Đánh Ngã Nữ Chính, Cự Tuyệt Làm Vật Hy Sinh
Chương 26: Phòng lớn, sáng sớm, trong lúc gặm bánh bao

Tô Bạch ngồi đối diện Miêu Miêu, Lâm Nhất Trinh mặc một bộ đồ đỏ ngồi bên cạnh Tô Bạch.

“Băng Tuyết sao rồi?” Tô Bạch miệng gặm cái bánh bao to, vừa như không chút để ý hỏi.

“Huyệt đạo trên người hai nam nhân của nàng ta sau hai canh giờ sẽ tự động được hóa giải, lúc này có lẽ đã mang nàng ta đi trị thương.” Lâm Nhất Trinh nói tiếp, trên mặt có mấy phần chán ghét.

Tô Bạch lặng yên, hai canh giờ này…………

“Lão tử không cần ăn bánh bao!” mặt Miêu Miêu lạnh lùng, nhìn bánh bao trên bàn vẻ ghét bỏ. Lúc này hắn đã thay Tô Bạch mua một bộ y phục đen như mực, nhưng lại làm nổi bật làn da trắng nõn của Miêu Miêu, mái tóc bạch kim chói mắt – dường như hấp dẫn toàn bộ ánh mắt mọi người.

Tô Bạch vội vàng cười làm lành: “Miêu Miêu, bánh bao này nhân thịt mà.”

Mắt Miêu Miêu di chuyển, lãnh đạm bức người, đôi mày xinh đẹp nhăn lại thành hàng: “Ta TMD không cần bánh bao!”

Tô Bạch miệng rút gân, ánh mắt của hắn tựa như một kẻ ngốc: “Miêu Miêu, ngươi sao vậy?”

Lâm Nhất Trinh thấy thế, vội vàng hòa giải: “Nếu Miêu Miêu không thích bánh bao, vậy thì không cần ăn.”

Miêu Miêu lạnh lùng, cả người tản ra khí lạnh, nhìn Lâm Nhất Trinh lẫm liệt nói: “Là ai cho phép ngươi gọi ta là Miêu Miêu đấy.”

Lâm Nhất Trinh: “……..”

Tô Bạch: “…………”

“Nướng một mẻ thịt dê cho lão tử, nếu không ta sẽ phá căn nhà này.” Dứt lời, mái tóc bạch kim tung bay trong gió, dáng vẻ động thủ đi phá nhà.

Tô Bạch cau mày nhìn hắn, trầm mặc.

Lâm Nhất Trinh vội vàng kéo Tô Bạch, nhẹ giọng hỏi: “Miêu Miêu hắn vẫn tính tình như vậy sao?”

Tô Bạch lắc đầu một cái, mắt vẫn nhìn Miêu Miêu như cũ, nghi ngờ nói: “Tối hôm qua rõ ràng không phải như vậy….” Đêm qua hắn hồn nhiên như đứa trẻ, ngay cả nụ hôn nam nữ trong mắt hắn cũng chỉ như hai khối thịt đụng nhau mà thôi. Nhưng đến sáng nay, hắn vô cùng khác thường không nhịn được trực tiếp nhảy từ cửa sổ xuống….”

Lâm Nhất Trinh cũng kinh ngạc, liếc nhìn Miêu Miêu, lại nhìn Tô Bạch cau mày: “Hắn rốt cuộc là thế nào?”

Tô Bạch lắc đầu một cái, nhưng trong lòng có chút hoảng sợ.

Nàng đi lên, đi tới bên cạnh Miêu Miêu, kéo tay hắn đi ra ngoài.

Miêu Miêu hừ lạnh một tiếng, nhưng không nói gì, mặc cho nàng lôi kéo, chỉ là thái độ gay gắt thối nát.

Đi thẳng đến một nơi không người, Tô Bạch mới thả lỏng tay hắn, nhìn thẳng vào mắt hắn, nghiêm túc nói: “Miêu Miêu, có phải ngươi mắc bệnh?”

Lúc này Tô Bạch không chú ý, lúc này nhìn lên mới phát hiện lúc này toàn thân Miêu Miêu toát ra hơi thở quỷ dị. Những đáng yêu đêm hôm qua đã biến đi đâu mất, trên mặt chỉ còn khí phách và kiêu ngạo, giống nhue vua loài sói!

Khóe môi hắn vẽ ra một đường cong nhỏ, hơi thở bá đạo thể hiện rõ ràng, đưa tay kéo Tô Bạch vào trong ngực, hừ lạnh một tiếng: “Cõi đời này, ta chỉ cho phép ngươi gọi ta là ‘Miêu Miêu’, những người khác nhất định không được.”

Dường như lúc này hắn đã biến thành một người khác so với đêm qua, mặc dù vẫn là vóc dáng này, nhưng phong cách đã hoàn toàn khác! Tô Bạch vây ở trong ngực hắn, chỉ cảm thấy khó thở, tim đập như sấm, Miêu Miêu như vậy hình như rất nguy hiểm.

“Không gọi ngươi là Miêu Miêu thì gọi ngươi là gì?” Tô Bạch cảm giác khí thế của mình như bị Miêu Miêu lấy hết, lúc nói ra tựa như không hề có chút sức lực.

“Văn Nhân Phi.”

Tô Bạch mở to mắt: “Sói cũng có tên sao?”

Trong mắt Miêu Miêu nhanh chóng lướt qua một tia ý lạnh, có lẽ nghĩ tới điều gì, chỉ nhanh chóng khôi phục lại như bình thường, vươn tay dán lên lưng nàng, túm túm tai nàng nói: “Sói cũng là một chủng tộc, giống như người.”

Chẳng biết tại sao, Tô Bạch run cả người theo bản năng, da gà đều nổi lên, nàng cười mỉa: “Rất tốt, rất tốt….”

Miêu Miêu tiếp tục ngang ngược, một tay nhấc Tô Bạch vào trong ngực mình: “Ngu xuẩn! Cười đến ngu ngốc, là muốn đi quyến rũ nam nhân sao?” ><

“………T_T” Tô Bạch khóc, chỉ có thể trơ mắt để mặc cho Miêu Miêu nhấc mình lên, tựa như đang nhấc một con lừa ngu ngốc. Vấn đề là nàng không thể nói nổi một câu phản bác, bởi vì nàng sợ Miêu Miêu đột nhiên nổi thú tính đem nàng lăn lộn vô số lần.

Trở lại khách điếm, Tô Bạch, Lâm Nhất Trinh và Miêu Miêu ba người vẫn ngồi ở vị trí như cũ, chỉ là bánh bao trên bàn giờ đã đổi lại thành thịt dê. Tô Bạch, Lâm Nhất Trinh không nói chuyện, chỉ lặng nhìn Miêu Miêu một mình gặm đùi dê, khí thế đằng đằng làm người ta nhìn đã thấy sợ mất mật.

Thật giống hổ nha, đêm qua nhìn rất đáng yêu, thế nào mới qua một buổi tối, bây giờ làm người ta rợn cả tóc gáy?

Trong lòng Tô Bạch vô cùng rối rắm. Miêu Miêu sẽ không phải là…. Nhân cách phân liệt chứ?

Nghĩ như vậy, nàng run càng mãnh liệt hơn. Nếu như nàng nhớ không lầm, người bệnh nhân cách phân liệt rất dễ dàng làm ra mọi hành vi đánh cướp giết chóc… Hành vi cực đoan, phá hỏng xã hội, gieo tai họa vào nhân gian.

Tô Bạch len lén nhìn Miêu Miêu, tính toán đợi đến tối sẽ đến gần hắn.

Miêu Miêu đang gặm đùi dê vô cùng sung sướng, lúc này ở cửa truyền đến một hồi xôn xao, chỉ nghe được bên cạnh có một tiếng vang lớn.

“Lục Hoàng tử, Lục Hoàng tử vì sao lại tới đây! Thật là một nam nhân tuyệt đại phong hoa!” (vô cùng "ẹp ai" ><)

“Lục Hoàng tử, Lục Hoàng tử, thiếp yêu chàng…”

“Chậc, cũng không nhìn vào gương một chút, chỉ có chút sắc này của ngươi mà dám để mắt Lục Hoàng tử!”

…………..

Tô Bạch và Lâm Nhất Trinh nghe thấy, liền trông thấy Lục Hoàng tử dịu dàng như ngọc lúc này đang bước vào cửa chính của khách điếm, một bộ áo xanh kết hợp với làn da trắng nõn hết sức nổi bật.

Tô Bạch cười một tiếng, rất hứng thú nhìn Lâm Nhất Trinh, phát hiện mặt Lâm Nhất Trinh đã sớm biến thành màu hồng, hồng y xinh đẹp, kiều diếm.

“Lục Hoàng tử quay đầu mỉm cười đẹp trăm vẻ đã tới, người khác đừng hòng nắm bắt cơ hội, chớ để công tử nho nhã tan nát cõi lòng mới phải.” Tô Bạch trêu ghẹo.

Lâm Nhất Trinh giận trách nhìn nàng một cái, nhưng cũng không phản bác.

Lục Hoàng tử đã đi vào, dứt khoát ngồi đối diện với Lâm Nhất Trinh.

Nhất thời toàn bộ ánh mắt trong khách điếm đều tập trung vào bàn này, trừ một cái đầu tóc bạch kim đang cắm cúi gặm đùi dê như một tên ngốc – Miêu Miêu, còn có một Lục Hoàng tử đẹp nhất Lăng quốc!

Khách điếm này như bốc hỏa! Đây là suy nghĩ trong lòng mọi người.

Tô Bạch cau mày, cảm thấy cứ ở đây tiếp tục làm kỳ đà cản mũi thật sự không ổn, liền đứng dậy, ánh mắt bảo Miêu Miêu đi theo mình.

Miêu Miêu cúi đầu gặm đùi dê, không thèm nhìn nàng.

Tô Bạch thử lại, Miêu Miêu vẫn không để ý tới như cũ.

Không còn cách khác, nàng gõ gõ bàn, nhẹ giọng nhắc nhở: “Miêu Miêu chúng ta nên trở về phòng…”

Miêu Miêu cũng không ngẩng đầu lên, tiếp tục gặm, hàm hồ nói: “TRở về phòng sao, về phòng thì sao có thịt dê!”

“………….” Tô Bạch giận, trực tiếp đoạt lấy đùi dê trong tay hắn lại, đi dọc theo cầu thang khách điếm. Lúc này trong mắt Miêu Miêu chỉ có đùi dê, lúc này đi theo như một ocn chó.

Lục Hoàng tử nhìn Tô Bạch và Miêu Miêu, cười nhạt nói: “Hai người này đúng là tuyệt phối.”

Lâm Nhất Trinh cúi đầu cười một tiếng, trên mặt có chút ửng đỏ, gật đầu một cái: “Lục Hoàng tử nói rất có lý.” – mặc dù thẹn thùng, có thể nói lời nói vẫn tự nhiên như cũ, không chút kiểu cách.

Hắn nhìn thẳng vào nàng: “Lâm cô nương, khách điếm này thực sự rất đơn sơ, nếu cô nương không ngại có thể vào phủ của ta, ăn uống cũng được đảm bảo.”

“Này….” Trên mặt Lâm Nhất Trinh có chút khó xử. “Làm phiền Vương gia không sao, nhưng nếu làm phiền Vương phi cơ thiếp thì thật là một lỗi rất lớn.” rõ ràng là thăm dò.

Trong mắt Lục Hoàng tử lóe lên nụ cười, thản nhiên nói: “Trong phủ ta không có Vương phi cơ thiếp.”

“Hả?” Lâm Nhất Trinh sửng sốt, nam nhân như hắn sao lại không chứa chấp bất kỳ cô nương nào khác?

Lục Hoàng tử tiếp tục thản nhiên như cũ: “Bất ngôn không tham lam, cả đời chỉ cần một người.”

“Bất Ngôn?” Lâm Nhất Trinh thì thầm.

“Lăng Bất Ngôn, là tên của ta.” Lục Hoàng tử nhìn nàng, cười như gió xuân.

Lâm Nhất Trinh rốt cuộc an tâm, hai mắt dịu dàng, nhẹ nhàng nói: “Như người nói.”

Cho đến khi Tô Bạch nâng đống ngân phiếu trong ngực mình ve vẩy trước mặt Miêu Miêu để đến phủ Vương gia cặp mắt nó sáng lên, cho tới bây giờ nàng chưa bao giờ vui vẻ như vậy. Điều này cho biết nàng không cần phải tốn tiền một căn phòng nhỏ cho Miêu Miêu, không cần tốn tiền mua đùi dê cho Miêu Miêu, còn có thể sớm gặp Ngũ Hoàng tử, chỉ cần gặp được Ngũ Hoàng tử thì sẽ gặp được Tiểu Hắc. Nàng có thể trở lại nước Hạ Lan như để trả thù tên nam nhân bỉ ổi. Sau khi trả thù xong, nàng có thể tiếp tục trở về sơn động sống một cuộc sống đòng ruộng.

--------------- một cuộc sống thật tốt đẹp!

“Ngu xuẩn! Cười đến mức ngu xuẩn, lại muốn câu dẫn nam nhân khác hả!” Miêu Miêu nhấc bổng Tô Bạch lên lưng, nâng nàng lên một độ cao vừa tầm.

“……….” Tô Bạch im lặng nhìn hắn, tựa như nhìn một đứa ngốc. Dáng vẻ này của nàng đừng bảo là đi quyến rũ nam nhân, nam nhân bình thường vừa nhìn thấy cũng đã sợ đến hồn bay phách lạc.”

“Lần trước là Cẩu Đản, chờ khi lão tử về sẽ giết hắn!” Miêu Miêu tiếp tục lạnh giọng, liếc xéo nàng.

“………” Tô Bạch thương hại nhìn hắn, tựa như đang nhìn một kẻ ngu ngốc. nhưng làm sao hắn có thể nhớ rõ như vậy?

“Ừm, rất tốt, giữ vẻ mặt như vậy, không nên cử động.” Miêu Miêu rốt cuộc cũng buông nàng xuống, “Chính là vẻ mặt như vậy, rất tốt.”

“……….” vì vậy Tô Bạch không thể tiếp tục giữ vẻ mặt thương hại nhìn hắn, nhìn hắn như một kẻ ngốc.

Lúc này Lục Hoàng tử và Lâm Nhất Trinh đã đến hậu viện phát triển gian tình, Tô Bạch dĩ nhiên sẽ không làm đèn cầy đứng đó, nàng dứt khoát để Miêu Miêu về lại phòng ngủ, mình thì bò lên ngọn núi giả trong viện, nằm ở trên đó phơi nắng.

Phủ Vương gia tất nhiên không thể so sánh với khách điếm, vô cùng xa hoa, tráng lệ, khí thế vương giả, núi giả, nước chảy, hoa cỏ cũng vô cùng vui tai vui mắt.

Tô Bạch nheo mất, mặc cho ánh mặt trời lười biếng chiếu lên người, hết sức thoải mái.

Mà đúng lúc này, ven đường vang lên hai tiếng đối thoại.

“oái, ngươi có thể nhìn thấy dung mạo của Ngũ Hoàng tử sao?”

“Ngũ Hoàng tử? Ngũ Hoàng tử cả ngày che mạng làm sao có thể dễ dàng nhìn thấy! Đừng đùa!”

“Nhưng…. Có lẽ ngươi không tin, mà ta nghe người ta nói, tướng mạo Ngũ Hoàng tử so với Vương gia chúng ta chỉ có hơn chứ không kém. Nhưng Ngũ Hoàng tử có kiếp số, không thể dùng bộ mặt thật, cho nên mới che lại!”

“Không muốn sống nữa? Sao dám ở đây nói loạn, nhanh đi làm việc, chớ nói!”

Hai giọng nói dần dần qua đi, rất nhanh không còn bóng dáng.

Tô Bạch nheo mắt lại, trong lòng chê cười. Cái gì vận mệnh kiếp số, cái gì nhất định không thể dùng bộ mặt thật, cũng chỉ là vì hắn có bốn cái răng hô mà thôi!

Dáng vẻ kia của hắn sao có thể so sánh với sự tao nhã lịch sự của Lục Hoàng tử?

Lúc này Tô Bạch cảm thấy nàng như vừa nghe xong một câu chuyện khôi hài.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương