Danh Môn
Chương 587: Diệt cỏ tận gốc (b)

Mười lăm ngày sau, Thôi Diệu đã tới thủ phủ Hô La San là Mộc Lộc Thành, đây chính là nơi khởi đầu của vương triều A Bạt Tư, khoảng năm mươi năm trước. Người Hô La San là đội ngũ những người đã tham gia vào chiến tranh vương triều Ngũ Mạch Diệp, cuối cùng thành lập nên vương triều A Bạt Tư. Bởi vậy người Hô La San đang được hưởng địa vị rất cao trong cả nước. Bọn họ chỉ cần nộp thiên khóa, mà không phải chịu các gánh nặng về thuế má khác, Mộc Lộc thành là nơi tụ tập một số lượng lớn quý tộc Hô La San, bởi vậy lúc này kinh tế phồn vinh, cư dân thành thì đông đúc, là thành phố lớn thứ hai trong khu vực sông gần Tát Mã Nhĩ Hãn.

Thôi Diệu cũng không vào thành, tổng đốc Mộc Lộc là tâm phúc của Diệp Cáp Nhã, hắn không muốn có sự cố, chỉ đơn giản mua chút đồ tiếp tế ở ngoài thành, sau đó đi qua thành. Đi qua Mộc Lộc thành khoảng ba mươi dặm, bọn họ đi vào sa mạc mênh mông.

Tháng sáu đúng vào thời điểm nóng bức nhất, nắng nỏng như nung lửa, ánh mặt trời chiếu thẳng xuống, mặc dù không nắng đến nỗi không thở nổi, nhưng bọn họ mỗi người đều mặc quần áo màu đen, càng hấp thu nhiệt, ngay cả lạc đà là loại động vật có tính chịu đựng cao cũng phải từng bước từng bước đi trong cồn cát.

“ Mễ Lan Đức đại thúc, bao giờ mới đi tới đầu sa mạc?”
Trong bão cát Thôi Diệu lớn tiếng hỏi. Kỳ thật hắn đã đi qua con đường này lúc đến Ba Cách Đạt, chỉ có điều khi đó là mùa đông, hắn tràn ngập hiếu kỳ với nước ngoài, cho nên bất tri bất giác đã vượt qua sa mạc. Tuy nhiên bây giờ là mùa hè, mỗi một dặm đều cảm thấy vô cùng gian nan.

Trong đám tôi tớ, đầu lĩnh là một người tuổi khoảng năm mươi, tên là Mễ Đức Lan. Con đường này hắn thường đi nên hết sức quen thuộc. Hắn thấy Thôi Diệu đã có vẻ mất kiên nhẫn, liền cười nói:
“ Tiên sinh không cần bực bội, sa mạc này phải đi ước chừng ba trăm dặm nữa mới tới A Mỗ Hà, nói chung ban ngày nghỉ bên đêm đi, mấu chốt là phải tìm được ốc đảo, chúng ta sẽ có thể dừng lại nghỉ ngơi.”

Thôi Diệu nghe nói còn ba trăm dặm, hắn thoáng cái hết giận, lại nhịn không được hỏi:
“ Ốc đảo gần nhất cách chúng ta còn xa không?”

“ Nhìn kia! Ở phía kia”
Mễ Đức Lan tay chỉ về phía xa cười nói, Thôi Diệu nhìn theo hướng hắn chỉ, quả nhiên thấy phía trước có một bóng xanh, hắn hưng phấn kêu to một tiếng, thúc dục lạc đà, tinh thần phấn chấn gấp trăm lần đi nhanh về phía ốc đảo.

Ốc đảo không lớn cũng không nhỏ, diện tích khoảng hơn mười mẫu, nhưng bên trong có một dòng suối ồ ồ chảy ra, tạo thành một hồ nước nhỏ, nước hồ thanh tịnh ngọt, bốn phía trải dài rậm rạp khắp đồng cỏ và nguồn nước. Mọi người đều hoan hô, nhảy xuống lạc đà chạy tới hồ nước. Thôi Diệu cơ hồ đem cả đầu vùi vào trong nước, liều mạng uống nước ngọt trong suối. Chỉ có trải qua địa ngục sa mạc, mới có thể cảm nhận được nước quan trọng thế nào. Hắn uống no nước, chỉ tay lên trời nằm xuống, ánh mặt trời không còn gay gắt nữa. Bây giờ hắn mới phát hiện bầu trời thì ra tinh khiết như vậy.

Tất cả mọi người đều tranh thủ thời gian ở bên hồ để ngủ say, Thôi Diệu cũng dần dần đi vào giấc ngủ, đột nhiên hắn bị tiếng chấn động đánh thức, bây giờ là vào buổi tối, bầu trời đầy sao, phảng phất như chiếc áo trân châu bằng vải nhung. Thôi Diệu ngồi dậy, lắng tai yên lặng nghe, dường như là tiếng vó ngựa đang đi về phía ốc đảo này, số lượng cũng không nhiều, ước chừng khoảng hai ba mươi người. Thật kỳ quái, đi trên đường đều thấy thương nhân cưỡi lạc đà, không có kỵ mã, bọn họ làm sao có thể đi qua ba trăm dặm sa mạc lớn như vậy?

“ Mễ Lan Đức đại thúc! Mễ Lan Đức đại thúc!”
Thôi Diệu vội vàng hô vài tiếng, tùy tùng xung quanh đều ngồi dậy, Mễ Lan Đức lại không thấy bóng dáng đâu, đúng lúc này, từ phía xa truyền đến một tiếng kêu thảm thiết thê lương, tất cả mọi người đều sợ tới mức giật mình.

“ Không hay rồi, Mễ Lan Đức đại thúc!”
Thôi Diệu nhảy dựng lên, hai ba bước liền chạy tới lạc đà của mình, ngồi lên bướu lạc đà lớn tiếng thét to.
“ Giá! Giá!”

Các tùy tùng khác cũng lần lượt lên lạc đà, Thôi Diệu nhìn lại, dưới ánh sau cách khoảng hai trăm bước, có mười mấy tên kỵ quân Đại Thực mặc giáp mang nón đang hăng hái chạy tới bên này, hắn phản ứng cực nhanh, hét lên với mọi người:
“ Mọi người chia nhau ra trốn đi, nhanh!”

Không đợi mọi người đáp lời, hắn thúc giục lạc đà bỏ chạy về phía hướng chính Đông. Triết Nhĩ Pháp Nhĩ chết tiệt, đến bây giờ còn không chịu buông tha cho mình, hắn một bên thầm mắng, một bên hăng hái chạy trốn, sau lưng những tiếng kêu thảm thiết không ngừng truyền đến, đây đều là những tùy tùng của hắn. Lạc đà được nghì ngơi nửa ngày, thể lực hồi phục, chạy như điên dọc theo cồn cát, một hơi liền đi được bốn năm dặm đường. Thôi Diệu vụng trộm nhìn về phía sau, không khỏi âm thầm kêu khổ. Phía sau cồn cát đang có ba chấm đen nhỏ chạy theo hướng hắn, dưới ánh sao nhìn đặc biệt rõ ràng, những kỵ binh này nhất định không bỏ qua mục tiêu. Hắn liều mạng thúc giục lạc đà nhanh hơn, hận không thể tự mình khiêng lạc đà mà chạy.

Tuy sức chịu đựng của ngựa so với lạc đà không bằng, nhưng nếu chạy nước rút thì lại nhanh hơn, lạc đà không phải đối thủ của chiến mã, mắt thấy truy binh ngày càng tới gần, còn không đến hai dặm, liền lao xuống một cồn cát. Thôi Diệu tâm bỗng nhảy lên, rút ra một thanh đao sắc bén, thả người nhảy xuống lạc đà, trên cồn cát hắn liên tiếp đâm xuống mấy nhát mới chậm rãi dừng lại. Hắn bị ngã khiến đầu óc mê muội, miễn cưỡng bò tới phía bên phải mũi nhọn của cồn cát. Lúc này trên cồn cát cao hơn con đường truy binh phải vượt qua .

Sau một lát, tiếng thở dốc từ cồn cát truyền đến, ba gã kỵ binh đã xông lên cồn cát, bọn họ ngừng lại một chút, sau đó lại tăng tốc đuổi theo lạc đà phía trước. Khi bọn họ đi qua người Thôi Diệu, Thôi Diệu đột nhiên thả người rơi xuống, một đao chém đứt cổ tên kỵ binh đi cuối, hắn bị một cước đạp thẳng khỏi ngựa, không ngờ chiến mã liền bị sợ hãi, hí một tiếng dài, Thôi Diệu bắt được dây cương, cưỡi lên lưng ngựa, nhanh như chớp lao xuống cồn cát.

Hai gã kỵ binh còn lại thấy đồng bọn bị giết, không khỏi giận tím mặt, nhảy xuống ngựa xách đao đuổi theo hướng Thôi Diệu vừa đi. Cánh tay Thôi Diệu cũng bị đao quệt làm bị thương, máu chảy đầm đìa, đao cũng không biết đã ném đi đâu. Giờ phút này, hắn bất chấp xem xét miệng vết thương, lảo đảo liền đi về phía trước chạy trốn. Hắn mất quá nhiều máu, đầu đã dần choáng váng, thúc ngựa chạy về phía trước. Tuy nhiên trong lòng lại tự hiểu được, bản thân mình hôm nay có lẽ sẽ chết ở đây. Lúc này hắn thấy phía trước dường như có hai đội lạc đà, chẳng lẽ mình hoa mắt sao?
Nhưng đã không còn kịp rồi, truy binh từ phía sau chạy tới ngày càng gần, cách xa nhau không đến hai trượng, bọn họ giơ lên thanh đao sáng loáng thét lớn chạy về hướng Thôi Diệu.

Trong một thoáng sống còn này, một mũi tên bay tới, trúng ngay giữa khuôn mặt tên lính, Thôi Diệu chỉ nghe thấy một tiếng kêu khẽ bên tai:
“ Để mạng lại!”

Tiếp theo là một tiếng thét dài thảm thiết, trong lòng hắn bỗng dưng buông lỏng, ngã ra trên mặt đất, trước mắt tối sầm, bất tỉnh nhân sự.

Thôi Diệu từ từ mở mắt ra. Lúc này không gian xung quanh đối với hắn thật mơ hồ. Và rồi phải đến một lát sau, khi mà mắt hắn đã quen dần với ánh sáng thì cảnh vật trước mặt mới được hiện lên một cách rõ ràng hơn. Hắn nhìn thấy trên nền trời xanh thẳm kia, có một đàn chim đang bay qua. Hắn cũng cảm nhận được sự mát mẻ của những cơn gió, nghe thấy những tiếng xào xạc của đám lau lách khi có gió thổi qua.

“ Ta đang ở đâu đây”

Thôi Diệu từ từ quay đầu ngó nghiêng xung quanh, một hồ nước nước lăn tăn gợn sóng, phản chiếu ánh nắng mặt trời. Hắn cảm thấy nơi này dường như hắn có quen thuộc thì phải. Đúng rồi! Đây chính là cái ốc đảo mà xế chiều hôm qua hắn dừng lại để nghỉ ngơi mà. Nhưng vào tối hôm qua, hắn lại bị truy binh của Đại Thực truy sát. Trong lúc tối hậu chỉ còn lại hai gã hộ vệ liều chết bảo vệ hắn, không biết bây giờ bọn họ chạy đến chỗ nào rồi không biết. Thôi Diệu nhấc mình muốn ngồi dậy, nhưng bỗng nhiên hắn cảm thấy cánh tay trái đau nhức vô cùng. Cái cảm giác đau đớn khiên cho mồ hôi trên người hắn vã ra đầm đìa, cơ hồ như muốn ngất đi lần nữa vậy.

“ A, huynh tuyệt đối không được cử động gì cả” Bên tai Thôi Diệu bỗng nhiên vang lên một âm thanh trong trẻo, dịu dàng. Trong lời nói đó toát ra một sự quan tâm, lo lắng cho hắn vô cùng. Giọng nói đó khiến cho Thôi Diệu cảm thấy chấn động như sét đánh bên tai vậy. Hắn quả thật là không thể nào tin vào tai của mình nữa. Là nàng sao? Rồi hắn lại tự phủ nhận: “ Không nàng không thể xuất hiện ở nơi này được” . Nhưng giọng nói đó rõ ràng là thanh âm của nàng, làm sao Thôi Diệu có thể nhầm lẫn được chứ. Hắn như quên mất cánh tay đang đau đớn kia, từ từ quay đầu nhìn về phía phát ra giọng nói, và một khuôn mặt tiều tụy nhưng không mất đi vẻ xinh đẹp thanh tú hiện ra trước mắt hắn. Cái mũi thẳng dọc dừa, ánh mắt lấp lánh như bảo thạch, làn da mịn màng như được thoa một lớp phấn trang điểm. Đôi môi hồng tươi kia đã ám ảnh những giấc mơ của hắn. Những hình ảnh ấy đã lẻn vào trong giấc mơ của Thôi Diệu hàng đêm, để cho hắn luôn khắc cốt ghi tâm về một bóng hình. Và giờ đây, nụ cười của nàng đang hiện ra trước mắt hắn, tươi tắn như một bông hoa súng giữa sa mạc. Bông hoa ấy đang tươi cười khoe sắc.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương