‘Học được một bài học.’
Lê Uyên suy nghĩ trong lòng, lau miệng, lại lấy thêm một cái màn thầu rồi ra khỏi viện tử.
Lúc này trời mới tờ mờ sáng, giữa sân đã có những người học việc chẻ củi, gánh nước.
Nhìn thấy Lê Uyên, sắc mặt mấy người học việc đều có vẻ phức tạp, ngưỡng mộ, kính nể...
Trên thực tế, nội viện và ngoại viện chỉ ngăn cách với nhau bởi một bức tường và một cánh cửa, nhưng thái độ của những người học việc mà Lê Uyên nhìn thấy dọc đường đi, khiến cậu nghĩ rằng bản thân mình giống như một bước lên mây.
“Thật là một sự so sánh vô cùng mãnh liệt...”
Lê Uyên nhai màn thầu, trong lòng cảm thán.
Khác với kiếp trước, thì ở thế giới này, ít nhất cấp độ ở huyện Cao Liễu rất rõ ràng, dù sao, đây là nơi thực sự phân thành nội thành và ngoại thành, phân chia phồn hoa và bần cùng thành hai nơi.
Phía sau phòng rèn, được ngăn cách bằng một cánh cửa, chính là Nội viện, ấn tượng đầu tiên là rất lớn.
Nếu như nói Trung viện là một tiểu viện thứ nhất, vậy thì Nội viện này chính là viện thứ tư, to hơn rất nhiều, thứ đầu tiên nhìn thấy khi vừa bước vào cửa là một võ đài.
Nó được làm bằng bùn vàng, có diện tích ba mươi bốn mươi mét vuông, có trụ đá và cọc gỗ đặt ở đó.
Trời vẫn chưa sáng hẳn, nhưng trong đó đã có người rèn luyện chăm chỉ, đứng tấn múa chuỳ, thậm chí còn đối luyện, hò hét.
Những người này nam có, nữ có, nhỏ cũng khoảng mười bảy, mười tám tuổi, lớn thì hơn hai mươi, thân thể cường tráng, tinh, khí, thần đầy đủ, nhìn có vẻ giỏi giang và điêu luyện.
“Có hơi giống phòng tập thể hình ở kiếp trước của ta...”
Lê Uyên lẩm bẩm trong lòng, cảm nhận được một bầu không khí khác lạ.
Ngoài viện, dù cho là Tiền viện, thì mỗi ngày cũng cần phải làm việc, chứ đừng nói đến Trung viện, còn Nội viện thì không cần.
Nếu như so sánh, thì đây chính là sự khác biệt giữa người học võ nghiệp dư và người học võ chuyên nghiệp.
“Lê Uyên?”
Trong Nội viện, một thanh niên cao lớn bước ra.
Nghe thấy thanh âm, trên sân có hơn hai mươi người, cả nam cả nữ đều nhìn sang, đầy áp bức, Lê Uyên vẫn tốt, kiếp trước cậu làm việc ở quê, có lần nào không bị một đám người nhìn chằm chằm.
Ngưu Quý, người đang đi theo xa xa phía sau không được, sợ hãi đến mức suýt ngã xuống đất.
“Cậu, cậu ta chính là Lê Uyên!”
Ngưu Quý chỉ về phía trước.
Lê Uyên gật đầu:
“Vị sư huynh này tìm ta có việc sao?”
Thanh niên đó có dáng người mảnh khảnh, khuôn mặt cương nghị, vừa ra sân đã nhận được một làn sóng chào hỏi của “Nhạc Sư huynh”.
“Ta tên Nhạc Vân Tấn, coi như là Sư huynh của ngươi, sư phụ đã dặn dò, nếu ngươi đến, thì dẫn ngươi đến gặp ông ấy.”
Chàng thanh niên đó nhìn về phía Lê Uyên:
“Đi theo ta.”
Lại là cao hơn một mét chín, luyện Bạch Viên Phi Phong Chuỳ còn có tác dụng cao thêm sao?
Lê Uyên oán thầm trong lòng, nhưng cậu nhớ ra vị này là ai.
Học việc ở Tiền viện cũng rất quan tâm đến tin tức của Nội viện, mấy tháng nay cậu nghe được nhiều nhất chính là vị Đại Sư huynh Nhạc Vân Tấn của Nội viện hiện tại này.
Có người nói đó là người có căn cốt tốt nhất, hôm nay nhìn thấy, quả nhiên là cánh tay như một con vượn, vòng eo của một con ong bắp cày, dài và dũng mãnh, giống như hạc đứng giữa đàn gà trong số những người học việc ở Nội viện.
“Xin chào Nhạc Sư huynh.”
Lê Uyên làm lễ, rồi nhanh chóng đi theo Nhạc Vân Tấn.
“Nhị Chưởng Quỹ...”
Trong mắt Ngưu Quý tràn đầy ngưỡng mộ, nhưng cũng chỉ có thể bất lực nhìn theo, một lúc sau, trên sân mới có người vẫy tay:
“Tiểu tử, lại đây, để các Sư huynh xem xem tiến độ võ công của ngươi...”
…
“Nội viện có bốn lối vào, hai lối vào đầu tiên là chỗ ở của những người học việc, phía sau là phòng bếp và phòng thuốc, phía sau nữa là nơi ở của Sư phụ. Hai người này không thể vào viện nếu không được ra lệnh!”
Nhạc Vân Tấn dẫn đường, đầu cũng không quay lại, nhắc nhở những điều cần chú ý.
Lê Uyên lắng nghe cẩn thận, ghi nhớ từng chút một.
“Đệ tử nội viện, mỗi tháng một lượng bạc, mỗi ngày đều có một bát canh dưỡng thân và sẽ được phát sau bữa trưa, nhớ đến lấy, nếu như không đủ, thì ba mươi văn tiền một bát. Ngoài ra, còn có những món canh thuốc khác, nếu như có đủ bạc, muốn bao nhiêu thì có bấy nhiêu…”
Đây là đãi ngộ cho học việc của Nội viện sao?
“Canh dưỡng thân này là canh thuốc bổ cho học việc của Nội viện sao?”
Lê Uyên không bỏ lỡ cơ hội hỏi thăm, tin tức ở Trung viện quá hạn chế, rất nhiều thứ cậu muốn biết nhưng cũng không có cách nào để nghe ngóng.
“Không có sự phân biệt giữa y học và võ công, thức ăn, thuốc bổ và thuốc tắm đều là những thứ phụ trợ cực kỳ quan trọng khi luyện võ...”
Nhạc Vân Tấn dừng lại, dừng ở trước cửa, cúi đầu nói:
“Sư phụ, Lê Uyên đến rồi.”
“Ừm!”
Thanh âm từ trong phòng truyền ra, Lê Uyên đáp lại rồi đi vào phòng, trong phòng sáng sủa, Đường Đồng đang ngồi nghiêm chỉnh, tay cầm tách trà, sắc mặt trắng bệch, không có râu, mái tóc hoa râm.
“Đệ tử cáo từ.”
Bên ngoài nhà, Nhạc Vân Tấn cúi chào rồi rời đi.
“Đi đi.”
Đường Đồng giơ tay đặt lên vai Lê Uyên, sau đó chỉ cảm thấy hai mắt mờ đi, lập tức vai và cánh tay đau nhức, cảm giác như toàn bộ xương cốt trong cơ thể đều run lên như bị điện giật.
Nội công!
Trong đầu Lê Uyên vụt qua mấy chữ này, Đường Đồng cũng buông tay ra, trên mặt mang theo nụ cười:
“Căn cốt hơi kém một chút... Nhưng điều này càng chứng tỏ thiên phú của ngươi đủ cao!”
“Hả? Căn cốt và thiên phú không phải là một sao?"
Lê Uyên xoa xoa bả vai, trong lòng có chút kinh ngạc.
Lúc ấy, cậu căn bản không có phản ứng kịp, hơn nữa, khi bàn tay này đặt lên vai, toàn bộ xương cốt trong cơ thể cậu đều run lên, bàn tay này thực sự khiến cậu chấn động.
“Căn cốt là căn cốt, thiên phú là thiên phú, tất nhiên không phải là một.”
Nhìn đánh giá Lê Uyên, Đường Đồng từ trong ngực lấy ra một cuốn sách:
“Đây là phương pháp chiến đấu của Bạch Viên Phi Phong Chùy, ngươi có thể tự mình tìm hiểu, bảy ngày sau, lão phu sẽ đích thân kiểm tra và dạy ngươi.”
“Đa tạ Chưởng Quỹ!”
Lê Uyên dùng hai tay nhận nó.
“Có cái gì không hiểu, hoặc có yêu cầu gì, đều có thể đến tìm Nhạc sư huynh của ngươi. Hơn nữa, một khi đã tiến vào Nội viện, thì ngươi chinh là đệ tử của ta, về sau kêu là Sư phụ.”
“Rõ, Sư phụ.”
Nhìn thấy Đường Đồng bưng chén trà lên, Lê Uyên vội vàng khom người lui về sau, sắp tới cửa, mới ngẩng đầu lên nói:
“Sư phụ, hôm qua Trương lão mời đệ tử đến phòng rèn, không biết...”
“Người học võ, trong lòng phải có chừng mực, chút chuyện nhỏ như này cũng đáng để ngươi hỏi sao?”
Đường Đồng nhìn Lê Uyên thật sâu, xua tay:
“Đi đi.”
“Đa tạ Sư phụ!”
Lê Uyên chắp tay làm lễ, rồi rời đi.
Nội viện không hề có sự quản thúc gì, cũng không có người thúc giục, tự do hơn nhiều so với tưởng tượng.
Lê Uyên rời khỏi Nội viện, liếc mắt nhìn Ngưu Quý và những học việc mới vào khác đang đứng tấn trên võ đài với vẻ mặt đau khổ, rồi bước nhanh đến phòng rèn.
So với Phương pháp chiến đấu của Bạch Viên Phi Phong Chùy, trong lòng cậu hiện tại càng cấp bách hơn chính là việc thăng cấp của Chưởng Binh Lục, Trương Lão đã đáp ứng cho cậu một chiếc chuỳ.
…
Vào ngày thứ hai của năm mới, trong phòng rèn không có người làm việc, trong số ba mươi bếp lò chỉ có hai lò mở.
Khi Lê Uyên đến, cậu chỉ nhìn thấy một vài người học việc đang loay hoay kéo ống thổi, phục vụ hai người đàn ông lực lưỡng đang cởi trần rèn sắt.
Tia lửa bay về mọi hướng, âm thanh của chiếc chuỳ không ngừng.
“Đây là đang rèn sắt à?”
Lê Uyên từ xa nhìn vào.
Trong ngọn lửa do ống thổi tạo lên có một thỏi sắt nóng đỏ, hai người đàn ông thay nhau dùng chuỳ đập.
Động tác của bọn họ rất điêu luyện, khi chiếc chuỳ rơi xuống, chân của bọn họ sẽ dùng lực quay tròn, dùng cơ thể mạnh mẽ ấn chiếc chuỳ tạ xuống, nhưng hóa ra đó lại là Bạch Viên Phi Phong Chuỳ.
Tuy nhiên, không phải mỗi chuỳ đều chồng lên nhau, mà là cứ sau mười một chuỳ sẽ tiêu đi sức lực, sau đó lại đánh lại từ đầu.
Đương nhiên là khoảng cách so với Tiểu Thành vẫn kém hơn một chút.
“Quách Phác, Phan Ba vào phòng rèn vào năm Vĩnh Bình thứ sáu. Đã mười hai, mười ba năm, họ vẫn chưa lĩnh ngộ được Ngoại Tam Hợp, mười tám chiêu thức của Phi Phong Chuỳ chỉ có thể đánh được mười một chuỳ...”
Lê Uyên quay đầu, Trương Bí chắp tay sau lưng đi vào, nhìn hai người cường tráng cơ bắp cuồn cuộn, có chút hận sắt không thể thành thép:
“Thật sự là ngu như heo!”
Liếc nhìn hai người lực lưỡng với động tác biến hình, Lê Uyên vội vàng nâng cao thanh âm: “Huyết khí của hai vị sư huynh này dồi dào hơn ta rất nhiều, chứng tỏ căn cốt rất tốt...”
“Căn cốt tốt thì có tác dụng rắm gì?”
Trương Bí hừ hừ hai tiếng, chỉ vào ngọn lửa đang cháy:
“Tiểu tử, có muốn thử dùng chuỳ không?”
“Cái này…”
Cảm nhận thấy trong mắt hai vị lực lưỡng này lộ ra vẻ u oán, Lê Uyên vội vàng lắc đầu:
“Mài dao sắc không lỡ việc đốn củi, trước tiên chọn ra một chiếc chuỳ tốt thì không bao giờ là muộn, ngài nói xem?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook