Danh Môn Ác Nữ
Chương 23: Ngày đại hỉ

Editor: Puck - Diễn đàn

Trong Ung đô đột nhiên nhấc lên một phong trào, có người bày ra một đánh cuộc trong sòng bạc lớn nhất ở Ung đô, đánh cuộc chính là Tĩnh Viễn Hầu gia có thể cưới nhị tiểu thư Chu gia làm thê hay không.

Đánh cuộc như vậy thật ra không có gì đặc biệt hơn người, tất cả mọi người trong Ung đô đều biết hôn sự này sẽ diễn ra ở mấy ngày sau, đây là chuyện ván đã đóng thuyền, hiện giờ xuất hiện đánh cuộc này, hơn phân nửa ném tiền vào trong vũng nước. Tuy rằng như vậy nhưng ngược lại cũng có không ít người đặt tiền, mau tự nhiên cũng đa số khẳng định cục diện. Thậm chí người Chu gia và Vân gia cũng tham gia, vả lại tiền đánh cuộc của hai nhà càng thêm cao tới trên vạn lượng, trong khoảng thời gian ngắn thế mà lại đẩy chuyện này tới điểm cao nhất, trong khoảng thời gian ngắn người đặt cược nối liền không dứt, tiền cưới thê đánh cuộc một đền một, không thành hôn chính là một đền một trăm.

Mỗi ngày khi mặt trời mọc Chương ma ma ra cửa mua thức ăn đều có được tin tức này, sau khi nghe xong Vân Thù chẳng qua chỉ cười một tiếng.

“Điều này cũng có thể nghĩ, Chu Bích Cầm trước sau như một là người tâm cao khí ngạo sao có thể chấp nhận được người khác coi thường nàng ta như vậy, nghe được tin tức này nàng ta dĩ nhiên cảm giác mình không có thể diện gì, dù muốn tranh một hơi cũng phải mua mình có thể gả. Vân Hầu gia cũng giống như vậy, chuyện sĩ diện như thé sao có thể không tham dự.”

Lời Vân Thù nói nhẹ nhàng đơn giản như vậy, nhưng trên thực tế trong lòng lại rất vui mừng, đối với nàng mà nói, tiền đánh cuộc càng cao tự nhiên càng tốt.

Khi Vạn Thục Tuệ nghe được Vân Thù nói như vậy, bà cũng gật đầu một cái, nói với Chương ma ma và những người khác: “Chuyện này không có bao nhiêu liên quan tới chúng ta, cứ bỏ qua không đề cập tới đi.”

Mấy người Chương ma ma dĩ nhiên đáp ứng.

Ba ngày này rất nhanh sẽ trôi qua, Vân Thù giống như không biết chuyện này, trong ba ngày này cả ngày Vân Thù đều ở trong phòng mình vẽ chút đồ, lại vẽ vài bản vẽ, để Cẩm Sắt đi cửa tiệm thợ rèn đánh đồ gì đó, Vạn Thục Tuệ cũng xem một chút, trong đó có bình hoa bằng đồng đỏ và mấy cái kéo, ngoài ra công cụ tinh xảo thật sự không có cái gì. Sau khi hỏi Vân Thù con bé chỉ nói một câu đồ có tác dụng sau này thì Vạn Thục Tuệ không hỏi nữa, ngược lại cảm thấy Vân Thù vẽ mấy thứ đa dạng này ngược lại thật sự không tệ, hết sức đẹp mắt.

Nhìn đủ chế tạo đủ, bỗng chốc tới ngày tốt Vân Hoằng cưới Chu Bích Cầm.

Một ngày kia như thế nào cũng có thể coi như khiến cho phần lớn người Ung đô hết sức mong chờ, nếu muốn nói tới coi như trông mòn con mắt, đại khái chính là Chu Bích Cầm rồi. d1en d4nl 3q21y d0n

Một buổi sáng tinh mơ, Chu Bích Cẩm thay bộ giá y đỏ thẫm tượng trưng cho chính thê, lại để cho tỳ nữ hầu hạ mình trang điểm dung mạo xinh đẹp nhất, sau khi trang điểm thỏa đáng thì ngồi bên giường chờ kiệu hoa Vân gia tới rước.

Chu Bích Cầm kích động trong lòng không dứt, nàng chờ lâu như vậy cuối cùng đã tới ngày hôm nay, chỉ cần nàng lên kiệu hoa này vào cửa chính Vân gia, nàng thật sự thành phu nhân Hầu gia.

Nàng nhéo khăn đỏ sậm trên tay, thật lòng hận không thể lập tức khiến kiệu hoa Vân gia đợi ở bên ngoài.

“Tiểu thư không cần khẩn trương, Hầu gia thương yêu tiểu thư như vậy, sẽ không có chuyện gì ngoài ý muốn.” Cố ma ma thấy dáng vẻ khẩn trương như vậy của Chu Bích Cầm, không nhịn được cười nói, “Lúc này kiệu hoa đã tới, tuyệt đối sẽ không sai giờ lành.”

“Ta tự nhiên không lo lắng gì về ông ấy.” Chu Bích Cầm ra vẻ nói một câu, “Chỉ sợ là có những người không liên quan đến làm rối.”

“Còn có thể có người không liên quan gì chứ, những người không liên quan đã cút ra khỏi cửa Vân gia rồi!” Cố ma ma cười nhẹ một tiếng, “Ngay cả lão phu nhân cũng không cần tiểu đề tử * kia tuyên bố không có tình cảm, cho dù lại can thiệp nữa cũng can thiệp không lên đi! Sau này ấy, tiểu thư mới là chủ mẫu, muốn gió muốn mưa còn không phải chỉ là một câu nói của tiểu thư!”

(*) Tiểu đề tử: con đĩ, đồ đĩ (tiếng chửi phụ nữ thời xưa)

Trong lòng Chu Bích Cầm biết lời này của Cố ma ma thật sự không sai, nhưng nghĩ đến ván đánh cuộc này trong lòng nàng lại hơi căm hận, nghĩ tới đánh cuộc này nhất định do Vạn Thục Tuệ không chết tâm và tiểu đê tiện kia khuấy đảo lên, vốn nàng còn nghe nói tiểu đê tiện này làm ba cái đập tay trước từ đường rất lanh lẹ, nhưng không nghĩ tới sau đó lại náo loạn như vậy, đưa nàng lên đầu sóng ngọn gió bị người đàm luận, nhưng nghĩ tới đánh cuộc này, Chu Bích Cầm lấy tiền riêng mấy năm nay của mình còn có mấy thứ đồ tốt do tỷ tỷ làm phi tử của mình ban cho đều đi đánh cuộc, ngày hôm nay đi qua nàng muốn xem một đôi mẫu tử đó sống làm sao, đợi đến khi nàng thành phu nhân Hầu gia, không thể không lại chỉnh sửa bọn họ. dinendian.lơqid]on

Chu Bích Cầm vừa đắc ý lại khuây khỏa nghĩ như vậy, cả người đắm chìm trong sảng khoái của mình, giờ lành rước dâu cũng dần dần tới, nhị lão Chu gia lại tiến vào khuê phòng nói vài lời riêng tư, thẳng cho đến khi tiếng pháo nổ tiếng chiêng trống rung trời, lúc này mới dựa theo chiều hướng phủ khăn voan đỏ lại.

Không bao lâu, chính là hỉ bà vào cửa cõng nàng đi ra ngoài.

Chu Bích Cầm gục trên người hỉ bà hơi mập mạp này, đôi mắt lại xuyên qua khăn voan đỏ nhìn phía dưới, nhìn mình được cõng ra khỏi cửa Chu gia, nghe được giọng của Vân Hoằng nói với phụ mẫu mình, tiếp theo đó chính là âm thanh nhốn nháo chói tai, cho đến khoảnh khắc khi mình được hỉ bà cõng vào kiệu hoa, lòng hơi khẩn trương của Chu Bích Cầm lập tức rơi xuống, nàng rốt cuộc đã xuất giá rồi!

Vân Hoằng mặc một bộ đồ đỏ, cưỡi con ngựa lớn đi tuốt đằng trước, sau lưng chính là kiệu hoa, tiếng chiêng tiếng trống không ngừng, hai bên đường đứng không ít người vây xem náo nhiệt, vừa nghĩ tới Chu Bích Cầm, trong lòng Vân Hoằng không nhịn được hài lòng vài phần.

Tuy rằng nàng nhỏ hơn ông không ít tuổi, lại xinh đẹp như hoa, lại còn là giải ngữ hoa * khó gặp, quan trọng hơn là tỷ tỷ của nàng còn là thiếp thất của thiên tử, mặc dù mấy năm nay thân thể của Nguyên Hi đế càng lúc càng lụn bại, nhưng rốt cuộc vẫn là người bên gối có thể nói lên, người như vậy cũng xem như là một trợ lực với người thân.

(*) Giải ngữ hoa: Ví với mỹ nhân thông minh động lòng người

Vân Hoằng nghĩ như vậy, trên mặt lại thêm vài phần hả hê.

Trong phòng bao tửu lâu ven đường cái có hai người đứng dựa bên cửa sổ, một trong hai người có dáng vẻ như tiên giáng trần trong mặt mũi tràn đầy thú vị nhìn dân chúng hai bên đường tranh nhau cướp tiền đồng đội ngũ rước dâu của Vân gia tung ra, dáng vẻ kia giống như còn có ý muốn xuống lầu cùng nhau tranh cướp.

“Vương gia, phải chú trọng thân phận của mình, nếu ngài xuống tranh cướp tiền mừng với dân chúng, chỉ sợ sẽ làm hỏng mặt mũi hoàng gia.” Một nam tử nhã nhặn lịch sự đứng bên cạnh mở miệng, trong giọng nói hơi hài hước. diee ndda fnleeq uysd doon

“Đàn Việt, ngươi không biết được, ta đây nhìn rải tiền mừng chính là nghĩ tới quốc khố trống rỗng, vừa nghĩ tới trong lòng lại ưu thương một trận, nếu trời cao có thể ban thưởng cho bổn Vương một chậu châu báu, bổn Vương liền có thể biết đủ.” Tạ Hoài Ẩn ai thán nói, “Nếu ngươi Lễ bộ Thị lang này quan tâm đến Hộ bộ của ta đây một lần, ngươi sẽ biết khổ sở trong lòng bổn Vương rồi.”

Lý Đàn Việt nghe lời Tạ Hoài Ẩn nói, hắn cười một tiếng, Vương triều Đại Khánh ai không biết Tấn Vương Điện hạ trông coi Hộ bộ cả ngày khóc than, đã nổi danh Vương gia khóc than, tuy rằng nói từ lương tâm Hộ bộ thật sự nghèo.

Hắn nói: “Hôm nay ngài chính là đặc biệt hẹn ta tới đây nhìn chuyện Hầu gia Vân gia thành thân?”

Tạ Hoài Ẩn thấy đội ngũ rước đâu đã đi xa xa, lại quay người lại nhìn về phía Lý Đàn Việt, lộ ra nụ cười vô hại cho cả người và vật: “Ngươi cũng biết được ván đánh cuộc mấy ngày gần đây ở Ung đô, nhưng ngươi ước chừng không biết được tiền đặt cược này đã đến hơn năm vạn lượng, mà bổn Vương suy nghĩ thấy trong này hơi kỳ quái, cảm giác hôm nay sẽ có chuyện sắp phát sinh, cho nên lúc này mới tới xem một chút.

Lý Đàn Việt nhìn Tạ Hoài Ẩn mím mím môi, chỉ sợ Vương gia khóc than này coi trọng chính là hơn năm vạn lượng tiền đánh cuộc này đi, đang suy nghĩ lại thấy Tạ Hoài Ẩn nghiêng đầu, cũng không biết nhìn thấy gì, trong vẻ mặt kia càng thêm vài phần hưng phấn.

“Ha ha, bổn Vương cũng biết hôm nay nhất định có chuyện!” Tạ Hoài Ẩn nói như vậy, liền không thèm quan tâm kéo Lý Đàn Việt xuống dưới lầu.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương