Đạo Chu
-
Chương 11: Kẻ địch mới
“Ai, từ từ ta.” Đương Kakashi từ bên người hắn đi qua, Tazuna mới hoàn hồn chạy nhanh đuổi kịp.
“Đúng rồi, Naruto, lần đầu em tiên giết người sao?” Ở thời điểm lên đường, Kakashi có chút tò mò hỏi mà Sasuke cùng Sakura cũng tò mò nhìn về phía Naruto. Nếu lần đầu tiên giết người, còn có thể giống Naruto bình tĩnh như vậy, máu lạnh cùng với tử vong không phải chuyện tốt. Vì điều đó càng khiến cho Kakashi lo lắng hơn. Hắn hy vọng Naruto có thể có được tình cảm, có thể gắn bó với làng Lá. Một kẻ máu lạnh không phải thứ Kakashi muốn ở Naruto.
Naruto gật gật đầu không nói gì thêm, hắn tiếp tục lên đường. Chính hắn đối với giết người hoàn toàn không phản cảm, huống hồ trong lòng hắn luôn có một cái cảm xúc muốn bùng nổ muốn phá hư. Vừa rồi không những giết người không làm cho hắn sợ hãi mà còn làm cho hắn cảm giác được chút thoải mái.
“Sasuke, cảm giác lần đầu tiên em giết người thế nào.” Thấy Naruto không muốn nói cái gì, Kakashi cũng đem đề tài chuyển hướng Sasuke. Sasuke dừng một chút nhìn chính mình đôi tay, đến cuối cùng hắn lắc lắc đầu tỏ vẻ chính mình không rõ ràng lắm.
“Thằng nhóc tóc vàng đó sao có thể lần đầu tiên giết người? Vừa mới hắn giết người liên tay cũng chưa run một chút, liền đôi mắt đều không nháy mắt một cái.” Đi ở mặt sau cùng, Tazuna thấp giọng nói nhỏ. Bất quá hắn khả năng đã quên mấy người kia đều là ninja, liền tính hắn nhỏ giọng nói, bốn người vẫn đều nghe được. Naruto đi tuốt đàng trước mặt đột nhiên quay đầu lại nhìn thoáng qua Tazuna, đôi mắt nheo lại nhìn hắn. Điều này làm cho Tazuna bị dọa một chút. Vừa mới thấy Naruto mặt không đổi sắc xử lý một cái trung nhẫn, Tazuna cũng không dám giống ở trong thôn coi thường thằng nhóc như vậy.
Dọc theo đường đi, có vẻ thực nặng nề... có lẽ do nhìn thấy Sasuke cùng Naruto giết người đi, liền Sakura vẫn luôn ríu rít cũng im lặng xuống dưới. Mà Tazuna cũng ngượng ngụng mang theo sợ hãi khi mở miệng dù sao hắn lừa đám người này. Đến nối Kakashi thì vẫn bộ dạng lười biếng như thế chẳng có gì thay đổi cả.
Thẳng đến buổi tối, tuy rằng không có phát sinh chuyện gì nhưng thoáng đi một ngày dài như vậy, mọi người cũng có chút mệt mỏi. Đặc biệt là một lão già như Tazuna, ngay cả cả ngày rít rít như chim non mới lớn Sakura cũng mệt mỏi với đôi mắt rũ xuỗng. Sasuke thoáng khá hơn một chút. Đến cuối cùng, Kakashi bất đắc dĩ nói: “Hôm nay chúng ta dừng lại ở đây nghỉ ngơi một đêm!”
“Phù...” Sakura khẽ thở ra một hơi thật dài.
“Đúng rồi, hiện tại nhiệm vụ có ninja cho nên tối nay, Naruto cùng Sasuke hai em thay nhau gác đêm đi.” Ở quyết định nghỉ ngơi sau, Kakashi đối với Sasuke cùng Naruto nói.
“Ta nửa đêm về sáng.” Naruto trần ngâm một chút nhìn Sasuke rồi nhảy lên một cái cây lớn. Hai tay hắn bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần.
“Naruto, ngươi như thế nào có thể như vậy!? Sasuke đã rất mệt...” Thấy Naruto làm Sasuke đang mệt mỏi canh gác nửa đêm trước, Sakura khó chịu nói. Trên nhánh cây Naruto thực bình tĩnh không có phát ra một đinh điểm thanh âm tỏ vẻ làm lơ đối với lời Sakura nói.
“Sakura, em đi trước nghỉ ngơi đi.” Một bên ngồi ở dưới tan cây, Kakashi nhàn nhạt nói.
“Nhưng..” Xem Sakura còn muốn nói cái gì.
“Hài, Sakura! Xem ra em ở ninja trường học không có học tập tốt, cơ bản thường thức cũng không biết.” Kakashi đột nhiên trả lời, hắn dừng một chút nói tiếp: “Nửa đêm về sáng mới là thời điểm người mệt nhất.” Cuối cùng những người khác đều trước nghỉ ngơi, Sasuke canh gác nửa đêm trước.
“Sasuke, thay ca.” Đôi mắt đang nhắm chặt Naruto đột nhiên mở ra, hắn mở miệng nói chuyện. Sasuke gật gật đầu, trực tiếp liền nằm ở bên đống lửa nghỉ ngơi. Nhìn mắt dưới tàng cây mấy người, Naruto ngẩng đầu nhìn sao trời cảm thụ được gió nhẹ thổi qua thân thể của mình....
“Biển rộng, không tệ!.” Nhìn trước mắt biển rộng, Naruto lẩm bẩm nói. Đã bao nhiêu năm rồi hắn không nhìn thấy biển nhỉ? Kiếp trước, kí ức mơ hồ, hắn đã không rõ ràng lắm. Hình như hắn có đi đến biển nhưng cũng không đẹp như thế này.
“Naruto ngươi chưa có đến biển bao giờ?” Nhìn Naruto vẻ mặt thoải mái, Sakura tò mò hỏi.
Naruto không nói gì, chỉ hơi hơi gật gật đầu mà phía sau người cũng không có tiếp tục quấy rầy Naruto, họ cũng lẳng lặng nhìn biển rộng. Một lát sau, Naruto bình tĩnh đạm mạc quay ra nhìn về phía Tazuna hỏi: “Bác à, ngươi định bao giờ sẽ đi Ba quốc?”
“Ân, Chờ một lát đi! Hiện tại ra biển nói khẳng định sẽ bị người của Gatou phát hiện.” Nhìn cây cầu lớn ở phía xa chỉ xây dựng mỗi bên một nửa, Tazuna thở ra một hơi dài rồi trả lời.
“Đó là cây cầu ngươi nói?” Đôi mắt Naruto hơi nheo mắt lại quan sát cái cây cầu lớn
“Ù! Chỉ cần lại cho ta một chút thời gian, ta có thể đủ xây dựng được cây cầu lớn này. Cho nên tại trước khi cây cầu này xây xong, ta không thể chết được...” Nói đến đây, Tazuna nhìn ba người Kakashi, Naruto cùng Sasuke, chữ cầu mong hy vọng viết rõ trên mặt.
“Ân, ngài Tazuna, cây cầu này khó nhất địa phương hai bên đã hoàn thành mà ở giữa chỉ cần một cái người có chút kinh nghiệm đều có thể đủ đem nó xây lên mới đúng đi.” Nhìn cây cầu đã xây tốt hai bên hơn nữa mỗi bên đã hoàn thành một nửa, Kakashi có chút nghi hoặc hỏi.
“Đúng vậy.” Nhìn cây cầu lớn Tazuna có chút bất đắc dĩ nói.
“Vậy vì cái gì nhất định phải ngươi tới hoàn thành đây??” Kakashi nói đến một nửa đã bị Naruto đánh gãy.
“Thầy Kakashi, thầy đang nói chuyện cười ở đây sao? Ai dám xây cầu ở nơi này đây, họ đều sợ chết cả. May ra chỉ có một vài kẻ gan lớn giúp ông bác này xây lên cây cầu này mà thôi!”, Nói tới đây, Naruto dừng một chút khẽ nhếch miệng chỉ chỉ Tazuna nói: “Nói cách khác, hắn đã chết, Ba quốc liền xong rồi.”
“hài, cùng Naruto nói giống nhau. Liền tính ta dẫn đầu, người tới rồi hỗ trợ cũng không nhiều.” Tazuna thở ra một hơi dài trông có chút mệt mỏi.
“Bây giờ có lẽ có thể, chúng ta xuất phát đi, làm ơn!” Tazuna ở mặt trời còn không có dâng lên thời điểm cũng đã tỉnh. Có lẽ hắn nhìn thấy hy vọng làm Tazuna có điểm phấn khởi gì đó. Sáng sớm liền dậy chờ mặt trời dâng lên cho nên mới vừa nhìn thấy mặt trời liền gấp không chờ nổi làm Naruto cùng với một người nam nhân tầm trung tuổi trong làng nguyện ý đưa bọn hắn rời đi.
“Ách, sương mù thật dày.” Một thước ở ngoài liền thấy không rõ cái gì, Sakura không khỏi cảm thán nói. Ninja có thị lực so với người bình thường muốn tốt hơn nhiều nhưng ngay cả Kakashi đều chỉ có thể đủ nhìn đến một khoảng cách ngắn mà thôi. Bởi vậy có thể thấy được sương mù dày đến thế nào.
“Hà, không có biện pháp! Bốn phía đều là biển cho nên khi mặt trời mọc thì sương mù đều dày như vậy.” Ngồi ở đầu thuyền Tazuna nghe được Sakura nói quay đầu giải thích, sau đó lại cảm thán nói: “Mà cũng thật may có sương mù, nếu không chúng ta cũng không thuận lợi tới Ba quốc như vậy.”
“Sẽ không lạc đường đi?” Vốn đang có chút kỳ quái, Sakura có chút lo lắng nói.
“Yên tâm đi, ngư dân có thể tại sương mù ra biển, bản lĩnh của họ đều không kém.” Tazuna vẻ mặt không thèm để ý nói.
Thuyền chạy một hồi, trong sương mù loáng thoáng có thể nhìn đến nửa cây cầu lớn. Con thuyền cũng không bị lạc đường chạy thẳng tới Ba quốc. Dọc theo cây cầu lớn, thuyền không bao lâu liền cập bờ. Mà vừa mới cập bờ không lâu, nam nhân trung tuổi lập tức thúc giục đám người lên bờ. Bộ dạng hắn trông có vẻ lo lắng sợ hãi thấy được ai nhìn thấy mình.
Tuy rằng trên đảo sương mù thực dày nhưng Tazuna vốn là người sống ở đây. Vốn đường đi có thể thuộc như lòng bàn tay. Hắn cho dù nhắm mắt lại cũng có thể tìm được đường đi. Tazuna đang xem đến đường phía trước sau quay đầu nhìn đám người mở miệng nói “Mọi người chỉ cần qua đi ra cánh rừng này liền đến nhà ta.”.
Naruto khá mẫn cảm, hắn cảm nhận được thứ gì đó trực tiếp phản ứng cực nhanh. Đôi mắt nheo lại toả định mục tiêu, bàn tay gần như theo bản năng bắn một thanh kunai ra phía ngoài. Kunai đâm mạnh vào thân cây phát ra một tiếng phanh nho nhỏ đem kunai đâm ngập vào thân cây. Hiện tại, một con thỏ trắng nho nho run run sợ đến mức đái ra nước đái đang nằm ở dưới gốc cây.
“Naruto. ngươi có nhạy cảm quá không thế?” Sakura nhìn đến con thỏ trắng nhỏ, nữ tính đối động vật đáng yêu đềukhông có sức chống cự. Nói liền hướng con thỏ đi đến, Sakura nhẹ nhàng cúi xuống thân ôm lấy con thỏ khẽ an ủi: “Thỏ con, không phải sợ! Không có việc gì!” Tiếp theo Sakura ôm con thỏ trở về đi, trên mặt còn treo nụ cười.
Naruto nhíu mày nhìn Sakura ôm con thỏ vào trong ngực nói: “Đây là thỏ tuyết, không phải chỉ mùa đông lông chúng mới...” Đột nhiên Naruto cảm nhận được gì đó hắn vội hô lên một tiếng: “Nằm xuống!”
Phanh!
Bất chợt một thanh đao lớn trực tiếp chém mạnh vào thân cây phát ra một tiếng rung động lớn. Một nam nhân để ngực trần dùng vài trắng che mặt cùng với trên đầu đội băng trán lệch đứng ở trên đó. Người nam nhân này cũng chưa xem Naruto liếc mắt một cái mà đem tầm mắt ngừng ở trên người Kakashi nói tiếp: “Không nghĩ tới là ngươi, ninja sao chép làng Lá, truyền kỳ Sharingan Hatake Kakashi.”
“Sharingan!” Thời điểm Sasuke nghe câu nói này lập tức kinh ngạc nhìn Kakashi nhưng hắn biết đây không phải là thời điểm phân tâm.
“Đúng rồi, Naruto, lần đầu em tiên giết người sao?” Ở thời điểm lên đường, Kakashi có chút tò mò hỏi mà Sasuke cùng Sakura cũng tò mò nhìn về phía Naruto. Nếu lần đầu tiên giết người, còn có thể giống Naruto bình tĩnh như vậy, máu lạnh cùng với tử vong không phải chuyện tốt. Vì điều đó càng khiến cho Kakashi lo lắng hơn. Hắn hy vọng Naruto có thể có được tình cảm, có thể gắn bó với làng Lá. Một kẻ máu lạnh không phải thứ Kakashi muốn ở Naruto.
Naruto gật gật đầu không nói gì thêm, hắn tiếp tục lên đường. Chính hắn đối với giết người hoàn toàn không phản cảm, huống hồ trong lòng hắn luôn có một cái cảm xúc muốn bùng nổ muốn phá hư. Vừa rồi không những giết người không làm cho hắn sợ hãi mà còn làm cho hắn cảm giác được chút thoải mái.
“Sasuke, cảm giác lần đầu tiên em giết người thế nào.” Thấy Naruto không muốn nói cái gì, Kakashi cũng đem đề tài chuyển hướng Sasuke. Sasuke dừng một chút nhìn chính mình đôi tay, đến cuối cùng hắn lắc lắc đầu tỏ vẻ chính mình không rõ ràng lắm.
“Thằng nhóc tóc vàng đó sao có thể lần đầu tiên giết người? Vừa mới hắn giết người liên tay cũng chưa run một chút, liền đôi mắt đều không nháy mắt một cái.” Đi ở mặt sau cùng, Tazuna thấp giọng nói nhỏ. Bất quá hắn khả năng đã quên mấy người kia đều là ninja, liền tính hắn nhỏ giọng nói, bốn người vẫn đều nghe được. Naruto đi tuốt đàng trước mặt đột nhiên quay đầu lại nhìn thoáng qua Tazuna, đôi mắt nheo lại nhìn hắn. Điều này làm cho Tazuna bị dọa một chút. Vừa mới thấy Naruto mặt không đổi sắc xử lý một cái trung nhẫn, Tazuna cũng không dám giống ở trong thôn coi thường thằng nhóc như vậy.
Dọc theo đường đi, có vẻ thực nặng nề... có lẽ do nhìn thấy Sasuke cùng Naruto giết người đi, liền Sakura vẫn luôn ríu rít cũng im lặng xuống dưới. Mà Tazuna cũng ngượng ngụng mang theo sợ hãi khi mở miệng dù sao hắn lừa đám người này. Đến nối Kakashi thì vẫn bộ dạng lười biếng như thế chẳng có gì thay đổi cả.
Thẳng đến buổi tối, tuy rằng không có phát sinh chuyện gì nhưng thoáng đi một ngày dài như vậy, mọi người cũng có chút mệt mỏi. Đặc biệt là một lão già như Tazuna, ngay cả cả ngày rít rít như chim non mới lớn Sakura cũng mệt mỏi với đôi mắt rũ xuỗng. Sasuke thoáng khá hơn một chút. Đến cuối cùng, Kakashi bất đắc dĩ nói: “Hôm nay chúng ta dừng lại ở đây nghỉ ngơi một đêm!”
“Phù...” Sakura khẽ thở ra một hơi thật dài.
“Đúng rồi, hiện tại nhiệm vụ có ninja cho nên tối nay, Naruto cùng Sasuke hai em thay nhau gác đêm đi.” Ở quyết định nghỉ ngơi sau, Kakashi đối với Sasuke cùng Naruto nói.
“Ta nửa đêm về sáng.” Naruto trần ngâm một chút nhìn Sasuke rồi nhảy lên một cái cây lớn. Hai tay hắn bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần.
“Naruto, ngươi như thế nào có thể như vậy!? Sasuke đã rất mệt...” Thấy Naruto làm Sasuke đang mệt mỏi canh gác nửa đêm trước, Sakura khó chịu nói. Trên nhánh cây Naruto thực bình tĩnh không có phát ra một đinh điểm thanh âm tỏ vẻ làm lơ đối với lời Sakura nói.
“Sakura, em đi trước nghỉ ngơi đi.” Một bên ngồi ở dưới tan cây, Kakashi nhàn nhạt nói.
“Nhưng..” Xem Sakura còn muốn nói cái gì.
“Hài, Sakura! Xem ra em ở ninja trường học không có học tập tốt, cơ bản thường thức cũng không biết.” Kakashi đột nhiên trả lời, hắn dừng một chút nói tiếp: “Nửa đêm về sáng mới là thời điểm người mệt nhất.” Cuối cùng những người khác đều trước nghỉ ngơi, Sasuke canh gác nửa đêm trước.
“Sasuke, thay ca.” Đôi mắt đang nhắm chặt Naruto đột nhiên mở ra, hắn mở miệng nói chuyện. Sasuke gật gật đầu, trực tiếp liền nằm ở bên đống lửa nghỉ ngơi. Nhìn mắt dưới tàng cây mấy người, Naruto ngẩng đầu nhìn sao trời cảm thụ được gió nhẹ thổi qua thân thể của mình....
“Biển rộng, không tệ!.” Nhìn trước mắt biển rộng, Naruto lẩm bẩm nói. Đã bao nhiêu năm rồi hắn không nhìn thấy biển nhỉ? Kiếp trước, kí ức mơ hồ, hắn đã không rõ ràng lắm. Hình như hắn có đi đến biển nhưng cũng không đẹp như thế này.
“Naruto ngươi chưa có đến biển bao giờ?” Nhìn Naruto vẻ mặt thoải mái, Sakura tò mò hỏi.
Naruto không nói gì, chỉ hơi hơi gật gật đầu mà phía sau người cũng không có tiếp tục quấy rầy Naruto, họ cũng lẳng lặng nhìn biển rộng. Một lát sau, Naruto bình tĩnh đạm mạc quay ra nhìn về phía Tazuna hỏi: “Bác à, ngươi định bao giờ sẽ đi Ba quốc?”
“Ân, Chờ một lát đi! Hiện tại ra biển nói khẳng định sẽ bị người của Gatou phát hiện.” Nhìn cây cầu lớn ở phía xa chỉ xây dựng mỗi bên một nửa, Tazuna thở ra một hơi dài rồi trả lời.
“Đó là cây cầu ngươi nói?” Đôi mắt Naruto hơi nheo mắt lại quan sát cái cây cầu lớn
“Ù! Chỉ cần lại cho ta một chút thời gian, ta có thể đủ xây dựng được cây cầu lớn này. Cho nên tại trước khi cây cầu này xây xong, ta không thể chết được...” Nói đến đây, Tazuna nhìn ba người Kakashi, Naruto cùng Sasuke, chữ cầu mong hy vọng viết rõ trên mặt.
“Ân, ngài Tazuna, cây cầu này khó nhất địa phương hai bên đã hoàn thành mà ở giữa chỉ cần một cái người có chút kinh nghiệm đều có thể đủ đem nó xây lên mới đúng đi.” Nhìn cây cầu đã xây tốt hai bên hơn nữa mỗi bên đã hoàn thành một nửa, Kakashi có chút nghi hoặc hỏi.
“Đúng vậy.” Nhìn cây cầu lớn Tazuna có chút bất đắc dĩ nói.
“Vậy vì cái gì nhất định phải ngươi tới hoàn thành đây??” Kakashi nói đến một nửa đã bị Naruto đánh gãy.
“Thầy Kakashi, thầy đang nói chuyện cười ở đây sao? Ai dám xây cầu ở nơi này đây, họ đều sợ chết cả. May ra chỉ có một vài kẻ gan lớn giúp ông bác này xây lên cây cầu này mà thôi!”, Nói tới đây, Naruto dừng một chút khẽ nhếch miệng chỉ chỉ Tazuna nói: “Nói cách khác, hắn đã chết, Ba quốc liền xong rồi.”
“hài, cùng Naruto nói giống nhau. Liền tính ta dẫn đầu, người tới rồi hỗ trợ cũng không nhiều.” Tazuna thở ra một hơi dài trông có chút mệt mỏi.
“Bây giờ có lẽ có thể, chúng ta xuất phát đi, làm ơn!” Tazuna ở mặt trời còn không có dâng lên thời điểm cũng đã tỉnh. Có lẽ hắn nhìn thấy hy vọng làm Tazuna có điểm phấn khởi gì đó. Sáng sớm liền dậy chờ mặt trời dâng lên cho nên mới vừa nhìn thấy mặt trời liền gấp không chờ nổi làm Naruto cùng với một người nam nhân tầm trung tuổi trong làng nguyện ý đưa bọn hắn rời đi.
“Ách, sương mù thật dày.” Một thước ở ngoài liền thấy không rõ cái gì, Sakura không khỏi cảm thán nói. Ninja có thị lực so với người bình thường muốn tốt hơn nhiều nhưng ngay cả Kakashi đều chỉ có thể đủ nhìn đến một khoảng cách ngắn mà thôi. Bởi vậy có thể thấy được sương mù dày đến thế nào.
“Hà, không có biện pháp! Bốn phía đều là biển cho nên khi mặt trời mọc thì sương mù đều dày như vậy.” Ngồi ở đầu thuyền Tazuna nghe được Sakura nói quay đầu giải thích, sau đó lại cảm thán nói: “Mà cũng thật may có sương mù, nếu không chúng ta cũng không thuận lợi tới Ba quốc như vậy.”
“Sẽ không lạc đường đi?” Vốn đang có chút kỳ quái, Sakura có chút lo lắng nói.
“Yên tâm đi, ngư dân có thể tại sương mù ra biển, bản lĩnh của họ đều không kém.” Tazuna vẻ mặt không thèm để ý nói.
Thuyền chạy một hồi, trong sương mù loáng thoáng có thể nhìn đến nửa cây cầu lớn. Con thuyền cũng không bị lạc đường chạy thẳng tới Ba quốc. Dọc theo cây cầu lớn, thuyền không bao lâu liền cập bờ. Mà vừa mới cập bờ không lâu, nam nhân trung tuổi lập tức thúc giục đám người lên bờ. Bộ dạng hắn trông có vẻ lo lắng sợ hãi thấy được ai nhìn thấy mình.
Tuy rằng trên đảo sương mù thực dày nhưng Tazuna vốn là người sống ở đây. Vốn đường đi có thể thuộc như lòng bàn tay. Hắn cho dù nhắm mắt lại cũng có thể tìm được đường đi. Tazuna đang xem đến đường phía trước sau quay đầu nhìn đám người mở miệng nói “Mọi người chỉ cần qua đi ra cánh rừng này liền đến nhà ta.”.
Naruto khá mẫn cảm, hắn cảm nhận được thứ gì đó trực tiếp phản ứng cực nhanh. Đôi mắt nheo lại toả định mục tiêu, bàn tay gần như theo bản năng bắn một thanh kunai ra phía ngoài. Kunai đâm mạnh vào thân cây phát ra một tiếng phanh nho nhỏ đem kunai đâm ngập vào thân cây. Hiện tại, một con thỏ trắng nho nho run run sợ đến mức đái ra nước đái đang nằm ở dưới gốc cây.
“Naruto. ngươi có nhạy cảm quá không thế?” Sakura nhìn đến con thỏ trắng nhỏ, nữ tính đối động vật đáng yêu đềukhông có sức chống cự. Nói liền hướng con thỏ đi đến, Sakura nhẹ nhàng cúi xuống thân ôm lấy con thỏ khẽ an ủi: “Thỏ con, không phải sợ! Không có việc gì!” Tiếp theo Sakura ôm con thỏ trở về đi, trên mặt còn treo nụ cười.
Naruto nhíu mày nhìn Sakura ôm con thỏ vào trong ngực nói: “Đây là thỏ tuyết, không phải chỉ mùa đông lông chúng mới...” Đột nhiên Naruto cảm nhận được gì đó hắn vội hô lên một tiếng: “Nằm xuống!”
Phanh!
Bất chợt một thanh đao lớn trực tiếp chém mạnh vào thân cây phát ra một tiếng rung động lớn. Một nam nhân để ngực trần dùng vài trắng che mặt cùng với trên đầu đội băng trán lệch đứng ở trên đó. Người nam nhân này cũng chưa xem Naruto liếc mắt một cái mà đem tầm mắt ngừng ở trên người Kakashi nói tiếp: “Không nghĩ tới là ngươi, ninja sao chép làng Lá, truyền kỳ Sharingan Hatake Kakashi.”
“Sharingan!” Thời điểm Sasuke nghe câu nói này lập tức kinh ngạc nhìn Kakashi nhưng hắn biết đây không phải là thời điểm phân tâm.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook