Đánh Rớt Quang Hoàn Vai Chính
-
C86: Thế giới thứ 7 con nuôi là nữ chính ngôn tình 8
" Ngươi nói nhăng nói cuội cái gì vậy? " Doãn phụ thần sắc không vui nhìn thiếu niên. Hắn muốn gọi Doãn Úc trở về nhà răn dạy một đốn. Muốn nói cho Doãn Úc biết không có Doãn gia hắn cái gì cũng không phải. Nếu Doãn Úc ngoan ngoãn biết điều, hoà hoãn với Doãn Nhu. Doãn thị sau này sẽ có một phần của ăn, không lo không nghĩ trong tương lai, sung sung sướng sướng một đời.
Doãn Úc từ khi trở về Doãn gia xem cái phụ thân này là hắn như người xa lạ, ấy vậy lại đem ra bộ dạng dịu ngoan, ngoan ngoãn bên cạnh Kim tam gia. Doãn Úc chưa từng có bộ mặt đó trước hắn.
Không…Có chứ, Doãn Úc khi nhỏ cực kỳ thích làm nũng, dùng đôi mắt to tròn lấp lánh đó gọi hắn. " Phụ thân, phụ thân. Mau ôm ta bay bay. " Đứa trẻ phấn khích cùng chờ mong nhìn hắn. Nhưng hắn biện lý do còn có công việc phải đi không thể chơi đùa cũng Doãn Úc.
Cho đến khi Doãn Nhu đến, Doãn Úc như biến thành một con người khác. Lầm lì, ít nói, thích nói dối còn hay chọc phá Doãn Nhu. Hắn không hiểu, Doãn Úc là không thích Doãn Nhu nên mới tỏ thái độ chán ghét như vậy sao?
" Chính chủ ở ngay tại đây ta xin phép nói thẳng. Bảy tuổi ngài nhận Doãn Nhu trở về nhà, ta hào hứng cả đêm không ngủ được, còn chuẩn bị đồ vật ta thích nhất tặng cho nàng. Nàng nhận lấy, tỏ vẻ cực kỳ yêu thích, nhưng ta tình cờ nhìn thấy nàng ném nó vào trong thùng rác. " Nhìn Doãn Nhu muốn phản bác hắn cười khẽ.
" Đừng vội biện minh. Mười tuổi, nàng dẫn không ít bạn bè đến Doãn gia, nàng làm gì chơi cái gì ta không quan tâm. Chính là nàng làm hỏng chiếc bình mà ngài yêu thích nhất, sau đó đâu. Khóc lóc kể lễ nói ta không cẩn thận làm hư. Ngài khi đó như thế nào, còn không phải cho ta một cái bạt tay sao? " Doãn phụ sửng sốt, hình như có sảy ra.
" Mười lăm tuổi, ta muốn đem ta bức tranh đi dự giải, cuối cùng bức tranh đó không cánh mà bay. Sau lại ta biết được, Doãn Nhu trộm đồ mang đi. " Doãn Nhu sắc mặt càng trắng, khó xem đến cực điểm. Doãn Úc trước mặt Doãn phụ và Doãn Kỳ vạch tội nàng? Nhưng đó là chuyện khi còn nhỏ. Doãn Úc ở đây là kể khổ?
" Các ngươi là biết, nhưng hết lần này đến lần khác dung túng nàng làm bậy. Nàng lẻn vào phòng ta, mang đi những bức tranh tâm huyết của ta, vu oan giá hoạ cho ta. "
" Các ngươi hận ta đi?! Ta là người đã cướp đi sinh mệnh của mẫu thân kia mà. Ta sinh nhật cũng là ngày dỗ của mẫu thân, ta chưa từng biết sinh nhật là như thế nào. Các ngươi xem ta như vô hình không tồn tại, các ngươi có từng quan tâm ta dù chỉ là một chút? Các ngươi có từng nghĩ, ta cũng là vô tội, là chỉ là một cái hài tử khóc nháo đòi sữa mẹ! "
" Các ngươi yêu thích Doãn Nhu, sủng nàng bởi vì nàng đôi mắt giống mẫu thân. Mà ta đâu, các ngươi xem ta như kẻ thù!! Nếu các ngươi không cần ta, vậy Doãn tiên sinh ngay tại lúc này ta và ngài có thể đoạn tuyệt quan hệ! "
" Chát! " Thiếu niên gương mặt xinh đẹp lệch qua một bên, in hẳn năm ngón tay. Đánh hắn là Doãn Kỳ.
" Ngươi câm miệng! " Doãn Kỳ hiện tại hối hận, nhưng mũi tên đã bắn ra không thể kéo về. Hắn nội tâm hoảng loạn cùng tức giận không thể kiềm chế. Ai cho Doãn Úc lá gan muốn đoạn tuyệt quan hệ!
" Ngươi lại đánh ta a. Ngươi đánh ta còn ít sao. " Thiếu niên mỉm cười thê thương, hốc mắt đỏ bừng nhưng kiên cường không muốn bật khóc. " Doãn Kỳ, ta là đệ đệ của ngươi a. Ta cướp đi mẫu thân của ngươi, làm người mất đi mẫu thân, làm ngươi oán hận ta? Chính là ta cũng không có mẫu thân! Ngươi được mẫu thân ôm vào lòng, được mẫu thân vuốt ve. Chính là ta đâu? Ta cái gì cũng không có!! Ngươi làm cha ngươi có từng hiền từ nhìn Doãn Nhu Doãn Kỳ nhìn ta lấy một cái? Doãn Kỳ ngươi có từng sủng ái Doãn Nhu mà sủng ái ta?!! " Thiếu niên gào lên, mọi uất ức nặng nề lời nói bùng phát.
" Ta hận các ngươi! Ta sẽ không bao giờ tha thứ cho các ngươi!! " Doãn Úc mở cửa, chạy nhanh ra bên ngoài. Để lại mỗi người một sắc mặt, tâm tình khác nhau.
" Phụ thân, ca…" Doãn Nhu cẩn thận kêu. Nhìn Doãn phụ Doãn Kỳ khi, cổ họng cứng đờ. Doãn Úc lời nói đã động đến hai người bọn họ? Doãn Nhu cảm nhận được nguy cơ tứ phía. Nàng sợ hãi sau ngày hôm nay Doãn phụ và Doãn Kỳ sẽ không sủng ái nàng như trước.
Thiếu niên nhìn Kim tam gia từ khi nào đã đứng ở nơi nó, bay nhanh đâm vào lồng ngực của nam nhân, bật phá lên khóc lớn.
" Không khóc… Tiểu Úc không khóc…" Kim tam gia nhẹ nhàng bế thiếu niên lên, vừa đi vừa nhẹ giọng ôn nhu dỗ dành. Thiếu niên khóc càng lúc càng lớn, nước mắt nước mũi thấm ước cả một vạt áo lớn. Kim tam gia cũng không chê bẩn, lấy khăn tay lau gương mặt khóc đến tèm nhem của thiếu niên.
Trước mặt kinh sơ của tất cả khách nhân, nam nhân quét họ một lượt. Nhưng ánh mắt nhìn về phía nam nhân biến mất.
Doãn Úc từ khi trở về Doãn gia xem cái phụ thân này là hắn như người xa lạ, ấy vậy lại đem ra bộ dạng dịu ngoan, ngoan ngoãn bên cạnh Kim tam gia. Doãn Úc chưa từng có bộ mặt đó trước hắn.
Không…Có chứ, Doãn Úc khi nhỏ cực kỳ thích làm nũng, dùng đôi mắt to tròn lấp lánh đó gọi hắn. " Phụ thân, phụ thân. Mau ôm ta bay bay. " Đứa trẻ phấn khích cùng chờ mong nhìn hắn. Nhưng hắn biện lý do còn có công việc phải đi không thể chơi đùa cũng Doãn Úc.
Cho đến khi Doãn Nhu đến, Doãn Úc như biến thành một con người khác. Lầm lì, ít nói, thích nói dối còn hay chọc phá Doãn Nhu. Hắn không hiểu, Doãn Úc là không thích Doãn Nhu nên mới tỏ thái độ chán ghét như vậy sao?
" Chính chủ ở ngay tại đây ta xin phép nói thẳng. Bảy tuổi ngài nhận Doãn Nhu trở về nhà, ta hào hứng cả đêm không ngủ được, còn chuẩn bị đồ vật ta thích nhất tặng cho nàng. Nàng nhận lấy, tỏ vẻ cực kỳ yêu thích, nhưng ta tình cờ nhìn thấy nàng ném nó vào trong thùng rác. " Nhìn Doãn Nhu muốn phản bác hắn cười khẽ.
" Đừng vội biện minh. Mười tuổi, nàng dẫn không ít bạn bè đến Doãn gia, nàng làm gì chơi cái gì ta không quan tâm. Chính là nàng làm hỏng chiếc bình mà ngài yêu thích nhất, sau đó đâu. Khóc lóc kể lễ nói ta không cẩn thận làm hư. Ngài khi đó như thế nào, còn không phải cho ta một cái bạt tay sao? " Doãn phụ sửng sốt, hình như có sảy ra.
" Mười lăm tuổi, ta muốn đem ta bức tranh đi dự giải, cuối cùng bức tranh đó không cánh mà bay. Sau lại ta biết được, Doãn Nhu trộm đồ mang đi. " Doãn Nhu sắc mặt càng trắng, khó xem đến cực điểm. Doãn Úc trước mặt Doãn phụ và Doãn Kỳ vạch tội nàng? Nhưng đó là chuyện khi còn nhỏ. Doãn Úc ở đây là kể khổ?
" Các ngươi là biết, nhưng hết lần này đến lần khác dung túng nàng làm bậy. Nàng lẻn vào phòng ta, mang đi những bức tranh tâm huyết của ta, vu oan giá hoạ cho ta. "
" Các ngươi hận ta đi?! Ta là người đã cướp đi sinh mệnh của mẫu thân kia mà. Ta sinh nhật cũng là ngày dỗ của mẫu thân, ta chưa từng biết sinh nhật là như thế nào. Các ngươi xem ta như vô hình không tồn tại, các ngươi có từng quan tâm ta dù chỉ là một chút? Các ngươi có từng nghĩ, ta cũng là vô tội, là chỉ là một cái hài tử khóc nháo đòi sữa mẹ! "
" Các ngươi yêu thích Doãn Nhu, sủng nàng bởi vì nàng đôi mắt giống mẫu thân. Mà ta đâu, các ngươi xem ta như kẻ thù!! Nếu các ngươi không cần ta, vậy Doãn tiên sinh ngay tại lúc này ta và ngài có thể đoạn tuyệt quan hệ! "
" Chát! " Thiếu niên gương mặt xinh đẹp lệch qua một bên, in hẳn năm ngón tay. Đánh hắn là Doãn Kỳ.
" Ngươi câm miệng! " Doãn Kỳ hiện tại hối hận, nhưng mũi tên đã bắn ra không thể kéo về. Hắn nội tâm hoảng loạn cùng tức giận không thể kiềm chế. Ai cho Doãn Úc lá gan muốn đoạn tuyệt quan hệ!
" Ngươi lại đánh ta a. Ngươi đánh ta còn ít sao. " Thiếu niên mỉm cười thê thương, hốc mắt đỏ bừng nhưng kiên cường không muốn bật khóc. " Doãn Kỳ, ta là đệ đệ của ngươi a. Ta cướp đi mẫu thân của ngươi, làm người mất đi mẫu thân, làm ngươi oán hận ta? Chính là ta cũng không có mẫu thân! Ngươi được mẫu thân ôm vào lòng, được mẫu thân vuốt ve. Chính là ta đâu? Ta cái gì cũng không có!! Ngươi làm cha ngươi có từng hiền từ nhìn Doãn Nhu Doãn Kỳ nhìn ta lấy một cái? Doãn Kỳ ngươi có từng sủng ái Doãn Nhu mà sủng ái ta?!! " Thiếu niên gào lên, mọi uất ức nặng nề lời nói bùng phát.
" Ta hận các ngươi! Ta sẽ không bao giờ tha thứ cho các ngươi!! " Doãn Úc mở cửa, chạy nhanh ra bên ngoài. Để lại mỗi người một sắc mặt, tâm tình khác nhau.
" Phụ thân, ca…" Doãn Nhu cẩn thận kêu. Nhìn Doãn phụ Doãn Kỳ khi, cổ họng cứng đờ. Doãn Úc lời nói đã động đến hai người bọn họ? Doãn Nhu cảm nhận được nguy cơ tứ phía. Nàng sợ hãi sau ngày hôm nay Doãn phụ và Doãn Kỳ sẽ không sủng ái nàng như trước.
Thiếu niên nhìn Kim tam gia từ khi nào đã đứng ở nơi nó, bay nhanh đâm vào lồng ngực của nam nhân, bật phá lên khóc lớn.
" Không khóc… Tiểu Úc không khóc…" Kim tam gia nhẹ nhàng bế thiếu niên lên, vừa đi vừa nhẹ giọng ôn nhu dỗ dành. Thiếu niên khóc càng lúc càng lớn, nước mắt nước mũi thấm ước cả một vạt áo lớn. Kim tam gia cũng không chê bẩn, lấy khăn tay lau gương mặt khóc đến tèm nhem của thiếu niên.
Trước mặt kinh sơ của tất cả khách nhân, nam nhân quét họ một lượt. Nhưng ánh mắt nhìn về phía nam nhân biến mất.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook