Đạo Gia Muốn Phi Thăng <Bản Dịch>
-
Chapter 21 - Khảo hạch Nội viện.
Chương 21: Khảo hạch Nội viện.
Trời vừa rạng sáng, xưởng rèn đã trở nên náo nhiệt.
Lê Uyên đến từ rất sớm, khi đi ngang qua võ trường lại có thể gặp được hơn chục người học việc đến từ các môn phái khác nhau, trong đó lại có một số gương mặt xa lạ.
“Trong chín sân nhỏ của xưởng rèn có hơn sáu mươi người học việc ta đều đã gặp qua, còn họ là ai?”
Lê Uyên liếc nhìn những khuôn mặt xa lạ kia, dừng lại một lúc trên người của một người trong số họ.
Trong đám học việc mặc áo vải gai lót bông, chỉ có hắn ta mặc áo choàng lông cáo, cậu không muốn chú ý cũng không được.
“Vương Công, con trai thứ ba của Tam Chưởng Quỹ Vương Định? Không phải hắn ta cũng tới tham gia khảo hạch chứ?”
Nghe một chút nghị luận, trong lòng Lê Uyên khẽ động.
“Nhanh lên!”
Còn chưa tiến vào Trung viện, Lê Uyên đã ngửi thấy mùi thịt, ở Trung viện, Lưu Thanh và những người học việc khác đang đổ mồ hôi đầm đìa dưới tiếng gào thét của Tôn Mập.
“Khá lắm, tiền vốn ban đầu của ta!”
Lê Uyên ngước mắt nhìn, liền nhìn thấy trong phòng có ba nồi thịt hầm lớn, đây quả thực là quá thịnh soạn.
“Đây là một loại đãi ngộ chỉ có trong ngày nội viện khảo hạch, những năm trước là ba năm một lần, sau này là một năm một lần.”
Tôn Mập mở tấm màn bếp nhỏ ra, xụ mặt bước ra ngoài.
“Vì bữa ăn này, những người học việc cũng tới.”
Lê Uyên vừa mới ăn cơm xong, nhưng bây giờ lại đói rồi, dùng đũa gắp một khúc xương lớn bắt đầu gặm, đây là đãi ngộ đối với người phụ bếp.
Những học việc khác đang đổ mồ hôi đầm đìa cũng dần dần chú ý đến.
“Những kẻ đó không phải đến đây để kiếm cơm ăn chứ.”
Tôn Mập mím môi, thông qua cửa lớn của Trung Viện, Lê Uyên nhìn thấy mấy thiếu nam, thiếu nữ ăn mặc rõ ràng khác hẳn với những học việc khác, đang đi đến trước mặt Vương Công, tựa như đang nói chuyện.
Tuổi tác của những thiếu nam, thiếu nữ này dường như không chênh lệch mấy với những người học việc bên cạnh, nhưng khi đứng cạnh nhau, thì giống như đường phân chia giữa hai thế giới, rất chướng mắt.
“Vương Công, con trai thứ ba của Tam Chưởng Quỹ, tiểu nữ nhi của Triệu thống lĩnh, Triệu Tiểu Minh, cùng những người khác, cũng được mấy nhà trong nội thành tạm thời nhét vào, may là bọn họ sẽ không chiếm suất của các ngươi.”
Chơi chiêu đặc biệt phải không?
Lê Uyên nhún vai hỏi:
“Xấu vậy?”
“Xấu... cũng là thực sự xấu.”
Sắc mặt Tôn Mập trở nên rất thối, rất khó coi: “Chết tiệt, hạng mục thứ ba trong khảo hạch của nội viện năm nay, lại có thể là chạm cốt...”
“Chạm cốt?”
Lê Uyên khẽ cau mày: “Những năm trước thì sao?”
“Ba hạng mục của những năm trước là đứng tấn, chuỳ pháp, khí lực, tại sao năm nay lại dựa vào căn cốt?”
Vẻ mặt Tôn Mập ủ rũ, căn cốt của tên tiểu tử trước mặt này không phải là quá tốt.
“Căn cốt sao?”
Nhớ lại thái độ của Tần Hùng, Lê Uyên dường như có suy nghĩ.
Bất kỳ sự thay đổi đột ngột sau này, chắc chắn là phải có nguyên nhân sâu xa nào đó, nhưng đáng tiếc là Tôn Mập dường như không biết...
“Đây nếu như có yêu cầu về căn cốt…”
Lê Uyên còn chưa kịp nói chuyện, Tôn Mập đã đứng không nổi được nữa, cầm hộp thức ăn lên đi ra Hậu viện, vô cùng lo lắng:
“Ngươi ở lại đây trông nom, ta đi tìm... người hỏi...”
Căn cốt, rốt cuộc là chạm như thế nào?
Trong lòng Lê Uyên lắc đầu, nhưng cũng không hoảng, quan tâm lo liệu ba cái nồi lớn, cũng dành thời gian nấu cho mình một bát, đợi đến khi Tôn Mập trở về, thì cậu đã ăn no rồi.
“Đừng ăn nữa!”
Sắc mặt Tôn Mập có chút tối sầm, trầm giọng nói:
“Khó trách những nhà trong nội thành kia đều nhét người vào đây, khảo hạch lần này có chút đặc biệt... Lê Uyên, dù sao cũng cố gắng hết sức đi, đừng che giấu, đừng tranh đấu, không thì về sau ngươi sẽ hối hận của cả cuộc đời.”
Nói xong, hắn lại bổ sung thêm một câu:
“Không phải là ta sợ ngươi không có bạc…”
“Hả?”
Hiếm khi nhìn thấy Tôn Mập nghiêm túc, còn mang theo một tia hâm mộ, trong lòng Lê Uyên khẽ động.
Cậu còn muốn hỏi cái gì đó, nhưng Tôn Mập đã xua tay, đi ra khỏi phòng, rung ‘chuông giờ ăn', những học việc ở bên ngoài cửa lần lượt đi vào.
…
Thời tiết thật đẹp, sau bữa tối thời tiết trở nên đẹp hơn.
Trên võ trường đầy bùn vàng, nhóm học việc được sắp xếp ngay ngắn dựa theo từng viện tử, chủ sự của mỗi viện đều đến khá đầy đủ.
Lê Uyên đứng trong đám người, tầm mắt nhìn qua Tôn Mập ở phía trước, trên đài được xây dựng đơn giản có ba người đang ngồi nghiêm chỉnh.
Tần Hùng đứng ở bên phải, cúi đầu nói với lão già mặc áo dài màu đen, bên phải có một lão già mặt trắng bệch, không có râu ngồi, Lê Uyên nhận ra đây chính là Đường Đồng, chủ tiệm thứ hai.
“Người đang nói chuyện với Tần Hùng là Tam Chưởng Quỹ Vương Định? Vậy người ở giữa là Đại Chưởng Quỹ Tào Diễm? Trẻ như vậy sao?”
Lê Uyên cũng là lần đầu tiên nhìn thấy ba vị Chưởng Quỹ, nên hơi kinh ngạc.
Tào Chưởng Quỹ là người nổi danh khắp Cao Liễu, trông mới khoảng ba mươi tuổi, mặc một chiếc áo choàng ngắn đơn giản, không hề có gì khác thường.
Đột nhiên, Tào Diễm liếc nhìn về phía bên này, bốn mắt nhìn nhau, Lê Uyên lập tức cúi đầu, trong tai cậu chỉ còn lại âm thanh nhịp tim của chính mình.
“Ánh mắt này......”
Trong lòng Lê Uyên có chút hoảng sợ, có một loại cảm giác giống như lúc đứng trên sân thượng nhìn xuống ở kiếp trước, cảm giác khủng bố như thể bất cứ lúc nào cũng có thể thịt nát xương tan.
Ánh mắt của người này sao có thể đáng sợ đến vậy!
“Các Chưởng Quỹ đều đến rồi!”
Đám học việc có chút náo động, nhưng không có ai dám phát ra âm thanh quá lớn.
Lê Uyên không ngẩng đầu lên, một ánh mắt kia của Tào Diễm khiến tim cậu gần như nhảy ra khỏi lồng ngực, lúc này mồ hôi lạnh vẫn đổ ra.
“Tần Hùng, ngươi nói quy tắc đi!”
Nghe thấy âm thanh thì Lê Uyên mới ngẩng đầu lên, thanh âm của Tào Diễm không cao, nhưng rất rõ ràng, từ ngữ ngắn gọn, có vẻ vô cùng uy nghiêm.
“Rõ!”
Tần Hùng nắm tay thành quyền, bước lên trên đài, giọng đầy uy lực nói:
“Xưởng Rèn Binh Khí của ta đã truyền thừa được hai trăm ba mươi bảy năm, tổ tiên chúng ta lập nghiệp không dễ dàng, vì để truyền lại gia nghiệp nên đã thành lập nội viện, những người học việc có thiên phú xuất chúng đều có thể gia nhập...”
Thanh âm của Tần Hùng rất lớn, lên xuống trầm bổng, nói về lịch sử của xưởng Rèn Binh Khí, nói về ơn đức của chủ gia, sự tốt đẹp của nội viện một cách lưu loát, lại nói về thời gian uống một tách trà.
“Một lượng một tháng, không cần làm việc, có tiên sinh dạy dỗ, Nhị Chưởng Quỹ Đường Đồng sẽ đích thân truyền thụ võ công, không chỉ có Bạch Viên Phi Phong Chùy...”
Lê Uyên tổng kết lại ở trong lòng.
“...Hôm nay, khảo hạch nội viện, mỗi viện tử sẽ chọn ra ít nhất một người! Hơn nữa, bất kể có được vào nội viện hay không, thì tất cả những người học việc có mặt hôm nay, đều sẽ được thưởng một tháng lương!”
Tần Hùng hơi khựng lại, một đám học việc đều hoan hô, đối với đại đa số học việc mà nói, đây mới thực sự là lợi ích thực tế.
“Hãy ghi nhớ ơn đức của gia chủ mà cố gắng làm việc cho tốt!”
Giọng nói của Tần Hùng áp chế tiếng hoan hô của những người học việc:
“Những người đã có Bạch Viên Phi Phong Chuỳ cấp độ nhập môn, ra khỏi hàng!”
Ông ta vừa dứt lời, đám người liền xôn xao, không ít học việc tỏ ra thất vọng, khảo hạch còn chưa bắt đầu, bọn họ đã đánh mất cơ hội.
Lê Uyên bước ra khỏi hàng, liếc mắt nhìn một vòng, không tính Vương Công, Triệu Tiểu Minh ở góc đối diện, trong số hơn sáu mươi học việc chỉ có mười hai người nhập môn.
“Nếu chưa nhập môn, cũng không cần thất vọng.”
Tần Hùng vừa vẫy tay, liền có mấy lão già vóc người vạm vỡ từ phía sau đài bước ra:
“Những học việc không ra khỏi hàng, thì đi theo mấy người Trương sư phụ tới trước viện, để chạm cốt trước. Nếu như căn cốt tốt, cũng có thể tiến vào nội viện... những học việc đã ra khỏi hàng, về sau cũng vẫn phải chạm cốt, căn cốt không tốt, thì cũng không vào được nội viện!”
Lúc này, những học việc Bạch Viên Chuỳ chưa nhập môn mới reo hò.
“Sắp bắt đầu rồi!”
Tôn Mập vốn nghe đến có chút buồn ngủ, nhưng lúc này lại giật mình.
Tần Hùng ở trên đài nhìn lướt qua một vòng đám học việc, ánh mắt hơi dừng lại trên người Lê Uyên, vẻ mặt lạnh nhạt.
Ông ta không ngờ rằng bản thân đã nói rõ ràng đến như vậy, tên tiểu tử này lại có thể thật sự dám đến.
“Cũng chỉ có chút tiền đồ này.”
Đã nghe Tôn Mập nhắc qua, trong lòng Lê Uyên lúc này không có bất kỳ cảm xúc gì, chỉ là tò mò nhìn những nam tử cường tráng mang những phôi sắt từ bên ngoài trường đài đi vào.
So khí lực?
Thật là một phương thức tuyển chọn đơn sơ và tự nhiên.
Khi Lê Uyên đang oán thầm trong lòng, lại có thêm mấy nam nhân to lớn cầm chùy bước lên đài.
“Bạch Viên Phi Phong Chuỳ chú ý đến sự kết hợp giữa chuyển đứng tấn và dùng chùy, mười tám Chuỳ pháp vừa phải mạnh mẽ, vừa phải liên tục không ngừng...”
Tần Hùng lùi về sau mấy bước:
“Mỗi người nhặt một cái, lấy chuỳ đập vào phôi sắt, cho các chủ tiệm thấy được công phu của các ngươi!”
“Rõ!”
Ngưu Quý và những người học việc khác cũng xắn tay lên, lớn tiếng đáp lại, Lê Uyên là người ra khỏi hàng đầu tiên, liếc mắt nhìn qua, đã chọn được một cái tốt nhất trong số đó.
“Ta muốn cái này!”
Phía sau có một cơn gió mạnh thổi qua, Lê Uyên đạp chân lên, nắm lấy chuôi chùy, nhìn cũng không thèm nhìn, chỉ lùi về sau một bước, hất tên học việc đã cầm chuỳ xuống đất.
Năm người trên đài lần lượt nhìn nhau, Lê Uyên giơ tay lên, bình tĩnh nhìn Tần Hùng, sau đó hạ chuỳ xuống:
Bịch!
Cái chuỳ rơi xuống, những tia lửa bắn ra.
Trên đài gỗ, sắc mặt Tần Hùng thay đổi, ba vị Chưởng Quỹ vốn không quan tâm lắm cũng nhướng mày:
“Đây là…”
Cấp bậc tinh thông, Bạch Viên Phi Phong Chuỳ!
Tào Diễm đang ngồi nghiêm chỉnh, hơi nghiêng người về phía trước, ánh mắt khẽ động.
Bịch!
Ngưu Quý và những người học việc khác chậm lại một nhịp, sau đó họ cũng nhấc chuỳ lên đánh.
Bịch!
Chùy vừa hạ xuống, lực chấn động lại dội ngược lại, chân của Lê Uyên giống như rễ cây đứng bất động, chiếc chuỳ luyện công thân dài mà cậu điều khiển trước khi ra đòn vụt qua lòng bàn tay.
Chuỳ pháp cấp độ tinh thông tăng cường!
Bịch!
Âm thanh của một chuỳ này rất lớn, đến mức lấn áp tất cả âm thanh của những chiếc chuỳ của học việc khác, ở trên khán đài, sắc mặt Tần Hùng thay đổi rõ rệt, bên cạnh ông ta là Nhị Chưởng Quỹ Đường Đồng vỗ tay lên bàn lớn đột nhiên đứng dậy:
“Tiểu Thành?”
Không đóng chính là mở rồi?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook