Danh Môn Độc Sủng
-
Chương 3: Thẩm Tử Mặc
Một người đàn ông tuấn mỹ khoác áo âu phục màu đen, áo sơ mi ở bên trong phẳng phiu không một nếp gấp. Đôi mắt của anh lạnh lùng như băng tuyết, khiến cho người ta không nhịn được mà rùng mình.
Khi nhìn thấy Thẩm Tử Mặc đi ra khỏi phòng họp, Ôn Tuấn sải bước đuổi kịp ông chủ nhà anh ta rồi nhỏ giọng báo cáo, “Thẩm tổng, Phùng tiểu thư đang đợi ngài ở trong phòng làm việc.”
“Không phải là nửa tháng sau cô ấy mới quay về sao?” Giọng nói trầm thấp của anh nhẹ nhàng vang lên.
“Đạo diễn cho cô ấy một ngày nghỉ.” Ôn Tuấn nhanh chóng trả lời ông chủ.
Nghe vậy, Thẩm Tử Mặc thản nhiên đáp lời, “Ừ. Cậu hãy liên lạc với đạo diễn của Cửu Thiên Kiếm.”
Ôn Tuấn: “……” Anh ta biết ngay mà. Bây giờ, không cần Phùng Vân Hi mở miệng thì ông chủ nhà anh ta đã tự giác làm luôn rồi.
Anh ta cảm thấy cuộc sống này thật mệt mỏi…
Khi Thẩm Tử Mặc vào phòng làm việc của mình thì Phùng Vân Hi đã ngủ thiếp đi rồi. Anh cởi áo khoác của mình, đắp lên người của cô. Sau đó, vùi đầu vào công việc.
Dù anh là chủ tịch của một tập đoàn lớn nhưng anh vẫn luôn giữ mình trong sạch, chưa từng gần gũi với bất kỳ người phụ nữ nào. Lần đầu tiên anh tham gia tiệc rượu cũng là lần đầu anh gặp Phùng Vân Hi, hai người không phải nhất kiến chung tình mà là say rượu rồi lên giường với nhau mà thôi. Từ đó về sau, cuộc sống của anh có thêm một Phùng Vân Hi.
Ban đầu, có lẽ là vì anh muốn chịu trách nhiệm với cô hoặc có lẽ là những thứ cô muốn không quá lớn nên anh mới dung túng cho cô. Dần dần, đây đã trở thành một thói quen của anh. Chỉ cần là những thứ cô thích thì anh sẽ đưa đến tận tay cho cô.
Phùng Vân Hi đang ngủ ngon thì lông mày bỗng nhiên lại nhíu chặt lại. Bởi vì, cô đang mơ thấy hình ảnh của kiếp trước.
Trong mơ, cô đứng trước bàn làm việc của Thẩm Tử Mặc, ánh mắt kiên định, “Chúng ta chấm dứt hợp đồng đi!”
Nghe vậy, Thẩm Tử Mặc cũng không ngước mặt lên. Đợi sau khi ký xong văn kiện ở trên bàn thì anh mới mở đôi môi mỏng, “Lý do là gì?”
Phùng Vân Hi vô cùng hồi hộp, vòng tay ôm chặt lấy mình. Cô rất sợ Thẩm Tử Mặc sẽ không để cho cô đi nên lớn tiếng như cổ vũ bản thân, “Em yêu Tô Duệ.”
Kết quả, Thẩm Tử Mặc chỉ thản nhiên nói một câu, “Tôi đã biết.”
Mỗi lần cô nói bất kỳ yêu cầu gì với Thẩm Tử Mặc, anh đều nói ba chữ này. Sau đó, nguyện vọng của cô nhất định sẽ thành sự thật.
Gạt bỏ cảm xúc kì lạ ở trong lòng, Phùng Vân Hi cảm thấy vô cùng vui sướng vì cô sẽ có thể công khai ở bên cạnh Tô Duệ.
Khi cô đi đến cửa, Thẩm Tử Mặc đột nhiên hỏi: “Em đã nghĩ kỹ chưa?”
Lúc ấy, cô không đã không chút do dự mà trả lời anh, “Vâng, em đã nghĩ kỹ rồi.”
“Không, không phải như vậy.” Phùng Vân Hi liều mạng giãy dụa. Sau khi tỉnh giấc, toàn thân cô đã dính đầy mồ hôi.
Đôi mắt của Phùng Vân Hi tràn đầy vẻ kinh ngạc khi nhìn thấy chiếc áo khoác đang đắp trên người mình. Sau đó, cô lấy hết dũng khí để ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Thẩm Tử Mặc đang nghiêm túc làm việc.
Đến tận bây giờ, cô mới tin rằng mình đã được sống lại lần nữa. Từ lúc phát hiện mình đã sống lại, cô không dám chợp mắt dù chỉ một giây. Bởi vì, cô rất sợ khi cô tỉnh giấc sẽ phát hiện đây chỉ là một giấc mộng đẹp của bản thân mà thôi.
Khi bước vào phòng làm việc của Thẩm Tử Mặc, cô cảm nhận được sự an toàn và ấm áp chưa từng có. Vì vậy, cô mới ngủ thiếp đi.
Lúc này, Thẩm Tử Mặc cũng đã phát hiện Phùng Vân Hi đã tỉnh, giơ cổ tay đeo đồng hồ lên, “Sắp xong rồi, đợi tôi một lát.”
Đối với Thẩm Tử Mặc, hai người họ chỉ mới không gặp nhau một tháng mà thôi. Còn đối với Phùng Vân Hi, đã rất nhiều năm họ không gặp nhau rồi.
Trong một khoảnh khắc, Phùng Vân Hi cảm thấy vô cùng bối rối. Sau khi bối rối qua đi, cô liền cảm thấy ấm ức.
Kiếp này, cô nhất định phải ngoan ngoãn ở bên cạnh ở Thẩm Tử Mặc đến suốt đời. Nghĩ như vậy, cô liền chạy tới gần Thẩm Tử Mặc.
Thẩm Tử Mặc ngẩng đầu, khẽ nhíu mày, “Em ốm quá. Là do công việc quá vất vả sao?”
Phùng Vân Hi đã gầy đi không ít, cô khiến anh có cảm giác rằng cô sẽ bị gió thổi bay đi mất.
Chỉ một câu đơn giản của anh đã khiến nước mắt của cô lăn dài. Nước mắt chảy từ hốc mắt, rơi xuống cằm, thấm ướt ống tay áo của anh, đồng thời cũng làm lòng anh rối loạn.
Vì sao cô lại ngu ngốc đến như vậy chứ?
Kiếp trước, Phùng Vân Hi còn ốm hơn bây giờ nhiều. Thậm chí, nói là da bọc xương cũng không sai chút nào. Lúc đó, vì giúp đỡ Tô Duệ, mỗi ngày cô đều làm việc không ngơi nghỉ. Cuối cùng thì sao? Khi Tô Duệ nhìn thấy cô thì gã lại nói cô gầy quá, chụp hình không đẹp chút nào. Gã ta còn bảo cô tăng thêm một vài cân nữa thì chụp hình mới ăn ảnh.
Phùng Vân Hi càng nghĩ càng ấm ức, nước mắt rơi như mưa.
Thẩm Tử Mặc vô cùng bối rối. Bởi vì, Phùng Vân Hi chưa bao giờ khóc trước mặt anh. Anh đứng lên, rút vài tờ khăn giấy để cô lau nước mắt. Nếu Phùng Vân Hi nhìn kỹ thì có lẽ cô đã nhận ra động tác của anh có vài phần cứng ngắc. Lúc đưa khăn giấy cho cô, ánh mắt của anh đầy vẻ lạnh lẽo, “Có người bắt nạt em?”
Phùng Vân Hi ôm chặt eo anh, giọng nói nức nở, “Thẩm Tử Mặc, em nhớ anh lắm…”
Vừa dứt lời, nước mắt của Phùng Vân Hi cũng ngừng rơi, cả người cứng ngắc. Nguyên nhân ư? Bởi vì, cô có thể cảm nhận được bà dì của cô đã đến rồi. Nghĩ vậy, Phùng Vân Hi vô thức siết chặt vòng tay, đôi mắt hồng hồng ngập tràn vẻ hoảng hốt.
Phùng Vân Hi khóc không ra nước mắt, sao lại trùng hợp như thế chứ?
Cô hít hít mũi, vụng trộm nhìn xuống thì thấy quần của Thẩm Tử Mặc đã dính máu của cô.
Thẩm Tử Mặc nhè nhẹ vỗ lưng của cô như trấn an. Sau đó, anh gọi điện thoại nội bộ cho Ôn Tuấn, “Lập tức đến phòng làm việc của tôi!”
Phùng Vân Hi: “……”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook