Danh Môn Nhất Phẩm Quý Nữ
Quyển 1 - Chương 1: Mưa to giữa ngày hè

Mây đen dày đặc cuối chân trời, mưa rơi liên tục làm xoa dịu không khí nóng bức của ngày hè, mang tới cảm giác thoải mái dễ chịu cho con người.

Mấy ngày trước, hoa cỏ trong chủ viện Diệp gia còn bị phơi nắng tới mệt mỏi, hiện tại mọi thứ như được bơm thêm sức sống, xuân ý dạt dào.

Mấy tiểu nha đầu ngồi ở góc hành lang vui vẻ trò chuyện.

Cánh cửa mở ra, Trần ma ma mặc áo màu xanh đội ô đi vào. Vạt áo ướt một mảng bà ấy cũng không quan tâm, chỉ vội vội vàng vàng.

Đám nha đầu thấy vậy liền đứng lên, cung kính hành lễ: "Trần ma ma."

Trần ma ma làm như không nghe thấy, chỉ mím môi đi vào. Mấy nha đầu thấy vậy liền thở phào nhẹ nhõm.

Tới cửa, nha đầu canh giữ bên ngoài liền vén rèm. Một đại nha đầu xinh đẹp từ bên trong đi ra, thấp giọng nói: "Trần ma ma đã về." Nàng vừa nói vừa đưa bà khăn tay.

Trần ma ma đưa ô cho nha đầu bên cạnh, sau đó nhận lấy khăn tay lau nước mưa trên người, hỏi: "Hương Vân, phu nhân đâu?"

Hương Vân thành thật đáp: "Phu nhân đang ở trong chờ ma ma."

Trần ma ma gật đầu, lau người thêm mấy cái rồi đưa khăn cho Hương Vân, nhanh chóng đi vào.

Gian phòng bên trong, Diệp phu nhân Kỷ thị mặc áo gấm màu hồng thêu hoa, váy màu xanh cẩm, búi tóc đeo cây trâm vàng phượng ngậm trân châu chống cằm ngồi tựa vào bàn, hai mắt nhắm chặt.

Một tiểu nha đầu quỳ bên cạnh, cầm chùy mỹ nhân nhẹ nhàng đấm bóp cho bà.

Lư hương kỳ lân dịu dàng toả hương, mưa bên ngoài vẫn rơi tí tách, không khí trong phòng yên tĩnh một cách lạ thường.

"Phu nhân." Trần ma ma đi tới, quỳ gối hành lễ.

Hương Lăng mang theo tiểu nha đầu kia lặng lẽ lui ra.

Trần ma ma đứng lên, đi tới rót trà đưa cho Kỷ thị.

Kỷ thị uống một ngụm, ngón tay mơn trớn theo miệng ly, qua một hồi lâu mới lên tiếng hỏi: "Chuyện như thế nào rồi?" Không đợi Trần ma ma trả lời, nét mặt của bà liền trở nên nghiêm túc, "Nhất định không được xảy ra sai sót."

Trần ma ma cúi đầu trả lời: "Phu nhân yên tâm, mọi thứ đã chuẩn bị xong, nô tỳ sợ phu nhân lo lắng nên mới trở về bẩm báo một tiếng."

"Chuyện ngươi làm, ta rất an tâm."

Sắc mặt Kỷ thị vô cùng lạnh lùng, ánh mắt mang theo sát ý. Bà đặt ly trà xuống bàn, quay đầu ngắm mưa bên ngoài: "Ngay cả ông trời cũng muốn giúp ta, chờ mọi việc xong xuôi, xử lý luôn mấy người kia đi."

"Việc này phu nhân cứ yên tâm." Trần ma ma gật đầu, "Người bên Hải Đường uyển có phải..."

Kỷ thị trầm ngâm một lát mới trả lời: "Trước mắt cứ nhốt lại, sau đó xem ý của lão phu nhân thế nào, dù sao cũng không thể vì đám nô tài đó mà hủy thanh danh của ta ở Diệp gia này."

"Vâng, nô tỳ biết rồi." Trần ma ma nhẹ giọng đáp.

Kỷ thị đưa mắt nhìn đồng hồ cát trong phòng: "Cơn mưa này tới thật đúng lúc, ngươi lui xuống trước đi."

"Dạ, nô tỳ xin cáo lui." Trần ma ma đáp lời một tiếng, sau đó xoay người ra ngoài.

Hương Vân và Hương Lăng cùng đi vào hầu hạ.

Kỷ thị cụp mắt xuống, trên người tỏ ra cổ khí lạnh lẽo. Hương Vân Hương Lăng cúi đầu, ngay cả hít thở cũng cố gắng nhẹ nhàng.

Ra khỏi phòng, Trần ma ma căng ô đi về hướng Tây.

Qua hành lang gấp khúc tới hoa viên, bà một đường đi thẳng tới Hải Đường uyển.

Còn chưa bước vào, bên trong đã truyền tới tiếng khóc lóc: "Tiểu thư, tiểu thư..."

Trần ma ma gác ô dưới mái hiên, đẩy cửa đi vào, nhíu mày nhìn Thạch ma ma đang rưng rưng nước mắt: "Sao vậy? Ngũ tiểu thư chẳng qua chỉ mới hôn mê mấy ngày, người không phải còn tốt lắm sao? Các ngươi khóc cái gì, nếu truyền ra ngoài, lão phu nhân sẽ lột da các ngươi!"

Nhìn chén thuốc đặt trên bàn ngay mép giường, bà ta tiếp tục: "Mau đút thuốc cho Ngũ tiểu thư, uống hết chén thuốc này, Ngũ tiểu thư sẽ nhanh chóng khỏe lại."

Thạch ma ma vội lau nước mắt, duỗi tay kiểm tra: "May mà còn ấm."

Thạch ma ma đứng dậy ngồi xuống đầu giường, ôm thiếu nữ đang hôn mê vào lồng ngực, sau đó kêu Lê Hoa đưa thuốc cho mình. Bà cẩn thận cầm thìa, vừa đút thuốc cho thiếu nữ vừa nhẹ nhàng nói: "Tiểu thư, uống thuốc thôi."

Sắc mặt thiếu nữ tái nhợt, một chút phản ứng cũng không có.

Thạch ma ma đưa thuốc tới miệng nàng, nước thuốc cứ thế chảy xuống, Lê Hoa ở cạnh vội vàng lau khô.

Thạch ma ma gấp tới độ không biết phải làm thế nào.

"Thuốc này phải uống hết mới được." Trần ma ma lên tiếng, "Lê Hoa, ngươi đi lấy cây đũa tới đây."

Lê Hoa gật đầu, nhanh chóng đi tìm cây đũa mang về.

Ba người toát hết mồ hôi mới đút xong chén thuốc cho nữ tử trên giường.

Thạch ma ma và Lê Hoa cơ hồ vui mừng tới muốn khóc, bà cẩn thận đặt nàng nằm xuống giường, chỉnh lại góc chăn.

Sau đó Thạch ma ma đứng dậy, đưa tay lau mồ hôi trên trán.

Diệp Dung Hoa hôn mê nằm trên giường tựa hồ bất an, đầu đột nhiên lắc lư, hai tay thống khổ nắm lấy vạt áo trước ngực.

Thạch ma ma hoảng sợ, vội giữ nàng lại: "Tiểu thư, tiểu thư, người sao vậy?"

"Tiểu thư." Lê Hoa cũng vội nhào tới.

Diệp Dung Hoa nằm trên giường tựa như càng thêm thống khổ, giãy giụa mỗi lúc một mạnh, cả người theo đó run lên, qua một lúc lâu mới dừng lại.

"Tiểu thư, tiểu thư..." Thạch ma ma hoảng sợ gọi, một tay cẩn thận kiểm tra hơi thở của nàng, sắc mặt đột nhiên trắng bệch, không... Không còn thở nữa.

Lê Hoa cũng duỗi tay kiểm tra, sợ hãi mà khóc rống lên.

Thạch ma ma vội lau nước mắt, xoay người cầu xin Trần ma ma: "Trần ma ma, người tốt nhất định sẽ gặp may mắn, ngươi đi tìm phu nhân, cầu xin phu nhân mời thái y tới xem bệnh cho tiểu thư được không?"

Trần ma ma liếc nhìn sắc mặt trắng bệch của Ngũ tiểu thư Diệp Dung Hoa, nhíu mày hỏi: "Ngũ tiểu thư sao vậy?"

Lê Hoa vừa khóc vừa ôm chặt chân của Trần ma ma: "Ma ma, cầu xin người hãy cứu lấy tiểu thư."

Trần ma ma chán ghét nhìn hai người, bà vươn tay kiểm tra hơi thở của thiếu nữ đang nằm trên giường, lập tức cả kinh mà lui một bước: "Tắt thở rồi!"

"Không, tiểu thư còn thở." Thạch ma ma lắc đầu, vừa rống vừa khóc.

"Trần ma ma, cầu xin ma ma hãy cứu lấy tiểu thư." Lê Hoa cũng ai oán khóc.

"Đám nô tài vô dụng các ngươi, dám chăm sóc chủ tử tới mất mạng." Trần ma ma quay đầu, quát, "Người đâu, đem đám người này nhốt vào phòng củi cho ta."

Mấy bà tử dáng người thô kệch xông vào, chỉ trong chốc lát đã kéo toàn bộ người của Hải Đường uyển đi xuống.

Tiếng mưa tí tách bầu bạn cùng tiếng khóc bi ai, xót xa vô cùng. Tiếng khóc xa dần, nơi này chỉ còn lại tiếng mưa rơi.

Trần ma ma nhìn Diệp Dung Hoa trên giường, sau đó xoay người ra khỏi phòng. Một lát sau, bà t mang theo một bà tử đi vào, trên người bà tử cõng theo một khối thi thể, thân hình so với thiếu nữ không mấy khác biệt.

Trần ma ma kêu bà tử đặt thi thể lên giường, sau đó kêu bà ta cõng Dung Diệp Hoa đi ra.

Theo cửa sau ra ngoài, Trần ma ma tự mình đưa người đi, lúc này, trời càng lúc càng mưa to.

Bên ngoài, một xe ngựa sớm đã đứng chờ.

Đặt người vào trong, xa phu đưa cho Trần ma ma một chồng ngân phiếu: "Chờ gia trở về, nửa còn lại sẽ có người đưa tới."

Nói xong, hắn leo lên, đánh xe về phía cửa thành.

Trần ma ma nhét ngân phiếu vào ống tay áo, xoay người về phủ.

Xe ngựa thuận lợi ra khỏi thành, một mạch chạy tới thôn trang ở phía Nam.

Thôn trang này vô cùng bình thường, xe ngựa dừng lại, lập tức có người đưa thiếu nữ bên trên xuống. Ở bên trong, Bạch Lẫm và đại phu sớm đã đứng chờ.

.....................

Màn đêm buông xuống.

Nhìn thiếu nữ tuyệt sắc trên giường vẫn không có chút sinh khí, Bạch Lẫm liền quay đầu nhìn đại phu bên cạnh, quát: "Sao còn chưa tỉnh?"

"Chờ một chút, có lẽ thuốc chưa phát huy hết công hiệu." Đại phu nhíu mày, ông đã sớm nói thuốc này sẽ hại chết người, nhưng vị công tử trước mặt lại chưa từng quan tâm.

.......................

Trời bên ngoài vẫn đổ mưa, đêm đã khuya, sắc mặt Bạch Lẫm mỗi lúc một trầm, hắn đưa ánh mắt ẩn ẩn ác ý nhìn về phía đại phu: "Sao lại thế này? Sao còn chưa tỉnh?"

"Công tử, ta đã nói rồi, thuốc này rất nguy hiểm."

"Ta mặc kệ, nếu nàng xảy ra chuyện gì, ngươi đừng hòng sống sót!"

"Ta... Để ta thử châm cứu xem sao." Không còn cách nào khác, đại phu chỉ đành đi lấy châm.

"Ưm." Diệp Dung Hoa nằm trên giường đột nhiên rên một tiếng.

"Tỉnh rồi." Bạch Lẫm cao hứng, vội kêu đại phu bắt mạch.

Bắt mạch xong, đại phu nói thiếu nữ đã không sao, lúc này Bạch Lẫm mới phất tay cho ông ta lui xuống.

Diệp Dung Hoa chậm rãi mở mắt, thấy Bạch Lẫm đứng trước mặt, sau đó lại nhìn xung quanh, nàng hoảng sợ, sau đó dần bình tĩnh trở lại.

"Dung Nhi, nàng hiện tại không khỏe, những chuyện đã xảy ra ta sẽ từ từ giải thích với nàng. Nàng yên tâm, ta nhất định sẽ đối tốt với nàng cả đời..." Ngữ khí của Bạch Lẫm vô cùng dịu dàng, ánh mắt nhu hòa nhìn dung mạo thoát tục của thiếu nữ.

Nữ tử xinh đẹp như tiên giáng trần này là của hắn, nghĩ như vậy, trái tim Bạch Lẫm như được uống mật ngọt. Hắn duỗi tay sửa lại tóc mai cho nàng: "Ta bảo đảm, cả đời này sẽ đối tốt với nàng, vĩnh viễn nâng niu nàng trong tay."

Diệp Dung Hoa đề phòng, né tránh hắn.

Bạch Lẫm cũng thu tay về.

Diệp Dung Hoa cố nhịn cơn đau đầu, bình tĩnh nhìn hắn, lại nghe tiếng mưa rơi bên ngoài, trong lòng như có sóng to gió lớn nổi lên.

"Nàng đừng sợ, ta sẽ không thương tổn nàng." Bạch Lẫm dịu dàng nói.

"Ta muốn yên tĩnh một lát."

"Được, nàng nghỉ ngơi đi." Nói xong, Bạch Lẫm đứng dậy, dẫn người ra khỏi phòng.

Không có thời gian nghỉ ngơi, ký ức như thủy triều từng đợt dâng lên, Diệp Dung Hoa thấy mọi thứ trước mắt đều tối sầm, nàng lại hôn mê bất tỉnh.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương