Danh Sách Ước Nguyện
-
Chương 21: Mối hận
Lúc ấy Mục Liên Hạ cách Phương Tử Huyên cũng không gần.
Phương Tử Huyên mang theo Lộ Lộ đi ra trước, Mục Liên Hạ bởi vì cột giây dày cho Tư Tư nên chậm một bước.
Mà khi Phương Tử Huyên vừa mới bước ra cổng trường mầm non, liền bị người canh me ở cửa giật túi xách. Mà Phương Tử Huyên theo bản năng không buông tay, không đợi cô phản ứng lại, tên cướp đó đã đẩy ngã cô, nghênh ngang mà đi.
Cổng trường mầm non luôn luôn có bảo vệ cổng, nhưng là đại khái bởi vì người kia là lâm thời nảy lòng tham, bảo vệ cổng trong phòng bảo vệ không kịp đuổi theo.
Lộ Lộ theo cạnh Phương Tử Huyên đã khóc, cả Tư Tư ở cạnh Mục Liên Hạ cũng khóc lên.
Mục Liên Hạ ngây ngẩn nhìn dưới thân Phương Tử Huyên tràn ra vết máu đậm sệt, không biết làm sao.
Bảo vệ lúc này đã đuổi ra, tựa hồ cũng có chút luống cuống tay chân, nhưng nhìn thấy Mục Liên Hạ sững sờ ở đó vẫn nhắc nhở Mục Liên Hạ gọi điện thoại báo cảnh sát.
Mà khi gọi 120 Mục Liên Hạ cũng còn đang mờ mịt.
Cậu nhìn Phương Tử Huyên được đưa lên xe cứu thương, dáng vẻ tái nhợt suy yếu, một câu cũng nói không nên lời.
Lúc này, bác sĩ đi tới: “Cậu là người nhà bệnh nhân sao?”
Mục Liên Hạ lắc đầu, Lộ Lộ và Tư Tư một phải một trái trốn sau Mục Liên Hạ, còn đang nức nở không ngừng.
Mục Liên Hạ chỉ chỉ trường mầm non: “Cô ấy là người thân của một bạn nhỏ trường mầm non, có thể thông qua trường mầm non để báo cho người nhà.”
Bảo vệ đi liên hệ người nhà, Mục Liên Hạ đứng tại chỗ đã lâu. Sau khi bọn nhỏ hơi chút bình ổn thì cũng im lặng lại. Cậu cúi người hỏi Lộ Lộ: “Con có muốn đến bệnh viện xem cô không?”
Lộ Lộ sợ hãi gật gật đầu.
Mục Liên Hạ thở dài, dắt hai nhóc quỷ ra cổng bắt xe.
Cậu cảm thấy mình vẫn là một người không thể ác được. Rõ ràng trong nháy mắt đó nghĩ tới đứa bé này là con của Ngụy Nham, nhưng cái câu “xứng đáng” kia có ở trong lòng thì cũng khó mà nói ra miệng. Dù sao… đó cũng là con của Phương Tử Huyên.
Khi Mục Liên Hạ đến bệnh viện thì đã qua hơn nửa tiếng. Cậu nhắn tin cho Tống An Hoài liền an tâm chờ ở bệnh viện. Mà khi cậu đến, anh của Phương Tử Huyên, ba của Phương Vĩnh Kiệt đã đến.
Người đàn ông tuổi tác đã khá cao đang không yên lòng bước qua bước lại ở cửa phòng phẫu thuật, khi Lộ Lộ cũng chính là Phương Vĩnh Kiệt nhào lên ôm hắn thì mới dừng lại chút, kết quả hắn chỉ ôm lấy Phương Vĩnh Kiệt, tiếp tục bước nữa.
Lộ Lộ ở trong lòng ba ba bé không nói một tiếng, chỉ là một lát thì nhìn cửa phòng phẫu thuật đóng chặt, một lát thì nhìn ba ba, một lát lại nhìn Tư Tư. Tư Tư nắm chặt tay Mục Liên Hạ, mím môi cũng không dám lên tiếng.
Bọn chúng kỳ thật đều bị sợ hãi.
Đèn “đang phẫu thuật” trên cửa phòng phẫu thuật vẫn sáng, tới tới lui lui cũng có không ít y tá và bác sĩ, cũng có bảo ba ba Lộ Lộ ký tên. Lộ Lộ đã được ba ba bé đặt qua ghế kế bên, Mục Liên Hạ cũng dắt Tư Tư qua, nhìn người đàn ông không ngừng gọi điện thoại, cuối cùng từ nghiêm túc chuyển thành căm hận, trên mặt vốn có chút lạnh lùng biến thành vặn vẹo, trong miệng thậm chí còn mắng một câu.
Không biết như thế nào, Mục Liên Hạ có thể khẳng định, người đàn ông này đang gọi điện cho Ngụy Nham.
Cũng đúng, người sống chết không rõ trong phòng phẫu thuật là vợ của Ngụy Nham, còn có con của Ngụy Nham.
Mục Liên Hạ ôm Tư Tư, buông mắt, vẻ mặt U Nhiên.
Rất nhanh, của phòng phẫu thuật mở ra, đèn đang phẫu thuật cũng tắt.
Mục Liên Hạ thức thời không lại gần, cũng không để hai đứa nhóc lại gần, nhưng bởi vì tập trung nghe, vài câu đến từ bác sĩ cũng được cậu bắt giữ.
“Bình an… Sinh non… Cần nghỉ ngơi…” Vân vân.
Mục Liên Hạ tự nhiên là hiểu, mạng của Phương Tử Huyên được bảo vệ, kể cả đứa bé, tự nhiên cũng không nguy hiểm đến tính mạng. Nhưng đứa bé sinh non, chuyện lần này đối với thân thể của Phương Tử Huyên… Đều là thương tổn không thể đảo ngược.
Cũng vào sau đó, Tống An Hoài đến.
Hắn mặc đồ khéo léo, nhưng áo khoác bộ vest được hắn cầm trong tay, trên trán còn mang theo mồ hôi, bước chân có chút vội vàng. May mà khi nhìn thấy ba Phương thì im lặng lại. Hắn bắt chuyện với người ta trước: “Ba của Lộ Lộ, cô của bé không sao chứ?”
Dù sao tính mạng cũng đã an toàn, ba của Phương Vĩnh Kiệt gật gật đầu, xem như trả lời, nhưng vẫn không có tâm tình gì để nói chuyện. Tống An Hoài vừa rồi có nhắn tin với Mục Liên Hạ, tự nhiên là hiểu, liền đi tới chỗ Tư Tư.
Tư Tư từ trên ghế nhảy xuống gọi cậu: “Cậu ơi.”
Tống An Hoài nhìn thấy Tư Tư thì vẻ mặt nháy mắt nhu hòa, hắn cũng giơ tay xoa đầu Tư Tư, sau đó gật đầu với Mục Liên Hạ: “Đói bụng chưa?”
Hắn vừa dứt lời, trong bụng hai bạn nhỏ đều truyền đến tiếng vang.
Đã hơn tám giờ, tự nhiên là đói bụng. Bình thường tuy rằng Tư Tư ăn cơm không sớm, nhưng luôn luôn giải quyết trước tám giờ, bây giờ đã qua thời gian ăn cơm, hơn nữa hai cậu bé đều bị dọa, tự nhiên là đói bụng.
Tống An Hoài chào hỏi ba Lộ Lộ, bởi vì hai đứa bé bình thường hay chơi chung, phụ huynh cũng có quen biết. Hôm nay xảy ra chuyện như vậy, Tống An Hoài tính giúp ba Phương chăm sóc Lộ Lộ, dù sao cũng coi như là công nhấc tay.
Đang lúc họ chuẩn bị rời đi, Ngụy Nham xuất hiện.
Hắn mặc quần áo còn chưa gọn gàng, dáng vẻ chật vật, tóc trên trán đều ướt mồ hôi, biểu tình cũng nôn nóng thậm chí còn mang theo chút vặn vẹo.
Khi hắn xuất hiện thì Phương Tử Huyên mới được đẩy ra từ phòng phẫu thuật, mặt mày trắng bệch khó coi đến đòi mạng. Mà cục cưng xem như lớn mạng kia sớm đã được đưa qua phòng giám hộ quan sát trước rồi. Ngụy Nham bây giờ mới từ từ đến chậm bị ba Phương đấm một đấm vào mặt: “Cậu chết đi đâu rồi hả!” Giọng người đàn ông như đang gầm nhẹ.
Mục Liên Hạ dùng dư quang nhìn, liền không chú ý nữa mà đuổi kịp bước chân Tống An Hoài.
Cậu đúng là rất để ý, hơn nữa khi nhìn thấy Ngụy Nham bị đánh thì nháy mắt cảm thấy vui sướng khuây khoả khó có thể nói hết, nhưng đột nhiên, cậu lại cảm thấy cũng không quá quan trọng.
Ngụy Nham tạo nghiệt thì hắn sẽ phải trả. Giờ còn chưa phải lúc, huống chi Mục Liên Hạ đã có tính toán.
***
Tư Tư và Lộ Lộ ngủ chung với nhau.
Hiếm khi hai cậu bé có thể an ổn ngủ chung mà không tính quậy phá gì, dù sao hai cậu bé đều đã mệt mỏi.
Cẩn thận đóng cửa lại, Mục Liên Hạ trực tiếp tạm biệt Tống An Hoài, nói là thời gian còn kịp cậu tính về trường. Tống An Hoài nhíu nhíu mày: “Trời đã tối, cậu cứ ở đây một đêm đi.”
Mục Liên Hạ lắc đầu, lấy cớ mà cậu đã sớm nghĩ xong: “Luôn không về ký túc xá cũng không tốt, huống chi ngày mai liền kiểm duyệt.”
Nói đến thứ bảy ngày mai kiểm duyệt, công việc một tuần có lẽ cũng sắp kết thúc. Mục Liên Hạ còn có chút luyến tiếc Tư Tư.
Cậu đã nói vậy, Tống An Hoài tự nhiên cũng không thể nói gì nữa. Hắn vốn mở miệng muốn nói tôi đưa cậu đi, nhưng hắn sao cũng không dám để hai đứa bé bị dọa sợ nửa đêm ở nhà một mình, tự nhiên chỉ có thể ở lại với các cậu bé, Mục Liên Hạ chỉ có thể tự mình đi.
Đây cũng là chuyện Mục Liên Hạ tính toán xong. Dù sao cậu cũng không thật sự tính quay về trường. Cậu là tính đi Lam Tinh.
Khi đến Lam Tinh đã mười giờ, trong quán bar cũng coi như là lúc đang náo nhiệt, cậu vừa mới vào liền đụng vào hình ảnh một nam một nữ đang hôn nồng nhiệt. Mục Liên Hạ nhíu nhíu mũi, dời tầm mắt, cho đến khi cậu phản ứng lại, người đàn ông đang hôn nồng nhiệt kia là một trong mục tiêu lần này của cậu —— Eddie. Nói như vậy… cô gái đó cũng có chút quen thuộc a! Là cô gái mà lần trước Eddie dùng hoa của cậu để dụ dỗ!
Mục Liên Hạ co rút khóe miệng, khi Eddie chấm dướt nụ hôn lưỡi tiêu chuẩn nồng cháy thì gọi một tiếng.
Eddie đầu tiên là mờ mịt ngẩng đầu nhìn một vòng, rốt cuộc phát hiện Mục Liên Hạ ở trước mắt. Hắn cười hắc hắc, nhéo nhéo cánh tay cô gái: “Em yêu đây chính là chủ nhân của đóa hoa đó! Hức —— chúng ta… còn phải cảm ơn cậu ta nữa đó!”
Xem ra Eddie đã uống say.
Mục Liên Hạ trợn trắng mắt trong lòng, cảm thấy hôm nay có thể sẽ phải không công mà về. Nhưng sau đó, cậu thấy được Hàn Thừa Vũ. Hàn Thừa Vũ ngồi ở vị trí mà Eddie ngồi lần trước, trong quầy bar, một mình im lặng uống rượu, mặt không biểu tình.
Nghĩ nghĩ, Mục Liên Hạ bước đến, kéo ghế ở trước mặt Hàn Thừa Vũ.
“Hôm nay không trò chuyện, ” Hàn Thừa Vũ nhìn cũng không nhìn Mục Liên Họa, “Có chuyện thì tìm cơ hội trò chuyện.”
“Hàn Thừa Vũ, ” Mục Liên Hạ nhẹ giọng gọi cái tên mà không ai sẽ gọi, “Cậu có muốn nói chuyện với tôi không?” Cái tên Hàn Thừa Vũ này là đời trước sau khi họ quen nhau thì Hàn Thừa Vũ chính miệng nói cho cậu, bởi vì khi họ quen biết, tên của Hàn Thừa Vũ giống như Eddie, là một biệt hiệu, tên Evans.
Hàn Thừa Vũ đột nhiên ngẩng đầu, khi nhìn thấy Mục Liên Hạ, trên mặt tinh xảo xẹt qua một tia mờ mịt. Cậu ta rất nhanh liền điều chỉnh tốt biểu tình, nhướn một bên lông mày, trên gương mặt tinh xảo không bôi son phấn còn đẹp hơn trang điểm vô số lần. Cậu ta cười lạnh nhếch môi cười, trong thanh âm tràn đầy khinh miệt: “Cậu là ai? Tôi có biết cậu không?”
Mục Liên Hạ hơi mím môi: “Chúng ta đã gặp qua.”
“A…” Hàn Thừa Vũ kéo dài thanh âm, tựa hồ thật sự nghĩ tới Mục Liên Hạ là ai, “Người tình nhỏ của ai đó a…”
Mục Liên Hạ nháy mắt có chút xấu hổ: “Tôi… Tôi với Tống An Hoài không phải loại quan hệ này…”
Hàn Thừa Vũ xùy cười một tiếng: “Tôi không tin, ngày đó không phải là tới bắt gian sao?”
Mục Liên Hạ cảm thấy nói chuyện với Hàn Thừa Vũ đúng là càng ngày càng xấu hổ, rõ ràng đời trước khi cùng trên một trận doanh thì đâu có vậy. Cậu thở dài: “Tôi đến hỏi cậu về chuyện của Ngụy Nham…”
Hàn Thừa Vũ nháy mắt thay đổi vẻ mặt: “Ông già cũng biết?”
Mục Liên Hạ cảm thấy hình như có chỗ không đúng, trừng mắt không nói chuyện.
“Cậu về nói với ông già kia, chuyện này đừng có loạn nhúng tay cho tôi. Ngụy Nham… Tôi không trả thù hắn thì tôi cùng họ với hắn!” Hàn Thừa Vũ nghiến răng nghiến lợi nói, trong thanh âm là hận thù không hề che giấu.
Phương Tử Huyên mang theo Lộ Lộ đi ra trước, Mục Liên Hạ bởi vì cột giây dày cho Tư Tư nên chậm một bước.
Mà khi Phương Tử Huyên vừa mới bước ra cổng trường mầm non, liền bị người canh me ở cửa giật túi xách. Mà Phương Tử Huyên theo bản năng không buông tay, không đợi cô phản ứng lại, tên cướp đó đã đẩy ngã cô, nghênh ngang mà đi.
Cổng trường mầm non luôn luôn có bảo vệ cổng, nhưng là đại khái bởi vì người kia là lâm thời nảy lòng tham, bảo vệ cổng trong phòng bảo vệ không kịp đuổi theo.
Lộ Lộ theo cạnh Phương Tử Huyên đã khóc, cả Tư Tư ở cạnh Mục Liên Hạ cũng khóc lên.
Mục Liên Hạ ngây ngẩn nhìn dưới thân Phương Tử Huyên tràn ra vết máu đậm sệt, không biết làm sao.
Bảo vệ lúc này đã đuổi ra, tựa hồ cũng có chút luống cuống tay chân, nhưng nhìn thấy Mục Liên Hạ sững sờ ở đó vẫn nhắc nhở Mục Liên Hạ gọi điện thoại báo cảnh sát.
Mà khi gọi 120 Mục Liên Hạ cũng còn đang mờ mịt.
Cậu nhìn Phương Tử Huyên được đưa lên xe cứu thương, dáng vẻ tái nhợt suy yếu, một câu cũng nói không nên lời.
Lúc này, bác sĩ đi tới: “Cậu là người nhà bệnh nhân sao?”
Mục Liên Hạ lắc đầu, Lộ Lộ và Tư Tư một phải một trái trốn sau Mục Liên Hạ, còn đang nức nở không ngừng.
Mục Liên Hạ chỉ chỉ trường mầm non: “Cô ấy là người thân của một bạn nhỏ trường mầm non, có thể thông qua trường mầm non để báo cho người nhà.”
Bảo vệ đi liên hệ người nhà, Mục Liên Hạ đứng tại chỗ đã lâu. Sau khi bọn nhỏ hơi chút bình ổn thì cũng im lặng lại. Cậu cúi người hỏi Lộ Lộ: “Con có muốn đến bệnh viện xem cô không?”
Lộ Lộ sợ hãi gật gật đầu.
Mục Liên Hạ thở dài, dắt hai nhóc quỷ ra cổng bắt xe.
Cậu cảm thấy mình vẫn là một người không thể ác được. Rõ ràng trong nháy mắt đó nghĩ tới đứa bé này là con của Ngụy Nham, nhưng cái câu “xứng đáng” kia có ở trong lòng thì cũng khó mà nói ra miệng. Dù sao… đó cũng là con của Phương Tử Huyên.
Khi Mục Liên Hạ đến bệnh viện thì đã qua hơn nửa tiếng. Cậu nhắn tin cho Tống An Hoài liền an tâm chờ ở bệnh viện. Mà khi cậu đến, anh của Phương Tử Huyên, ba của Phương Vĩnh Kiệt đã đến.
Người đàn ông tuổi tác đã khá cao đang không yên lòng bước qua bước lại ở cửa phòng phẫu thuật, khi Lộ Lộ cũng chính là Phương Vĩnh Kiệt nhào lên ôm hắn thì mới dừng lại chút, kết quả hắn chỉ ôm lấy Phương Vĩnh Kiệt, tiếp tục bước nữa.
Lộ Lộ ở trong lòng ba ba bé không nói một tiếng, chỉ là một lát thì nhìn cửa phòng phẫu thuật đóng chặt, một lát thì nhìn ba ba, một lát lại nhìn Tư Tư. Tư Tư nắm chặt tay Mục Liên Hạ, mím môi cũng không dám lên tiếng.
Bọn chúng kỳ thật đều bị sợ hãi.
Đèn “đang phẫu thuật” trên cửa phòng phẫu thuật vẫn sáng, tới tới lui lui cũng có không ít y tá và bác sĩ, cũng có bảo ba ba Lộ Lộ ký tên. Lộ Lộ đã được ba ba bé đặt qua ghế kế bên, Mục Liên Hạ cũng dắt Tư Tư qua, nhìn người đàn ông không ngừng gọi điện thoại, cuối cùng từ nghiêm túc chuyển thành căm hận, trên mặt vốn có chút lạnh lùng biến thành vặn vẹo, trong miệng thậm chí còn mắng một câu.
Không biết như thế nào, Mục Liên Hạ có thể khẳng định, người đàn ông này đang gọi điện cho Ngụy Nham.
Cũng đúng, người sống chết không rõ trong phòng phẫu thuật là vợ của Ngụy Nham, còn có con của Ngụy Nham.
Mục Liên Hạ ôm Tư Tư, buông mắt, vẻ mặt U Nhiên.
Rất nhanh, của phòng phẫu thuật mở ra, đèn đang phẫu thuật cũng tắt.
Mục Liên Hạ thức thời không lại gần, cũng không để hai đứa nhóc lại gần, nhưng bởi vì tập trung nghe, vài câu đến từ bác sĩ cũng được cậu bắt giữ.
“Bình an… Sinh non… Cần nghỉ ngơi…” Vân vân.
Mục Liên Hạ tự nhiên là hiểu, mạng của Phương Tử Huyên được bảo vệ, kể cả đứa bé, tự nhiên cũng không nguy hiểm đến tính mạng. Nhưng đứa bé sinh non, chuyện lần này đối với thân thể của Phương Tử Huyên… Đều là thương tổn không thể đảo ngược.
Cũng vào sau đó, Tống An Hoài đến.
Hắn mặc đồ khéo léo, nhưng áo khoác bộ vest được hắn cầm trong tay, trên trán còn mang theo mồ hôi, bước chân có chút vội vàng. May mà khi nhìn thấy ba Phương thì im lặng lại. Hắn bắt chuyện với người ta trước: “Ba của Lộ Lộ, cô của bé không sao chứ?”
Dù sao tính mạng cũng đã an toàn, ba của Phương Vĩnh Kiệt gật gật đầu, xem như trả lời, nhưng vẫn không có tâm tình gì để nói chuyện. Tống An Hoài vừa rồi có nhắn tin với Mục Liên Hạ, tự nhiên là hiểu, liền đi tới chỗ Tư Tư.
Tư Tư từ trên ghế nhảy xuống gọi cậu: “Cậu ơi.”
Tống An Hoài nhìn thấy Tư Tư thì vẻ mặt nháy mắt nhu hòa, hắn cũng giơ tay xoa đầu Tư Tư, sau đó gật đầu với Mục Liên Hạ: “Đói bụng chưa?”
Hắn vừa dứt lời, trong bụng hai bạn nhỏ đều truyền đến tiếng vang.
Đã hơn tám giờ, tự nhiên là đói bụng. Bình thường tuy rằng Tư Tư ăn cơm không sớm, nhưng luôn luôn giải quyết trước tám giờ, bây giờ đã qua thời gian ăn cơm, hơn nữa hai cậu bé đều bị dọa, tự nhiên là đói bụng.
Tống An Hoài chào hỏi ba Lộ Lộ, bởi vì hai đứa bé bình thường hay chơi chung, phụ huynh cũng có quen biết. Hôm nay xảy ra chuyện như vậy, Tống An Hoài tính giúp ba Phương chăm sóc Lộ Lộ, dù sao cũng coi như là công nhấc tay.
Đang lúc họ chuẩn bị rời đi, Ngụy Nham xuất hiện.
Hắn mặc quần áo còn chưa gọn gàng, dáng vẻ chật vật, tóc trên trán đều ướt mồ hôi, biểu tình cũng nôn nóng thậm chí còn mang theo chút vặn vẹo.
Khi hắn xuất hiện thì Phương Tử Huyên mới được đẩy ra từ phòng phẫu thuật, mặt mày trắng bệch khó coi đến đòi mạng. Mà cục cưng xem như lớn mạng kia sớm đã được đưa qua phòng giám hộ quan sát trước rồi. Ngụy Nham bây giờ mới từ từ đến chậm bị ba Phương đấm một đấm vào mặt: “Cậu chết đi đâu rồi hả!” Giọng người đàn ông như đang gầm nhẹ.
Mục Liên Hạ dùng dư quang nhìn, liền không chú ý nữa mà đuổi kịp bước chân Tống An Hoài.
Cậu đúng là rất để ý, hơn nữa khi nhìn thấy Ngụy Nham bị đánh thì nháy mắt cảm thấy vui sướng khuây khoả khó có thể nói hết, nhưng đột nhiên, cậu lại cảm thấy cũng không quá quan trọng.
Ngụy Nham tạo nghiệt thì hắn sẽ phải trả. Giờ còn chưa phải lúc, huống chi Mục Liên Hạ đã có tính toán.
***
Tư Tư và Lộ Lộ ngủ chung với nhau.
Hiếm khi hai cậu bé có thể an ổn ngủ chung mà không tính quậy phá gì, dù sao hai cậu bé đều đã mệt mỏi.
Cẩn thận đóng cửa lại, Mục Liên Hạ trực tiếp tạm biệt Tống An Hoài, nói là thời gian còn kịp cậu tính về trường. Tống An Hoài nhíu nhíu mày: “Trời đã tối, cậu cứ ở đây một đêm đi.”
Mục Liên Hạ lắc đầu, lấy cớ mà cậu đã sớm nghĩ xong: “Luôn không về ký túc xá cũng không tốt, huống chi ngày mai liền kiểm duyệt.”
Nói đến thứ bảy ngày mai kiểm duyệt, công việc một tuần có lẽ cũng sắp kết thúc. Mục Liên Hạ còn có chút luyến tiếc Tư Tư.
Cậu đã nói vậy, Tống An Hoài tự nhiên cũng không thể nói gì nữa. Hắn vốn mở miệng muốn nói tôi đưa cậu đi, nhưng hắn sao cũng không dám để hai đứa bé bị dọa sợ nửa đêm ở nhà một mình, tự nhiên chỉ có thể ở lại với các cậu bé, Mục Liên Hạ chỉ có thể tự mình đi.
Đây cũng là chuyện Mục Liên Hạ tính toán xong. Dù sao cậu cũng không thật sự tính quay về trường. Cậu là tính đi Lam Tinh.
Khi đến Lam Tinh đã mười giờ, trong quán bar cũng coi như là lúc đang náo nhiệt, cậu vừa mới vào liền đụng vào hình ảnh một nam một nữ đang hôn nồng nhiệt. Mục Liên Hạ nhíu nhíu mũi, dời tầm mắt, cho đến khi cậu phản ứng lại, người đàn ông đang hôn nồng nhiệt kia là một trong mục tiêu lần này của cậu —— Eddie. Nói như vậy… cô gái đó cũng có chút quen thuộc a! Là cô gái mà lần trước Eddie dùng hoa của cậu để dụ dỗ!
Mục Liên Hạ co rút khóe miệng, khi Eddie chấm dướt nụ hôn lưỡi tiêu chuẩn nồng cháy thì gọi một tiếng.
Eddie đầu tiên là mờ mịt ngẩng đầu nhìn một vòng, rốt cuộc phát hiện Mục Liên Hạ ở trước mắt. Hắn cười hắc hắc, nhéo nhéo cánh tay cô gái: “Em yêu đây chính là chủ nhân của đóa hoa đó! Hức —— chúng ta… còn phải cảm ơn cậu ta nữa đó!”
Xem ra Eddie đã uống say.
Mục Liên Hạ trợn trắng mắt trong lòng, cảm thấy hôm nay có thể sẽ phải không công mà về. Nhưng sau đó, cậu thấy được Hàn Thừa Vũ. Hàn Thừa Vũ ngồi ở vị trí mà Eddie ngồi lần trước, trong quầy bar, một mình im lặng uống rượu, mặt không biểu tình.
Nghĩ nghĩ, Mục Liên Hạ bước đến, kéo ghế ở trước mặt Hàn Thừa Vũ.
“Hôm nay không trò chuyện, ” Hàn Thừa Vũ nhìn cũng không nhìn Mục Liên Họa, “Có chuyện thì tìm cơ hội trò chuyện.”
“Hàn Thừa Vũ, ” Mục Liên Hạ nhẹ giọng gọi cái tên mà không ai sẽ gọi, “Cậu có muốn nói chuyện với tôi không?” Cái tên Hàn Thừa Vũ này là đời trước sau khi họ quen nhau thì Hàn Thừa Vũ chính miệng nói cho cậu, bởi vì khi họ quen biết, tên của Hàn Thừa Vũ giống như Eddie, là một biệt hiệu, tên Evans.
Hàn Thừa Vũ đột nhiên ngẩng đầu, khi nhìn thấy Mục Liên Hạ, trên mặt tinh xảo xẹt qua một tia mờ mịt. Cậu ta rất nhanh liền điều chỉnh tốt biểu tình, nhướn một bên lông mày, trên gương mặt tinh xảo không bôi son phấn còn đẹp hơn trang điểm vô số lần. Cậu ta cười lạnh nhếch môi cười, trong thanh âm tràn đầy khinh miệt: “Cậu là ai? Tôi có biết cậu không?”
Mục Liên Hạ hơi mím môi: “Chúng ta đã gặp qua.”
“A…” Hàn Thừa Vũ kéo dài thanh âm, tựa hồ thật sự nghĩ tới Mục Liên Hạ là ai, “Người tình nhỏ của ai đó a…”
Mục Liên Hạ nháy mắt có chút xấu hổ: “Tôi… Tôi với Tống An Hoài không phải loại quan hệ này…”
Hàn Thừa Vũ xùy cười một tiếng: “Tôi không tin, ngày đó không phải là tới bắt gian sao?”
Mục Liên Hạ cảm thấy nói chuyện với Hàn Thừa Vũ đúng là càng ngày càng xấu hổ, rõ ràng đời trước khi cùng trên một trận doanh thì đâu có vậy. Cậu thở dài: “Tôi đến hỏi cậu về chuyện của Ngụy Nham…”
Hàn Thừa Vũ nháy mắt thay đổi vẻ mặt: “Ông già cũng biết?”
Mục Liên Hạ cảm thấy hình như có chỗ không đúng, trừng mắt không nói chuyện.
“Cậu về nói với ông già kia, chuyện này đừng có loạn nhúng tay cho tôi. Ngụy Nham… Tôi không trả thù hắn thì tôi cùng họ với hắn!” Hàn Thừa Vũ nghiến răng nghiến lợi nói, trong thanh âm là hận thù không hề che giấu.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook