Đạo Gia Muốn Phi Thăng <Bản Dịch>
-
Chapter 12 - Đại Vận dùng võ lập quốc, cùng các môn phái cai trị thiên hạ!
Chương 12: Đại Vận dùng võ lập quốc, cùng các môn phái cai trị thiên hạ!
Đêm hôm đó, Lê Uyên đánh một giấc rất ngon, sợi huyết khí kia lưu động quanh người, toàn thân như được ngâm trong nước ấm, khiến người ta vô thức được xoa dịu.
Qua ba canh giờ, cậu tỉnh dậy một cách tự nhiên, tràn đầy sinh lực, không còn cảm giác choáng váng như những lần tỉnh dậy trước đây, đầu óc rất minh mẫn.
Nhưng, rất đói.
“Chẳng trách trong các thợ phụ, sư phụ và nhóm hộ vệ trong xưởng Rèn Binh Khí lại có sức ăn lớn như vậy, không những phải uống thuốc mà còn phải thêm rất nhiều muối và dầu, việc này tiêu tốn rất nhiều tiền! ”
Vỗ vỗ cái bụng, Lê Uyên khoác thêm cái áo mùa đông do tẩu tử may cho, rồi đứng dậy.
Có thể cảm nhận được sức mạnh bản thân tăng lên khiến cậu trầm mê, thậm chí có một loại xúc động muốn vứt bỏ mọi việc vặt vãnh.
Nhưng cậu biết điều này là không có khả năng.
Tu luyện võ thuật không thể nhắm mắt làm liều, huống chi cậu cũng không có tư cách và điều kiện.
Rời giường, đẩy cửa ra ngoài.
Mặt trăng lặn rồi nhưng mặt trời vẫn còn chưa mọc, trận tuyết nhỏ đêm qua đã ngừng rơi, trên sân và mái nhà chỉ còn phủ một tầng tuyết mỏng.
Canh ba đầu mùa đông, huyện Cao Liễu là một mảng yên tĩnh, dưới ánh sáng mờ ảo đọng lại trong tuyết, Lê Uyên thuận thế đứng tấn nâng chuỳ, điều chỉnh hơi thở, nhanh chóng đắm chìm mình trong đó.
Nhờ có sợi huyết khí kia, cậu đứng tấn cũng không có cảm giác mệt mỏi, khí lực tràn đầy, cũng có thể nhanh chóng tiến vào trạng thái Viên Lục hô hấp pháp, điều này tự nhiên không thể tách rời cấp độ tinh thông chuỳ pháp.
“Hít!”
“Hà!”
Đứng tấn, đánh chuỳ, rất nhanh trời đã sáng lên, khi nhận ra tiếng thay quần áo trong phòng, Lê Uyên thuận thế thu chuỳ lại, điều chỉnh hô hấp, hàn khí quanh thân đều bị gió thổi bay đi.
“Ngươi sao lại dậy sớm vậy?”
Nhìn thấy Lê Uyên, Ngưu Quý đẩy cửa đi ra ngoài, không khỏi nắm chặt cánh tay đau nhức, nghiến răng nghiến lợi trong lòng.
Trong tháng này, hắn luôn âm thầm cùng Lê Uyên phân cao thấp.
Nhưng làm hắn bực mình chính là, người ta căn bản không để ý đến hắn, hơn nữa còn chăm chỉ hơn hắn, khí lực cũng ngày càng tốt lên.
“Lê Uyên!”
Nghe được âm thanh, Lê Uyên quay đầu.
Trong số những người học việc ở Trung Viện, cậu đối với Ngưu Quý có ấn tượng sâu sắc nhất, không phải vì từ trước đến nay hắn luôn tranh giành với cậu, mà là tiểu tử mày rậm mắt to, thập phần nỗ lực này, cự nhiên lại là người đi cửa sau.
“Ngươi...”
Rõ ràng ánh mắt của người đối diện rất bình tĩnh, nhưng Ngưu Quý không khỏi có chút xấu hổ:
“Ta, ta muốn cùng ngươi so một lần…”
“Không có hứng thú.”
Lê Uyên buông chuỳ xuống, chuẩn bị vào phòng bếp rửa mặt một chút, cậu vừa mới vận động xong, không thể dùng nước lạnh.
Kiếp trước cậu cũng đã có nhiều năm đi lại trong giang hồ, đạo lí đối nhân xử thế cũng thấy được ít nhiều, cũng không tính xa lạ, tự nhiên sẽ không vì điều này mà ghi hận tiểu tử này.
Cậu không có mối quan hệ, có quan hệ, cậu có nên dùng đến nó không?
“Lê Uyên, có người tìm ngươi!”
Ngưu Quý muốn nói thêm gì đó, nhưng giọng nói của Tôn Mập ngoài sân truyền đến, Lê Uyên đành phải quay người rời khỏi sân.
“Nhị ca ta lại tới nữa sao?”
Lê Uyên đã quá quen với chuyện này rồi.
Lê Lâm cứ cách bảy tám ngày lại đến, mỗi lần đến đều mang cho cậu một chút trứng luộc và đồ ăn vặt.
“Nha dịch.”
Tôn Mập sắc mặt có chút cổ quái: “Tiểu tử nhà ngươi không phải đã làm gì đấy chứ?”
“Nha dịch?”
Lê Uyên ngẩn ra, thấy được một nha dịch thân hình cao lớn, trên người khoác mặc quan phục tuần bổ, cùng với Tần Hùng đang đi về phía cậu.
"Kia có phải là Nha Dịch trước đó từng thấy trên phố treo thưởng tên đạo tặc Niên Cửu."
Khi Lê Uyên nhận ra được người tới, trong lòng không khỏi nghi hoặc, Nha Dịch kia cũng đã bước tới gần, nốt ruồi đen ở khoé mắt nhếch lên:
“Mỗ gia là Khâu Đạt, phụng mệnh điều tra một vụ án mạng, nay tới có việc cần hỏi, nếu biết mà không khai, chính là cùng tội với thủ phạm.”
Án mạng?
Lê Uyên trong lòng giật mình, tưởng rằng Nhị Ca nhà mình xảy ra chuyện.
“Hỏi gì đáp nấy, không được giấu giếm.”
Tần Hùng lạnh lùng liếc nhìn Lê Uyên, sau đó hồi hộp một chút, vội đồng ý.
“Khoảng trưa hôm kia, khi ngươi đến Sài Ngư phường mua đồ, có một tiểu thương bán hương liệu tên là Lưu Tam, ngươi có ấn tượng không?”
“Lưu Tam?”
Nghe nói không liên quan đến Nhị Ca, Lê Uyên thở phào nhẹ nhõm đáp:
“Hồi bẩm đại nhân, hôm kia tôi có mua một ít hương liệu ở quầy hàng của hắn…”
Nha dịch Khâu Đạt sắc mặt trầm xuống:
“Ngươi chỉ là mua hương liệu?”
“Chỉ mua hương liệu.”
Lê Uyên đáp lại bất cứ điều gì được hỏi.
Đôi giày Lục Hợp kia là quà tặng, cũng không phải cậu đã mua nó:
“Phải không?”
Khâu Đạt lạnh lùng nhìn lướt qua Lê Uyên, còn muốn hỏi cái gì đó, Tôn Mập đã mở miệng:
“Tôi sai cậu ta đi mua nguyên liệu nấu ăn, giá cả chi tiêu hết bao nhiêu đều ghi lại, cho dù cậu ta có ăn gan hùm mật gấu cũng không lừa được tôi đâu ạ.”
Nghe Tôn Mập nói vậy, nha dịch đành phải gật đầu, xoay người rời đi, trước khi Tần Hùng rời đi có liếc nhìn qua Tôn Mập, biểu tình có chút kinh quặc.
“Khâu Đạt này vừa thúi vừa cứng rắn, tuy rằng võ công không tồi, nhưng vẫn chỉ là Bộ Khoái tuần tra, tuy nhiên Đại Bá Khâu Long của người này đã tạo thành nhân vật có tiếng tăm lợi hại.”
Hai người kia đã đi xa, Tôn Mập lại liếc mắt nhìn Lê Uyên:
“Ta chỉ ăn ngay nói thẳng, nếu ngươi thật sự liên quan đến việc kiện tụng án mạng, thì cũng không liên lụy gì đến ta."
“Đầu bếp Tôn yên tâm, việc này tuyệt đối không liên quan tới ta.”
Lê Uyên nói một cách chắc chắn, cũng tò mò không biết ai đã giết người buôn bán nhỏ kia.
Đại vận dùng võ lập quốc, phong cách võ thuật cũng cực kì mạnh mẽ, hình phạt đương nhiên cũng cực kỳ khắc nghiệt, nếu bắt được hung thủ, sẽ bị xử tử ngay lập tức mà không cần phán xét.
“Một nhà sáu người của Lưu Lại Tử cùng với năm người hàng xóm của hắn, cũng đều bị giết. Hơn nữa, đều do cùng một người ra tay! Ta nghi ngờ kẻ ra tay sát hại đám người Lại Tử kia là Lương A Thuỷ, cũng không đúng, hắn giết người buôn bán nhỏ kia làm cái gì?”
Tôn Mập gật gù đắc ý, từ khi biết việc Lê Uyên chỉ cần hơn tháng đã có thể tiến đến Nhập Môn, thái độ của hắn đã tốt hơn nhiều so với trước.
Tiểu tử thối, đây là vụ án mạng liên hoàn!
Bất kể ở triều đại hay thời đại nào, giết chết mười một người liên tiếp cũng sẽ là đại án nghiêm trọng nhất so với các đại án khác.
“Kẻ nào có thể tàn nhẫn như vậy?”
Lê Uyên hít một hơi, đột nhiên nghĩ đến Lương A Thuỷ, người luôn đánh bắt được Linh Ngư, hình như người này có thù oán với Lưu Lại Tử.
Nhưng tại sao lại là người buôn bán nhỏ...
“Ở huyện Cao Liễu, ngoại trừ các bang phái chém giết ngoài kia, nhiều năm qua chưa có vụ án liên tiếp giết hại bách tính như vậy, ngươi không ra ngoài nên không biết, trong thành đã bị kiểm soát.”
Tôn Mập ngáp một cái, rồi đi vào bếp:
"Mấy ngày này ngươi đừng có đi ra khỏi xưởng, cái tên súc sinh trời đánh kia chắc chắn rất điên cuồng, ngay cả người không liên quan như tên buôn bán nhỏ kia cũng bị giết..."
Lê Uyên sững sờ tại chỗ, đột nhiên lại hít một hơi khí lạnh.
Cậu nghĩ tới mối quan hệ giữa người buôn bán nhỏ kia và Lưu Lại Tử...
"Giày Lục Hợp?"
Lê Uyên không biết mình suy đoán có đúng hay không, trong buổi sáng sớm mùa đông lạnh lẽo, cậu toát mồ hôi lạnh.
“Không thể nào có sự trùng hợp như vậy được?”
Cảm ứng được chiếc giày Lục Hợp đặt trên kệ đá xám kia, Lê Uyên cảm thấy đầu có chút nặng nề, liên tiếp giết chết mười một mạng người chỉ vì một chiếc giày rách?
Hẳn là, không có khả năng?
Trong lòng tự an ủi chính mình, Lê Uyên vẫn hạ quyết tâm, trước khi tên tội phạm bị bắt bất luận thế nào cũng không rời khỏi xưởng Rèn Binh Khí.
Nghĩ rồi lại nghĩ, cậu đã về tới Trung Viện, dùng một con cá khô nhờ Lưu Thanh thay mình đem đến Sài Ngư phường, đồng thời nói cho Nhị Ca mấy ngày nay đừng có ra ngoài.
“Nhập môn thôi là chưa đủ, chưa đủ.”
Trong bếp, Lê Uyên có chút tê dại.
Dù là kiếp trước hay kiếp này, đây là lần đầu tiên cậu gặp phải án mạng lớn như vậy, không khỏi có chút lo sợ bất an.
Đó chính là mười một người sống sờ sờ, thi thể chồng chất lên nhau cũng phải hơn nửa tấn, người bình thường làm sao có thể không sợ hãi.
Nhưng cậu vừa mới Nhập Môn, nếu muốn tiến xa hơn, e rằng trong vài ngày cũng không thể thực hiện được.
Trừ khi…
Lê Uyên nghĩ đến Nội Viện và nhà kho bên ngoài võ đài.
Dù sao thì Chùy luyện công cũng chỉ là Chùy luyện công, trong mắt người thường căn bản không được coi là binh khí, tuy nhiên trong Nội Viện và nhà kho ắt hẳn sẽ có binh khí có cấp độ sát thương đúng nghĩa.
Mà trong Nội Viện, thứ quan trọng nhất của Bạch Viên Phi Phong Chùy chính là phương pháp chiến đấu.
Không có đấu pháp của Phi Phong Chuỳ, thì việc chiến đấu với người sẽ không dễ như rèn sắt...
“Đấu pháp, binh khí…”
Dưới làn khói bếp, Lê Uyên âm thầm nghiến răng.
…
…
Sau khi rời Trung Viện, Tần Hùng tiễn Khâu Đạt thẳng một đường rời khỏi xưởng Rèn Binh Khí.
“Tiểu tử kia có điều giấu giếm.”
Khâu Đạt ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Tần Hùng, hắn không để ý nhún vai: “Khâu huynh nếu có hoài nghi, liền bắt cậu ta đến Huyện Nha là được.”
“Ồ?”
Khâu Đạt hơi kinh ngạc, lắc đầu: “Không có chứng cuwss thì không thể bắt người.”
“Khâu huynh thật chính trực.”
Tần Hùng cười cười, hỏi:
“Khâu huynh định đi đến Võ quán Ly Hợp tiếp sao? Vương Loạn cũng không dễ nói chuyện như vậy …”
“Võ quán Ly Hợp thì thế nào? Vượng Loạn dù lợi hại nhưng so với Đại Bá của ta thì như nào?"
Khâu Đạt cười gằn giọng:
“Đại Vận dùng võ lập quốc, nếu như Triều Đình không ra tay trấn áp những kẻ vi phạm pháp luật thì thiên hạ này đã sớm loạn từ lâu rồi!”
“Thật sao?”
Tần Hùng không dám chống đối, đến khi Khâu Đạt quay người lại, ông ta như vô tình nói một câu:
“Nghe nói Lương A Thuỷ kia thiên phú cực cao, trong vòng chưa đầy nửa năm, đã luyện Ly Hợp Tán Thủ đến Tiểu Thành, Vương Loạn đang có ý định đưa hắn đến ‘Thần Binh Cốc’, nếu như Khâu huynh muốn bắt người, nên đến sớm một chút…”
“Thần Binh Cốc?”
Khâu Đạt dừng chân lại, sắc mặt tức khắc tái nhợt.
Đại Vận dùng võ lập quốc là điều đương nhiên, nhưng sau câu này còn có một câu khác,
Cùng các tông phái thống trị thiên hạ!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook