Đánh Ngã Nữ Chính, Cự Tuyệt Làm Vật Hy Sinh
Chương 30: Đây mới là chân tướng

Một tiếng ‘cha’ như vậy, làm cho mọi người ở đây sửng sốt.

Tô Bạch liếc mắt nhìn Tiểu Hắc, lại nhìn Trần đậu hũ, từ khuôn mặt đến hàm răng của hai người, nhưng không có chút gì giống nhau?

Nàng nhìn Trần đậu hũ, không dám tin nói: “Tiểu Hắc, không phải đệ là con một sao?”

Trần đậu hũ nhìn Tô Hắc, hai mất lệ nóng quanh tròng, cơ thể run rẩy đi tới trước mặt Tô Hắc, giọng khàn khàn nói: “Con, cha thực xin lỗi, thực xin lỗi con….”

Tô Hắc cũng khóc kịch liệt, trở tay ôm lấy Trần đậu hũ, nức nở nói: “Cha, có phải cha không quan tâm đến con nữa hay không…..?”

Trần đậu hũ khóc bi thương, ôm Tô Hắc nước mắt đầm đìa: “Cha nhớ con, sao cha lại không nhớ con cơ chứ. Chỉ là cha thiếu tiền đánh bạc quá nhiều, cha cũng là bất đắc dĩ…”

Tô Hắc nghẹn ngào không thốt nên lời.

Tô Bạch đứng ở một bên, lặng yên, thì là Tiểu Hắc họ Trần, như vậy tên hắn lúc đầu phải là ‘Trần Nhị Sỏa’?

Hiện trường lừa bán thiếu nữ bỗng nhiên trở thành phụ tử gặp mặt, thực tế quá mức tàn khốc và vô tình, mọi người tại đây cũng bị chuyển biến trước mắt làm cho không thốt nên lời!

Có thể coi là Tiểu Hắc đã tìm được phụ thân của hắn, Tô Bạch hoàn toàn cảm thấy không vui mừng. Cái ý vị thế này là thế nào? Kết quả chắc chắn là Tiểu Hắc sẽ sống cùng với phụ thân, như thế sẽ không đi với nàng nữa, chứ đừng nói là thay nàng báo thù! Phụ thân của hắn ở chỗ này, tất nhiên hắn cũng ở chỗ này, phụ thân và Tô Bạch, Tiểu Hắc làm sao có thể bỏ phụ thân theo nàng đây?

Nghĩ như vậy, Tô Bạch cảm thấy hết sức đáng tiếc.

Tiểu Hắc thoát ra khỏi lồng ngực phụ thân của hắn, đưa tay lau nước mắt trên mặt, đi tới bên cạnh Tô Bạch khẽ giọng nói: “Tỷ tỷ, ta….”

Chuyện tiếp theo cũng như đã biết sẽ phát triển thế nào, nàng cần gì phải đi cưỡng cầu, nàng nhìn hắn mỉm cười, trong tiếng cười vẫn lẫn ba phần miễn cưỡng: “Nếu Tiểu Hắc đã tìm được phụ thân, vậy hãy sống chung một chỗ phụ thân hạnh phúc qua ngày.” Không bằng thuận nước dong thuyền, cũng thể hiện một phần nhân tình của mình.

Ánh mắt Tiểu Hắc sáng lên, nhìn nàng cảm kích.

Tô Bạch phất phất tay, ý bảo hắn quay lại bên Trần đậu hũ.

Lúc này Miêu Miêu tiến lên, trực tiếp nâng nàng lên, ôm nàng ở trong lồng ngực mình, nhíu mày nhìn Tô Hắc và Trần đậu hũ, ương ngạnh nói: “Hai nam nhân đoàn tụ ở một chỗ, xem nàng có chết tâm không! Ngu ngốc, nam nhân dưới vùng trời này, nàng chỉ có thể đến gần một mình ta!”

Tô Bạch nhắm mắt, mở mắt vô tội nhìn hắn như nhìn một tên ngốc.

Miêu Miêu hài lòng gật đầu cười: “Chính là vẻ mặt đấy, rất tốt, không nên cử động.”

Tô Bạch chỉ nhìn Miêu Miêu, vì vậy không nhìn thấy ánh mắt khó hiểu của Ngũ Hoàng tử.

Nể tình Trần đậu hũ là phụ thân Tô Hắc, vì vậy việc cướp người náo nhiệt này kết thúc ở đây, Ngũ Hoàng tử và Lục Hoàng tử cũng không mở miệng trách phạt hắn.

Còn một khắc cuối cùng, Tô Bạch không nhịn được hướng Trần đậu hũ hỏi một câu nghi vấn nàng vẫn để trong lòng: “Tô Bạch thật là con ruột ông?”

Trong mắt Trần đậu hũ ngập ý vui mừng, đôi mắt hiền lành nhìn Tô Hắc, gật đầu cười, lộ ra hàm răng đen, nói: “Là máu mủ của ta, nhưng dung mạo nó không giống ta, giống mẹ nó. Mẫu thân nó lúc sinh nó đã….. Ai….” Dứt lời Trần đậu hũ thở dài nặng nề.

Tô Bạch gật đầu, không hề dừng lại nữa, đi thẳng.

Ngũ Hoàng tử lúc này gọi nàng, Tô Bạch tò mò quay đầu lại.

Hắn còn nheo mắt như trước kia, ánh mắt mê ly nhìn nàng hỏi: “Tây Môn cô nương, cô và Tiểu Hắc…?”

Tô Bạch lúc này ho khan một cái, nàng sao lại quên mất vụ này rồi!

Nàng nhìn Tiểu Hắc, mới từ từ nói: “Ta và Tiểu Hắc là quan hệ tỷ đệ kết nghĩa, không phải máu mủ.”

Ngũ Hoàng tử sáng tỏ: “Khó trách Bổn Vương tò mò, dáng dấp đệ đệ tuấn tú như vậy, sao dáng dấp tỷ tỷ lại như ‘nhân thần cộng phẫn’ như vậy.”

Tô Bạch giật giật khóe miệng, xoay người.

Ngũ Hoàng tử lại nói: “Đã như vậy, Tiểu Hắc ta có thể để lại, không cần sự đồng ý của ngươi.”

Tô Bạch giận dữ, sải bước rời đi.

Về trong phủ, chuyện mà Lục Hoàng tử làm trước tiên là đuổi nha hoàn kia ra khỏi phủ, Tô Bạch mặt không đổi nhìn bọn họ thất hồn lạc phách xách hành lý, trong lòng khẽ thở dài. Ăn đậu hũ nhiều ngày như vậy, nàng cuối cùng không phải chịu khổ nữa rồi!

Ngày tiếp theo rốt cuộc cũng sóng yên biển lặng, Miêu Miêu ôm nàng, nằm trên giường nhìn mây bay phiêu lãng ở ngoài cửa sổ, phong cảnh như tranh vẽ.

Đôi mắt Tô Bạch suy nghĩ mất hồn, nàng thật sự không nghĩ đến Tiểu Hắc có thể gặp được phụ thân ở Lăng quốc!

Nhưng cái này có thể trách ai, chỉ trách số mệnh nàng quá kém, quá xui xẻo.

Chỉ là coi như ít ra Tiểu Hắc không sao, nàng ít nhất còn có Miêu Miêu. Chờ sau khi hôn lễ kết thúc, nàng sẽ ngay lập tức rời đi. Mấy ngày nay Lâm Nhất Trinh về nhà đón cha mẹ, cho nên nàng cũng đã lâu không nhìn thấy nàng ấy. Chẳng qua tính toán ngày giờ, cũng đã nên quay lại rồi.

Lại đưa mắt nhìn khoảng không ngoài cửa sổ, Tô Bạch cảm thấy nàng thật sự cần tìm một cái gì đó để làm, tiêu phí một chút thời gian lãng phí. Vì vậy sau ngàn lần lừa gạt và dụ dỗ, rốt cuộc Miêu Miêu cũng về phòng ngủ trước, Tô Bạch cúi thấp lưng lén lút đi ra con đường hẹp trước tiền viện.

Trước mắt một bóng xanh trắng xẹt qua, một vạt áo tinh xảo nhẹ nhàng phiêu đãng. Cái mạng che mặt không che giấu nổi nét phong tình trên mặt, tất cả tư thái, mà Tô Bạch cũng sẽ không quên, coi như lúc này hắn che mặt nhưng dưới lớp sa mỏng là gương mặt khuynh đảo chúng sinh.

Chỉ thấy bóng dáng cao lớn, khí chất cao quý, ngẩng đầu nhn T Bạch trc mặt. Cặp mt kia vẫn lun m ly khng đổi.

---------- Đy l lần đầu tin nng đơn độc gặp mặt sau khi chim ngỡng dung mạo Ngũ Hong tử.

Chỉ nghe thy một tiếng thở di rt nhẹ sau ln sa mỏng của Ngũ Hong tử, rt ging m thanh sau khi nng chim ngỡng dung mạo hn, dờng nh lộ ra bi ai m bt đc dĩ.

T Bạch nhy mt my ci, khng ni lời no, chỉ nhn hn, chờ hn mở miệng.

“Ty Mn c nơng, Bổn Vơng…thực xin lỗi ngơi.” Chua từng nghĩ Ngũ Hong tử vừa mở miệng đã ni một cu khng đầu khng đui nh vậy.

“Hả?” T Bạch theo bản năng cch xa hn một bc, nhn hn đ phòng, “Chẳng lẽ ngơi lm chuyện g c lỗi v tri lơng tm vi ta sao?”

Ngũ Hong tử lc đầu một ci, tiếp tục ni: “Lúc Bổn Vơng sinh ra đã c một ngời tin đon rng, dung mạo Bổn Vơng khuynh nc khuynh thnh, khng ngời snh kịp, chỉ l….”

“Chỉ l tt cả cc c nơng nhn thy ngơi cũng sẽ yu ngơi su đậm, yu khng kim chế, ruột gan đứt từng khúc cui cùng chỉ còn cch nhảy vch đ?” T Bạch ngt lời hn, thuận thế nói.

Ngũ Hoàng tử nhìn nàng một cái, tiếp tục nói: “Chỉ là, phàm là người nhìn thấy dung mạo Bổn Vương, vận rủi sẽ quấn lấy thân.”

Trời quang sét đánh, mặt Tô Bạch trở thành đen tối, không trách được! Không trách được kể từ hôm nàng chiêm ngưỡng dung mạo của hắn, vận rủi vẫn không rời nàng! Mặc kệ là bị Miêu Miêu ngộ nhận là hồng hạnh vượt tường, ăn đậu hũ nhiều ngày, cuối cùng là bị Trần đậu hũ nạp tiểu thiếp, cuối cùng đợi tới lúc Miêu Miêu tới cứu người, nhưng TMD hắn rời bỏ nàng trở về vòng tay cha hắn!

Thì ra tất cả đều là xui xẻo do nàng nhìn thấy dung mạo chân thực của Ngũ Hoàng tử.

Nàng run cả người, vội la lên: “Có giải pháp nào không?”

Ngũ Hoàng tử nhìn nàng một cái, không nhanh không chậm nói: “Vận rủi quấn thân tất nhiên cũng có kỳ hạn, mỗi người khác nhau. Thuở nhỏ có bà vú chăm sóc Bổn Vương, bởi vì tò mò dung mạo của Bổn Vương, trượng phu đã bỏ trốn cùng người khác, nhi tử bị bọn buôn lậu bắt đi, đến nay vẫn không có tin tức, tiền bạc cùng cực gom góp vài chục năm cũng bị đạo tặc trộm mất, cuối cùng rơi vào tình cảnh gia đình tan nát. Từ lúc đó trở đi, Bổn Vương yêu cầu người ta làm bốn chiếc răng hô, muốn dịch dung, không muốn gây tội cho người khác.”

Tô Bạch run cả người càng mãnh liệt hơn, run run nói: “Vậy không biết, không biết vận rủi lúc này trên người ta có khó xóa tan hay không….”

Ngũ Hoàng tử bình tĩnh: “Nếu Bổn Vương xuất hiện trước mặt ngươi, vận rủi trên người ngươi nhất định tiêu tán. Nếu không Bổn Vương sao có thể đi tìm ngươi.”

----------- Tô Bạch xem như đã rõ ràng, thì ra mấy ngày trước hắn đến đây tìm nàng không phải do ngượng ngùng, càng không cần nàng chịu trách nhiệm, mà bởi vì vận rủi trên người nàng.

Nghĩ như vậy, Tô Bạch nghiến răng, hung hăng nói: “Sao không sửa răng hô của ngươi lại?”

Ngũ Hoàng tử hơi nhíu mày: “Sửa răng rất khó, nhưng Bổn Vương đã thúc giục người ta. Ngươi yên tâm, không mấy ngày nữa sẽ mang răng giả về.”

Trước khi Ngũ Hoàng tử mang răng giả về, Tô Bạch cảm thấy Ngũ Hoàng tử chính là một phần tử kinh khủng, tốt nhất nên cách hắn càng xa càng tốt.

Nàng vừa định quay người đi, Ngũ Hoàng tử nói tiếp: “Mấy ngày gần đây trong kinh thành có một danh kỹ hết sức xinh đẹp, nghe nói tối nay sẽ lên đài biểu diễn, chỉ cần một trăm lượng. Ngươi có hứng thú đi xem một lát không?”

Tô Bạch kinh ngạc: “Ngũ Hoàng tử sao lại muốn mời ta đi?” Chỉ là… danh kỹ?!

Ngũ Hoàng tử nhẹ nhàng cười một tiếng: “Bổn Vương chỉ muốn đền bù cho ngươi, nếu như ngươi không muốn đi, cũng không sao.” Dứt lời, xoay người định đi.

“Ta đi, tất nhiên ta sẽ đi!” Tô Bạch vội vàng gọi hắn lại, nói: “Danh kỹ là thế nào, tất nhiên ta phải đi để mở rộng tầm mắt!”

Dứt lời, như suy nghĩ điều gì đó.

Ngũ Hoàng tử gật đầu một cái, nghiêng đầu nói: “Buổi tối ta tới đón ngươi.” Lời chưa dứt, người đã biến mất trong không khí.

Tô Bạch nhìn xa xăm, chép miệng….. danh kỹ?

Chậc, chẳng lẽ trong thế giới này, ngoài Băng Tuyết muốn làm danh kỹ đệ nhất, còn có cô nương nào ngu muội như Băng Tuyết, không chừa thủ đoạn sao?

Tô Bạch cực kỳ hiếu kỳ với vị danh kỹ kia. Nàng thật sự sốt ruột, không thể chờ thêm một giây phút nào nữa, rốt cuộc là cô nương nào giống Băng Tuyết lãng phí tài năng bản thân, thỏa mãn con mắt người đời.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương