Danh Gia Vọng Tộc
-
Chương 24
Ngô thị nghe thế mới mỉm cười, vội vàng nhìn Hạ ma ma, nói: “Ngươi
xem đứa nhỏ này miệng lưỡi mới khéo làm sao, làm hỏng việc còn muốn được thưởng, nếu ta không cho thì có vẻ như không thương nó vậy.”
Nàng tuy nói như vậy nhưng sự vui vẻ kia có lẽ không phải là giả, Diêu Văn Mẫn vội vàng cười nói: “Con trai vốn biết mẫu thân là người khoan dung độ lượng nên mới dám mở miệng cầu xin.”
Ngô thì tức thì cười càng vui vẻ, phất tay bảo Hạ ma ma: “Thôi thôi, một lát nữa ngươi cầm chìa khóa nhà kho, đi lấy ba khối ngọc bình an Tam Dương và miếng ngọc bội được chạm rỗng mà năm trước Đại thiếu gia mang về đưa cho hắn đi.”
Diêu Văn Mẫn nghe thế mắt sáng lên, cười nói: “Đại ca mang về chính là khối ngọc được Hạo đại sư tiền triều tự tay chạm trổ, cùng với ngọc bội đều là đồ thượng phẩm, mẫu thân quả thật hiểu rõ con trai nhất.”
Ngô thị vừa cười vừa mắng hắn hai câu, sau đó mới như chợt nhớ ra cái gì, vội nói: “Sao vẫn còn quỳ trên mặt đất thế kia, Hạ ma ma mau đỡ đứa nhỏ này dậy, nền đất lạnh lắm.”
Hạ ma ma bước lên trước nâng Diêu Văn Mẫn dậy, nhân tiện lấy luôn miếng ngọc bội trong tay hắn, Diêu Văn Mẫn cười nói:”Mẫu thân nghỉ ngơi đi, con trai cáo lui trước.” Nói xong thấy Ngô thị khoát tay ra hiệu mới hành lễ, khom người lui ra, vừa ra khỏi phòng, vẻ mặt đầy ý cười của hắn trong nháy mắt biến mất, chỉ sót lại đôi mắt tràn ngập sự căm ghét.
Còn ở trong phòng, Hạ ma ma đưa miếng ngọc bội cho Ngô thị xem, nàng ta cáu gắt, tỏ vẻ khinh thường đẩy ra, nói: “Thứ đồ bẩn thỉu như vậy cũng đưa cho ta xem, thật đúng là dưỡng ra đứa vừa nhìn đã thấy chướng mắt!”
Hạ ma ma biết Ngô thị không phải nói mình, vì thế thu lại miếng ngọc bội, cười nói: “Phu nhân tức giận làm gì, Đại thiếu gia và Nhị thiếu gia hiện giờ đã trưởng thành, Đại thiếu gia còn có công danh, triển vọng rực rỡ, Nhị thiếu gia sang năm cũng tham gia thi cử, có khi phải đỗ đến Cao Trung. Diêu Văn Mẫn chỉ là con vợ lẽ nhỏ nhoi, so với Đồng Nhi lớn tuổi hơn một chút, nhưng rốt cuộc vẫn là kẻ không nên thân, tùy ý phu nhân chèn ép, tương lai càng phải dựa vào hai vị thiếu gia mà sống. Chờ việc hôn nhân của Đại tiểu thư với Võ An hầu phủ thành công, phu nhân tại Giang Châu càng vẻ vang nở mày nở mặt nào ai bằng.
Đồng Nhi trong miệng Hạ ma ma chính là cậu con trai mới sinh năm ngoái của trưởng tử Diêu Văn Bác của Ngô thị, nàng ta nghe bà đề cập tới cháu đích tôn, khuôn mặt chợt lộ vẻ mềm mại, Đồng Nhi hiện giờ mới hơn 1 tuổi, Hạ ma ma lại nói Diêu Văn Mẫn chỉ lớn tuổi hơn Đồng Nhi có một chút, chẳng qua nịnh hót nàng thôi, Ngô thị trong lòng biết nhưng vẫn thấy thích thú, ngay lập tức nguôi giận.
Nhưng sau đó nàng ta lại sắt mặt lại, nói bằng giọng căm hận: “Vốn định nhờ tay kẻ lỗ mãng kia hại Diêu Văn Thanh, từ đó hủy hoại cả thanh danh của hắn và Diêu Cẩm Sắt, không ngờ ta dày công tính toán như thế lại thất bại bởi một người chết, Tạ di nương kia khi còn sống là kẻ chuyên dụ dỗ quyến rũ người khác, tính đến giờ đã qua đời 9 năm, vậy mà âm hồn mãi không tiêu tan, thật xui xẻo!”
Hạ ma ma thấy Ngô thị sắc diện hung dữ, nghĩ đến năm đó Ngô thị dùng thủ đoạn đối phó với Tạ di dương, cộng thêm tình trạng cái chết của Tạ di nương khi đó, trong nhất thời bà chỉ cảm thấy sởn da gà từ chân lên đến đầu, nhưng trên mặt cũng không dám lộ vẻ gì, chỉ vội nói: “Phu nhân à, người tức giận với kẻ đã chết làm gì, người mau nguôi giận, làm hại đến thân thể thật không đáng. Hơn nữa, Ngũ thiếu gia và Tứ tiểu thư hiện giờ đều nằm trong lòng bàn tay phu nhân, bọn họ lại tin tưởng ỷ lại vào người, người muốn ra tay với bọn họ lúc nào cũng rất dễ dàng.”
Ngô thị nghe vậy cũng thấy bản thân mình sốt ruột quá mức, nhưng hôm nay phu nhân Võ An hầu tới phủ, lại thêm bao nhiêu khách khứa, bỏ lỡ dịp này rồi phải chờ rất lâu mới có cơ hội khác, nàng ta suy cho cùng vẫn không cam lòng bỏ hết những mưu mô mà mình đã dày công tính toán. Hơn nữa chuyện hôm nay không như mong đợi, trong nhất thời cũng không thể làm ra chuyện lớn gì khác được, mà phu nhân Võ An hầu cũng không ở lại Giang Châu lâu, có một số việc nàng không vội không được, Cẩm Ngọc sang năm liền tới tuổi cập kê, nếu không quyết định việc hôn nhâncho sớm thì nàng tóm lại vẫn thấy lo lắng không yên…
Hôm nay chuyện đã xảy ra rồi, nàng cũng không có cách nào cứu vãn, chỉ biết oán trời trách đất làm hỏng chuyện tốt của nàng, bỗng chốc nàng ta nhớ ra vừa nãy đã cho phép Tạ Thiếu Văn vào nội viện, sắc mặt của phu nhân Võ An hầu lúc đó vô cùng bực bội, Ngô thị lúc này mới cười đầy mỉa mai, trong lòng thầm mong Diêu Cẩm Sắt và Tạ Thiếu Văn hàn huyên chuyện cũ cho thật tốt.
Nhưng nàng ta lại không biết hiện giờ đứa con gái nàng ta hết mực yêu chiều đang trốn sau cửa thùy hoa nhìn về phía Tạ Thiếu Văn thân mặc áo gấm, dung mạo tuấn tú phía xa, hai gò má nàng đỏ rực, tim đập loạn nhịp, sớm vứt hết những lời dạy bảo của mẹ ra sau đầu, chỉ một lòng một dạ hướng tâm tình thiếu nữ về chàng thế tử Tạ Thiếu Văn xuất thân cao quý, dáng vẻ bất phàm nhưng lại thuộc về Diêu Cẩm Sắt…
Hôm nay Tạ Thiếu Văn vận áo bào gấm màu xanh, tuy kiểu dáng đơn giản nhưng ở vạt áo và tay áo thêu hình trúc xanh đính chỉ bạc, thắt đai lưng màu xanh lục, viền đai lưng điểm kim tuyến, ở giữa khảm một viên bạch ngọc sáng bóng, phía bên cạnh đai lưng đeo túi thơm màu vàng thêu hình đại bàng, ngay cạnh túi là khối ngọc bội bằng phỉ thúy hoạ hoa văn mây trôi nước chảy. Tóc được búi cao, giữ lại bằng mũ bạch ngọc, tua rua của mũ rủ xuống hai bên đính châu ngọc, trang phục toàn thân toát đầy vẻ phú quý sang trọng.
Diêu Cẩm Ngọc trốn sau cửa thùy hoa nhìn chòng chọc vào Tạ Thiếu Văn, nàng ta chỉ cảm thấy từng động tác của hắn đều lộ ra nét cao quý và tao nhã, phong thái ung dung thật khiến lòng người nhảy loạn.
Hơn nữa hắn đẹp trai xuất chúng, làn da trắng sáng, môi mỏng, mũi thẳng, đôi mắt sáng ngời như đá quý, còn cả dáng người cao cao kia nữa… Thật đúng là không chỗ nào không làm người say mê, không chỗ nào không làm người ngưỡng mộ.
Diêu Cẩm Ngọc trước kia nghĩ Tạ Thiếu Văn chẳng qua lớn hơn mình nửa tuổi, dù có khôi ngô tuấn tú thì chắc cũng trẻ con ngây ngô như nhị ca Diêu Văn Kiệt của mình mà thôi, nàng ta không hẳn đã tin lời mẫu thân tả hắn xuất sắc ra sao, nhưng hiện giờ càng ngắm nghía, nàng càng cảm thấy Tạ Thiếu Văn so với những gì mẫu thân từng miêu tả còn càng xuất chúng hơn, đúng là dòng dõi Hầu gia mới có thể nuôi dưỡng ra một chàng trai như vậy. Phong thái nhã nhặn điềm tĩnh, dáng người cao lớn thẳng tắp của hắn làm trái tim bé nhỏ của nàng đập loạn nhịp, một lòng ngợi ca mến mộ hắn, chỉ hận không thể bỏ qua tất cả mọi lễ giáo để bày tỏ lòng ngưỡng mộ với hắn.
Một chàng trai như vậy, từ khi sinh ra đã làm người khác ngưỡng mộ, Diêu Cẩm Sắt có tài có đức gì mà chiếm lấy hắn chứ? Nghĩ đến đây, nàng ta nhớ lại những gì mẫu thân từng ngầm bóng gió ám chỉ, Diêu Cẩm Ngọc càng bất chấp tất cả, mặt mày đỏ bừng, mắt mũi hàm xuân, nhìn Tạ Thiếu Văn với ánh mắt cứ như hắn đã thuộc về chính mình, không thèm che giấu sự say mê cuồng nhiệt.
Nàng mím chặt môi, vuốt lại tóc mai rồi định cất bước đi tới chỗ Tạ Thiếu Văn và Liễu ma ma. Trái lại Diệu Hồng thấy Diêu Cẩm Ngọc sắc mặt bất thường, không nhịn được mà nhắc khẽ: “Tiểu thư, thế tử dù sao cũng là người ngoài…”
Diêu Cẩm Ngọc nghe thế liền tỏ vẻ không vui, liếc Diệu Hồng rồi nói: “Mẫu thân đã cho phép thế tử vào đây tức không coi thế tử là người ngoài, chàng chính là người trong nhà, hiện giờ muội muội bị bệnh, ta thay muội ấy tiếp đãi thế tử thì có gì không ổn?”
Diêu Hồng còn muốn nói nữa, Diêu Cẩm Ngọc đã mất kiên nhẫn lườm nàng, bước thẳng qua cửa thùy hoa.
Diêu Cẩm Ngọc vừa bước qua cửa tới gần thì nghe thấy Liễu ma ma đang khuyên Tạ Thiếu Văn trở về tiền viện.
“Tiểu thư đang bị bệnh, hiện giờ khó khăn lắm mới ngủ được, thế tử hà tất phải quấy rầy tiểu thư, lão nô đã sai Bạch Hạc tới chỗ Đại tiểu thư xin ít trà Kim Qua mà thế tử thích nhất, một lát nữa Bạch Hạc quay về, lão nô sẽ bảo nàng dâng trà cho thế tử, Bạch Hạc là nha hoàn hầu hạ bên cạnh tiểu thư, thế tử có gì cần hỏi thì cứ hỏi nó, chờ tiểu thư tỉnh lại, lão nô sẽ lại mời thế tử quá bộ sang đây.”
Tạ Thiếu Văn nghe vậy thì nhíu mày, nói: “Sao phải cử người đi xin trà Kim Qua, ma ma nói thật cho ta nghe, chẳng lẽ Cẩm Sắt muội muội ở đây bị khinh thường sao?”
Diêu Cẩm Ngọc nghe bọn họ nói chuyện, sao còn nhịn được, lập tức đi nhanh tới, người còn chưa đến nơi đã nghe tiếng cười nói: “Tứ muội muội là người thân nhất của ta, ở trong phủ chính là chủ tử, ai dám khinh thường gây khó dễ cho em ấy, ta sẽ là người đầu tiên không tha cho kẻ đó!”
Nàng tuy nói như vậy nhưng sự vui vẻ kia có lẽ không phải là giả, Diêu Văn Mẫn vội vàng cười nói: “Con trai vốn biết mẫu thân là người khoan dung độ lượng nên mới dám mở miệng cầu xin.”
Ngô thì tức thì cười càng vui vẻ, phất tay bảo Hạ ma ma: “Thôi thôi, một lát nữa ngươi cầm chìa khóa nhà kho, đi lấy ba khối ngọc bình an Tam Dương và miếng ngọc bội được chạm rỗng mà năm trước Đại thiếu gia mang về đưa cho hắn đi.”
Diêu Văn Mẫn nghe thế mắt sáng lên, cười nói: “Đại ca mang về chính là khối ngọc được Hạo đại sư tiền triều tự tay chạm trổ, cùng với ngọc bội đều là đồ thượng phẩm, mẫu thân quả thật hiểu rõ con trai nhất.”
Ngô thị vừa cười vừa mắng hắn hai câu, sau đó mới như chợt nhớ ra cái gì, vội nói: “Sao vẫn còn quỳ trên mặt đất thế kia, Hạ ma ma mau đỡ đứa nhỏ này dậy, nền đất lạnh lắm.”
Hạ ma ma bước lên trước nâng Diêu Văn Mẫn dậy, nhân tiện lấy luôn miếng ngọc bội trong tay hắn, Diêu Văn Mẫn cười nói:”Mẫu thân nghỉ ngơi đi, con trai cáo lui trước.” Nói xong thấy Ngô thị khoát tay ra hiệu mới hành lễ, khom người lui ra, vừa ra khỏi phòng, vẻ mặt đầy ý cười của hắn trong nháy mắt biến mất, chỉ sót lại đôi mắt tràn ngập sự căm ghét.
Còn ở trong phòng, Hạ ma ma đưa miếng ngọc bội cho Ngô thị xem, nàng ta cáu gắt, tỏ vẻ khinh thường đẩy ra, nói: “Thứ đồ bẩn thỉu như vậy cũng đưa cho ta xem, thật đúng là dưỡng ra đứa vừa nhìn đã thấy chướng mắt!”
Hạ ma ma biết Ngô thị không phải nói mình, vì thế thu lại miếng ngọc bội, cười nói: “Phu nhân tức giận làm gì, Đại thiếu gia và Nhị thiếu gia hiện giờ đã trưởng thành, Đại thiếu gia còn có công danh, triển vọng rực rỡ, Nhị thiếu gia sang năm cũng tham gia thi cử, có khi phải đỗ đến Cao Trung. Diêu Văn Mẫn chỉ là con vợ lẽ nhỏ nhoi, so với Đồng Nhi lớn tuổi hơn một chút, nhưng rốt cuộc vẫn là kẻ không nên thân, tùy ý phu nhân chèn ép, tương lai càng phải dựa vào hai vị thiếu gia mà sống. Chờ việc hôn nhân của Đại tiểu thư với Võ An hầu phủ thành công, phu nhân tại Giang Châu càng vẻ vang nở mày nở mặt nào ai bằng.
Đồng Nhi trong miệng Hạ ma ma chính là cậu con trai mới sinh năm ngoái của trưởng tử Diêu Văn Bác của Ngô thị, nàng ta nghe bà đề cập tới cháu đích tôn, khuôn mặt chợt lộ vẻ mềm mại, Đồng Nhi hiện giờ mới hơn 1 tuổi, Hạ ma ma lại nói Diêu Văn Mẫn chỉ lớn tuổi hơn Đồng Nhi có một chút, chẳng qua nịnh hót nàng thôi, Ngô thị trong lòng biết nhưng vẫn thấy thích thú, ngay lập tức nguôi giận.
Nhưng sau đó nàng ta lại sắt mặt lại, nói bằng giọng căm hận: “Vốn định nhờ tay kẻ lỗ mãng kia hại Diêu Văn Thanh, từ đó hủy hoại cả thanh danh của hắn và Diêu Cẩm Sắt, không ngờ ta dày công tính toán như thế lại thất bại bởi một người chết, Tạ di nương kia khi còn sống là kẻ chuyên dụ dỗ quyến rũ người khác, tính đến giờ đã qua đời 9 năm, vậy mà âm hồn mãi không tiêu tan, thật xui xẻo!”
Hạ ma ma thấy Ngô thị sắc diện hung dữ, nghĩ đến năm đó Ngô thị dùng thủ đoạn đối phó với Tạ di dương, cộng thêm tình trạng cái chết của Tạ di nương khi đó, trong nhất thời bà chỉ cảm thấy sởn da gà từ chân lên đến đầu, nhưng trên mặt cũng không dám lộ vẻ gì, chỉ vội nói: “Phu nhân à, người tức giận với kẻ đã chết làm gì, người mau nguôi giận, làm hại đến thân thể thật không đáng. Hơn nữa, Ngũ thiếu gia và Tứ tiểu thư hiện giờ đều nằm trong lòng bàn tay phu nhân, bọn họ lại tin tưởng ỷ lại vào người, người muốn ra tay với bọn họ lúc nào cũng rất dễ dàng.”
Ngô thị nghe vậy cũng thấy bản thân mình sốt ruột quá mức, nhưng hôm nay phu nhân Võ An hầu tới phủ, lại thêm bao nhiêu khách khứa, bỏ lỡ dịp này rồi phải chờ rất lâu mới có cơ hội khác, nàng ta suy cho cùng vẫn không cam lòng bỏ hết những mưu mô mà mình đã dày công tính toán. Hơn nữa chuyện hôm nay không như mong đợi, trong nhất thời cũng không thể làm ra chuyện lớn gì khác được, mà phu nhân Võ An hầu cũng không ở lại Giang Châu lâu, có một số việc nàng không vội không được, Cẩm Ngọc sang năm liền tới tuổi cập kê, nếu không quyết định việc hôn nhâncho sớm thì nàng tóm lại vẫn thấy lo lắng không yên…
Hôm nay chuyện đã xảy ra rồi, nàng cũng không có cách nào cứu vãn, chỉ biết oán trời trách đất làm hỏng chuyện tốt của nàng, bỗng chốc nàng ta nhớ ra vừa nãy đã cho phép Tạ Thiếu Văn vào nội viện, sắc mặt của phu nhân Võ An hầu lúc đó vô cùng bực bội, Ngô thị lúc này mới cười đầy mỉa mai, trong lòng thầm mong Diêu Cẩm Sắt và Tạ Thiếu Văn hàn huyên chuyện cũ cho thật tốt.
Nhưng nàng ta lại không biết hiện giờ đứa con gái nàng ta hết mực yêu chiều đang trốn sau cửa thùy hoa nhìn về phía Tạ Thiếu Văn thân mặc áo gấm, dung mạo tuấn tú phía xa, hai gò má nàng đỏ rực, tim đập loạn nhịp, sớm vứt hết những lời dạy bảo của mẹ ra sau đầu, chỉ một lòng một dạ hướng tâm tình thiếu nữ về chàng thế tử Tạ Thiếu Văn xuất thân cao quý, dáng vẻ bất phàm nhưng lại thuộc về Diêu Cẩm Sắt…
Hôm nay Tạ Thiếu Văn vận áo bào gấm màu xanh, tuy kiểu dáng đơn giản nhưng ở vạt áo và tay áo thêu hình trúc xanh đính chỉ bạc, thắt đai lưng màu xanh lục, viền đai lưng điểm kim tuyến, ở giữa khảm một viên bạch ngọc sáng bóng, phía bên cạnh đai lưng đeo túi thơm màu vàng thêu hình đại bàng, ngay cạnh túi là khối ngọc bội bằng phỉ thúy hoạ hoa văn mây trôi nước chảy. Tóc được búi cao, giữ lại bằng mũ bạch ngọc, tua rua của mũ rủ xuống hai bên đính châu ngọc, trang phục toàn thân toát đầy vẻ phú quý sang trọng.
Diêu Cẩm Ngọc trốn sau cửa thùy hoa nhìn chòng chọc vào Tạ Thiếu Văn, nàng ta chỉ cảm thấy từng động tác của hắn đều lộ ra nét cao quý và tao nhã, phong thái ung dung thật khiến lòng người nhảy loạn.
Hơn nữa hắn đẹp trai xuất chúng, làn da trắng sáng, môi mỏng, mũi thẳng, đôi mắt sáng ngời như đá quý, còn cả dáng người cao cao kia nữa… Thật đúng là không chỗ nào không làm người say mê, không chỗ nào không làm người ngưỡng mộ.
Diêu Cẩm Ngọc trước kia nghĩ Tạ Thiếu Văn chẳng qua lớn hơn mình nửa tuổi, dù có khôi ngô tuấn tú thì chắc cũng trẻ con ngây ngô như nhị ca Diêu Văn Kiệt của mình mà thôi, nàng ta không hẳn đã tin lời mẫu thân tả hắn xuất sắc ra sao, nhưng hiện giờ càng ngắm nghía, nàng càng cảm thấy Tạ Thiếu Văn so với những gì mẫu thân từng miêu tả còn càng xuất chúng hơn, đúng là dòng dõi Hầu gia mới có thể nuôi dưỡng ra một chàng trai như vậy. Phong thái nhã nhặn điềm tĩnh, dáng người cao lớn thẳng tắp của hắn làm trái tim bé nhỏ của nàng đập loạn nhịp, một lòng ngợi ca mến mộ hắn, chỉ hận không thể bỏ qua tất cả mọi lễ giáo để bày tỏ lòng ngưỡng mộ với hắn.
Một chàng trai như vậy, từ khi sinh ra đã làm người khác ngưỡng mộ, Diêu Cẩm Sắt có tài có đức gì mà chiếm lấy hắn chứ? Nghĩ đến đây, nàng ta nhớ lại những gì mẫu thân từng ngầm bóng gió ám chỉ, Diêu Cẩm Ngọc càng bất chấp tất cả, mặt mày đỏ bừng, mắt mũi hàm xuân, nhìn Tạ Thiếu Văn với ánh mắt cứ như hắn đã thuộc về chính mình, không thèm che giấu sự say mê cuồng nhiệt.
Nàng mím chặt môi, vuốt lại tóc mai rồi định cất bước đi tới chỗ Tạ Thiếu Văn và Liễu ma ma. Trái lại Diệu Hồng thấy Diêu Cẩm Ngọc sắc mặt bất thường, không nhịn được mà nhắc khẽ: “Tiểu thư, thế tử dù sao cũng là người ngoài…”
Diêu Cẩm Ngọc nghe thế liền tỏ vẻ không vui, liếc Diệu Hồng rồi nói: “Mẫu thân đã cho phép thế tử vào đây tức không coi thế tử là người ngoài, chàng chính là người trong nhà, hiện giờ muội muội bị bệnh, ta thay muội ấy tiếp đãi thế tử thì có gì không ổn?”
Diêu Hồng còn muốn nói nữa, Diêu Cẩm Ngọc đã mất kiên nhẫn lườm nàng, bước thẳng qua cửa thùy hoa.
Diêu Cẩm Ngọc vừa bước qua cửa tới gần thì nghe thấy Liễu ma ma đang khuyên Tạ Thiếu Văn trở về tiền viện.
“Tiểu thư đang bị bệnh, hiện giờ khó khăn lắm mới ngủ được, thế tử hà tất phải quấy rầy tiểu thư, lão nô đã sai Bạch Hạc tới chỗ Đại tiểu thư xin ít trà Kim Qua mà thế tử thích nhất, một lát nữa Bạch Hạc quay về, lão nô sẽ bảo nàng dâng trà cho thế tử, Bạch Hạc là nha hoàn hầu hạ bên cạnh tiểu thư, thế tử có gì cần hỏi thì cứ hỏi nó, chờ tiểu thư tỉnh lại, lão nô sẽ lại mời thế tử quá bộ sang đây.”
Tạ Thiếu Văn nghe vậy thì nhíu mày, nói: “Sao phải cử người đi xin trà Kim Qua, ma ma nói thật cho ta nghe, chẳng lẽ Cẩm Sắt muội muội ở đây bị khinh thường sao?”
Diêu Cẩm Ngọc nghe bọn họ nói chuyện, sao còn nhịn được, lập tức đi nhanh tới, người còn chưa đến nơi đã nghe tiếng cười nói: “Tứ muội muội là người thân nhất của ta, ở trong phủ chính là chủ tử, ai dám khinh thường gây khó dễ cho em ấy, ta sẽ là người đầu tiên không tha cho kẻ đó!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook