Hạ Tuấn Lâm chạy thẳng về nhà, nhốt mình trong phòng.

Rất lâu sau cậu mới có thể bình tĩnh lại.
Câu nói của Diệu Văn lứ luẩn quẩn mãi trong đầu cậu, chốc chốc lại vang lên.
Lắc lắc đầu, cậu dường như có thể cảm giác được hơi thở phả vào tại, đáng sợ nhất chính là, trong đầu cậu hiện lên một mình ảnh.
Hạ Tuấn Lâm bật dậy, vỗ vỗ đầu, Sau khi dùng tai nghe bật âm lượng hết cỡ nghe tụng kinh, cậu quyết định đi hỏi về mối quan hệ giữa mình và Lưu Diệu Văn.
"Hạ ca, anh và Lưu Diệu văn là kẻ thù không đội trời chung!" Tấc Đầu trả lời.
Hạ Tuấn Lâm không biết cái dấu chấm than kia biểu đạt ý gì, nhưng bản thân thật sự cảm thấy nó không thích hợp.
"ngươi chắc chứ?"
"Chắc chắn!"
Bỏ đi, có lẽ mình nghĩ nhiều rồi.
Hạ Tuấn Lâm suy nghĩ cả đêm, cuối cùng quyết định quên việc này đi.
Nhưng khi gặp Lưu Diệu Văn, trong lòng cậu lại chẳng thể yên nổi.
Ngược lại Lưu Diệu Văn, hắn hiển nhiên hoàn toàn không để chuyện này trong lòng, nhìn thấy Hạ Tuấn Lâm, ánh mắt nhìn thẳng tự nhiên, không chút né tránh.
Hạ Tuấn Lâm hoàn toàn yên tâm ngồi xuống chỗ, xác định đây là một thẳng nam (ý chỉ alpha cùng alpha) lúc đó chỉ là đùa.
Sau chuyện này, Hạ Tuấn Lâm hành động có phần cẩn thận hơn, nếu không cần tuyệt đối không nói chuyện với Lưu Diệu Văn dù chỉ một chữ.
Nhưng hành động này của cậu lại khiến Lưu Diệu Văn có chút thay đổi.
Hắn không biết tại sao Hạ Tuấn Lâm mất tự nhiên.
Hắn nhìn Hạ Tuấn một mực né tránh mình, suốt ngày cùng Tống Á Hiên ở bên nhau.
Mỗi lần thấy hai người cùng một chỗ, trong đầu Lưu Diệu Văn lại hiện lên hình ảnh: Một là Hạ Tuấn Lâm và người kia ở trong nhà vệ sinh nói chuyện, hai chính là Tống Á Hiên ở buồn về sinh cười khanh khách nói "Biểu cảm của ngươi rất thú vị"
Một ngọn lửa hừng hực cháy bùng lên xung quanh Lưu Diệu Văn.
Một buổi chiều trời nắng nhẹ, hắn cuối cùng không nhịn được kéo Hạ Tuấn Lâm ra một góc.
Hạ Tuấn Lâm nghiên đầu không dám nhìn Lưu Diệu Văn "Ngươi làm gì vậy?"
"Hôn em"
"Gì cơ?" Hạ Tuấn Lâm sợ tới mức vỡ âm.
Cậu theo bản năng tung cước, hướng bộ phận yếu ớt nhất của nam nhân mà đạp.
Lưu Diệu Văn nhanh tay nắm lấy chân cậu, câng lên để bên cạnh người, thân thể đột nhiên tiến gần lại, trực tiếp ép chặt cậu vào tường.
"Vẫn không ngoan được?"
Tư thế này rất quỷ dị, Hạ Tuấn Lâm mặt đỏ bừng,không có cách nào bỏ chân xuống được.
"Bỏ ra"
"Kêu thê thảm như vậy làm gì?"
"Ai bảo ngươi muốn hôn ta"
Lưu Diệu Văn liếm môi, lưỡi lại khẽ đảo qua chiếc răng nanh tuyết trắng, nhìn Hạ Tuấn Lâm.

Tóc gáy cậu dựng cả lên.
Hắn chậm rãi lại gần, Hơi thở dần dần gần đến mặt người kia.
Hạ Tuấn Lâm ánh mắt lẩn trốn, một biểu tình ông trời bỏ rơi tôi bày ra.
Lưu Diệu Văn đột nhiên khẽ cười một tiếng, nắm lấy cằm Hạ Tuấn Lâm, buộc cậu nhìn mình.
"Nghĩ cái gì đấy? Ta là alpha có thể làm gì ngươi?"
"Vậy ngươi...!bỏ chân ta ra."

"Không, ta có việc muốn nói."
Hạ Tuấn Lâm hiện tại cơ bản cũng hiểu được tình cách Lưu Diệu Văn, thay vì tranh luận đòi hắn bỏ chân mình ra, chỉ bằng nghe hắn nói vậy.
"Nói đi"
"Hoạt động ngoại khóa lần này, lớp ta đấu với lớp 2, ngươi phải đến xem."
Việc này Hạ Tuấn Lâm biết, lúc ấy lớp phó thể dục còn muốn kéo cậu đi, tuy rằng cậu thực sự là một người chơi bóng rổ rất cừ.

Nhưng hiện tại cậu là con nhà giàu, hay ăn lười làm, đương nhiên phải trực tiếp từ chối.
"Được được được, ta biết, ta đi."
Lưu Diệu Văn nâng cao chân Hạ Tuấn Lâm lên, cảm giác đau đâm thẳng lên đại não.
Hắn lại như lấy được đồ yêu thích, cười vui vẻ.

" Ngươi không thực sự nghĩ, ta sẽ hôn ngươi chứ?"
Hạ Tuấn Lâm dùng thanh âm cá heo, khí thế nói.

"Đương nhiên không"
"Hờ" Lưu Diệu Văn nhìn lướt qua hai tai đỏ bừng của cậu, nhưng không tiếp tục trêu cậu.

"Ngươi nhất định không muốn biết, không đến hậu quả sẽ...."
"Ta nói được làm được, có thể bỏ ra chưa?"
Lưu diệu Văn buông tay, quay lưng bỏ đi, còn không quen quay lại nói.

" Dây chằng ngươi cứng quá, sau này luyện đi."
"Ta là alpha, tại sao phải luyện dây chằng!"
Hạ Tuấn Lâm càng nghĩ càng nổi da gà, rất nhanh chạy đi.
Trở lại phòng học, Hạ Tuấn Lâm nghĩ thầm, Trên sân bóng rổ có thể hoàn toàn toát ra hết soái khí, phải lôi kéo nam chính thụ đi.

Vì thế thật nhanh xoay người chạy tới lớp 9.
Tới nơi rồi, Tống Á Hiên quả nhiên ngoan ngoãn ngồi trong lớp làm bài tập, làn da trắng nõn tới mức trong suốt, còn có thể nhìn thấy một chút gân xanh nổi lên.
Đẹp đến mê người.
Hạ Tuấn Lâm vuốt ngực chậm rãi thở, nhẹ nhàng đến bên cạnh.
"Nghỉ đi, theo ta đi xuống sân thể dục."
"Hả?" Tống Á Hiên ngẩng đầu, biểu tình vẫn ngơ ngác, long mi dài như cánh bướm khẽ rung.
Hạ Tuấn Lâm vươn tay, muốn sờ một chút long mi đối phương, đột nhiên nhớ tới thân phận Tống Á Hiên.

Cậu ho nhẹ một tiếng, tay để ở không trung xoay một vòng, xấu hổ thu trở về.
"Nay có hoạt động ngoại khóa, đi ra ngoài xem.

Ngày nào cũng học, sẽ mụ đầu óc đó."
" Ta làm xong đề này đã."
Lão đại trường học là người sẽ phải năm nỉ?

Dĩ nhiên không!
Hạ Tuấn Lam giựt bút trên tay Tống Á Hiên.

" Đi ra, đừng để ta nói nhiều."
Tống Á Hiên không cố nói nữa, ủy khuất đứng lên.

"Được rồi."
Hoạt động đánh bóng rổ dù ở trường nào đều là hoạt động cực kỳ được hoan nghênh.
Hạ Tuấn Lâm vừa đến sân bóng, xung quanh mọi người đều chật cứng.
Tháng năm thời tiết cực kỳ oi bức, một đám nam nhân săn chắc đem theo khí thế như gió lốc thổi.
Hạ Tuấn Lâm sắc mặt tối sầm, quay người định trở về.
Nghĩ tới cảnh vừa vài phút trước, Hạ Tuấn Lâm không thuận ý bước về phía trước.
Hạ Tuấn Lâm vừa bước lại gần, đám người phía trước liền tách ra tạo thành một lối đi cho cậu.
Hạ Tuấn Lâm ngoan ngoãn, được yêu mến 20 năm trời, bị điều này dọa cho phát hoảng, tùy tiện tìm một chỗ không có ảnh nắng ngồi xuống.
Sân bóng nhộn nhịp, Hạ Tuấn Lâm tâm lặng như nước.
Lưu Diệu Văn như tâm điểm của toàn trường, mỗi lần hắn cướp được bóng, cả sân trường đều vang lên tiếng hét chói tai.
Ban đầu, các anh em alpha còn cố gắng nhịn xuống, nhưng sau cùng bọn họ phát hiện Hạ Tuấn Lâm cũng không để ý, liền cùng đoàn người hò reo.

Hắn chơi bóng hay đến mức thu hút cả người cùng giới.
Hạ Tuấn Lâm ngồi trên một bục cao, phía trước là Tống Á Hiên đang ngồi, lư thẳng tắp.
Tống Á Hiên nhìn ra sân bóng, đôi mắt xinh đẹp không chứa cảm xúc, ánh nhìn không tiêu cự.
Không đúng, sao có thể nhìn nam chính chơi bóng rổ không chút rung động như vậy? Lúc này không phải nên bị mị lực của nam chính thuyết phục rồi sao?
Hạ Tuấn Lâm chạm chạm Tống Á Hiên " Sao ngươi không cổ vũ?"
Tống Á Hiên ngửa đầu nhìn cậu "Ngươi cũng không cổ vũ mà."
"Ta là alpha"
"Ta chưa phân hóa"
"Vậy ngươi nhìn Lưu Diệu Văn có cảm giác gì?"
Tống Á Hiên hơi nghiêng đầu "Nhìn thấy một alpha"
Hạ Tuấn Lâm không nói được thêm lời nào.
Cậu nhìn lại sân bóng rổ.

Chỉ không để ý có chút, vậy mà đánh xong rồi.
Lưu Diệu Văn mặc áo phông, lưng áo ướt đẫm mồ hôi, di chuyển có thể nhìn thấy cả xương cánh bướm xinh đẹp.
Thật sự rất quyến rũ.
Nhóm Omega bị mê hoặc đứng hét ầm ĩ, cầm theo chai nước quay xung quanh Lưu Diệu Văn.
Lưu Diệu Văn không hề cầm một chai nào, từ xa nhìn thẳng đến chỗ Hạ Tuấn Lâm, mi mắt hạ xuống thấp, vừa nhìn đã hiểu hắn muốn gì.
Cũng may Hạ Tuấn lâm có chuẩn bị.
Cậu đưa chia nước cho Tống Á Hiên "Đi đưa nước cho Lưu Diệu Văn"

Tống Á Hiên gật gật đầu, cầm chai nước đưa qua.
Lưu Diệu Văn cả áo ướt mồ hôi, ép chặt vào cơ thể, vong veo thanh mảnh hiện ra.
Người này nếu là Omega, không biết sẽ khiến bao nhiêu Alpha mê mẩn.
Hạ Tuấn Lâm chậc một tiếng, cầm chai nước bên cạnh, mở ra uống.
Cậu không để ý, xung quanh có vài Omega đang chăm chú nhìn theo cậu, kích động nhưng không dám hét lên.
Bên này, Tống Á Hiên không chen chúc vào đám người, chỉ lặng lẽ đứng một bên.
Lưu Diệu Văn đợi một lúc, miệng đều khô khốc, trong lòng thầm mắng một tiếng, cuối cùng đành lấy của Tống Á Hiên, ánh mắt vẫn không rời Hạ Tuấn Lâm.
Đám omega vừa rồi đang tranh luận về Hạ Tuấn Lâm lập tức đổi chủ đề, tranh luận xem Lưu Diệu Văn đang nhìn ai.
Bất kể là ai, ánh mắt kia cũng vô cùng gợi cảm.
Bị Lưu Diệu Văn nhìn, Hạ Tuấn Lâm cảm giác cái nhìn đó có thể xuyên thấu cả quần áo.
Không, nhất định chỉ là ảo giác, Lưu Diệu Văn lá alpha, sẽ không có mưu đồ xấu xa gì với một alpha đâu.
Nhưng Hạ Tuấn Lâm vẫn không dám nhìn lại vào ánh mắt đó của Lưu Diệu Văn, cảm giác càng ngày càng khó chịu.
Cậu lấy điện thoại ra, tiếp tục đọc tiểu thuyết.
Đám đông nhanh chóng sôi động trở lại, Hạ Tuấn Lâm đắm chìm trong thế giới riêng, không để ý xung quanh.
Một lúc sau, cậu mới đột nhiên nhớ ra, Tống Á Hiên chưa quay lại.
Hạ Tuấn Lâm nhìn xung quanh, nhìn đến một góc sân, khóe miệng mím lại.
Tống Á Hiên bị một đám người ngăn ở một góc, mặc dù không biết đang nói gì, nhưng có thể thấy dáng vẻ hắn đang bất an, chắc chắn không phải đang nói điều hay ý đẹp.
Hạ Tuấn Lâm đá chân, hất mặt, "Đi đưa Tống Á Hiên về."
"Dạ"
Có Hạ Tuấn Lâm dẫn đầu, ai dám không trả Tống Á Hiên?
Tống Á Hiên đứng trong vòng vây, cúi đầu, tóc rũ xuống, nếu có hai tai thỏ, nó chắc hẳn đã cụp cả xuống rồi.
Hạ Tuấn Lâm ôn nhu nhìn hắn.

"Đứng xa như vậy làm gì? Lại đây."
Tống Á Hiên tiến tới bên cạnh Hạ Tuấn Lâm, mặt cúi gằm xuống.
Khoảng cách dần dần thu hẹp lại, Hạ Tuấn Lâm có thể thấy được bờ vai rũ xuống của người kia.
"Khóc?"
Hạ Tuấn Lâm kéo người đến trước mặt, một tay nâng mặt thiếu niên, mới phát hiện đôi mắt ướt đẫm đỏ ngầu của Tống Á Hiên, môi bị cắn trở nên trắng bệch.
"Hazz" Hạ Tuấn Lâm lấy tay lau nước mắt đi "Chuyện nhỏ như vậy, khóc cái gì?"
Không nghĩ tới câu hỏi vừa rồi làm nước mắt người kia rơi càng nhiều, thậm chí hắn khóc đến nấc lên.
"Được rồi, nín đi."
Bàn tay cậu không thể nào lau khô nước mắt, lại khiến mặt người kia đỏ bừng, khiến cho Hạ Tuấn Lâm lúng túng.
Cậu nhìn Tấc Đầu.

"Gọi đám người vừa rồi lại đây, 7 người, một người cũng không được thiếu."
Tấc Đầu quyến luyến nhìn lại sân bóng rổ "Vâng Hạ ca."
Hạ Tuấn Lâm xin omega một vài mảnh giấy, còn mang theo mùi thơm, lau khô nước mắt trên mặt Tống Á Hiên.
"Ngươi làm từ nước sau? Khóc nhiều như thế."
"Hjc, thật xin lỗi."
Tống Á Hiên cầm lấy góc áo Hạ Tuấn Lâm, tội nghiệp nhìn hắn, ánh mắt trong như dòng suối không có lấy một hạt bụi.
Hạ Tuấn Lâm cuối cùng cũng hiểu tại sao hắn khóc, trái tim một alpha nhanh chóng mền ra.
Nếu đổi lại là cậu, cậu cũng không chịu được a~
Hạ Tuấn Lâm thẳng lưng.

"Không có gì phải khóc, Hạ ca giúp ngươi báo thù, nín đi"
"Ngươi đối với ta thật tốt"
Trong lúc hai người nói chuyện, Tấc đầu đã đưa đám người vừa rồi tới.

Đủ cả 7 người.
"Hạ ca, tìm bọn em có chuyện gì sao?"
Hạ Tuấn Lâm khoác vai Tống Á Hiên, đối diện đám người vừa rồi.
"Giải thích"
"Hạ ca, việc này có hiểu lầm.

Bọn em cùng lớp với Tống Á Hiên, nên cùng hắn nói chuyện một chút thôi..."
"Nói chuyện gì khiến cậu ta khóc? Các ngươi giỏi rồi, các ngươi mới là ca ca."
"Không không, anh mới là đại ca của chúng em."
"Vừa rồi là hiểu lầm, Tống Á Hiên là người của anh, bọn em sao dám bắt nạt cậu ấy." Nói xong, người nọ trừng mắt nhìn Tống Á Hiên.

" Ngươi nói gì đi."
Tống Á Hiên hai vai co rúm lại, nước mắt nhanh chóng trào ra đầy trong mắt, tựa hồ chỉ cần một chút di chuyển liền rơi xuống.
Hắn ngẩng đầu lên, cố gắng không có nước mắt rơi xuống.
Hạ Tuấn Lâm bất ngờ, vừa định hỏi hắn.

Tống Á Hiên đã ngửa đầu, quay mặt lại phía sau.

Chỉ nghe giọng hắn sợ hãi phát ra một âm thanh, cúi mặt xuống, nước mắt ào ào chảy xuống.
Hạ Tuấn Lâm ánh mắt không rời, theo dõi từng chút hành động người kia.

Cái gọi là "Ngửa mặt lên trời, nước mắt sẽ không rời." hóa ra là như thế.
Tắc Đầu cố gắng không nhìn cậu, cố gắng không cho mình cười thành tiếng.
Hạ Tuấn Lâm gõ đầu Tống Á Hiên, phát hiện phát hiện mắt hắn mắt sưng đỏ, nhìn vô cùng bi thương.
Cậu nhẹ nhàng nói.

"Đừng sợ."
Hạ Tuấn Lâm cầm lấy chai nước mát, đưa cho Tống Á Hiên chườm.
Hành động chứa đầy sự ôn nhu.
Một lúc sau cậu hỏi.

" Xem nào? Đỡ rồi này."
"Dạ" Tống Á Hiên cúi đầu nói.
Lông mi run rẩy, mai mắt chậm mở to, giống như ánh sáng xuyên qua màn đêm, đồng tử đan nháy sáng chói, như ánh mặt trời.
Hạ Tuấn Lâm hô hấp khó khăn, quên mất cả mình muốn nói gì tiếp theo.
Tống Á Hiên khóe môi khẽ cong lên, mấp máy nói.
"Cảm ơn, cảm giác tốt hơn nhiều rồi."
"Không cần cảm ơn."
Hạ Tuấn Lâm khó khăn thu hồi ánh mắt, hung hãm nhìn về phía mấy Alpha cao lớn.

"Đứng đó làm gì? Giải thích."
" Hạ ca, việc này thật sự là hiểu lầm, không tin người hỏi Tống Á Hiên, chúng em chỉ muốn nói chuyện với cậu ấy."
"Ba giây"
"Ba"
"Hai".

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương