Danh Môn
-
Chương 627: Hai đế gặp gỡ (b)
Mã vui mừng, cứ như vậy thì kỳ thật lão cũng không có chút xíu tổn thất. Đến lúc đó chỉ cần trao ruộng đất bồi thường được cấp tại quân An Tây ở Tây Vực cho đứa con thứ đi lính. Lúc này lão lập tức khom người thi lễ “ Thần đa tạ ân đức của bệ hạ.”
“ Mã Tướng quân vì nước trấn thủ biên cương, trẫm sẽ tuyệt không bạc đãi khanh.” Trương Hoán cười khoát tay rồi không nói thêm chuyện này nữa. Hắn nhìn ruộng đất phì nhiêu dưới bầu trời mênh mông xanh thẳm, trong lòng không khỏi cảm khái vạn phần. Nơi này là ruộng đất dự trữ của hắn, là một món của chìm quý giá nhất mà hắn lưu cho hậu thế, có thể còn có Thổ Hỏa La, có thể còn có thêm phía nam Thiên Trúc.
Ba ngày sau, trên bờ sông Dược Sát Thủy cách phía tây Thác Chiết Thành hơn năm mươi dặm nổi lên mấy trăm chiếc lều trại loại lớn. Đây là nơi hoàng đế bệ hạ Đại Đường cùng bệ hạ Cáp Lý Đại Thực chính thức gặp gỡ. Vì lần gặp gỡ này, song phương ước chừng chuẩn bị trong thời gian một năm rưỡi. Đại Thực ba lần phái sứ thần đến Trường An để bàn về ký kết điều ước hòa bình song phương, xác định phân chia song phương biên giới, tham thảo hai nước tiến thêm một bước đủ loại biện pháp để mở rộng mậu dịch. Không chỉ có là những vấn đề lớn này, mặt khác còn bao gồm địa điểm gặp gỡ song phương, quy cách, binh lực hộ giá song phương xuất động, phân bố quân đội .v..v... Rất nhiều vấn đề có tính chi tiết tính cũng nhất loạt tiến hành hiệp thương. Trải qua một năm rưỡi tỉ mỉ chuẩn bị, rốt cục mới nghênh đón đế vương hai nước tham dự cuộc gặp gỡ vượt thời đại.
Lần này Tướng Quốc cùng đi với Trương Hoán đến đây là Lễ Bộ Thượng Thư Dương Viêm, mà cùng đi với Lạp Hi Đức chính là Mặc Hãn Mặc Đức Mễ Lan Đức Lạp- Tổng giám Thuế vụ đế quốc A Bạt Tư. Đúng giờ Tỵ buổi sáng, cùng với tiếng chuông ngân vang trên cầu bắc qua Dược Sát Thủy, tùy tùng hai nước đã sớm chờ cách vài dặm bắt đầu lần lượt vào địa điểm. Đầu tiên là quan viên trù bị song phương đến nơi để xác định các loại chuẩn bị có phù hợp thỏa thuận song phương đạt được trước đó hay không. Còn phải xác định nhân số quân đội song phương cùng cự ly đóng quân. Sau khi tất cả đều không cósai sót thì đế vương hai nước mới có ba trăm tên thị vệ bảo hộ đi vào bàn. Đảm nhiệm phiên dịch hôm nay đúng là sứ thần Đại Đường Thôi Diệu tạm trú ở Ba Cách Đạt ( Bát đa). Hiện tại hắn đã không chỉ là quan viên Đại Đường, đồng thời hắn cũng được Lạp Hi Đức bổ nhiệm làm phó quán trưởng thư viện Ba Cách Đạt.
Thôi Diệu đi theo Lạp Hi Đức cùng vào hội trường, thời gian gặp gỡ chính thức đã đến. Hai quốc vương đều nghỉ ngơi ở trong lều lớn của mình. Thôi Diệu liền thừa dịp cơ hội này, đi tới trướng của Trương Hoán.
“ Xin thông báo bệ hạ, thần Thôi Diệu cầu kiến.”
Thị vệ vào trướng đi bẩm báo, chỉ chốc lát liền đi ra bảo: “ Bệ hạ lệnh ngươi đi vào gặp ngài.”
Thôi Diệu vén màn trướng lên đi vào trong lều lớn. Trong đại trướng tiếng nhạc rộn rã, mười mấy thiếu nữ mơn mởn hát hay múa giỏi đến từ Ba Cách Đạt đang biểu diễn vũ đạo dân tộc phong cách đậm đặc chất đạo Hồi cho vị quân chủ phương đông xem. Các nàng vòng eo mảnh mai, cánh tay trắng như tuyết đang múa điệu vũ đặc biệt, trong đôi mắt đa tình thấy được sóng mắt lưu động.
Trương Hoán đang nằm nghiêng trên đệm mềm rất có hứng thú xem kỹ thuật nhảy của các thiếu nữ Đại Thực. Thôi Diệu bước nhanh đến quỳ hai đầu gối xuống mà bẩm: “ Thần Thôi Diệu tham kiến hoàng đế bệ hạ.”
Trương Hoán lập tức khoát tay, tiếng nhạc réo rắt chợt ngừng. Nhạc công cùng các thiếu nữ nhanh chóng lui ra. Trương Hoán liếc nhìn Thôi Diệu, thấy tướng mạo hắn so với trước đây cũng không khác nhau nhiều lắm nhưng lại mặc một bộ áo bào đen của người Đại Thực. Trương Hoán tức giận cười nói: “ Ngươi hiện tại rốt cuộc là người Đại Đường hay là người Đại Thực. Trẫm thật có hơi hồ đồ .”
Thôi Diệu bị dọa phát hoảng, hắn lập tức nơm nớp lo sợ đáp: “ Bệ hạ, thần không có cải theo đạo Islam, vẫn là con dân Đại Đường. Thần tại Ba Cách Đạt trung thực chấp hành ý chỉ của bệ hạ về việc truyền bá lịch sử văn hóa Trung Nguyên sang phương tây.”
Trương Hoán khẽ gật đầu, nói với hắn tình ý sâu xa: “ Không quên gốc vốn là chuyện tốt, nhưng trẫm hy vọng khanh có thể hoàn toàn dung nhập vào trong văn hóa Đại Thực. Trẫm tuyệt không phản đối khanh thờ phụng tôn giáo của bọn họ. Trẫm chỉ hy vọng nhiều năm sau, khi khanh trở lại Trường An thì có thể đem tinh túy văn hóa Đại Thực truyền vào Đại Đường. Trẫm hy vọng khanh có thể trở thành cầu nối liên thông văn minh đông tây. Khanh hiểu rõ ý tứ của trẫm chứ?”
Thôi Diệu đương nhiên hiểu rõ ý của Hoàng thượng, giờ phút này trong lòng hắn kích động dị thường bèn nói vô cùng nghiêm túc: “ Thần xin ghi nhớ lời bệ hạ dặn bảo, nhất định sẽ không phụ lòng hy vọng tha thiết của bệ hạ đối với thần.”
“ Tình hình Diệp Cáp Nhã như thế nào?” Trương Hoán lại hỏi. Đầu năm nay Đại Đường đáp ứng yêu cầu của Đại Thực, rốt cục đem Diệp Cáp Nhã bị giam giữ gần một năm đưa trả lại cho người Đại Thực. Đối với kết cục của hắn thì Trương Hoán khá là có hứng thú.
“ Hắn đã chết.” Thôi Diệu thở dài đáp: “ Lạp Hi Đức dùng muối khối xây tại Mộc Lộc một tòa thành, giam giữ Diệp Cáp Nhã cùng con trưởng Pháp Đức Lặc của hắn trong tòa thành này. Vào một đêm tháng năm, Lạp Hi Đức sai người cố tình xả nước vào góc tường tòa thành. Kết quả tòa thành sụp đổ, đè chết hai cha con bọn họ ở trong tòa thành. A Ba Thi cùng con cái của nàng cũng bị ban cho cái chết. .”
Trương Hoán im lặng không nói gì, đối với sự quyết đoán và ác nghiệt vô tình của Lạp Hi Đức, thủ đoạn của mình có phải hơi nhân từ quá đáng chăng? Trương Hoán cười khổ một hồi, đúng sai ưu khuyết chỗ này nếu không đến hàng trăm năm sau thì ai có thể thấy rõ đây?
Lúc này, tiếng chuông du dương từ bên hội trường chính truyền đến. Đã đến giờ chính thức gặp gỡ. Trương Hoán đứng lên, vài tên tùy tùng vội vàng chỉnh lý y quan cho hắn rồi lập tức vây quanh hắn đi về hướng hội trường chính.
Hội trường chính là một lều trướng tròn thật lớn màu trắng không có cửa ngăn. Bên trong trướng chia ra làm hai, ở giữa là một cái bàn rộng rãi. Chính giữa bàn bày biện một cái bình hoa, trong bình hoa tươi nở rộ. Giờ phút này, bộ phận tùy tùng và đại thần hộ tống cùng với quan viên chủ sự của hai bên đều đã có mặt đủ đang đứng yên chờ đợi quân chủ hai nước đến. Trong đại trướng tràn ngập được một bầu không khí áp lực và căng thẳng làm cho người ta thở không nổi.
Trương Hoán bước nhanh đi đến trước cửa trướng, đúng lúc Lạp Hi Đức cũng từ đối diện đi tới. Hai người ở trước lều trại lại không hẹn mà gặp nên đồng thời dừng bước nhìn đối phương từ trên xuống dưới. Hai người bọn họ tuổi tương đương, nhưng so sánh với nhau thì Trương Hoán da ngăm đen có vẻ hơi già hơn một chút, cái đó có liên quan tới việc hắn quanh năm chinh chiến. Còn Lạp Hi Đức lại da trắng nõn mà nhỏ gầy, mang theo một loại khí chất quý tộc đặc hữu . Nhưng có một điều thì bọn họ lại giống nhau, đó chính là tận xương tủy bọn họ lộ ra vương khí. Đây là một loại uy nghiêm quân lâm thiên hạ, một loại khí phách nắm trong tay vạn lý giang sơn.
Thôi Diệu đi ở phía sau Trương Hoán vội vàng giới thiệu với Lạp Hi Đức: “ Cáp Lý bệ hạ. Đây chính là hoàng đế bệ hạ Đại Đường chúng ta.”
Lạp Hi Đức nhìn hết sức chăm chú vào Trương Hoán, trên mặt của hắn hiện lên một nụ cười mê người, tay đặt trước ngực khom người thi lễ với Trương Hoán. Lại dùng Hán ngữ hổ lốn để nói: “ Ta chính là Đại Thực Cáp Lý Lạp Hi Đức, thật cao hứng nhìn thấy ngài, hoàng đế bệ hạ Đại Đường tôn kính.”
Trương Hoán cũng chắp tay hoàn lễ cười nói: “ Ta cũng vô cùng cao hứng nhìn thấy ngài. Từ chiến dịch Toái Diệp ta biết ngài là một đối thủ đáng tôn kính, mà hiện tại ta và ngài lại trở thành bằng hữu chân thành.”
Ánh mắt hai người vừa gặp nhau thì cùng cười ha ha, bọn họ vỗ lưng lẫn nhau rồi cùng sóng vai đi vào lều lớn. Vua của hai nước cất tiếng cười lập tức làm cho bầu không khí căng thẳng trong đại trướng hòa dịu đi, trên mặt ai nấy đều tươi cười. Lúc này, Lễ Bộ Thượng Thư Dương Viêm quản lý giao tiếp với Đại Thực đi lên trước khom người thi lễ “ Bệ hạ, hết thảy đều đã chuẩn bị thỏa đáng.” Trương Hoán cùng Lạp Hi Đức nhìn nhau cười một tiếng rồi đều tự đi tới chỗ ngồi đã thu xếp trước mà ngồi xuống, Thôi Diệu thì ngồi ở một bên. Làm vua nước chủ nhà, Trương Hoán mở miệng nói trước: “ Hai nước chúng ta tuy lân cận, nhưng lại cách xa nhau xa xôi. Lần tụ hội này đây ta và ngài phải mất thời gian gần một năm rưỡi để chuẩn bị. Hy vọng chúng ta có thể quý trọng cơ hội lần này, với thành ý lớn nhất để giải quyết có hiệu quả rõ ràng mâu thuẫn hiện có giữa hai nước, nguyện Đại Đường và Đại Thực có thể chung sống hòa bình cùng có lợi, quên đi bất hòa trước đây để suy nghĩ về tương lai.”
Thôi Diệu nhanh chóng phiên dịch lời của Trương Hoán ra tiếng A Bá ( Arab), Lạp Hi Đức hết sức chăm chú lắng nghe mỗi một lời Trương Hoán nói. Phải nói trong thời gian một năm rưỡi này, song phương qua lại đàm phán mấy lần, trên cơ bản đã giải quyết mâu thuẫn hãy còn tồn tại. Hòa bình cùng có lợi là quan điểm chủ yếu của hội nghị lần này. Sự thực, hai vị quân chủ gặp gỡ kỳ thật để chính thức ký tên vào mỗi bản văn thư đã đạt được thoả thuận trước đó. Bao gồm hai nước ngưng chiến toàn diện trong ba mươi năm, thừa nhận vùng đất song phương thực sự khống chế, mở rộng trao đổi mậu dịch và văn hóa, trao đổi tù binh, xác lập lòng tin lẫn nhau về quân sự, thi hành khoan dung tôn giáo, hỗ trợ lẫn nhau và không ủng hộ kẻ địch của đối tác .v..v... Hai mươi mấy bản văn thư chính thức phải ký tên, song phương còn muốn thành lập phủ Hợp Tác tại Tát Mã Nhĩ Hãn để phụ trách toàn diện việc triển khai thực tế mỗi hạng mục giữa hai nước.
“ Mã Tướng quân vì nước trấn thủ biên cương, trẫm sẽ tuyệt không bạc đãi khanh.” Trương Hoán cười khoát tay rồi không nói thêm chuyện này nữa. Hắn nhìn ruộng đất phì nhiêu dưới bầu trời mênh mông xanh thẳm, trong lòng không khỏi cảm khái vạn phần. Nơi này là ruộng đất dự trữ của hắn, là một món của chìm quý giá nhất mà hắn lưu cho hậu thế, có thể còn có Thổ Hỏa La, có thể còn có thêm phía nam Thiên Trúc.
Ba ngày sau, trên bờ sông Dược Sát Thủy cách phía tây Thác Chiết Thành hơn năm mươi dặm nổi lên mấy trăm chiếc lều trại loại lớn. Đây là nơi hoàng đế bệ hạ Đại Đường cùng bệ hạ Cáp Lý Đại Thực chính thức gặp gỡ. Vì lần gặp gỡ này, song phương ước chừng chuẩn bị trong thời gian một năm rưỡi. Đại Thực ba lần phái sứ thần đến Trường An để bàn về ký kết điều ước hòa bình song phương, xác định phân chia song phương biên giới, tham thảo hai nước tiến thêm một bước đủ loại biện pháp để mở rộng mậu dịch. Không chỉ có là những vấn đề lớn này, mặt khác còn bao gồm địa điểm gặp gỡ song phương, quy cách, binh lực hộ giá song phương xuất động, phân bố quân đội .v..v... Rất nhiều vấn đề có tính chi tiết tính cũng nhất loạt tiến hành hiệp thương. Trải qua một năm rưỡi tỉ mỉ chuẩn bị, rốt cục mới nghênh đón đế vương hai nước tham dự cuộc gặp gỡ vượt thời đại.
Lần này Tướng Quốc cùng đi với Trương Hoán đến đây là Lễ Bộ Thượng Thư Dương Viêm, mà cùng đi với Lạp Hi Đức chính là Mặc Hãn Mặc Đức Mễ Lan Đức Lạp- Tổng giám Thuế vụ đế quốc A Bạt Tư. Đúng giờ Tỵ buổi sáng, cùng với tiếng chuông ngân vang trên cầu bắc qua Dược Sát Thủy, tùy tùng hai nước đã sớm chờ cách vài dặm bắt đầu lần lượt vào địa điểm. Đầu tiên là quan viên trù bị song phương đến nơi để xác định các loại chuẩn bị có phù hợp thỏa thuận song phương đạt được trước đó hay không. Còn phải xác định nhân số quân đội song phương cùng cự ly đóng quân. Sau khi tất cả đều không cósai sót thì đế vương hai nước mới có ba trăm tên thị vệ bảo hộ đi vào bàn. Đảm nhiệm phiên dịch hôm nay đúng là sứ thần Đại Đường Thôi Diệu tạm trú ở Ba Cách Đạt ( Bát đa). Hiện tại hắn đã không chỉ là quan viên Đại Đường, đồng thời hắn cũng được Lạp Hi Đức bổ nhiệm làm phó quán trưởng thư viện Ba Cách Đạt.
Thôi Diệu đi theo Lạp Hi Đức cùng vào hội trường, thời gian gặp gỡ chính thức đã đến. Hai quốc vương đều nghỉ ngơi ở trong lều lớn của mình. Thôi Diệu liền thừa dịp cơ hội này, đi tới trướng của Trương Hoán.
“ Xin thông báo bệ hạ, thần Thôi Diệu cầu kiến.”
Thị vệ vào trướng đi bẩm báo, chỉ chốc lát liền đi ra bảo: “ Bệ hạ lệnh ngươi đi vào gặp ngài.”
Thôi Diệu vén màn trướng lên đi vào trong lều lớn. Trong đại trướng tiếng nhạc rộn rã, mười mấy thiếu nữ mơn mởn hát hay múa giỏi đến từ Ba Cách Đạt đang biểu diễn vũ đạo dân tộc phong cách đậm đặc chất đạo Hồi cho vị quân chủ phương đông xem. Các nàng vòng eo mảnh mai, cánh tay trắng như tuyết đang múa điệu vũ đặc biệt, trong đôi mắt đa tình thấy được sóng mắt lưu động.
Trương Hoán đang nằm nghiêng trên đệm mềm rất có hứng thú xem kỹ thuật nhảy của các thiếu nữ Đại Thực. Thôi Diệu bước nhanh đến quỳ hai đầu gối xuống mà bẩm: “ Thần Thôi Diệu tham kiến hoàng đế bệ hạ.”
Trương Hoán lập tức khoát tay, tiếng nhạc réo rắt chợt ngừng. Nhạc công cùng các thiếu nữ nhanh chóng lui ra. Trương Hoán liếc nhìn Thôi Diệu, thấy tướng mạo hắn so với trước đây cũng không khác nhau nhiều lắm nhưng lại mặc một bộ áo bào đen của người Đại Thực. Trương Hoán tức giận cười nói: “ Ngươi hiện tại rốt cuộc là người Đại Đường hay là người Đại Thực. Trẫm thật có hơi hồ đồ .”
Thôi Diệu bị dọa phát hoảng, hắn lập tức nơm nớp lo sợ đáp: “ Bệ hạ, thần không có cải theo đạo Islam, vẫn là con dân Đại Đường. Thần tại Ba Cách Đạt trung thực chấp hành ý chỉ của bệ hạ về việc truyền bá lịch sử văn hóa Trung Nguyên sang phương tây.”
Trương Hoán khẽ gật đầu, nói với hắn tình ý sâu xa: “ Không quên gốc vốn là chuyện tốt, nhưng trẫm hy vọng khanh có thể hoàn toàn dung nhập vào trong văn hóa Đại Thực. Trẫm tuyệt không phản đối khanh thờ phụng tôn giáo của bọn họ. Trẫm chỉ hy vọng nhiều năm sau, khi khanh trở lại Trường An thì có thể đem tinh túy văn hóa Đại Thực truyền vào Đại Đường. Trẫm hy vọng khanh có thể trở thành cầu nối liên thông văn minh đông tây. Khanh hiểu rõ ý tứ của trẫm chứ?”
Thôi Diệu đương nhiên hiểu rõ ý của Hoàng thượng, giờ phút này trong lòng hắn kích động dị thường bèn nói vô cùng nghiêm túc: “ Thần xin ghi nhớ lời bệ hạ dặn bảo, nhất định sẽ không phụ lòng hy vọng tha thiết của bệ hạ đối với thần.”
“ Tình hình Diệp Cáp Nhã như thế nào?” Trương Hoán lại hỏi. Đầu năm nay Đại Đường đáp ứng yêu cầu của Đại Thực, rốt cục đem Diệp Cáp Nhã bị giam giữ gần một năm đưa trả lại cho người Đại Thực. Đối với kết cục của hắn thì Trương Hoán khá là có hứng thú.
“ Hắn đã chết.” Thôi Diệu thở dài đáp: “ Lạp Hi Đức dùng muối khối xây tại Mộc Lộc một tòa thành, giam giữ Diệp Cáp Nhã cùng con trưởng Pháp Đức Lặc của hắn trong tòa thành này. Vào một đêm tháng năm, Lạp Hi Đức sai người cố tình xả nước vào góc tường tòa thành. Kết quả tòa thành sụp đổ, đè chết hai cha con bọn họ ở trong tòa thành. A Ba Thi cùng con cái của nàng cũng bị ban cho cái chết. .”
Trương Hoán im lặng không nói gì, đối với sự quyết đoán và ác nghiệt vô tình của Lạp Hi Đức, thủ đoạn của mình có phải hơi nhân từ quá đáng chăng? Trương Hoán cười khổ một hồi, đúng sai ưu khuyết chỗ này nếu không đến hàng trăm năm sau thì ai có thể thấy rõ đây?
Lúc này, tiếng chuông du dương từ bên hội trường chính truyền đến. Đã đến giờ chính thức gặp gỡ. Trương Hoán đứng lên, vài tên tùy tùng vội vàng chỉnh lý y quan cho hắn rồi lập tức vây quanh hắn đi về hướng hội trường chính.
Hội trường chính là một lều trướng tròn thật lớn màu trắng không có cửa ngăn. Bên trong trướng chia ra làm hai, ở giữa là một cái bàn rộng rãi. Chính giữa bàn bày biện một cái bình hoa, trong bình hoa tươi nở rộ. Giờ phút này, bộ phận tùy tùng và đại thần hộ tống cùng với quan viên chủ sự của hai bên đều đã có mặt đủ đang đứng yên chờ đợi quân chủ hai nước đến. Trong đại trướng tràn ngập được một bầu không khí áp lực và căng thẳng làm cho người ta thở không nổi.
Trương Hoán bước nhanh đi đến trước cửa trướng, đúng lúc Lạp Hi Đức cũng từ đối diện đi tới. Hai người ở trước lều trại lại không hẹn mà gặp nên đồng thời dừng bước nhìn đối phương từ trên xuống dưới. Hai người bọn họ tuổi tương đương, nhưng so sánh với nhau thì Trương Hoán da ngăm đen có vẻ hơi già hơn một chút, cái đó có liên quan tới việc hắn quanh năm chinh chiến. Còn Lạp Hi Đức lại da trắng nõn mà nhỏ gầy, mang theo một loại khí chất quý tộc đặc hữu . Nhưng có một điều thì bọn họ lại giống nhau, đó chính là tận xương tủy bọn họ lộ ra vương khí. Đây là một loại uy nghiêm quân lâm thiên hạ, một loại khí phách nắm trong tay vạn lý giang sơn.
Thôi Diệu đi ở phía sau Trương Hoán vội vàng giới thiệu với Lạp Hi Đức: “ Cáp Lý bệ hạ. Đây chính là hoàng đế bệ hạ Đại Đường chúng ta.”
Lạp Hi Đức nhìn hết sức chăm chú vào Trương Hoán, trên mặt của hắn hiện lên một nụ cười mê người, tay đặt trước ngực khom người thi lễ với Trương Hoán. Lại dùng Hán ngữ hổ lốn để nói: “ Ta chính là Đại Thực Cáp Lý Lạp Hi Đức, thật cao hứng nhìn thấy ngài, hoàng đế bệ hạ Đại Đường tôn kính.”
Trương Hoán cũng chắp tay hoàn lễ cười nói: “ Ta cũng vô cùng cao hứng nhìn thấy ngài. Từ chiến dịch Toái Diệp ta biết ngài là một đối thủ đáng tôn kính, mà hiện tại ta và ngài lại trở thành bằng hữu chân thành.”
Ánh mắt hai người vừa gặp nhau thì cùng cười ha ha, bọn họ vỗ lưng lẫn nhau rồi cùng sóng vai đi vào lều lớn. Vua của hai nước cất tiếng cười lập tức làm cho bầu không khí căng thẳng trong đại trướng hòa dịu đi, trên mặt ai nấy đều tươi cười. Lúc này, Lễ Bộ Thượng Thư Dương Viêm quản lý giao tiếp với Đại Thực đi lên trước khom người thi lễ “ Bệ hạ, hết thảy đều đã chuẩn bị thỏa đáng.” Trương Hoán cùng Lạp Hi Đức nhìn nhau cười một tiếng rồi đều tự đi tới chỗ ngồi đã thu xếp trước mà ngồi xuống, Thôi Diệu thì ngồi ở một bên. Làm vua nước chủ nhà, Trương Hoán mở miệng nói trước: “ Hai nước chúng ta tuy lân cận, nhưng lại cách xa nhau xa xôi. Lần tụ hội này đây ta và ngài phải mất thời gian gần một năm rưỡi để chuẩn bị. Hy vọng chúng ta có thể quý trọng cơ hội lần này, với thành ý lớn nhất để giải quyết có hiệu quả rõ ràng mâu thuẫn hiện có giữa hai nước, nguyện Đại Đường và Đại Thực có thể chung sống hòa bình cùng có lợi, quên đi bất hòa trước đây để suy nghĩ về tương lai.”
Thôi Diệu nhanh chóng phiên dịch lời của Trương Hoán ra tiếng A Bá ( Arab), Lạp Hi Đức hết sức chăm chú lắng nghe mỗi một lời Trương Hoán nói. Phải nói trong thời gian một năm rưỡi này, song phương qua lại đàm phán mấy lần, trên cơ bản đã giải quyết mâu thuẫn hãy còn tồn tại. Hòa bình cùng có lợi là quan điểm chủ yếu của hội nghị lần này. Sự thực, hai vị quân chủ gặp gỡ kỳ thật để chính thức ký tên vào mỗi bản văn thư đã đạt được thoả thuận trước đó. Bao gồm hai nước ngưng chiến toàn diện trong ba mươi năm, thừa nhận vùng đất song phương thực sự khống chế, mở rộng trao đổi mậu dịch và văn hóa, trao đổi tù binh, xác lập lòng tin lẫn nhau về quân sự, thi hành khoan dung tôn giáo, hỗ trợ lẫn nhau và không ủng hộ kẻ địch của đối tác .v..v... Hai mươi mấy bản văn thư chính thức phải ký tên, song phương còn muốn thành lập phủ Hợp Tác tại Tát Mã Nhĩ Hãn để phụ trách toàn diện việc triển khai thực tế mỗi hạng mục giữa hai nước.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook