Đạo Chu
Chương 18: Cuộc thi Chuunin

“Cậu chủ Naruto, cậu quên đem theo bento!” Một thiếu nữ xinh đẹp mặc một bộ kimono đơn giản nhưng không chút nào làm cho vẻ đẹp thiếu nữ hạ xuống. Vẻ đẹp đơn sơ mộc mạc càng làm cho người ta muốn đem nàng bảo vệ. Đặc biệt trong tay thiếu nữ quơ chiếc hộp bento được đóng gói cẩn thận thực sự giống như một người vợ hiền.

“Haku, hôm nay là ngày tôi thi Chuunin nên không cần bento đâu. Trong mấy ngày này, nếu muốn cậu có thể ra ngoài đi dạo quanh làng Lá. Cảnh sắc làng Lá rất đẹp!” Vừa nói xong, Naruto không quay đầu lại xem Haku. Thực sự thì Haku rất đẹp, đẹp đến mức sắp bẻ con giới tính Naruto. Hắn thực sự thích là nữ nhân mà không phải nam nhân. Hiện giờ, hắn chỉ có thể thở dài tại sao Haku đẹp như vậy lại là nam. Nếu như hắn là nữ thì tốt biết bao.

Học viện ninja phòng số 301...

Ba người Naruto đi sóng vai tiến vào trong học viện. Lúc này học viện đã đầy dẫy ninja đeo băng trán đứng đó. Một số băng trán còn có ký hiệu khác cho thấy được những người này thuộc về làng khác. Bất chợt một vật thể xanh rờn không là một người mặc quần áo màu xanh bó sát người bay rơi vào chân Naruto khiến hắn kéo kéo khoé miệng.

Một cậu nhóc cũng tầm ngang tuổi Naruto có thể hơn khoảng một hai tuổi với mái tóc màu đen nhánh với quả đầu dưa hấu. Mắt đen to tròn như mắt cá ngão. Hàng lông mày rậm như sâu rắm và mặc trên người một bộ quần áo nịt bó sát người màu xanh lá, c*t màu xanh lá. Thực sự làm cho Naruto có cảm giác quái quái.

Hiện tại, hắn đưa tay lên xoa xoa khoé miệng nhìn về phía hai người thiếu niên. Lúc này, hai người thiếu niên đứng chắn ở cửa không để bất cứ ai có thể tiến vào trong phòng. Giọng nói họ mang theo giễu cợt nhìn về phía thiếu niên đang ngã nhoài trên mặt đất: “Trình độ cỡ đó mà đòi tham gia kì thi này sao? Tốt nhất các ngươi nên cút đi! Các ngươi chỉ là một đám nhóc thôi.”

“Cho chúng tôi qua đi mà...” Một thiếu nữ khá xinh mở miệng cầu xin. Cô nàng có mái tóc nâu và mắt màu xám đậm to tròn. Mái tóc được búi thành hai chỏm tròn ở hai bên đầu, hàng lông mày nhỏ mịn, mũi cao kèm theo nước da trắng và mặt hơi tròn. Bên ngoài mặc một chiếc áo màu hồng cụt tay khá đặc biệt vỡi những chiếc cúc bằng vải.

“Ngươi nghe không hiểu sao?” Hai người lập tức muốn động thủ.

Một bàn tay đưa lên bắt được cái tay của tên ninja tóc nhọn, người thiếu niên tóc vàng nói: “Dừng lại ở đây được rồi! Chúng ta muốn qua chỗ này, xin nhường đường.”

“Đúng vậy, chúng ta còn muốn đi qua. Còn có nhanh đưa loại ảo thuật làm thành kết giới này cởi bỏ đi!” Đứng ở gần đó, Sasuke lập tức lên tiếng nói thẳng.

“Nga, nhận ra rồi sao!?” Người ninja tóc thẳng nhếch lên khoé miệng khẽ cười.

Sasuke nở nụ cười lướt qua nhìn về phía Sakura hỏi: “Sakura cậu nhận ra sớm nhất phải không?” Lời nói lập tức làm cho cô nàng ngạc nhiên mở to mắt nghe được Sasuke khen ngợi: “Kiếm thức và kĩ năng phân biệt ảo thuật thứ mà cậu giỏi nhất trong đội.”

“Sasuke!” Hai má cô nàng lập tức đỏ lên, vẻ mặt cô biến thành kiêu ngạo nhìn về phía trước nói: “Tất nhiên, tớ đã nhận ra được từ lâu vì đây mới chỉ là tầng hai mà thôi!”

“Thế nên cút khỏi đường đi của chúng ta đi!” Naruto lạnh lùng lên tiếng nói. Hắn thực sự có chút giận dữ. Mấy ngày nay tinh thần hắn không được tốt cho lắm. Vài ngày ở trung với Haku thực sự làm cho hắn không quen. Tinh thần thường bị thất thường khó ngủ nên mới dễ giận dữ.

“Tân nhân giờ thật ngạo mạn. Xem ra có chút thiên phú đều không để tiền bối ở trong mắt!” Hai người híp mắt nhìn về phía Naruto. Đột nhiên hai người phóng về phía Naruto và Sasuke, mục tiêu mỗi người đều đã xác định. Cả hai người đều hành động chống hai chân xuống đất bàn chân đá về phía họ. Giọng nói tràn ngập châm chọc: “Thiên phú không tệ có thể nhìn rõ ảo thuật nhưng các ngươi nên nhìn rõ thứ này trước...”

Phanh!

Một bàn tay trực tiếp ngăn lại cú đá của Sasuke và ninja tóc nhọn. Điều này làm cho hai người giật mình. Tuy nhiên họ giật mình không phải thằng nhóc mặc y phục màu xanh mà là thiếu niên tóc vàng. Trên tay thiếu niên lập loè ra hai luồng chakra màu xanh tụ lại giống như lưỡi đao cắm vào cổ hai người thiếu niên kia. Chỉ cần hai người tấn công thêm như vậy lưỡi đao chakra rất có thể sẽ cắt cổ họng hai người. Giọng nói Naruto lạnh lẽo vang lên: “Dừng ở đây được rồi chứ!?”

“Thứ đó là thứ gì vậy!?” Mọi người bắt đầu bàn tán sôi nổi. Đặc biệt với tụ chakra thành đao của Naruto. Biết được thông tin đối phương càng hữu ích với cuộc thi Chuunin lần này. Đao chakra biến mất để lại hai người kia khẽ nuốt nước miếng một tiếng. Trên cổ còn hơi rỉ chút máu đỏ tươi.

“Sasuke, Sakura, chúng ta đi thôi!” Naruto quay về phía hai người lên tiếng nói. Hai người lập tức gật đầu theo sau Naruto cùng với hắn đi sóng vai. Đáng tiếc họ vừa đi được vài bước thì đã bị một giọng nói vang lên cắt đứt bước chân.

“Xin chờ đã!” Âm thanh hô lên làm cho ba người dừng lại. Họ quay ra thấy được một người thiếu niên mặc y phục màu xanh và quả đầu đen dưa hấu quen thuộc chạy vội tới. Hắn chạy tới gần Sakura sau đó đưa ngón tay cái lên nở nụ cười để lộ ra hàm răng trắng bóng: “Chào mọi người, mình là Rock Lee. Cậu chính là Sakura đi! Xin hãy cùng mình kết giao, mình sẽ bảo hộ cậu cho đến chết.”

Thân thể Sakura lập tức như muốn hoá đá, cô nàng mắt to mắt nhỏ nhìn về phía Rock Lee và bĩu môi: “Không thể nào! Cậu trông chả ra làm sao...” Lời nói làm Rọck Lee thất vọng cực độ liền cúi thấp đầu xuống.

Một người thiếu niên cũng khá đẹp trai đeo băng trán làng Lá nhưng có đôi mắt với đồng tử màu trắng đi về phía họ. Uzumaki Naruto biết loại mắt trắng này chỉ có ở gia tộc Hyuuga. Hắn nheo mắt lại nghe được người thiếu niên nói: “Hai người tên là gì!?”

Sasuke ra vẻ lạnh lùng đáp lại sự ngạo nghễ của đối phương: “Đang hỏi tên người khác trước mình nên nói tên ra!?”

Người thiếu niên tóc đen dài đồng tử mắt màu trắng khẽ nhăn mày lại hỏi: “Hai người các ngươi là tân nhân đi. Các ngươi như vậy đã tham gia cuộc thi Chuunin sao? Bao nhiêu tuổi rồi!”

Ánh mắt Sasuke biến thành lạnh lùng, hắn ngạo nghễ nói: “Ta không có nghĩa vụ phải trả lời ngươi!”

“Cái gì!” Thái độ Sasuke làm cho người thiếu niên không vui.

Cảm giác được không khí không tốt, Sakura vội vã lên tiếng: “Sasuke, Naruto, chúng ta nhanh đi thôi!” Nói xong nàng vội vã lôi kéo hai người hướng về phía trên tầng đi. Tuy nhiên bọn họ lại bị một lần nữa đánh gãy. Vì vừa mới lên tầng xong thì một âm thanh đã cắt đứt bọn họ. Sasuke ngẩng đầu lên trợn to mắt nói: “Ách...”

“Này tên nhóc có ánh mắt màu đen kia!?” Một thân quần áo bó sát màu xanh bắt mắt đứng ở đó. Ánh mắt tràn đầy chiến ý nhìn về phía Sasuke nói: “Nếu ngươi không phiền, ta muốn đấu với ngươi một trận.”

“Ngay bây giờ sau!” Hàng lông mày Sasuke nhíu thật sâu.

“Cậu ta...” Sakura nói.

Hai má Rock Lee đỏ lên khi liếc mắt về phía Sakura: “Đúng vậy!” Và rồi cậu nhảy từ trên cao xuống phía dưới. Ngón tay thiếu niên chỉ thẳng về phía Sasuke nói: “Tôi biết cậu, cậu chính là Uchiha Sasuke, thiên tài còn sót lại tộc Uchiha. Cậu rất nổi tiếng ở học viện ninja. Tôi muốn đọ sức với cậu để xem kĩ thuật của tôi với một thiên tài danh gia vọng tộc, ai hơn ai.” Vừa nói Naruto đã ra thủ thể ngay sau đó thiếu niên nhìn về phía Sakura nói: “Nữa là...” một cái nháy mắt với Sakura.

Hành động này làm cả người Sakura nổi da gà, cô nhóc như muốn khóc co quắp cả người lại mà hét lên: “Aaaa... đừng có đá cái mắt mắt đó với tôi. Mái tóc ngớ ngẩn và đôi lông mày sâu róm đó!” Thân thể cô nàng đang run lên.

“Chụt...” Một nụ hôn gió bắn về phía Sakura và âm thanh tràn đầy tình yêu vang lên: “Sakura cậu là một thiên thần!”

“Kyaa...” Đầu Sakura vươn người tránh thoát tuy nhiên nụ hôn gió liên hồi của người thiếu niên làm cho Sakura khổ khổ né tránh. Đến cuối cùng nụ hôn cuối cùng làm Sakura đập mạnh đầu xuống đất. Trên đầu xưng một cục u và cả người tràn đầy mồ hôi. Giận dữ muốn phát điên, Sakura nắm tay thành nắm đấm và nổi gân xanh hướng về phía thiếu niên hét lên: “Đừng có ném mấy thứ kỳ lạ vào tôi! Tôi sẽ không đi chơi với cậu đâu!”

“Cậu từ chối mình sao!” Rock Lee buồn bã cúi gục đầu xuống.

“Thách thức tôi, một thành viên tộc Uchiha. Cậu thật là biết đùa!” Ánh mắt Sasuke đã biến thành rét lạnh: “không dạy dỗ chắc cậu không thể hiệu được đâu mới là ý nghĩa thực sự của cái tên đó, chân mày rậm ạ!”

“Đến đi nào!” Bàn tay Rock Lee đưa ra vẫy vẫy.

“Sasuke, chúng ta không còn nhiều thời gian đâu! Vậy nên chúng ta hãy đi thôi mặc kệ cậu ta đi!” Bàn tay Sakura đưa ra hai bên quơ quơ.

“Tớ sẽ kết thúc nó trong vòng năm phút!” Sasuke lạnh lùng phóng tới.

“Sasuke!” Sakura hưng phấn hét lên.

Vậy mà trong tích tắc đó, hai người giao thủ mấy chiêu. Thân thể Sasuke bị thiếu niên đã bay ngã vật xuống dưới mặt đất. Khi mà Sasuke đứng lên, đôi mắt hắn đã biến thành màu đỏ và hai viên câu ngọc màu đen xuất hiện ở nơi đó. Thấy được hai mắt đỏ của Sasuke, Sakura tràn đầy tình yêu nắm chặt tay đặt ở trước ngực lẳng lặng quan sát Sasuke.

Phanh!

Đáng tiếc chẳng có gì dùng cả, Sasuke vẫn bị Rock Lee một cú đá bay lên trên. Rock Lee mở miệng giải thích: “Cậu phải hiện rồi đúng không? Thứ tôi sử dụng không phải nhẫn thuật cũng chẳng phải ảo thuật mà là thể thuật thuần tuý. Cậu không tin được vì nó đơn giản như vậy phải không? Mọi người nói Sharingan có thể nhìn thấu nhẫn, thể và cả ảo thuật. Chính xác thì cậu có thể thấy sự di chuyển chakra để sao chép chúng nhưng đối với thể thuật, nó có sự khác biệt nhỏ.”

“Nghĩa là sao!?” Vẻ mặt Sasuke đã biến thành ngạc nhiên.

Rock Lee vẫn tiếp tục giải thích: “Nghĩa là nếu cậu có nhìn ra đó là thể thuật thì cậu cũng không thể theo kịp được tốc độ tôi hay đúng hơn nhìn thấy mà không đỡ được thì cũng vô dụng.” Bàn tay xuất hiện băng vải ý đồ đem Sasuke quấn chặt lấy: “Chắc cậu không biết những người có sức mạnh đều thuộc hai dạng thiên tài và luyện tập chăm chỉ. Như cậu có dòng máu Uchiha thiên tài chảy trong mình thì tôi có được nhờ sự chăm chỉ luyên tập. Và tôi sẽ chứng minh cho cậu thấy lợi thế thể thuật khi đấu với Sharingan của cậu...”

Phập!

Một thanh phi tiêu ghim lấy tấm vải trắng vào tường kem theo âm thanh cảnh cáo vang lên: “Đủ rồi đó, Lee...”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương