Đánh Ngã Nữ Chính, Cự Tuyệt Làm Vật Hy Sinh
-
Chương 19: Trên đường, trong xe ngựa
****
Xe ngựa trùng trùng điệp điệp chạy nhanh gần bảy ngày, Tiểu Hắc cũng tỉnh lại như dự liệu của Ngũ Hoàng tử, nhìn qua khôi phục không tệ, ít nhất có thể đùa giỡn cùng Miêu Miêu, hơn nữa còn là chơi đùa rất vui vẻ.
Tuy Tô Bạch mỗi ngày đều lo lắng đề phòng, nhưng ít nhất cũng chưa từng gặp nguy hiểm, cũng không ngoài ý muốn xảy ra việc Băng Tuyết động đến thai khí vân vân. Nhìn Băng Tuyết khí sắc thân thể vẫn không khác thường lắm. Mà trên đường cả quà trình này duy nhất chỉ có một điều là Tô Bạch cảm thấy bất đắc dĩ là, hai người bên cạnh Băng Tuyết không biết bị người nào phế tay cứ nhìn Tô Bạch thân mật ôm Miêu Miêu, có lẽ trong lòng cảm giác tiếc thay Băng Tuyết. Mỗi ngày Tô Bạch đều cảm thấy ánh mắt ấy, vẻ mặt ấy như nói rằng ‘ngươi có đưa cho ta hay không, có đưa hay không, không đưa lão tử đánh chết ngươi’. Dáng vẻ ấy thật giống như nếu nàng không tặng Miêu Miêu cho Băng Tuyết thì thật có lỗi với trời, có lỗi với đất, có lỗi với vận mệnh NP của bọn họ. (sao tỷ lại liên tưởng giỏi thế nhỉ? Dự là ngày trước ở hiện đại tỷ là nghệ sĩ).
Tô Bạch và Miêu Miêu, Tiểu Hắc lăn lôn với nhau, dùng hành động biểu đạt mình có thể có lỗi với trời, có lỗi với đất, với vận mệnh NP của bọn họ nhưng không thể có lỗi với lương tâm của mình.
Ừm, rất tốt! Tô Bạch kéo vải che cửa xe ngựa, nhìn mặt trời đang lên từ phía xa, trong lòng dâng lên cảm giác mới lạ. Bởi vì chỉ cần một ngày đi đường nữa, nàng có thể thoát khỏi nước Hạ Lan, sang một nước khác.
Lúc này trời còn đang sớm, không khí còn vương đọng một tầng sương mây, ven đường hoa cỏ bừng bừng sức sống, từng giọt sương kiều diễm rũ xuống bên cạnh.
Tô Bạch lui người vào trong, đưa tay khoác lên người Miêu Miêu, mắt rạng rỡ.
Băng Tuyết cười nhạt nhìn nàng: “Tây Môn cô nương, có chuyện gì mà vui vẻ vậy?”
“Không có chuyện gì quan trọng, chỉ là nhìn trời rất đẹp, trong lòng cảm thấy vui vẻ.” Tô Bạch tùy tiện nói.
Băng Tuyết lại nở nụ cười càng đậm: “Thời tiết đẹp như thế, sao cô nương không làm mấy câu thơ nhỉ?”
Tô Bạch nghe vậy, cả người cứng ngắc. Làm thơ? Nàng là một kẻ chỉ biết chỉnh sửa bài ruột già xào. Làm thơ???
Dây là đang nói đến xuất khẩu thành thơ sao!!
Tô Bạch lau mồ hôi lạnh trên trán, vừa muốn cự tuyệt, lại nghe thấy Ngũ Hoàng tử ngồi đối diện nói: “Làm thơ thưởng từ? Rất tốt, rất tốt, bổn vương sớm nghe nói Băng Tuyết cô nương tài mạo song toàn, hôm nay vừa vặn có thể một lần no bụng sướng tai.”
Băng Tuyết cười thỏa mãn khác thường, nói: “Hư danh cũng chỉ là nghe đồn bậy thôi, Băng Tuyết thật không đảm đương nổi bốn chữ ‘tài mạo song toàn’ đâu.”
Tô Bạch vừa định nói, ‘đã như vậy ta liền giữ yên lặng để ta làm thôi’, Băng Tuyết lại mở miệng, “Chẳng qua được Ngũ Hoàng tử khen ngợi, Băng Tuyết không làm thơ chẳng phải là đại bất kính sao?”
Tô Bạch im lặng, may mắn duy nhất chính là vừa rồi không mở miệng nói lời này, nếu không chẳng phải là nàng đã chặn cơ hội biểu hiện lần đầu của Băng Tuyết sao?
Trong lúc nàng đang trầm mặc, Băng Tuyết đã từ từ mở miệng: “Tối hữu hạnh hoa phồn, chi chi nhược thủ đoàn. Tu tri nhất xuân thúc, mạc yếm bách hồi khán.” (nghĩa là: hoa hạnh nở nhiều nhất, cành cành từng đoàn. Cần biết xuân là ngắn, đừng không quay lại nhìn) *ù ù cạc cạc*. Giọng điệu này, so với nguyên tác còn sâu sắc hơn.
Tô Bạch tiếp tục im lặng, nàng không nói cho người khác biết nàng đã từng vô số lần lướt qua bài thơ này trên sách giáo khoa, chẳng lẽ đã từng lướt qua vô số lần để đổi lại một lần này kiểm nghiệm ‘ngoài khét trong sống’ sao? – đây là một vấn đề cần phải nghiên cứu sâu. Nàng im lặng, da gà nổi đầy người, tiếp tục phối hợp để ý đến lông trắng của Miêu Miêu.
“Thơ hay, thơ hay… không hổ là Băng Tuyết cô nương, quả thật người cũng như tên, rất thông minh.” Ngũ Hoàng tử sử dụng giọng nói kinh ngạc và đầy phô trương này của hắn. Sau này trên thế giới lại thêm một nam nhân bị thuyết phục bởi mị lực của mỹ nhân xuyên qua.
“Băng Tuyết cô nương thật là tài tình, bổn vương thật không nỡ gửi cô nương cho Lục đệ của ta.” Ngũ Hoàng tử hứng thú nói tiếp, lần nữa chứng minh mình là một nam nhân thật sự bị cảm phục bởi mị lực của mỹ nhân xuyên qua.
Tô Bạch đứng ở trong góc, cùng Miêu Miêu và Tiểu Hắc trợn tròn mắt nhìn người trước mặt đang nói, cảm thấy lúc này mà thêm cây dưa hồng tử (cây dưa gang) và dập đầu thì đúng là quá tuyệt.
Đáng tiếc không đợi đến lúc có thêm cây dưa hồng tử, ngược lại chờ được ánh mắt hứng thú buồn nôn của Ngũ Hoàng tử
Chỉ thấy hắn híp mắt, nháy mắt chỉ tay vào người nào đó đang ngồi trong góc, giọng nói truyền cảm, mị hoặc hết sức điên cuồng nói: “Tây Môn cô nương, đến lượt ngươi.”
Ta đập chết ngươi cái đồ cặn bã! Không cần dùng mị lực điên cuồng gầm thét với ta!
Đáng tiếc đối phương là người cận thị hạng nặng, cho nên tức giận của Tô Bạch trong mắt hắn vĩnh viễn không thấy!
Chỉ thấy hắn nheo mắt lại, nói: “Chẳng lẽ Tây Môn cô nương sợ sao?”
Mặc dù Tô Bạch rất muốn gật đầu, nhưng sự châm chọc trong mắt Băng Tuyết nói cho nàng biết, không đánh mà hàng là chiêu hèn nhát nhất! Vì vậy nàng ngẩng đầu, cũng cười mị hoặc điên cuồng với hắn: “Đừng nói làm thơ, lão nương ba tuổi mở miệng có thể nói thành văn! Ngươi nghe cho kỹ! Khụ khụ…. ‘Một con ngựa chạy trên đường. Hai cái miệng lượn quanh bên cạnh. Thật ra là ta có cảm giác, ngủ, nghỉ!’” Dứt lời ngáp to một cái.
Mặt Băng Tuyết xuất hiện vạch đen.
Sắc mặt Ngũ Hoàng tử và Băng Tuyết không khác nhau là mấy, chỉ hơn màu xanh một chút.
Tô Bạch dụi dụi con mắt, tựa như đang lẩm bẩm: “Miêu Miêu Tiểu Hắc, ngủ một lát, sáng sớm đã làm thơ tuyệt tác, thật là mệt mỏi.”
Dứt lời ôm Miêu Miêu vùi vào trong góc nhắm mắt. Miêu Miêu trong ngực giật giật lỗ tai, cũng nhắm mắt ngủ. Tiểu Hắc cười hữu nghị với Băng Tuyết, ngay sau đó cũng nhắm mắt, giả vờ ngủ.
Ngũ Hoàng tử ho khan một tiếng, hòa giải: “Tây Môn cô nương tính nết khác biệt, Băng Tuyết không cần để bụng!”
Băng Tuyết cười miễn cưỡng, sắc mặt càng đen hơn.
Tô Bạch cũng nhắm mắt. Nàng không quản được nhiều, chỉ cần qua ngày hôm nay, cách xa Lăng quốc một chút, gần nước giếng cũng gần một chút.
Nghĩ như vậy, nàng siết chặt Miêu Miêu đang nằm trên người.
Trong xe ngựa không khí lúc này càng thêm khác thường quỷ dị đột nhiên xuất hiện lay động khác thường khiến mọi người trong xe cũng bắt đầu lay động!
Tô Bạch quýnh lên, theo bản năng ngẩng đầu nhìn về Băng Tuyết, chỉ thấy Băng Tuyết trước tiên che kín bụng mình.
Nàng thấy xem ra Băng Tuyết đã biết mình có thai.
“Cái đồ hồ ly tinh, còn không mau ra ngoài chịu chết, dám quyến rũ nam nhân của ta, ngươi chán sống rồi sao?” vô cùng đột ngột ngoài xe ngựa bỗng vang lên một tiếng nói kiều diễm khác thường.
Tô Bạch nhíu máy, liếc mắt nhìn Băng Tuyết, thì ra là coi như nàng ta không tham gia hỉ sự trong chốn giang hồ thì cô nương mê luyến giáo chủ phong lưu cũng sẽ tìm đến cửa…. Nàng ôm Miêu Miêu chặt hơn, một tay khác nắm chặt cánh tay Tiểu Hắc, quyết định mặc kệ xảy ra chuyện gì cũng cách xa chút, mảy may không muốn kết thúc. Tóm lại phải cách Băng Tuyết càng xa càng tốt!
Xe ngựa trùng trùng điệp điệp chạy nhanh gần bảy ngày, Tiểu Hắc cũng tỉnh lại như dự liệu của Ngũ Hoàng tử, nhìn qua khôi phục không tệ, ít nhất có thể đùa giỡn cùng Miêu Miêu, hơn nữa còn là chơi đùa rất vui vẻ.
Tuy Tô Bạch mỗi ngày đều lo lắng đề phòng, nhưng ít nhất cũng chưa từng gặp nguy hiểm, cũng không ngoài ý muốn xảy ra việc Băng Tuyết động đến thai khí vân vân. Nhìn Băng Tuyết khí sắc thân thể vẫn không khác thường lắm. Mà trên đường cả quà trình này duy nhất chỉ có một điều là Tô Bạch cảm thấy bất đắc dĩ là, hai người bên cạnh Băng Tuyết không biết bị người nào phế tay cứ nhìn Tô Bạch thân mật ôm Miêu Miêu, có lẽ trong lòng cảm giác tiếc thay Băng Tuyết. Mỗi ngày Tô Bạch đều cảm thấy ánh mắt ấy, vẻ mặt ấy như nói rằng ‘ngươi có đưa cho ta hay không, có đưa hay không, không đưa lão tử đánh chết ngươi’. Dáng vẻ ấy thật giống như nếu nàng không tặng Miêu Miêu cho Băng Tuyết thì thật có lỗi với trời, có lỗi với đất, có lỗi với vận mệnh NP của bọn họ. (sao tỷ lại liên tưởng giỏi thế nhỉ? Dự là ngày trước ở hiện đại tỷ là nghệ sĩ).
Tô Bạch và Miêu Miêu, Tiểu Hắc lăn lôn với nhau, dùng hành động biểu đạt mình có thể có lỗi với trời, có lỗi với đất, với vận mệnh NP của bọn họ nhưng không thể có lỗi với lương tâm của mình.
Ừm, rất tốt! Tô Bạch kéo vải che cửa xe ngựa, nhìn mặt trời đang lên từ phía xa, trong lòng dâng lên cảm giác mới lạ. Bởi vì chỉ cần một ngày đi đường nữa, nàng có thể thoát khỏi nước Hạ Lan, sang một nước khác.
Lúc này trời còn đang sớm, không khí còn vương đọng một tầng sương mây, ven đường hoa cỏ bừng bừng sức sống, từng giọt sương kiều diễm rũ xuống bên cạnh.
Tô Bạch lui người vào trong, đưa tay khoác lên người Miêu Miêu, mắt rạng rỡ.
Băng Tuyết cười nhạt nhìn nàng: “Tây Môn cô nương, có chuyện gì mà vui vẻ vậy?”
“Không có chuyện gì quan trọng, chỉ là nhìn trời rất đẹp, trong lòng cảm thấy vui vẻ.” Tô Bạch tùy tiện nói.
Băng Tuyết lại nở nụ cười càng đậm: “Thời tiết đẹp như thế, sao cô nương không làm mấy câu thơ nhỉ?”
Tô Bạch nghe vậy, cả người cứng ngắc. Làm thơ? Nàng là một kẻ chỉ biết chỉnh sửa bài ruột già xào. Làm thơ???
Dây là đang nói đến xuất khẩu thành thơ sao!!
Tô Bạch lau mồ hôi lạnh trên trán, vừa muốn cự tuyệt, lại nghe thấy Ngũ Hoàng tử ngồi đối diện nói: “Làm thơ thưởng từ? Rất tốt, rất tốt, bổn vương sớm nghe nói Băng Tuyết cô nương tài mạo song toàn, hôm nay vừa vặn có thể một lần no bụng sướng tai.”
Băng Tuyết cười thỏa mãn khác thường, nói: “Hư danh cũng chỉ là nghe đồn bậy thôi, Băng Tuyết thật không đảm đương nổi bốn chữ ‘tài mạo song toàn’ đâu.”
Tô Bạch vừa định nói, ‘đã như vậy ta liền giữ yên lặng để ta làm thôi’, Băng Tuyết lại mở miệng, “Chẳng qua được Ngũ Hoàng tử khen ngợi, Băng Tuyết không làm thơ chẳng phải là đại bất kính sao?”
Tô Bạch im lặng, may mắn duy nhất chính là vừa rồi không mở miệng nói lời này, nếu không chẳng phải là nàng đã chặn cơ hội biểu hiện lần đầu của Băng Tuyết sao?
Trong lúc nàng đang trầm mặc, Băng Tuyết đã từ từ mở miệng: “Tối hữu hạnh hoa phồn, chi chi nhược thủ đoàn. Tu tri nhất xuân thúc, mạc yếm bách hồi khán.” (nghĩa là: hoa hạnh nở nhiều nhất, cành cành từng đoàn. Cần biết xuân là ngắn, đừng không quay lại nhìn) *ù ù cạc cạc*. Giọng điệu này, so với nguyên tác còn sâu sắc hơn.
Tô Bạch tiếp tục im lặng, nàng không nói cho người khác biết nàng đã từng vô số lần lướt qua bài thơ này trên sách giáo khoa, chẳng lẽ đã từng lướt qua vô số lần để đổi lại một lần này kiểm nghiệm ‘ngoài khét trong sống’ sao? – đây là một vấn đề cần phải nghiên cứu sâu. Nàng im lặng, da gà nổi đầy người, tiếp tục phối hợp để ý đến lông trắng của Miêu Miêu.
“Thơ hay, thơ hay… không hổ là Băng Tuyết cô nương, quả thật người cũng như tên, rất thông minh.” Ngũ Hoàng tử sử dụng giọng nói kinh ngạc và đầy phô trương này của hắn. Sau này trên thế giới lại thêm một nam nhân bị thuyết phục bởi mị lực của mỹ nhân xuyên qua.
“Băng Tuyết cô nương thật là tài tình, bổn vương thật không nỡ gửi cô nương cho Lục đệ của ta.” Ngũ Hoàng tử hứng thú nói tiếp, lần nữa chứng minh mình là một nam nhân thật sự bị cảm phục bởi mị lực của mỹ nhân xuyên qua.
Tô Bạch đứng ở trong góc, cùng Miêu Miêu và Tiểu Hắc trợn tròn mắt nhìn người trước mặt đang nói, cảm thấy lúc này mà thêm cây dưa hồng tử (cây dưa gang) và dập đầu thì đúng là quá tuyệt.
Đáng tiếc không đợi đến lúc có thêm cây dưa hồng tử, ngược lại chờ được ánh mắt hứng thú buồn nôn của Ngũ Hoàng tử
Chỉ thấy hắn híp mắt, nháy mắt chỉ tay vào người nào đó đang ngồi trong góc, giọng nói truyền cảm, mị hoặc hết sức điên cuồng nói: “Tây Môn cô nương, đến lượt ngươi.”
Ta đập chết ngươi cái đồ cặn bã! Không cần dùng mị lực điên cuồng gầm thét với ta!
Đáng tiếc đối phương là người cận thị hạng nặng, cho nên tức giận của Tô Bạch trong mắt hắn vĩnh viễn không thấy!
Chỉ thấy hắn nheo mắt lại, nói: “Chẳng lẽ Tây Môn cô nương sợ sao?”
Mặc dù Tô Bạch rất muốn gật đầu, nhưng sự châm chọc trong mắt Băng Tuyết nói cho nàng biết, không đánh mà hàng là chiêu hèn nhát nhất! Vì vậy nàng ngẩng đầu, cũng cười mị hoặc điên cuồng với hắn: “Đừng nói làm thơ, lão nương ba tuổi mở miệng có thể nói thành văn! Ngươi nghe cho kỹ! Khụ khụ…. ‘Một con ngựa chạy trên đường. Hai cái miệng lượn quanh bên cạnh. Thật ra là ta có cảm giác, ngủ, nghỉ!’” Dứt lời ngáp to một cái.
Mặt Băng Tuyết xuất hiện vạch đen.
Sắc mặt Ngũ Hoàng tử và Băng Tuyết không khác nhau là mấy, chỉ hơn màu xanh một chút.
Tô Bạch dụi dụi con mắt, tựa như đang lẩm bẩm: “Miêu Miêu Tiểu Hắc, ngủ một lát, sáng sớm đã làm thơ tuyệt tác, thật là mệt mỏi.”
Dứt lời ôm Miêu Miêu vùi vào trong góc nhắm mắt. Miêu Miêu trong ngực giật giật lỗ tai, cũng nhắm mắt ngủ. Tiểu Hắc cười hữu nghị với Băng Tuyết, ngay sau đó cũng nhắm mắt, giả vờ ngủ.
Ngũ Hoàng tử ho khan một tiếng, hòa giải: “Tây Môn cô nương tính nết khác biệt, Băng Tuyết không cần để bụng!”
Băng Tuyết cười miễn cưỡng, sắc mặt càng đen hơn.
Tô Bạch cũng nhắm mắt. Nàng không quản được nhiều, chỉ cần qua ngày hôm nay, cách xa Lăng quốc một chút, gần nước giếng cũng gần một chút.
Nghĩ như vậy, nàng siết chặt Miêu Miêu đang nằm trên người.
Trong xe ngựa không khí lúc này càng thêm khác thường quỷ dị đột nhiên xuất hiện lay động khác thường khiến mọi người trong xe cũng bắt đầu lay động!
Tô Bạch quýnh lên, theo bản năng ngẩng đầu nhìn về Băng Tuyết, chỉ thấy Băng Tuyết trước tiên che kín bụng mình.
Nàng thấy xem ra Băng Tuyết đã biết mình có thai.
“Cái đồ hồ ly tinh, còn không mau ra ngoài chịu chết, dám quyến rũ nam nhân của ta, ngươi chán sống rồi sao?” vô cùng đột ngột ngoài xe ngựa bỗng vang lên một tiếng nói kiều diễm khác thường.
Tô Bạch nhíu máy, liếc mắt nhìn Băng Tuyết, thì ra là coi như nàng ta không tham gia hỉ sự trong chốn giang hồ thì cô nương mê luyến giáo chủ phong lưu cũng sẽ tìm đến cửa…. Nàng ôm Miêu Miêu chặt hơn, một tay khác nắm chặt cánh tay Tiểu Hắc, quyết định mặc kệ xảy ra chuyện gì cũng cách xa chút, mảy may không muốn kết thúc. Tóm lại phải cách Băng Tuyết càng xa càng tốt!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook