Đạo Cơ
1: Chập Tối Lại Đến


Đô thiên tiên giới có rất nhiều ngày lễ, tỷ như tết Thụy Thú, tết Hoa Vương, tết Chiêu Hồn…Tết Thụy Thú là ngày tết cần thiết đối với những người tu tiên đã bước chân vào Ngự Thú đạo, là ngày dùng để cầu nguyện cho tiên thú của bản thân có thể cường đại hơn cũng như bản thân tu hành giả sẽ có đột phá vào năm sau; bởi vì Đô Thiên tiên giới khí Thái Hoa nồng đậm, vạn vật đều vô cùng có linh tính, trăm ngàn loài hoa trong đất trời dị thường kiều diễm, hương hoa khiến lòng người say mê, tết Hoa Vương chính là ngày lễ đặc biệt dành cho những linh thực phu; trong một năm hè nóng đông lạnh, thời tiết thay đổi không ngừng, âm dương nhị khí không ngừng lưu chuyển, tương truyền tết Chiêu Hồn chính là ngày tụ tập âm khí dày đặc nhất trong năm, nếu đặc biệt tưởng niệm hoặc tế hồn vào ngày này có thể dẫn đến người chết cảm ứng được…Bởi vậy có thể thấy được, phần lớn ngày lễ kỳ thật chỉ thích hợp với một bộ phận người.Mà trong tất các ngày lễ thì có một ngày mà tất cả mọi người đều mong chờ, đó chính là tết Đô Thiên Tiên, ngày lễ này chính là một cột mốc đánh dấu sự khởi đầu của một năm mới.Năm cũ đã qua, tất cả những việc không thuận ý đều bị vứt lại phía sau, năm mới đến, người ta tin rằng vào ngày này tỉ lệ thành công trong việc thổ lộ tình cảm sẽ được tăng lên rất nhiều.Là một ngày lễ giúp con người gột rửa sạch sẽ cả về thể chất lẫn tinh thần, tết Đô Thiên Tiên cũng là ngày lễ hoan hỉ nhất trong năm.Lúc này tết Đô Thiên Tiên vừa đi qua được vài ngày nhưng bầu không khí lễ hội vẫn y nguyên như ngày đầu tiên, trên đường các tiểu hài tử chạy trốn vui đùa ầm ĩ tất cả đều mặc một bộ y phục mới, trong túi quần thì tràn đầy kẹo ngon; một số thanh thiếu niên cũng không còn bị trưởng bối trong nhà quản thúc nghiêm như trước liền cùng vài người quen biết tụ cùng một chỗ mở một bàn cược nhỏ, hoặc là ra đường đi dạo, chứng kiến tướng mạo tú lệ của mấy cô gái trẻ tuổi liền ngang nhiên thổi lên hai tiếng huýt sáo, đợi mấy cô nương trừng mắt nhìn lại liền không ngừng ngắm nhìn giả bộ như không biết chuyện gì xảy ra; mấy trưởng bối lớn tuổi người vất vả cả một năm cuối cùng cũng có thể nghỉ ngơi một chút, mỗi khi đến lúc ăn cơm chứng kiến một nhà đoàn viên bên cạnh mình liền cảm thấy vô cùng hạnh phúc, cười đến không ngừng.Tại thời điểm mà mọi người đều vui vẻ tận hưởng không khí ngày lễ thì bên trong một cửa hàng tên là Như Ý Phường có một thiếu niên thanh tú lại ngồi ở trong quầy đối với bên ngoài đường nhìn đến ngẩn người.Nếu như hắn có thể đem hết những suy nghĩ trong nội tâm phát tiết hết ra bên ngoài, như vậy tất cả mọi người trên đường đều có thể nghe được hắn la hét: “Tại sao ăn tết lại còn buôn bán, hoặc là đóng cửa, hoặc là cho ta thêm tiền công a!”Đáng tiếc là ông chủ của Như Ý Phường không nghe được tâm tư của hắn, hơn nữa coi như là có thể nghe được, lão già keo kiệt kia chắc chắn cũng sẽ không cho hắn thêm dù chỉ là một xu tiền công, cho nên một chút ít bực tức cùng oán trách kia hắn cũng chỉ có thể trong lòng không ngừng nói lớn.Thiếu niên này có một cái tên làm cho người ta nghe đến đều sẽ khó tránh trêu chọc một chút - Phương Ngôn, năm nay mới vừa vặn mười tám, chính là cái tuổi nói nhỏ không nhỏ nói lớn cũng không lớn, mắt thấy người khác trên đường cười đùa, trong lòng của hắn làm sao có thể chịu được, tuy nhìn bên ngoài một bộ nghiêm túc không ngừng lấy tay sờ lấy cái cằm nhẵn bóng của mình nhưng kì thực một lòng sớm đã bay đi nơi khác.Bất quá hắn ngược lại sẽ tự an ủi chính mình, này được dịp lễ lớn, trong tay ai mà không có vài đồng dư dả, đây chính thời điểm tố nhất để đi dạo phố mua sắm, nhưng nếu như tất cả các cửa hàng trong thành đều đóng cửa ăn tết, những người này sẽ phải đi đâu mua đồ? Hiện giờ, Như Ý Phường trở thành số ít các cửa hàng còn mở cửa buôn bán trong thành Hà Lạc, cũng là số ít cửa hàng vì những khách nhân tiềm năng kia cống hiến sức mình.Nghĩ như vậy, trong lòng hắn liền không khó chịu như trước nữa, ngược lại càng mong mỏi có thể tiếp được nhiều thêm vài vị khách nhân.Khi Phương Ngôn còn đang tự an ủi, bên ngoài vang lên vài tiếng bước chân, thoáng chớp mắt liền xuất hiện một nam một nữ hai người trẻ tuổi tại trước cửa điếm, nhìn vào trong một cái nam tử kia liền trước tiên cất bước mà vào.Phương Ngôn đang rảnh rỗi đến hóa khùng, thở dài một tiếng đứng lên, hướng hai người cười cười hỏi: “Hai vị muốn mua món gì?”Nam tử kia cũng không có nhìn Phương Ngôn, trực tiếp nhìn về phía những vật phẩm đang được bày trên khay chứa đồ, nhẹ giọng trả lời tiếp: “Chúng ta xem xét một chút.”“Vâng.” Quá nhiệt tình thường thường sẽ khiến người phản cảm, đạo lý này Phương Ngôn vẫn là hiểu, liền đứng ở trong quầy không có ra bên ngoài ra.Cho đến lúc này, Phương Ngôn đột nhiên cảm thấy được nữ tử mặc hồng y mới vừa vào cửa tựa hồ đang nhìn hắn, không khỏi quay đầu nhìn qua, thấy rõ sau hắn suýt nữa bật thốt lên một cái tên nhưng cuối cùng lại kịp thời dừng lại.Nàng có một khuôn mặt trái xoan, đôi mắt to long lanh vô cùng có thần, một thân váy xích hồng, mấy món đồ trang sức nho nhỏ, lấp lánh ánh sáng điểm xuyết tại trên thân cùng trên cổ tay, nhìn qua có thể thấy là một cô nương hiếu động, hoạt bát; nàng đang mỉm cười nhìn xem Phương Ngôn.Phương Ngôn mới vừa cùng nàng đối mặt, cô nương xinh đẹp này lập tức đem ngón trỏ tay phải dựng thẳng đứng trước miệng làm một cái ám hiệu giữ im lặng đối với Phương Ngôn, rồi sau đó rất nhanh chuyển hướng khay chứa đồ, nghiêm túc xem xét mấy cái trang sức bằng ngọc bên trong.Cái cửa hàng Như Ý Phường này kỳ thật là một cửa hàng bán các loại đồ mỹ nghệ, hàng hóa phần lớn là tượng điêu khắc gỗ, các cặp trang sức nhỏ bằng sứ, ngọc sức các loại, khách nhân chủ yếu chính là các tiểu hài tử cùng mấy thanh thiếu niên này.Như Ý Phường bán tượng điêu khắc gỗ tương đối rẻ một chút, ngọc sức thì đắt tiền nhất, nữ tử xinh đẹp liền trực tiếp đến bên khay chứa ngọc sức, sau đó liền không đi đến chỗ khác nữa.Phương Ngôn đối với cô nàng này rất hiểu ý, đầu tiên là nhìn chằm chằm vào bóng lưng nàng một hồi, sau đó lại chuyển hướng qua nam tử đang nhìn tượng điêu khắc gỗ, không khỏi muốn bật cười thành tiếng.“Vương muội muội, muội nhìn này, cái tượng điêu khắc gỗ này như thế nào? Bày ở đầu giường khẳng định rất phù hợp.” Nam tử kia đột nhiên vui vẻ nói.Cô nương họ Vương lập tức đi qua, nhưng sau đó lại nói cái tượng điêu khắc này không phối được với màu sắc chăn mền của mình.

Rồi sau đó bất luận nam tử kia có khen tượng điêu khắc gỗ này đẹp như thế nào, nàng ta cũng có thể tìm tới lý do tỏ ý không muốn.


Cũng không lâu lắm, cả hai người đi hết một vòng, cuối cùng vẫn quay lại bên khay chứa ngọc sức.

Thừa dịp nam tử kia không có phòng bị, cô nàng họ Vương nhanh chóng quay đầu nhìn về Phương Ngôn đắc ý mỉm cười, lại nhìn thấy Phương Ngôn cười khổ lắc đầu.Phương Ngôn nhìn ra được, nam tử kia coi như là có dư dả tiền bạc thì cũng sẽ không có quá nhiều, mà ngọc sức được bày bán trong Như Ý Phường giá cả đều không thấp, cũng khó trách nam tử kia đi dạo hết một vòng mới chịu qua xem ngọc sức.“Cái này vòng tay thật là xinh đẹp.

Ông chủ, ta có thể xem sao?” Cô nàng họ Vương đột nhiên chỉ vào một cái vòng ngọc màu đỏ thẫm nói.Phương Ngôn cũng không sửa lại cách xưng hô của nàng ta đối với hắn, vội vàng nói: “Đương nhiên có thể, cẩn thận một chút đừng làm rơi vỡ là được.”Cô nàng lập tức vui thích đem vòng ngọc mang thử trên tay, tay áo màu hồng cùng cổ tay trắng, hiện giờ lại đeo lên một cái vòng tay đỏ thẫm, xác thực tăng thêm ba phần diễm lệ.Nam tử kia nhìn đến ngây người, hiển nhiên cũng cảm thấy vòng tay này đích thực rất xứng với cô nàng họ Vương.


Bất quá khi nàng ta giơ cổ tay lên trước mắt hắn nhẹ nhàng lắc lư một cái, khóe miệng của hắn lại vô ý thức giật giật.Động tác này của hắn chỉ xuất hiện một chốc rồi bị che giấu mất, cho nên cô nàng họ Vương hoàn toàn không phát giác được, nhưng Phương Ngôn lại trông thấy nhất thanh nhị sở.Phương Ngôn làm tiểu nhị ở Như Ý Phường cũng không phải ngày một ngày hai, dạng nào khách nhân lại chưa thấy qua, một chút liền nhìn ra, nam tử kia tám chín phần là không có nhiều tiền để mua chiếc vòng tay này.Ngọc sức được bán bên trong Như Ý Phường tất cả đều được ghi giá công khai, hơn nữa không có trả giá, có mua hay không tự nhiên xem một chút liền biết.Cô nàng họ Vương này cùng Phương Ngôn giao tình không cạn, hai người cũng đã sớm hợp tác qua mấy lần.

Lần này tuy nàng ta không hề báo trước sẽ tới, nhưng Phương Ngôn cảm thấy vẫn nên giúp đỡ nàng một lần.Vì vậy Phương Ngôn rời quầy, đi vài bước đến bên cạnh hai người, cười nói: “Nơi này còn có mấy món ngọc sức mới được chuyển đến, không bằng ta tới giới thiệu cho hai vị một chút, cuối cùng có quyết định mua hay không cũng không muộn.”Nam tử kia mặt không biểu tình, không chút biến sắc mà nói: “Cũng tốt.”Họ Vương nữ tử bĩu môi, bất quá cũng không nói gì, cầm lấy vòng tay tháo xuống sau có vài phần không nỡ thả lại lên khay chứa đồ.


Phương Ngôn biết tính cách của nàng thấy vậy liền làm bộ muốn cười lại không dám cười, chỉ cố gắng nghiêm mặt tiếp tục giới thiệu ngọc sức cho hai người.Phương Ngôn đối với hàng hóa nơi này hiểu biết tường tận, một bên giới thiệu một bên lưu ý biểu lộ của nam tử kia.Hắn giới thiệu cho hai người bốn dạng ngọc sức, mỗi một lần nam tử kia trên mặt đều vô ý thức hiện lên một chút biểu lộ, đều bị Phương Ngôn bắt đến.

Dùng Phương Ngôn kinh nghiệm, hắn xem chừng đa phần ngọc sức trong bốn dạng ngọc sức dù đem nam tử kia móc sạch sẽ tiền bạc trong túi cũng mua không nổi, miếng ngọc sức rẻ nhất mà nam tử kia có thể mua được cũng đồng dạng khiến hắn phải cắn răng nhịn đau mới chịu bỏ tiền mua, phỏng chừng sau khi mua xong túi tiền của nam tử kia cũng chẳng còn lại mấy đồng.Hắn cùng nữ tử họ Vương có chút giao tình, liền trực tiếp dùng tay trái cầm lấy một cái ngọc sức phù hợp với túi tiền nam tử nhất hướng hai người nhấn mạnh giới thiệu, dồng thời tay phải lại để ở sau lưng, duỗi ra hai ngón tay như hai lỗ tai thỏ hướng cô nàng họ Vương lắc lắc.Cô nàng họ Vương được Phương Ngôn bày mưu tính kế lập tức tinh thần phấn chấn, liền hướng bên người nam tử kia dựa dựa, cơ hồ cùng cánh tay nam tử kia dán chặt lấy.Nam tử kia trong lỗ mũi ngửi thấy được mùi hương từ cơ thể của cô nàng họ Vương, trên cánh tay lại cảm giác được cánh tay ngọc ngà cùng nhiệt đọ của cô nàng họ Vương, không khỏi tinh thần rung động, cả người mềm nhũn.“Nhị ca ca, huynh vì người ta mua cái này có được hay không?” Cô nương họ Vương năn nỉ nói.Nam tử kia mặc dù có chút tâm viên ý mãn, nhưng vẫn không có đánh mất lý trí, nếu quả thật mua món ngọc sức này, nửa tháng tới hắn cũng chỉ có thể uống cháo loãng ăn dưa muối…“Ai nha, Nhị ca ca…” Này họ Vương nữ tử rốt cục sử xuất đòn sát thủ tới, hai tay nhẹ nhàng cầm lấy nam tử kia cánh tay, một bên lay động một bên làm nũng.

Nàng kỳ thật cũng chỉ mới mười sáu mười bảy tuổi, tăng thêm dáng người thanh mảnh cân đối, lại ra sức làm nũng làm cho người ta không đành lòng cự tuyệt.Nam tử kia bị cô nàng họ Vương ôm lấy cánh tay, hai người thân thể đụng chạm, bả vai tự nhiên sẽ đụng phải một chút gì đó lúc ẩn lúc hiện, một chốc liền khiến nam tử kia miệng đắng lưỡi khô, trong nội tâm chỉ còn lại suy nghĩ muốn thỏa mãn nàng.“Được rồi được rồi, đừng lắc nữa, Nhị ca mua cho muội là được, cũng chẳng tiêu bao nhiêu tiền.” Sau một lúc, nam tử kia rốt cục đáp ứng.“A…! Đa tạ Nhị ca ca!” Cô nương họ Vương lập tức tung tăng như chim sẻ nói.Lúc này Phương Ngôn cũng thở phào, vội vàng nói: “Hai vị ánh mắt thật chuẩn, cái trang sức hình Hồ Điệp này cùng vị cô nương này cực kỳ xứng đôi.


Hai vị có còn muốn mua món nào khác hay không?”Nam tử kia nghe vậy trên mặt lập tức giật giật một chút, Phương Ngôn lập tức biết rõ, suy đoán của bản thân trước kia tám chín phần là đúng, nam tử này có muốn cũng mua không được.“Không, chúng ta còn muốn đi đến những địa phương khác.” Nam tử kia nói.“Tốt.

Tổng cộng hết hai tiên thạch tám mươi tiên phách, mời hai vị qua bên này trả tiền.”Vừa nói chuyện Phương Ngôn quay trở về đến trong quầy lấy ra sổ sách mở ra rương tiền.Hai người sau khi trả tiền liền trực tiếp rời đi, bất quá cô nàng họ Vương cố ý đi rớt lại ở phía sau, quay đầu lại cực kỳ nhanh hướng Phương Ngôn nói “Ta lúc chập tối lại đến”, tất nhiên hành động này không để nam tử phía trước phát hiện.Phương Ngôn nhanh chóng gật gật đầu, sau đó đem hai người tiễn đưa đến cửa tiệm.Cô nàng họ Vương cùng nam tử kia hiển nhiên giúp Như Ý Phường mở hàng rất tốt, hai người vừa đi liền có khách nhân nườm nượp ghé đến Như Ý Phường, khiến Phương Ngôn loay hoay bận rộn đến rã rời.Đợi khách nhân giảm đi chút ít, Phương Ngôn rốt cục quyết định, dù cho cơ hội xa vời, cũng phải hướng ông chủ đề nghị tăng tiền lương!Sau đó rất nhanh trời chập tối, hắn xem chừng, thân ảnh xích hồng cũng sắp xuất hiện..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương